Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 420: Đình viện suy tư




“Nữ nhân đó, thật đáng sợ.” Vừa vào trong phòng, Ân Minh Tuyết đã thốt lên.

Mã Thiên Hoa cởi bỏ lớp hóa trang, không khỏi gật đầu nói: “Ả ta miệng lưỡi dẻo ngọt. Nếu không phải chúng ta có kế hoạch trước, sợ rằng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Luận về tu vi, xem chừng cũng không kém hơn Lỗ Hào là bao.”

Tiên Dao Tử một mặt buồn bực, hừ lạnh nói: “Nói đến kế hoạch mới nhớ, cái tên Dương Viêm kia có phải rất ghét chúng ta không, làm sao mạnh tay như vậy, mém chút nữa là cả đám chết thật rồi.”

Dương Viêm? Đúng rồi, theo kế hoạch thì Vân Chính Thiên cùng tam nữ đi đến đàm phán với người Hình gia. Sau khi tới sẽ bí mật truyền tin báo cho Dương Viêm biết vị trí cụ thể. Thế là trong lúc song phương đàm phán hắn sẽ âm thầm khởi phát công kích, tất nhiên càng thật càng tốt.

Mục đích của việc này rất đơn giản, đó là Vân Chính Thiên có thể mượn gió bẻ măng, lấy lý do Hình gia không làm tốt công tác bảo vệ mà phẫn nộ ra về, không có hợp tác gì hết nữa.

Làm ra chuyện này sẽ dẫn đến hai khả năng kế tục. Một là như hiện tại, Triệu phu nhân kia nhún nhường đồng ý không nhận kim hồn tệ ứng trước. Còn nếu như nàng ta cứng rắn thì cũng chẳng sao. Vốn dĩ từ đầu Vân Chính Thiên, Dương Viêm đã muốn dùng vũ lực để đoạt lấy hắc cấp giáp máy rồi. Vì thế đàm phán có thất bại, cũng không phải hết cách.

“Khụ, khụ. Bớt nói đi nè. Nơi đây dù sao cũng là lãnh địa của người ta, tỷ muội mấy người đừng có nhiều chuyện mà tiết lộ hết cơ mật như vậy chứ.” Vân Chính Thiên lắc đầu nói.

Nghe hắn nói vậy, tam nữ nhất thời lè lưỡi, không dám mở miệng nói nữa. Tuy Triệu Mỹ Hằng kia sẽ không có to gan đến mức do thám nơi nghỉ ngơi của bọn hắn, nhưng dù sao đề phòng trước vẫn tốt hơn.

“Được rồi, khả chừng ngày mai bọn chúng mới truyền đến tin tức. Bây giờ mọi người nghỉ ngơi là được.”

Vân Chính Thiên trước tiên sắp xếp chỗ nghỉ cho tam nữ, cứ tưởng bọn họ vì di chuyển lâu ngày mà muốn chợp mắt, ai ngờ việc đầu tiên mà bọn họ làm đó là rủ nhau đi tắm chung. Cũng phải, đi vào Thú Vực bữa giờ, làm gì được một bữa tắm táp sảng khoái, huống hồ ở đây còn có nước nóng, xà phòng và một cái bồn tắm rộng rãi a.

Lúc này bên trong phòng tắm, xuân sắc dào dạt, tiên nữ nô đùa, thanh tẩy hết thảy ô uế phàm trần.

“Oa, Mã Thiên Hoa tỷ tỷ, ngực của tỷ làm sao to thế này. Còn Minh Tuyết tỷ tỷ nữa, cái mông gợi cảm quá đi. Cho muội vỗ một cái nha.”

Pách!

“Á, Dao Tử nhẹ tay, đau chết ta.”

“Ha ha, đàn hồi, đàn hồi đã thật! Thiên Hoa tỷ tỷ, tới tỷ a, muội muốn bóp!”

“Thôi đừng có giỡn nữa, lo mà tắm cho nhanh đi, nếu không Chính Thiên hắn... Ối, Dao Tử, bóp nhẹ thôi!”

Bên trong tam nữ nô đùa, thật làm người khác kinh tâm động phách.

Lấy Vân Chính Thiên thính giác, tự nhiên nghe rõ hết thảy. Trong đầu bất giác liên tưởng đến hình ảnh những thân thể nóng bỏng đang vui đùa trong làn nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút kia. Quả thực không khác gì tiên cảnh chốn phàm trầm, chỉ cần là nam nhân ai cũng nguyện ý muốn nhìn thử một lần a.

Hình như kể từ khi bị lạc vào sắc niệm chi chủng, Vân Chính Thiên đầu óc có chút tối.

“Chính Thiên ca ca, huynh làm sao chảy máu mũi kìa.”

“Hả?” Như từ trong mộng cảnh thanh tỉnh lại, Vân Chính Thiên phát hiện tam nữ đã tắm xong từ lúc nào, y phục cũng chỉnh tề xuất hiện trước mặt hắn. Cả ba người đều đang nhìn vào cái lỗ mũi đang chảy máu của hắn.

“Huynh không khỏe hả? Có cần muội làm cái gì không?” Ân Minh Tuyết lo lắng nói.

Mã Thiên Hoa lấy ra khăn tay đưa cho hắn, trầm trọng nói: “Huynh thấy mệt ở chỗ nào, có phải do vết thương sau lưng?”

“Ài. Không phải, không phải. Mọi người đừng lo, chắc là di chứng lúc chiến đấu với Lỗ Hào còn chưa tan hết, ta nghỉ một đêm sẽ khỏi, sẽ khỏi thôi.” Vân Chính Thiên vội vàng ứng phó đại một câu.

“Ồ, đã năm ngày rồi mà vẫn còn bị thương sao? Có thật là như vậy không, hay bên trong có ẩn giấu cơ mật?” Tiên Dao Tử một mặt lém lỉnh hỏi.

Bọn hắn từ Lỗ gia trang khởi hành đi tới Hình Luân thành, đã trọn vẹn năm ngày rồi. Cho dù là thương thế cỡ nào, lấy Vân Chính Thiên tốc độ khôi phục cũng đã sớm khỏi, cho nên lời này vừa nói ra, tam nữ đều một mặt nghi ngờ.

“Hắc hắc, muội biết rồi. Chính Thiên ca ca có phải đang tưởng tượng được tắm chung với chúng ta. Chính vì vậy máu nóng xông lên, không nhịn được mà phát tiết ra bên ngoài?” Tiên Dao Tử hai tay đập vào nhau, chốt hạ.

“Cái gì? Không, không có à nha.” Vân Chính Thiên nổi giận nói. Nha đầu này, làm sao cái gì cũng đoán trúng hay như vậy.

Tiên Dao Tử lời vừa nói ra, Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa phía sau không hẹn mà hai gò má ửng đỏ. Hai nàng khẽ liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái sau đó luân phiên nói:

“Chính Thiên ca ca, nếu huynh muốn. Muội không ngại tắm thêm lần nữa đâu.”

“Huynh đúng là sắc lang mà, nhưng nếu tắm chung có thể làm huynh khỏe hơn thì... Muội đồng ý. Nhưng mà phải hứa chỉ được tắm thôi đó. Không được làm gì hơn đâu.”

Vân Chính Thiên nghe xong ngẩn cả người, trong một sát na hắn đã muốn gật đầu đáp ứng, dang tay ôm lấy hai nữ mà xông vào phòng tắm rồi. Bất quá lý trí lại một lần nữa chiến thắng con tim.

“Tào lao quá rồi! Tranh thủ đi ngủ đi. Ta ra ngoài luyện công.”

Vù ——.

Nói rồi hắn lập tức lắc người, vụt ra khỏi phòng. Để lại tam nữ gương mặt có chút tiếc nuối xen lẫn thất vọng.

“Chính Thiên ca ca thật dễ thương mà. Đến như vậy vẫn còn kiềm chế được, thật là bất phàm chi nhân.” Tiên Dao Tử khúc khích cười nói.

“Ngày mai đi tắm nhớ rủ trước, huynh ấy hay ngại lắm, sẽ không mở lời đâu.”

“Được rồi.”

Mặc dù ra khỏi phòng nhưng tam nữ đối thoại vẫn lọt vào trong tai của hắn. Mấy lão bà ơi của ta ơi, cái gì mà hay ngại cơ chứ, ta căn bản không nắm chắc kiềm chế được bản thân cho nên mới không dám cùng các ngươi thân thiết a.

Nội tâm thầm gầm lên một tiếng không cam lòng, hắn đêm nay có lẽ phải tu luyện cả đêm để áp chế dục vọng nữa rồi.

Ân Minh Tuyết tu vi càng tăng lên, sắc niệm chi chủng bên trong người hắn hoạt động càng mãnh liệt hơn. Hắn càng phải phân thần ra đối phó với dục vọng này mọi nơi mọi lúc.

Theo như nàng nói, chỉ cần nàng đột phá tới năm hoàn Hồn Vương tu vi, đại khái sẽ có khả năng làm không chế được sắc niệm chi chủng một phần lực lượng. Điều này đồng nghĩa nàng có khả năng làm dịu đi ảnh hưởng của sắc niệm chi chủng đối với tâm lý của Vân Chính Thiên. Chỉ có điều bây giờ nàng mới tiếp cận hai mươi cấp Đại Hồn Sư mà thôi. Khoảng cách tới Hồn Vương còn xa lắm.

Vì thế hiện tại, nên hạn chế tiếp xúc thân mật với các nàng, nếu như để bản thân mất kiểm soát, không biết hắn sẽ làm ra chuyện động trời gì nữa. Tận trong thâm tâm Vân Chính Thiên biết rõ, hai nàng chính là cam tâm tình nguyện, cho dù làm chuyện đó cũng sẽ không từ chối. Bất quá, hắn hiện tại chính là không muốn chuyện này quá sớm diễn ra.

Nhớ lại năm xưa tại Huyết Đô, bị ma lực dẫn dắt thần trí, rốt cuộc đã cùng với Vĩnh Lăng trọn vẹn một đêm... Thế nhưng từ đó lại bắt đầu xảy ra hàng loạt biến cố. Vì vậy một khi chưa nắm giữ thực lực cường đại để có thể bảo vệ nữ nhân của mình, hắn sẽ không phân tâm vì những chuyện dục vọng xác thịt kia.

Nghĩ tới Vĩnh Lăng, ánh mắt Vân Chính Thiên thoáng đượm buồn. Lần đó biến cố xảy ra, hắn vô lực phản kháng. Cảm giác nhìn người mình yêu chết trước mặt mà không thể làm được cái gì rất kinh khủng.

Vân Chính Thiên bàn tay khẽ nhấc lên, tức thì một đoàn bạch hỏa đột nhiên lơ lửng xuất hiện. Vân Chính Thiên nhìn đạo này bạch hỏa, ánh mắt thoáng trở nên trìu mến, thấp giọng nói: “Vĩnh Lăng.”

Cái này bạch hỏa, chính là Vĩnh Lăng linh hồn ngưng tụ mà thành.

Năm đó nhờ Bao lão cùng Vực Chủ giúp đỡ, hắn có thể đem Vĩnh Lăng linh hồn tan vỡ kia từng mảnh từng mảnh thu gom lại. Từ đó đến nay Vĩnh Lăng linh hồn được bảo trụ trong cơ thể hắn, dùng chính hắn linh hồn bản nguyên đi che chở cho nàng. Hy vọng một ngày bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, linh hồn lực lượng triệt để nắm trong tay, hắn sẽ cứu nàng.

Đúng vậy, hắn đã phát thệ rồi.

Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa, Vĩnh Lăng. Ta sẽ bảo vệ mọi người kể từ bây giờ, bảo vệ các nàng khỏi cái chết. Ngay cả khi đã chết, ta cũng sẽ hồi sinh cho nàng.

Ta cũng sẽ hồi sinh cho nàng!

Vân Chính Thiên mỗi một câu đều là khắc cốt ghi tâm, cho dù có khó khăn như thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.

Sau nhiều năm che chở, dùng chính mình linh hồn căn nguyên trở thành dưỡng chất, linh hồn Vĩnh Lăng đã có đầy đủ lực lượng để ngưng tụ thành hình dạng bạch hỏa này. Theo hắn phán đoán, chỉ cần bản thân trở thành Phong Hào đấu la, liền có thể nếm thử khôi phục thần trí cho nàng.

Cẩn thận thu lại bạch hỏa, Vân Chính Thiên lướt tới trong hậu hoa viên một cái đình viện yên tĩnh.

“Hà.” Đặt mông ngồi xuống băng ghế đá trong đình viện. Hắn lập tức đem tinh thần lực của mình một cách chậm rãi nhất khuếch tán ra. Chớp mắt đã gần như đem toàn bộ Hình Luân thành này bao phủ.

Vân Chính Thiên trong lòng không khỏi đại hỷ, tinh thần lực phạm vi dò xét so với dĩ vãng không chỉ gấp đôi, mà hiệu quả mang lại còn vượt xa rất nhiều. Phản phất từng cái sinh linh đặc tính đều không qua khỏi ánh mắt của hắn, kẻ nào tỏa ra ba động hồn lực, mạnh yếu như thế nào hắn đều thấy rõ.

Mà đây mới chỉ là phổ thông trạng thái khuếch tán tinh thần lực. Nếu như hắn đem bán trạng thái võ hồn chân thân triệu hóa ra, xem chừng tinh thần lực phạm vi còn tiếp tục tăng lên nữa.

Bỗng nhiên Vân Chính Thiên đem tinh thần lực phạm vi thu nhỏ lại, vừa vặn ôm lấy cả tòa dinh thự. Trong phạm vi nhỏ này, hắn cảm thụ càng thêm sâu sắc hơn. Từng cơn gió, từng ngọn cỏ thậm chí từng sinh vật nhỏ đang di chuyển đều hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.

Đây chính là sự khác biệt to lớn giữa Linh Uyên cảnh và Linh Vực cảnh cấp bậc. Đây là chênh lệch mà không cách nào có thể bù đắp được a.

Hai mắt khẽ nhắm lại, nguyên tố phần tử chân thực hiện ra. Bây giờ hắn chỉ cần huy động tâm niệm, hết thảy nguyên tố phần tử trong thiên địa sẽ vì hắn mà dâng hiến năng lượng thuần khiết nhất, hóa thành trong cơ thể hắn hồn lực.

Dựa theo chính mình phán đoán, tốc độ tu luyện bây giờ so với dĩ vãng phải tăng lên tối thiểu hai lần. Bởi vì hắn chưa có thu hoạch đệ thất hồn hoàn, cho nên hồn lực cấp bậc vẫn một mực tích tụ lại không có đột phá. Lấy hồn hạch cùng ma hạch song song vận động, trong tương lai hắn có nắm chắc trong năm năm đột phá tới bát hoàn Hồn đấu la. Thậm chí thêm năm năm tu luyện, hắn tự tin trước ba mươi tuổi đột phá tới cửu hoàn Phong Hào đấu la, trở thành đỉnh cao tồn tại trên thế giới này.

Ba mươi tuổi, Phong Hào đấu la tuy không hiếm như phượng mao lân giác, nhưng cũng không phải tùy tiện siêu cấp thế lực là có thể xuất ra được thiên chi kiêu tử như vậy.

Phải biết hồn sư khoảng thời gian tu luyện nhanh nhất là trước ba mươi tuổi, sau ba mươi tuổi cho dù đã từng là thiên tài đi chăng nữa, tiềm năng cũng sẽ trên diện rộng giảm xuống. Chính vì vậy có thể trở thành Phong Hào đấu la trước ba mươi tuổi, chính là tiêu chí để phán đoán xem ngươi trong tương lai rốt cuộc có thể đi xa được tới đâu.

Hít mạnh một hơi, tâm niệm huy động, nguyên tố phần tử trong thiên địa như hóa thành thực thể tụ tập xung quanh hắn. Mỗi cái phần tử đều hân hoan nhảy múa, phản phất giống như nhận tổ qui tông tình trạng.

Vân Chính Thiên bàn tay khẽ nắm, hắc sắc trường kiếm từ trong hư vô rơi xuống. Trong trạng thái bình thường, thì đây chỉ là Hắc Kiếm mà thôi, chỉ có tiến vào trạng thái võ hồn chân thân, Hắc Kiếm mới có thể thông qua nguyên tố dung hợp mà hóa thành Thiên Địa Chi Kiếm.

Cảm thụ nguyên tố chi lực đối với Hắc Kiếm vây quanh, tinh thần lực cùng hồn lực cũng lặng lẽ dung nhập vào. Vân Chính Thiên toàn thân bắt đầu phát ra kim sắc hào quang. Hắc Kiếm xoay ngang đặt lên trên đùi, Vân Chính Thiên dần dần chìm vào trong minh tưởng.

Nắm giữ Thất Diện Kiếm võ hồn, lại tiến vào Linh Vực cảnh tầng thứ, Vân Chính Thiên khả năng cảm thụ đối với nguyên tố chi lực đã xa xa vượt qua thường nhân có thể so sánh.

Một đêm tu luyện, liên tục hấp thụ thiên địa nguyên lực chuyển hóa thành tự thân hồn lực. Hắn có cảm giác như ngày đi vạn dặm, thực lực tịnh tiến không thể dùng tình huống bình thường để hình dung được nữa. Trong cơ thể hắn, hồn hạch cùng ma hạch thể tích cũng ngày một lớn hớn, tốc độ áp súc cũng nhanh hơn quá khứ rất nhiều. Cốt cách, nhục thân, tinh thần hải tất cả đều biến hóa một lần hắn tiến nhập minh tưởng trạng thái.

Bất giác thở ra một ngụm trọc khí, Vân Chính Thiên hai mắt sáng như tinh quang chậm rãi mở ra. Đen tuyền đồng tử trong một tia sát na khi hắn vừa mở mắt, đột nhiên hóa thành hỗn độn chi sắc đồng tử. Bất quá tình trạng này kéo dài chưa đầy một giây rồi triệt để biến mất.

Vân Chính Thiên liếc mắt về phía cửa vào, cười nhạt:

“Hình tổng quản đã đến rồi sao?”

...

Banhbaothit