Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 63: Vân chính thiên đệ tam hồn hoàn




Mã Thiên Hoa nguyên bản một đầu tóc dài màu đỏ cùng với sự trầm lặng đáng lẽ không nên xuất hiện ở độ tuổi tươi đẹp của nàng vốn càng làm cho nàng thêm phần quyến rũ. Mang trong mình Tà Hỏa chi lực, hết thảy nam nhân đối với nàng đều có ưa thích nhất định, mà theo tuổi nàng càng lớn lên, mị lực này càng tỏa ra nồng nàn.

Bất quá hiện tại đứng trước mặt mọi người không phải là Mã Thiên Hoa lòng tràn tâm sự như trước mà là một thiếu nữ với mái tóc đen dài, trên người tỏa ra vô tận hỏa nguyên tố hắc ám. Hai mắt nàng một màu đen láy hoàn toàn không phân biệt được đâu là đồng tử đâu là phần trắng.

Trước mặt bọn họ là Mã Thiên Hoa đã chân chính bước chân vào ma đạo không có lối về. Đó là suy nghĩ của hầu hết những người có mặt tại đây. Nhưng ngoại trừ một người.

Thiếu niên với gương mặt băng lãnh, một đầu tóc trắng dài không thua kém Mã Thiên Hoa, khí chất quang minh trên người hắn tỏa ra mãnh liệt, muốn áp chế đi hắc sắc hỏa diễm điên cuồng ở bên kia. Vân Chính Thiên trong lòng nhận định rằng.

Mã Thiên Hoa vẫn chưa hoàn toàn không thể cứu được. Bởi vì hắn vừa rồi đã tiếp xúc qua sinh mệnh lực của nàng, đó là một loại sinh mệnh lực vô cùng thuần khiết mà hắn chưa từng biết tới.

Với mức độ sinh mệnh lực của nàng còn mạnh hơn so với sinh mệnh lực của hắn đã được Phượng Hoàng Tứ Dực bồi dưỡng cho, thì không lý do gì khiến Mã Thiên Hoa dễ dàng bị khống chế như vậy. Mã Thiên Hoa đứng ở kia, chỉ là do Tà Hỏa trong cơ thể nàng phát tác cộng thêm một chút xúc tác do Tà hồn lực nhỏ bé truyền vào mà xảy ra dị trạng.

“Ta chắc chắn sẽ cứu được nàng”

Vân Chính Thiên nghiến răng nói.

Mã Thiên Hoa hiện đã không còn phân biệt được ai với ai. Một tay nàng đưa ra hướng thẳng vị trí Vân Chính Thiên, trong nháy mắt hỏa diễm cuồn cuộn mang theo hắc ám chi khí lướt tới.

Sau lưng của nàng, ba vòng hồn hoàn hiện tại đều bao phủ một tầng hắc sắc hỏa diễm, nhìn qua cứ tưởng hồn hoàn vạn năm. Vân Chính Thiên lập tức thi triển thân thủ.

Hắc sắc hỏa diểm uy lực bá đạo, sức nóng này sợ rằng bỏ xa so với Hỏa Phượng Kiếm của hắn mang đến hỏa diễm, cho nên trận này tuyệt đối không thể dùng hỏa đấu hỏa, vạn nhất lại vô tình đem Tà Hỏa của nàng kích phát mãnh liệt hơn, chỉ sợ không thể vãn hồi.

Ngay khi Vân Chính Thiên lắc mình né tránh, đoàn hỏa diễm kia như có thần trí, lập tức uốn mình một cái lướt theo Vân Chính Thiên như hình với bóng.

Đã không tránh được vậy thì đón lẫy.

Băng Đế Kiếm rung lên một hồi, băng cực hàn khí cường thịnh trào ra, đem toàn bộ thân thể hắn bảo phủ vào bên trong. Hắc sắc hỏa diễm như một đầu hồn thú hung bạo, va đập liên tục vào tảng băng của hắn, một phần băng phong bị hỏa diễm thiêu đốt đến bốc hơi lên, làm cả gian phòng trong nháy mắt chìm trong hơi nước.

Băng Ngọc Linh cùng Lương Thế Nhân thần sắc hoảng sợ, lập tức lui lại xa xa hết cỡ, lúc này đã đứng gần bậc cầu thang đi lên. Ở trên đi xuống có vài tên nhân viên Truyền Linh Tháp vì bị tiếng động này thu hút.

Băng Ngọc Linh khẽ quát

“Các ngươi mau chóng phong kín toàn bộ lối ra vào Truyền Linh Tháp, không chừa một kẽ hở nào”

Mấy tên nhân viên nghe tháp chủ ra lệnh, lập tức quay trở lên trên hối hả đi làm. Ý tứ của Băng Ngọc Linh rõ ràng, nếu như Vân Chính Thiên thực sự thất bại, nàng cũng sẽ không để cho nha đầu này thoát đi được Truyền Linh Tháp, chỉ còn cách đem nàng ta giết chết.

Thân là Tháp chủ điều hành Truyền Linh Tháp trụ sở đặt tại Long Thần thành, nàng cũng mang gánh nặng trên vai vô cùng to lớn, nếu để Mã Thiên Hoa nhập ma thoát đi, sau này chắc chắn trở thành một Tà hồn sư cường đại, để cho nàng thêm vài năm tu luyện, e rằng cả bản thân mình cũng không chắc khắc chế được nàng.

Mặc dù Băng Ngọc Linh thương yêu vô hạn dành cho Mã Thiên Hoa nhưng nàng cũng không đành lòng để nha đầu này trở thành đại ma đầu, nếu thực sự không còn cách nào khác chỉ có thể để Mã Thiên Hoa mãi nằm lại trong Truyền Linh Tháp này.

Quay đầu nhìn lại trận chiến giữa Vân Chính Thiên và Mã Thiên Hoa vô cùng kịch liệt. Hắc sắc hỏa diễm quá mức bá đạo, hoàn toàn chiếm cứ thượng phong. Bất quá Vân Chính Thiên cũng không phải tầm thường tiểu tử

Băng Ngọc Linh tự thân nhãn lực cùng tinh thần lực vô cùng cường đại, nàng đối với khả năng đọc vị người khác rất có tự tin. Hiện tại Vân Chính Thiên chưởng khống băng nguyên tố so với tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều lắm.

Băng Đế Kiếm trong tay Vân Chính Thiên như một thanh huyền băng vạn năm, mỗi lần lật tay chém tới, Băng Đế Kiếm để lại một vệt hàn quang ở phía sau lưng, đây là điều mà trước giờ Vân Chính Thiên vẫn chưa làm được.

Có lẽ một tràng hạo kiếm dung hợp hồn linh khiến thực lực chỉnh thể của hắn tăng lên đáng kể.

Nhưng như thế này vẫn có chút không đủ so với Hắc Phượng Hoàng cường đại ở bên kia. Từ thời viễn cổ, Phượng Hoàng chính là thần thú ngang hàng với Rồng. Mà Hắc Ám Phượng Hoàng chính là cao cấp nhất chủng loại, gần như tiếp cận với Chân Phượng tầng thứ tồn tại.

Chưởng khống Hắc ám chi lực, thôn phệ cùng thiêu đốt chính là hai năng lực nó am hiểu nhất, mà lúc này đối đầu với Vân Chính Thiên, chính là dùng thiêu đốt để ứng chiến.

Băng hàn của Vân Chính Thiên mặc dù tương đối cường hãn, hắn tự tin đối mặt với Tà Hỏa Phượng Hoàng cũng có sức đánh một trận, nhưng trước mặt lúc này lại là biến dị của Tà Hỏa Phượng Hoàng, là chân chính Hắc Phượng Hoàng, không thể dùng từ bình thường mà hình dung được.

Hắc sắc hỏa diễm chiếm cứ thượng phong, hoàn toàn đem Vân Chính Thiên đánh lui lại, băng phong vừa xuất ra lập tức bị đốt đến bốc hơi, hoàn toàn không chống cự được. Mặc dù binh bại như núi đổ nhưng Vân Chính Thiên vẫn không hề oán than, hắn vẫn thủy chung dùng cách chậm rãi nhất đem Tà hồn lực trong cơ thể Mã Thiên Hoa từ từ triệt tiêu hóa giải.

Cho dù Mã Thiên Hoa hồn lực có hùng hậu đến mức nào, liên tục đem mạnh nhất hồn kỹ liên tục sử dụng cũng phải đến mức cạn kiệt. Mà Vân Chính Thiên sử dụng chiến thuật này cũng có thể nói như con dao hai lưỡi, vạn nhất hồn lực của hắn so với Mã Thiên Hoa ít hơn thì làm thế nào.

Vân Chính Thiên hai mắt thập phần kiên định, là đối với bản thân cực kỳ tin tưởng cùng chấp niệm. Hét to lên một tiếng, hào quang băng cực đột nhiên trong chớp mắt phát sáng lên.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

“OANH”

Hung hăng một kiếm toàn lực đem Mã Thiên Hoa nhanh chóng đẩy lui lại, mà Hắc Phượng Hoàng kia trong lúc không cẩn thận đã bị trúng đòn, một mảnh băng bao phủ một nữa thân nó, không thể không tạm dừng thế công tưởng chừng như bất tận này lại.

Mà Vân Chính Thiên lúc này toàn thân thả lỏng, hắn từ trong người lấy ra một cái hồn đạo khí có hình dạng bình sữa. Hồn đạo khí này có khả năng dự trữ hồn lực ở bên trong, xem ra trước khi tiến vào Truyền Linh Tháp, hắn cũng có chuẩn bị một chút.

Đưa bình sữa lên miệng uống vào, nhất thời cảm giác thoải mái dâng lên trong đại não, tinh thần hải cũng từ từ được lấp đầy, Dịch Cân Kinh trong thể nội được bổ sung hồn lực, lúc này bắt đầu điên cuồng vận chuyển hồi phục.

Ngay khi Vân Chính Thiên vừa khôi phục được một chút, Hắc Phượng Hoàng bên kia cũng đã đốt trụi mảng băng bám vào thân thể, nó rít lên một tiếng rõ to, lần nữa phóng tới Vân Chính Thiên vị trí.

“Để xem lần này, là ai ngã xuống trước” Vân Chính Thiên trên mặt rốt cuộc xuất hiện lại nét cười nhàn nhạt. Hiện tại hắn tự tin hơn bao giờ hết.

Không thể sử dụng Hỏa Phượng Kiếm, hắn chỉ có thể dựa vào Băng Đế Kiếm mà duy trì phòng ngự, sau đó tận dụng nhãn lực tìm ra khe hở mà phản công. Tuyệt đối không thể đấu cứng được. Hắc sắc hỏa diễm độ nóng không cần bàn cãi, chỉ cần sơ ý để lửa bén vào, chỉ sợ không chỉ thân thể bị thương mà nó còn thôn phệ cả hồn lực cùng tinh thần lực, sau đó đem tất cả đốt sạch.

“Thật không hổ là viễn cổ Phượng Hoàng tiếp cận Chân Phượng tồn tại”

Vân Chính Thiên trong lòng không khỏi cảm thán. E rằng Mã Thiên Hoa nếu như có thể tu luyện bình thường, sợ rằng thiên phú của hắn còn xa xa không bằng với nàng. Đó là sự chênh lệch phẩm chất võ hồn, nhưng cũng tuyệt đối không quá nhiều. Dù sao Thất Diện Kiếm võ hồn cũng được mệnh danh là chưa từng tồn tại võ hồn, không ai xác định được phẩm chất của nó.

Băng Ngọc Linh cùng Lương Thế Nhân căng thẳng quan sát thế trận, nhất là Băng Ngọc Linh sắc mặt hiện tại đã ổn định hơn trước rất nhiều. Nàng tu vi cường đại, lại có nhãn lực kinh người, tất nhiên nhìn ra được, trận chiến này đang ở thế cân bằng. Mặc dù Hắc Phượng Hoàng mãnh liệt nhưng Vân Chính Thiên tiểu tử này kiên định không kém, cân bằng kết quả chính là thứ nàng mơ cũng không thấy được.

“A! A!”

Lúc này Mã Thiên Hoa bên kia bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tiêu hao hồn lực, nàng cường độ thân thể vốn không phải thế mạnh, lúc trước lại tiêu hao không ít hồn lực cùng tinh thần lực ứng cứu cho Vân Chính Thiên, mà bây giờ Hắc Phượng Hoàng hỏa diễm lại quá bá đạo, vượt mực chịu đựng của Mã Thiên Hoa, chiến đấu đến bây giờ đã tới cực hạn của nàng.

Nhưng chỉ sợ lúc nàng chuẩn bị ngã xuống, Tà hồn lực kia chó cùng dứt dậu, đem Mã Thiên Hoa cùng bạo thể, như vậy tuyệt đối phiền toái.

Vân Chính Thiên sau một đợt phản công, cũng lập tức khựng lại, nhìn Mã Thiên Hoa bên kia không ngừng run rẩy, trong nội tâm vô cùng đau xót, bất quá hắn đã hứa sẽ cứu nàng, tất nhiên phải làm cho bằng được, cho dù có tiêu hao hết hồn lực đi chăng nữa.

Trận chiến cũng đã đến hồi chung kết. Vân Chính Thiên đồng tử đột nhiên lóe sáng lên, là kim sắc ánh sáng, điều này làm Lương Thế Nhân vốn đi chung với hắn cũng không biết được Vân Chính Thiên đang muốn làm gì.

Từ dưới chân Vân Chính Thiên lúc này, lại xuất hiện thêm một vòng tử sắc hồn hoàn nữa, còn chưa dừng lại ở đó, ở sau lưng hắn một cái thân ảnh Phượng Hoàng Tứ Dực nhỏ bé cũng đồng dạng hiện lên.

Hắn... đã đạt tới ba hoàn Hồn Tôn từ khi nào. Nhưng lúc này đã không còn ai quan tâm nữa, mọi người đều chú ý sự biến hóa của Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên lần đầu trong trận chiến xuất ra hồn linh Phượng Hoàng Tứ Dực, như vậy hắn muốn sử dụng hỏa nguyên tố?

“Không được Chính Thiên, bồi thêm hỏa diễm chỉ sợ cơ thể Thiên Hoa không chịu nổi”

Cảm ứng có chuyện không đúng, Băng Ngọc Linh lập tức hét lên.

Nhưng Vân Chính Thiên ở bên kia hoàn toàn không để ý tới nàng, hắn hai mắt thủy chung đều rơi vào người Mã Thiên Hoa. Phượng Hoàng Tứ Dực mặc dù nhỏ bé nhưng nó không chút nào run sợ đối với Hắc Phượng Hoàng ở trước mặt, trái lại còn cất giọng cao ngất tiếng phượng hót.

Chớp mắt một cái, hồn linh Phượng Hoàng Tứ Dực cấp tốc thu nhỏ lại rồi nhập vào trong Băng Đế Kiếm, hồn hoàn thứ ba sau lưng Vân Chính cũng đồng thời lóe lên.

“Thiên Hoa, để ta cho nàng thấy được thành quả của ta có được dưới sự trợ giúp của nàng, tuyệt đối ta sẽ không thất bại, tin tưởng ta”

Vân Chính Thiên dứt lời, Băng Đế Kiếm bao trùm một tầng quang sắc, sau đó hình dạng của nó từ từ thay đổi.

“Quang Minh Thánh Kiếm, Tịnh Hóa Chi Quang”