Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 381: Thân thế Ân Minh Tuyết




Kể từ ngày Vân Chính Thiên giao cho Ân Minh Tuyết quyền chấp chưởng xưởng may mặc Thiên Minh Thần Triều, nàng cơ hồ chưa bao giờ lỗi hẹn. Chỉ cần mang đến đơn đặt hàng, tất cả đều hoàn thiện trước thời hạn yêu cầu. Bởi vì trang phục nàng may rất đẹp, chất lượng lại rất tốt cho nên trên dưới Thiên Minh Thần Triều đều rất yêu quí nàng. Cho dù nàng không phải là hồn sư đi chăng nữa, vẫn nhận được sự kính trọng từ tầng lớp cao cấp hồn sư.

Thiên Minh Thần Triều hậu hoa viên vào một ngày đẹp trời.

Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đang tập luyện với nhau, thì có một cung nữ bước vào bẩm báo:

“Minh Chủ, Ân đại sư muốn diện kiến ngài.”

Đúng rồi, Ân Minh Tuyết còn được mọi người tôn làm đại sư, may mặc cấp đại sư a. Vân Chính Thiên nghe vậy, cất giọng ôn hòa nói:

“Cho nàng vào đi. Sau này Ân đại sư có tới cứ nói nàng vào thẳng, không cần thông qua bẩm báo.”

“Nô tỳ đã rõ.” Cung nữ đáp nhẹ sau đó nhanh chóng lui ra.

Một lát sau, Ân Minh Tuyết thướt tha bước đến. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo lụa màu trắng tinh khôi, được thiết kế ôm sát vào cơ thể, từng đường nét quyến rũ lộ ra rõ ràng. Gương mặt nàng thanh tú thuần khiết, chỉ có đôi mắt lúc nào cũng mang vẻ đượm buồn sầu lo. Mỗi bước đi của nàng đều toát ra khí chất xuất trần, sự hiện diện của nàng mơ hồ làm cho hậu hoa viên thường ngày càng thêm xinh đẹp, căng tràn sức sống.

Lương Thế Nhân một bên châm chọc:

“Lão đại, ngươi mỹ nữ vây quanh nhiều như vậy. Không sợ có lỗi với đại tẩu a.”

Đại tẩu mà hắn nhắc đến, còn không phải Mã Thiên Hoa hay sao. Mã Thiên Hoa bây giờ còn đang trong quá trình đặc huấn, bởi vì nàng tình huống có chút đặc thù bởi sự tồn tại của Tà Hỏa trong cơ thể. Cho nên Bao lão đã nói nếu chưa có đột phá tới Hồn Thánh và phục dụng Thập Thủ Liệt Dương Xà nội đan, nàng sẽ không được cho đi hỗ trợ hắn.

Vân Chính Thiên lườm Lương Thế Nhân một cái, nói: “Ngươi còn nhiều chuyện. Có lần ta thấy mấy bé cung nữ xinh đẹp kia hướng ngươi tỏ tình, không biết chừng ngươi đã đi trước ta một bước, làm lỗi với biểu muội của ta rồi.”

“Ấy, lão đại. Ta sai rồi, ta không nói nữa. Ta đi trước.” Lương Thế Nhân nhất thời kinh hô, sau đó lập tức lui xa ra để hai người nói chuyện với nhau.

Ân Minh Tuyết đã bước lại gần, khẽ khom người nói: “Minh Chủ, tiểu nữ tham kiếm ngài.”

Vân Chính Thiên cánh tay duỗi ra, một cỗ nhu hòa hồn lực nâng nàng đứng dậy, cười nói:

“Minh Tuyết, ta đã nói chúng ta là bằng hữu rồi. Sau này không cần lễ nghi rườm rà như vậy.”

Ân Minh Tuyết gò má hơi đỏ lên, lại nói: “Nhưng mà... Ở đây đông người như vậy, ta nếu không làm theo lễ nghi, chỉ sợ người khác nói ra nói vào.”

Vân Chính Thiên thản nhiên nói: “À, ý ngươi là chúng ta kiếm chỗ nào kín đáo ít người hơn ấy hả.”

“Không có mà!” Ân Minh Tuyết mặt đỏ bừng bừng hét lên.

Tiếng hét của nàng làm cho mấy tên Cấm Vệ Quân gần đó giật cả mình. Ý thức được thanh âm vừa rồi hơi lớn, cho nên nàng hạ giọng thủ thỉ nói:

“Chính Thiên ca ca, đừng chọc ta nữa, ta thực có chuyện muốn nói. Tim chỗ nào yên tĩnh đi.”

Vân Chính Thiên nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng cũng không nỡ trêu chọc nữa, gật đầu nói:

“Được rồi, trở về phòng của ta.”

Bên trong Minh Chủ phòng, bây giờ cũng chỉ có hai người Vân Chính Thiên và Ân Minh Tuyết. Không biết có phải do đã lâu chưa được ở riêng với Vân Chính Thiên hay không mà mặt của nàng từ đấu chí cuối đỏ bửng không khác gì quả táo đỏ. Vân Chính Thiên cũng không biết nói gì, nhất thời im lặng chờ nàng lên tiếng, nhờ vậy làm hắn có thời gian để nhìn sự biến hóa trên người nàng.

Lần đầu gặp mặt, nàng không khác gì heo chó bị tà hồn sư nuôi nhốt, trên người dơ dáy bẩn thỉu, lại không có mảnh vải che thân. Vân Chính Thiên vì nàng là thân nữ nhi cho nên cứu nàng ra, kể từ đó về sau Ân Minh Tuyết mới có cuộc sống tốt hơn như bây giờ.

Ân Minh Tuyết thật sự rất đẹp, tuy rằng lúc trước hắn đã nhìn thấy cơ thể của nàng, nhưng bây giờ nàng mới thật sự lộng lẫy trong mắt hắn. Hơi thở Ân Minh Tuyết có chút dồn dập, lồng ngực có chút nhấp nhô, làm rung động vẻ đẹp của tạo hóa. Một lát sau nàng vẫn chưa mở được lời, Vân Chính Thiên cất tiếng trước:

“Minh Tuyết, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, chuyện ta làm được nhất định không chối từ.”

Ân Minh Tuyết nghe vậy, bỗng lắc lắc cái đầu nhỏ của nàng, sau đó mới mở miệng nói:

“Chính Thiên ca ca, có phải ngươi đệ tam hồn hoàn Quang Minh Thánh Kiếm thật sự không có phục hồi?”

Lời vừa nói ra, Vân Chính Thiên thường ngày bình tĩnh cũng trở nên xung động. Nàng dĩ nhiên tìm hắn để nói chuyện này, rốt cuộc là thế nào.

Vân Chính Thiên thở dài, nói: “Đúng là hoàn toàn hỏng, ta không cách nào phục hồi được. Cho dù đã minh tưởng điều tức khôi phục lại đỉnh phong trạng thái. Nhưng như cũ cùng đệ tam hồn hoàn phục hồi quá trình không có liên quan.”

Gần nhất mấy ngày qua, hắn là vì chuyện này mà đau đầu. Quang Minh Thánh Kiếm bị Dương Viêm triệu hoán Ma Viêm Huyết Long đánh nát, không cách nào khôi phục lại được. Mà trong tất cả hồn kỹ của hắn, mang tính áp chế nhất đối với hắc ám chi lực chính là Quang Minh Thánh Kiếm này, nếu như tiến vào Thú Vực mà thiếu đi nó, tương đương mất đi một thủ đoạn bảo mệnh cao cấp rồi.

Hắn lại nói: “Sao ngươi lại hỏi chuyện này?”

Ân Minh Tuyết bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Chính Thiên ca ca, chuyện ta sắp nói, ngươi có thể giữ bí mật được không?”

Vân Chính Thiên không do dự đáp: “Là bí mật của ngươi nếu đã muốn chia sẽ với ta, tự nhiên ta sẽ rất trân trọng không có nhiều chuyện. Bất quá, có phải bí mật của ngươi sẽ liên quan đến Quang Minh Thánh Kiếm hay không?”

Ân Minh Tuyết mỉm cười: “Thật là có chút liên quan. Chính Thiên ca ca, ngươi nghe qua Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chưa?”

Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc! Là cái kia gia tộc đồn trú ở bên trong Thú Vực mà không bị xóa sổ đó sao.

“Có nghe qua. Bọn họ hẳn là gia tộc cường đại nhất đồn trú bên trong Thú Vực. Giai thoại Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc dùng chính mình thần thánh chi lực duy trì đối chọi với hồn thú, tà hồn sư mấy ngàn năm nay không ai không biết. Ta kỳ thực rất ngưỡng mộ bọn họ.” Vân Chính Thiên cảm thán nói.

Ân Minh Tuyết cười khổ: “Ta là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tộc nhân.”

“Cái gì?” Vân Chính Thiên vẻ mặt cảm thán lập tức biến mất.

“Ngươi là Thần Thánh Thiên Sứ tộc nhân? Vẫn là hồn sư? Nhưng mà rõ ràng trên người ngươi không có hồn lực ba động.”

Ân Minh Tuyết ánh mắt NfJaadRb trở nên buồn bã, chậm rãi nói:

“Chính vì ta sinh ra thức tỉnh võ hồn như không có được hồn lực, cho nên mới phải lưu lạc chốn này. Chính Thiên ca ca, ta sẽ từ từ kể lại cho ngươi mọi thứ.”

...

Ân Minh Tuyết vốn dĩ xuất thân từ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc. Năm nàng sáu tuổi sau khi thực hiện nghi thức thức tỉnh võ hồn thì phát hiện, nàng võ hồn là một loại biến dị rất xấu.

“Cái gì, võ hồn là lông chim? Ha ha ha.”

“Đúng thật là lông chim. Ha ha, không phải chim trắng mà là chim đen nữa chứ.”

“Cười chết lão tử ta rồi, võ hồn siêu cấp đó nha.”

“Hình như còn không có hồn lực nữa chứ. Thật đúng là phế vật, làm ô uế Thần Thánh Thiên Sứ huyết mạch vĩ đại chúng ta.”

Tiếng cười khúc khích từ đám thiếu niên bên dưới truyền lên. Mà người vừa thức tỉnh võ hồn có hình dạng lông chim kia, chính là Ân Minh Tuyết sáu tuổi.

Bình thường mà nói, phàm là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tộc nhân, võ hồn đều là Thiên Sứ. Mà bây giờ Ân Minh Tuyết võ hồn rõ ràng là biến dị, nhưng không phải trường hợp biến dị tốt mà là biến dị cực xấu. Ngay cả hồn lực đều không có tồn tại, chứng tỏ nàng cuộc đời vô duyên với tu luyện, mãi chỉ có thể làm người thường, không cách nào trở thành hồn sư.

Nếu như nàng xuất thân từ một gia đình nghèo, ở trong một thôn xóm giản dị thì việc này chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng nàng lại là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nhất mạch truyền thừa, là con gái độc nhất của tộc trưởng. Việc này không có khả năng tu luyện, vô tình đả kích đến địa vị của cha nàng.

Vị trưởng lão phụ trách thực hiện thức tỉnh võ hồn có chút tiếc nuối nhìn Ân Minh Tuyết, hắn lên tiếng răn đe đám thiếu niên bên dưới, sau đó lại nói với nàng:

“Tuyết nhi, con đừng buồn. Trở về gặp phụ thân trước đi.”

“Ân. Con biết rồi.” Ân Minh Tuyết ánh mắt đượm buồn từ lúc đó, nàng trở nên ít nói, ít cười, thậm chí còn tự cô lập với những người khác nữa.

Tộc trưởng Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, cha nàng không có vì vậy mà trách móc nàng. Đối với hắn Ân Minh Tuyết có trở thành cường đại hồn sư hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là nàng phải sống thật vui vẻ, bất quá, nhìn thấy tình trạng nàng như vậy, hắn làm cha tự nhiên vô cùng đau lòng.

Cho đến một ngày, chức vị tộc trưởng của cha nàng bởi vì sự tồn tại của nàng mà lung lay. Bọn họ nói cha nàng không có người nối dõi, cho dù bây giờ thực lực có mạnh như thế nào cũng cần phải nhường lại cái ghế tộc trưởng này.

Nàng lúc đó chịu xuống đả kích trầm trọng, những người trung thành với cha nàng thì không sao, nhưng những người khác coi nàng như ngọn nguồn của mọi thứ. Lúc đó Ân Minh Tuyết mới có mười tuổi, chưa đủ chín chắn để nhìn nhận mọi thứ, rốt cuộc nàng trong lúc hoảng loạn đã lựa chọn chạy trốn.

Chạy trốn khỏi Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc luôn nghĩ mình là vĩ đại, là cao thượng, là chính nghĩa độc tôn.

Chạy trốn khỏi những tội lỗi mà miệng người ác độc gán ghép cho nàng, dù nàng không hề làm sai bất cứ cái gì.

Chạy trốn khỏi địa ngục trần gian để tìm cho mình một con đường mới, một tương lai sáng sủa hơn.

Cuộc đời Ân Minh Tuyết từ đó là chuỗi ngày khổ cực, nàng sau khi rời khỏi Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, sống cuộc sống phiêu bạt. May mắn nàng gặp được một nữ thợ may tốt bụng, cho nàng chỗ ngủ, dạy cho nàng cách may đồ, giúp nàng một cái nghề để kiếm sống. Thế nhưng thiên mệnh trớ trêu, nữ thợ may này vì bệnh nặng mà qua đời, thế là nàng lại rơi vào cảnh màn trời chiếu đất.

Không lâu sau, nàng lại được một cặp vợ chồng già cưu mang. Họ không có gia quyến, cũng không có con cái, cho nên đối với Ân Minh Tuyết rất tốt, coi nàng như chính con ruột của họ. Thế là nàng có những khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời, chí ít là năm năm. Cho đến khi tà hồn sư gõ cửa gia đình nhỏ của nàng.

Cha mẹ nuôi bị giết, còn nàng bị bắt sống.

Sau đó, nàng gặp được hắn. Hắn là vị cứu tinh của nàng, cho nàng thấy thế gian này vẫn còn có đầy rẫy kỳ tích. Hơn hết hắn làm cho nàng cảm nhận được tình người ấm áp. Cho nên nghe tin Vân Chính Thiên vì chiến đấu với tà hồn sư mà bị mất đi một phần năng lực, lại có liên quan đến quang minh chi lực, nàng đã thu hết can đảm ngày hôm nay tới gặp hắn. Trong lòng đã buông bỏ cho thành kiến với gia tộc của nàng, chỉ cần có thể giúp Vân Chính Thiên phục hồi lại được, nàng cam tâm tình nguyện trở lại chốn địa ngục đó thêm một lần nữa.

Vân Chính Thiên sau khi nghe sau câu chuyện của nàng, sắc mặt có chút thẫn thờ. Dĩ nhiên hắn không nghĩ Ân Minh Tuyết tuổi thơ lại cơ cực đến như vậy, so với bất kỳ ai hắn đã gặp thì tệ hơn rất nhiều. Thế mà nàng vẫn có niềm tin mãnh liệt, thật đáng trân trọng.

“Minh Tuyết, những chuyện này rốt cuộc cùng Quang Minh Thánh Kiếm có quan hệ như thế nào?”

Ân Minh Tuyết cười đáp:

“Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chúng ta, có một loại nghi lễ gọi là Thiên Sứ Rửa Tội. Ta gần đây đã nghĩ đến việc sẽ trở về thăm phụ mẫu, tiện thể xin phép hắn cho ngươi tham gia nghi lễ này. Biết đâu chừng có thể giúp ích cho Quang Minh Thánh Kiếm đã bị hỏng kia.”

...