Kiếm Tôn

Chương 104: Lão Tử Không Phục




Diệp Huyền thu hồi đại địa chi lực, cười hắc hắc, bước nhanh về phía nơi xa.

Giờ khắc này, bước đi của hắn cũng mang gió.

Rất nhanh, hắn về tới Lưỡng Giới thành, mà giờ khắc này, vùng trời Lưỡng Giới thành, thỉnh thoảng lại có cường giả lướt qua.

Xảy ra chuyện gì?

Diệp Huyền cau lại chân mày, hắn vội vàng tiến vào trong thành, vừa mới vào thành, Khương Cửu đã dẫn một đám người xuất hiện ở trước mặt hắn, Khương Cửu liếc mắt đánh giá hắn:

- Không sao chứ?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta không sao, đúng, Lưỡng Giới thành xảy ra chuyện gì?

Khương Cửu trầm giọng nói:

- Trở về rồi nói.

Nói xong, nàng mang theo Diệp Huyền về trong doanh trướng của nàng.

Trong doanh trướng, Khương Cửu trầm giọng nói:

- Những khí tức trên thành đều là cường giả Túy Tiên lâu, theo tình báo ta biết được, cường giả Túy Tiên lâu dường như đã mất dấu người áo đen kia, cho nên, cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia rất có thể không tìm về được!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Túy Tiên lâu hẳn là sẽ đền bù tổn thất cho ngươi a?

Khương Cửu lãnh đạm nói:

- Ai biết được?

Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng truyền đến một thanh âm:

- Điện hạ, Từ quản sự Túy Tiên lâu cầu kiến!

Trong doanh trướng, Khương Cửu cười nói:

- Có thể bồi hay không, sẽ biết ngay thôi!

Nói xong, nàng quay đầu nhìn ra ngoài doanh trướng:

- Cho mời!

Rất nhanh, Từ Thanh đi vào trong doanh trướng, khi thấy Diệp Huyền cũng ở đây, nàng hơi ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.

Từ Thanh đi tới trước mặt Khương Cửu, khẽ thi lễ:

- Điện hạ, hôm nay ta tới, là vì sự tình võ kỹ địa giai thượng phẩm kia.

Khương Cửu cười nói:

- Thế nào, Túy Tiên lâu đã đoạt về cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia?

Vẻ mặt Từ Thanh có chút mất tự nhiên, nàng lắc đầu:

- Thật có lỗi, cũng chưa đoạt về. Nhưng mà, chúng ta đã phái ra ba cường giả Thần Hợp cảnh, tin tưởng không mất bao lâu, sẽ lại...

- Nếu như không tìm về được?

Khương Cửu đột nhiên cắt ngang Từ Thanh.

Từ Thanh trầm giọng nói:

- Túy Tiên lâu ta nhất định có thể đoạt về, còn xin Cửu công chúa tin tưởng chúng ta, ta...

Khương Cửu lắc đầu, cắt ngang Từ Thanh:

- Từ quản sự, nếu vạn nhất không tìm về được thì sao?

Từ Thanh trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Nếu không tìm về được, Túy Tiên lâu ta sẽ bồi thường điện hạ.

Nghe vậy, Khương Cửu cười nói:

- Bao nhiêu?

Từ Thanh trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Một ngàn vạn kim tệ!

Lời vừa nói ra, Diệp Huyền cách đó không xa trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Mà vẻ mặt Khương Cửu lập tức lạnh đi:

- Một ngàn vạn kim tệ? Từ quản sự, ngươi đang đùa ta sao?

Vẻ mặt Từ Thanh lạnh nhạt:

- Điện hạ, đây là giá tiền phía trên cho ta, dĩ nhiên, đối với điện hạ có chút không công bằng, bởi vậy, phía trên giao phó, ngày sau Cửu công chúa ở Lưỡng Giới thành, Túy Tiên lâu ta sẽ trông nom nhiều hơn.

Khương Cửu đứng dậy đi tới trước mặt Từ Thanh:

- Cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia, trị giá ít nhất là năm ngàn vạn kim tệ, mà bây giờ, các ngươi chỉ nguyện bồi thường ta một ngàn vạn? Là cảm thấy hoàng thất Khương quốc ta dễ bắt nạt sao?

Từ Thanh nhìn thẳng Khương Cửu:

- Điện hạ, đây đã là kết quả tốt nhất.

Trong lời nói, đã mang ý uy hiếp.

Khương Cửu híp lại hai mắt, trong đôi mắt đã có sát ý, mà vẻ mặt Từ Thanh lạnh nhạt, không sợ hãi chút nào.

Túy Tiên lâu ở Khương quốc, thật sự chưa từng sợ ai!

Đúng lúc này, Diệp Huyền bên cạnh đột nhiên nói:

- Túy Tiên lâu làm như thế, có phải quá thất đức hay không?

Từ Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Thất đức? Có thể bồi thường, Túy Tiên lâu ta đã vô cùng có đức!

Nói xong, nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Khương Cửu:

- Điện hạ, cáo từ!

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Vẻ mặt Khương Cửu vô cùng khó coi, sát ý trong mắt nàng không che giấu chút nào, bởi vì Túy Tiên lâu này nói rõ là đang ỷ thế hiếp người!

Thế nhưng, nàng không thể động thủ.

Thật sự không dễ đắc tội Túy Tiên lâu, càng không thể vạch mặt với Túy Tiên lâu!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Từ Thanh, nghiêm mặt nói:

- Ta cảm thấy, các ngươi nên nói đạo lý một chút, đồ vật giá trị năm ngàn vạn, các ngươi làm mất, chỉ bồi thường một ngàn vạn, thế này thực sự không dễ chịu!

Từ Thanh tiến lên phía trước một bước, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Một đồng chúng ta cũng không bồi thường, ngươi lại có thể làm sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Các ngươi đang ỷ thế hiếp người!

Từ Thanh cười lạnh:

- Túy Tiên lâu ta chính là muốn ỷ thế hiếp người, không phục?

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rút ra Kim đao bên hông, đột nhiên chém Từ Thanh một đao.

Xuy!

Một cánh tay của Từ Thanh trực tiếp bay ra ngoài!

Máu tươi bắn tung tóe!

Khương Cửu bên cạnh trực tiếp ngây dại.

Lúc này, Diệp Huyền cầm Kim đao trong tay ép lên cổ Từ Thanh:

- Lão tử không phục!

Nói xong, Kim đao trong tay hắn đột nhiên ép mạnh về trước một chút.

Xuy!

Làn da Từ Thanh trực tiếp bị xé rách, máu tươi tuôn tràn.

Trong doanh trướng yên tĩnh trở lại!

Trước mặt Diệp Huyền, Từ Thanh gắt gao nhìn Diệp Huyền, sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt ngoại trừ dữ tợn, còn có một tia khó có thể tin.

Bởi vì nàng thật sự không nghĩ tới người trước mắt này dám động thủ với nàng!

Sau lưng nàng, chính là Túy Tiên lâu đấy a!

Mà trong mắt Khương Cửu bên cạnh cũng chỉ có một tia khó có thể tin, bởi vì nàng cũng không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ động thủ!

Sau lưng nữ nhân trước mắt này chính là Túy Tiên lâu đấy a!

Gặp rắc rối!

Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Khương Cửu!

Lúc này, Từ Thanh gằn giọng nói:

- Ngươi có biết ngươi đã làm gì hay không!

Kim đao trong tay Diệp Huyền khẽ ép về phía trước, một vệt máu tươi nhỏ xuống theo Kim đao trong tay hắn.

Diệp Huyền mặt không biểu tình:

- Chẳng phải ngươi hỏi ta có phục hay không sao? Đáp án của ta là, không phục!

Từ Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Khương Cửu:

- Cửu điện hạ, đây là người của ngươi? Thế nào, hoàng thất ngươi muốn tuyên chiến với Túy Tiên lâu ta?

Khương Cửu đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?

Diệp Huyền gật đầu.

Khương Cửu trầm giọng nói:

- Hậu quả, rất nghiêm trọng!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Không quen nhìn nàng khinh ngươi như thế.

Khương Cửu cứ thế nhìn Diệp Huyền:

- Thế ngươi có biết? Bây giờ ta phải trả giá rất lớn để bãi bình chuyện này? Thậm chí không giải quyết được!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta sẽ bãi bình!

Khương Cửu đột nhiên cả giận nói:

- Ngươi sẽ bãi bình? Ngươi làm sao bãi bình? Túy Tiên lâu muốn giết ngươi, đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!

Một bên, Từ Thanh cười lạnh, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Khương Cửu đột nhiên một chưởng bổ vào yết hầu Từ Thanh.

Răng rắc!

Trong miệng Từ Thanh phun ra máu tươi, cả người trực tiếp ngã xuống!

Lúc ngã xuống, trong mắt Từ Thanh tràn đầy vẻ không thể tin được.

Diệp Huyền cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới, Khương Cửu thế mà lại đột nhiên giết Từ Thanh này.

- ------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)