Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 83: Tĩnh lặng như nước




Hôm sau, đại hội thi đấu cấp tiểu đội ở Long Thần thành tiếp tục cử hành một cách bình thường. Ngoại trừ Mã Thiên Hoa cùng Hàn Thanh Chi vừa mới gia nhập không có tham gia, Hoàng Thập Nhất bốn người đều lên đài thi đấu.

Không khí quảng trường Long Thần muốn nhộn nhịp hơn mấy phần, dù sao hiện tại đã tiến vào vòng hai, chất lượng binh sĩ thi đấu càng tốt, những trận đấu diễn ra càng thu hút nhiều sự chú ý. Nhất là tên thiếu niên tuổi còn trẻ nhưng vô cùng mạnh mẽ kia.

Vân Chính Thiên lần trước dễ dàng đánh bại Diệp Linh. Vòng hai này, đối thủ của hắn là một tên binh sĩ trực thuộc Hoàng Cửu đội ngũ, tu vi lên tới ba hoàn Hồn Tôn, bất quá hắn tuổi tác khá lớn, hiện đã hơn hai mươi lăm tuổi, xem ra thiên phú tu luyện không được tốt lắm.

Nhưng dù có thiên phú kém nhưng hắn vẫn là hàng thật giá thật ba hoàn Hồn Tôn, Vân Chính Thiên trong nội tâm không hề xem thường đối thủ. Tuổi tác càng cao càng chứng tỏ hắn kinh nghiệm chiến đấu tuyệt đối phong phú, nếu như Vân Chính Thiên xuất hiện một tia chủ quan sợ rằng tình huống lật thuyền trong mương cũng có khả năng xảy ra.

Trận thi đấu ngày hôm nay, Vân Chính Thiên có thể thuận lời vượt qua, chính là tiến vào ba mươi hai cường. Dựa theo danh sách phân nhánh khi bốc thăm, đối thủ vòng thứ ba của hắn có thể là Liễu Đao thuộc Hoàng Nhị hôm trước.

Liễu Đao hôm nay đối mặt, cũng là một tên phổ thông Hồn Tôn, phần trăm chiến thắng rất cao. Vân Chính Thiên đối với điều này cũng cực kỳ cao hứng, Liễu Đao nghiên cứu đao thuật cũng tốn không ít kỳ công, Vân Chính Thiên rất mong chờ được đánh với hắn một trận quang minh chính đại.

Thi đấu kế tục diễn ra. Không hổ là binh sĩ trự thuộc Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, mỗi một trận đấu đều dùng hai từ liều mạng để hình dung. Có một số binh sĩ thực lực kém hơn đối thủ nhưng bù lại hắn có một tinh thần bất khuất, trong một khoảnh khắc nhất định lại giành được thắng lợi chung cuộc

Đây cũng chính là thứ mà lãnh đạo cao tầng của Quân đoàn muốn thấy, cực hạn tiềm năng của mỗi tên binh sĩ.

Rất nhanh đã đến thứ tự ra trận của Vân Chính Thiên. Hắn hít sâu một hơi sau đó tiến về sàn thi đấu.Vân Chính Thiên hôm nay khác với mọi lần, hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, màu sắc đặc biệt ưa thích của hắn, trên áo có thêu họa tiết hoa văn màu đen trải dài từ trên xuống dưới, phụ kiện đều là màu đen, lại thêm vào một đầu tóc trắng dài xõa ra ở sau lưng, khiến mọi ánh nhìn không khỏi tập trung trên người hắn.

Bởi vì hắn rất soái.

Đối thủ của Vân Chính Thiên cũng đã xuất hiện. Người này vóc dáng trung đẳng, gương mặt tương đối dễ nhìn. Vừa bắt gặp ánh mắt Vân Chính Thiên hắn cũng mỉm cười thân thiện một cái. Chuẩn bị kỹ càng, cả hai tiến tới gần báo danh.

“Hoàng Thập Nhất, Vân Chính Thiên”

“Hoàng Cửu, Lâm Cuồng Chiến”

Lâm Cuồng Chiến ở trong Hoàng Cửu cũng tương đối nổi bậc, nhưng cũng có ít người thực sự thân thiết với hắn bởi vì tính khí của hắn rất lạ thường. Khi bình thường rất hòa nhã thân thiện nhưng khi lâm trận lại hoàn toàn khác nhau.

Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Vân Chính Thiên trước tiên lấy ra Hắc Kiếm, đem chuôi kiếm nắm chặt làm một cái thủ thế. Nhìn bề ngoài vô cùng đơn giản, cũng không có thả ra uy áp gì hết, nhìn qua cứ tĩnh lặng như mặt hồ, nhẹ nhàng như vậy mà đứng. Bất quá chính điều này làm cho mọi người đều có cảm giác kỳ lạ, tĩnh thì nhẹ tựa lông hồng, còn khi động thì như thái sơn áp đỉnh.

Tử cấp thống lĩnh Liễu Trấn Sơn cùng Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành ở trên đài cao nhìn vậy cũng âm thầm tán thưởng

“Hắn lại có một chút đột phá” Liễu Trấn Sơn cười nói

Dạ Hành cũng gật đầu “Thiên phú như vậy, ta lần đầu mới thấy được”

Lâm Cuồng Chiến nhìn một màn này, một vòng nghi kỵ hiện ra trên mặt, nhưng hắn chiến đấu đã lâu, khí thế bực này vẫn chưa thể dọa được hắn. Lâm Cuồng Chiến phương pháp trực tiếp hơn rất nhiều, một vệt sáng lóe lên lập tức trên người có vô số lông xám mọc ra, cơ thể cấp tốc bành trướng lên rất nhiều, chớp mắt một cái chiều cao vượt quá hai mét năm, một đầu gấu to lớn há miệng gầm lên một tiếng vang vọng, hai mắt hung hăng nhìn về phía Vân Chính Thiên.

Võ hồn của Lâm Cuồng Chiến, chính là hình gấu võ hồn, gọi là Bạo Lực Hùng.

Bạo Lực Hùng trong tự nhiên bản tính vô cùng hiếu chiến, đối mặt với hồn thú có tu vi cao hơn, nó cũng không hề sợ hãi bỏ chạy, trái người lại nó còn liều mạng chiến đấu đến cùng, đây chính là đặc điểm đáng sợ nhất của Bạo Lực Hùng.

Bạo Lực Hùng trở thành võ hồn, không nghi ngờ gì mang đến cho hồn sư thể chất bá đạo cùng lực lượng hùng hậu của loài gấu, đặc biệt nhất vẫn là việc truyền thừa xuống bản tính hung bạo độc nhất của Bạo Lực Hùng, cho nên Lâm Cuồng Chiến mỗi lần chiến đấu đều như biến thành một người hoàn toàn khác.

Lâm Cuồng Chiến toát ra khí thế hoàn toàn lấn áp Vân Chính Thiên, bất quá Vân Chính Thiên hai mắt thập phần bình tĩnh, xem mọi thứ trước mắt hoàn toàn không đáng lo. Cứ như Lâm Cuồng Chiến trước mặt chỉ đang diễn võ dương oai mà thôi.

Đệ nhất hồn hoàn của Lâm Cuồng Chiến lóe lên, một cặp vuốt sắc nhọn xuất hiện trên hai mu tay, ngay sau đó hắn phóng cả thân thể to lớn về Vân Chính Thiên vị trí, điên cuồng chạy tới.

“Chết cho ta” Lâm Cuống Chiến gầm lên.

Vân Chính Thiên trên mặt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, hắn Hắc Kiếm hạ xuống ngang hông, sau đó cứ như vậy mà lướt tới, hoàn toàn không có ý định tránh né thân ảnh không lồ kia.

“KHANH ——”

Song phương va chạm với nhau làm tóe lên những tia lửa điện, nhưng Vân Chính Thiên vẫn có chút không chống lại được sức mạnh thể chất của Lâm Cuồng Chiến. Va chạm vừa rồi hắn rơi vào hạ phong, thân thể bị một trảo của đối phương đánh lui lại vài bước.

Nhưng nếu tập trung nhìn kỹ thì thấy Vân Chính Thiên thuận theo lực đánh của hùng trảo ngã người ra phía sau, thứ nhất vừa giảm đi lực đánh của đối phương, thứ hai chính là tạo cho mình một khoảng cách với đầu gấu hung bạo này.

Lâm Cuồng Chiến kinh nghiệm quả nhiên phong phú, mắt thấy Vân Chính Thiên có ý định tạo khoảng cách, hắn lập tức gia tốc đuổi theo. Hùng trảo quơ tới nhắm vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà chụp xuống. Bất quá Vân Chính Thiên phản xạ vô cùng mau lẹ, hắn một cước giẫm địa, cả thân người lập tức phi lên trên không.

Lâm Cuồng Chiến đột nhiên nở một nụ cười ma mị, ở sau lưng hắn đệ nhị hồn hoàn lóe lên. Tay gầu giơ thẳng lên vị trí thân ảnh Vân Chính Thiên ở bên trong, tức thì một cỗ hấp lực mạnh mẽ xông ra bao phủ lấy Vân Chính Thiên, rồi hung hăng kéo ngược xuống.

Vân Chính Thiên ở trên không hoàn toàn không có điểm tựa, hồn kỹ của Lâm Cuồng Chiến uy lực không thể xem thường, mặc dù Vân Chính Thiên ra sức vùng vẫy nhưng không thể chống cự lại lực hút mạnh như thế này.

Cả thân thể bị kéo ngược trở xuống, mà ngay lúc này Lâm Cuồng Chiến một quyền hung hăng giáng tới.

“ẦM ——”

Cự quyền đánh thẳng vào khiến Vân Chính Thiên bắn ngược ra sau như một viên đạn pháo, lực đánh hoàn toàn không nhẹ một chút nào. Bất quá nụ cười còn chưa kịp nở ra trên mặt Lâm Cuồng Chiến thì hắn hai mắt đã trầm xuống.

Vân Chính Thiên trong một tia sát na khi cự quyền đánh tới, hắn đã đưa Hắc Kiếm đặt lên trước ngực, chặn lấy toàn bộ lực đánh của Lâm Cuồng Chiến, chỉ còn lại xung lực làm cơ thể văng ra mà thôi. Mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, Vân Chính Thiên lộn một vòng rồi đứng thẳng lên, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

“Tên này... ung dung chiến đấu như vậy, làm sao có thể làm được”

Hoàng Nhất khu chờ chiến, Lam Tiêu không khỏi kêu lên.

Tiếu Phong ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc nói

“Thực lực của hắn một ngày cứ như tiến thêm vạn dặm vậy”

Lam Tiêu hừ lạnh một cái “Chắc có cao nhân chỉ điểm”

Kỳ thực Lam Tiêu phán đoán rất chính xác, Vân Chính Thiên phong thái ung dung tự tại như vậy, chính là nhờ Bao Lão chỉ điểm một chút công phu. Tác phong của Bao Lão khi hành sự đó chính là tâm tình thả lỏng, đưa mình tiến vào một cảnh giới riêng biệt, trong đó hết thảy mọi thứ đều phải nắm chắc trong tầm tay. Tinh thần thả lỏng nhưng đầu óc phải tỉnh táo, đưa ra hành động nhanh chóng, kịp thời và không có một chút xíu dư thừa lực lượng nào.

Vân Chính Thiên ngộ tính không cần phải nói, tuy rằng hiện tại vẫn chưa chân chính làm được như Bao Lão chỉ dẫn, bất quá cũng đủ dùng.

Mỉm cười nhìn Lâm Cuồng Chiến, hắn đưa một tay lên vẫy vẫy, tức thì Lâm Cuồng Chiên gân máu nổi lên, hai mắt trợn trắng gầm lên một tiếng rồi xông tới.

“Không phải chứ... lại còn dám trêu chọc Lâm Cuồng Chiến”

“Xem ra hắn cũng chán sống rồi”

“Chưa chắc, ta nghĩ hắn có âm mưu gì đó”

Bên dưới binh sĩ một trận bàn tán xôn xao, đại đa phần đều nghĩ Vân Chính Thiên quá kiêu căng ngạo mạn, dù sao đối mặt với hắn là Lâm Cuồng Chiến đã chiến hăm trăm trận ngoài chiến trường a. Một khi hắn tức giận thì không có gì cản được, cũng có thể đánh chết Vân Chính Thiên kia.

Lâm Cuồng Chiến hung hăng nhảy lên trên cao, song trảo đập xuống đỉnh đầu của Vân Chính Thiên, một đòn này uy lực kinh khủng, cộng thêm trọng lực gia tốc, chỉ sợ Vân Chính Thiên hiện tại chỉ có thể lựa chọn né tránh mà thôi.

Bất quá ngược lại dự đoán của mọi người, Vân Chính Thiên một lần nữa lựa chọn đối mặt. Hắn hai mắt đột nhiên lóe lên một vệt dài kiếm ý, ngay sau đó Hắc Kiếm quét lên mang theo bàng bạc kiếm ý, vỗ vài song trảo của Lâm Cuồng Chiến một cái.

“OANH ——”

Lần thứ hai trực tiếp va chạm, cũng chính là lần đầu tiên Lâm Cuồng Chiến rơi vào hạ phong. Song trảo của hắn bị Hắc Kiếm quét ngang vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn, trong đáy mắt không giấu được vẻ khó tin. Ngay sau đó Vân Chính Thiên mượn cơ thể to lớn của Lâm Cuồng Chiến mà bật lên cao, từ trên đỉnh đầu Hắc Kiếm bổ xuống.

Tình huống xảy ra quá nhanh khiến tên trọng tài canh trận có chút lúng túng không thể ra tay can thiệp được, hắn sắc mặt thập phần hoảng sợ. Bởi vì một kiếm này nếu thành công đánh ra, chỉ sợ Lâm Cuồng Chiến sẽ trở thành cái xác không hồn.

“BINH ——”

Ngay lúc Hắc Kiếm chém xuống, Vân Chính Thiên đột nhiên lật tay, thay đổi lưỡi kiếm thành thân kiếm, đánh thẳng vào Lâm Cuồng Chiến đỉnh đầu.

Lâm Cuồng Chiến hai mắt trợn trắng, cuối cùng không chịu được xung kích mạnh như vậy, trực tiếp lăn ra bất tỉnh. Thấy vậy tên trọng tài cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Vân Chính Thiên cũng không có ý định đánh chết đối thủ, nếu không thân là trọng tài hắn sẽ gặp rắc rối lớn a.

Dưới con mắt ngỡ ngàng của khán giả cùng binh sĩ, chưa đầy năm phút đồng hồ, Lâm Cuồng Chiến đã phải quỳ dưới chân Vân Chính Thiên. Thực là một kết quả khó mà tin được.

Vân Chính Thiên trong lúc đi xuống võ đài thì cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình, hắn đưa mắt nhìn qua thì phát hiện đó chính là Liễu Đao. Mỉm cười đáp lại, trận tiếp theo hắn sẽ gặp lại Liễu Đao a.

Thuận lợi tiến vào ba mươi hai cường không chỉ có Vân Chính Thiên, mà Lương Thế Nhân cũng đồng dạng như vậy. Chỉ có Can Hữu Long và Mộng Hồng Nhan không may mắn được như thế.

Cả hai người thi đấu vòng hai đều đồng dạng bị đánh bại.

—————————————