Kiếm Tôn

Chương 124: Thiên Tài Không Cần Tu Luyện, Như Ta!




Nói xong, hắn cầm lấy một khúc gỗ bên cạnh thiếu nữ váy đen, sau đó bắt đầu điêu khắc tốc độ cao, chỉ chốc lát, một người gỗ nhỏ xuất hiện trong tay Diệp Huyền!

Người gỗ nhỏ này và thiếu nữ váy đen, đơn giản là giống nhau như đúc!

Khi thấy người gỗ nhỏ này, thiếu nữ váy đen lập tức bị hấp dẫn.

Diệp Huyền đưa người gỗ nhỏ kia tới trước mặt thiếu nữ váy đen, cười nói:

- Tặng cho ngươi!

Thiếu nữ váy đen nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nàng tiếp nhận người gỗ nhỏ kia, vẫn không có nói chuyện!

Diệp Huyền cười cười, sau đó xoa đầu thiếu nữ váy đen, cái xoa này, thật ra là theo bản năng, phải nói là theo thói quen, bởi vì bình thường hắn vẫn ưa thích xoa đầu Diệp Linh như thế!

Mà đúng lúc này, thiếu nữ váy đen đột nhiên nhìn về phía hắn, nàng cứ nhìn như vậy!

Diệp Huyền đột nhiên cảm giác trong lòng có chút hoảng, vô cớ hoảng, hắn nhíu mày, vội vàng để bản thân trấn định lại!

Thiếu nữ váy đen đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người gỗ nhỏ trong tay, Diệp Huyền lập tức cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua thiếu nữ váy đen trước mắt, trên thân thiếu nữ trước mắt này không có nửa điểm huyền khí gợn sóng, thoạt nhìn tựa như một người bình thường!

Diệp Huyền do dự một chút:

- Tiểu muội muội, có phải ngươi là cường giả tuyệt thế vô cùng lợi hại gì đó không a?

Thiếu nữ váy đen nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười hắc hắc, sau đó hắn lén lút nhìn thoáng qua bốn phía, nhỏ giọng nói:

- Ta cho ngươi biết một bí mật!

Thiếu nữ váy đen nhìn Diệp Huyền, vẫn không có nói chuyện.

Diệp Huyền hơi động cổ tay một chút, Linh Tú kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Thiếu nữ váy đen nhìn thoáng qua Linh Tú kiếm, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng.

Diệp Huyền chỉ chỉ vào người hắn, có chút thần bí nói:

- Kiếm tu, ta chính là Đại Kiếm tu. Lợi hại a?

Thiếu nữ váy đen trừng mắt nhìn, biểu tình kia có chút quái dị.

Diệp Huyền lại vô thức xoa xoa đầu nhỏ của thiếu nữ váy đen, sau đó cười nói:

- Ca ca còn có việc, đi trước ha.

Nói xong, hắn đứng dậy đi về nơi xa.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đã biến mất trong tầm mắt thiếu nữ váy đen.

Thiếu nữ váy đen thu hồi tầm mắt, nàng nhìn về phía người gỗ nhỏ trong tay, một lát sau, nàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía chim nhỏ một chân cách đó không xa:

- Có cảm ứng được không?

Chim nhỏ một chân lắc đầu.

Thiếu nữ váy đen quay đầu nhìn về phía chân trời, chân mày cau lại:

- Khu vực Khương quốc xuất hiện Kiếm tiên, mà người hộ đạo chúng ta thế mà hoàn toàn không biết gì cả, thật đúng là hoang đường...

Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên nhìn về phía đoạn cuối đường phố xa xa, cuối con đường, bóng người Diệp Huyền đã biến mất, thế nhưng, thiếu nữ váy đen vẫn như cũ có thể thấy hắn!

- Người này mạo phạm chủ nhân, ta đi giết hắn!

Lúc này, chim nhỏ một chân kia lập tức muốn bay đi.

Thiếu nữ váy đen đưa tay chộp một cái, chim nhỏ một chân vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay nàng!

Thiếu nữ váy đen lãnh đạm nói:

- Người này có Kiếm Tâm Thông Minh, trong lòng còn mang thiện ý, có thể thành tài, chớ động đến hắn, mặc hắn phát triển. Lại đợi ngày sau, nếu hắn vẫn giống như ngày hôm nay, trong lòng còn mang thiện ý, Kiếm Tâm Thông Minh, vừa vặn bồi dưỡng thật tốt, để khu vực Thanh Châu chúng ta có thêm một anh tài.

Nói xong, nàng quay người bước ra một bước.

Một bước này, cả người nàng trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

...

Diệp Huyền đi tới dưới núi Thương Lan học viện, lúc này, một đám người vây quanh, trong đó còn có thật nhiều nữ tử.

- Diệp công tử...

Một thiếu niên đi tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính thi lễ:

- Tại hạ là Vu Lâm thế tử Vu gia, Diệp công tử, hôm nay có một tiệc tối, còn muốn mời Diệp công tử tham gia...

Một bên khác, lại có một nam tử vội vàng nói:

- Diệp công tử, tại hạ muốn gia nhập Thương Lan học viện, còn mời Diệp...

- Diệp công tử, ngươi thật sự là Đại Kiếm tu sao?

- Diệp công tử, tiểu nữ tử có lễ... Ngươi thật đúng là kiếm tu sao? Đùa nghịch hai kiếm nhìn một chút a...

Diệp Huyền chạy trối chết.

Hậu sơn.

Diệp Huyền đi tới dưới thác nước, Bạch Trạch còn đang khổ tu, giờ phút này, trên thân Bạch Trạch, lại có hào quang màu đỏ nhàn nhạt!

Lúc này, Bạch Trạch đột nhiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi, không, tu, luyện?

Nói chuyện đều run rẩy!

Diệp Huyền gật một cái, nghiêm mặt nói:

- Thiên tài bình thường đều không cần tu luyện, giống như ta.

Bạch Trạch trừng mắt liếc Diệp Huyền:

- Biến, xa, chút!

Diệp Huyền cười hắc hắc, đúng lúc này, một đạo kình phong kéo tới từ bên phải hắn!

Diệp Huyền bỗng nhiên quay người, đấm ra một quyền.

Bành!

Một bóng người bị đẩy lui, mà đúng lúc này, một đạo hàn mang lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!

Diệp Huyền lóe lên lui về sau, tránh né đạo hàn mang này!

Mà đúng lúc này, một tàn ảnh xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, cùng lúc đó, một trường côn màu đen đột nhiên đập xuống từ đỉnh đầu hắn!

Tay phải Diệp Huyền nắm chắc thành quyền!

Oanh!

Một cỗ quyền thế từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, cỗ quyền thế này, cứ thế bức lui trường côn kia!

Diệp Huyền đấm ra một quyền!

Nhưng mà, bóng người kia đã cách hơn mười trượng bên ngoài!

Bóng người này, đúng là Mặc Vân Khởi!

Mặc Vân Khởi liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Sao quyền này của ngươi đã biến thành lợi hại rồi!

Diệp Huyền không nói gì, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Mặc Vân Khởi biến hóa, mũi chân hắn nhẹ nhàng chạm mặt đất một cái, cả người trong nháy mắt lùi lại hơn mười trượng, cùng lúc đó, một ngọn phi đao chợt lóe lên trong sân!

Thật nhanh!

Bành!

Diệp Huyền cứ thế ngừng lại, hắn vừa dừng lại, lại là một ngọn phi đao phóng tới trước mặt hắn!

Mà đúng lúc này, theo một tiếng kiếm reo vang lên, một thanh phi kiếm trực tiếp trảm vào thanh phi đao kia.

Ầm!

Phi đao bay ngược về tới trước mặt Mặc Vân Khởi!

Mặc Vân Khởi cười hắc hắc:

- Phi đao này của ta, lợi hại a?

Diệp Huyền đột nhiên nhìn qua sau lưng Mặc Vân Khởi:

- Kỷ lão?

Mặc Vân Khởi vô thức quay đầu, nhưng mà phía sau hắn, không có một ai!

- Hỏng bét!

Sắc mặt hắn đại biến, vội vàng xoay người.

Bành!

Một tiếng trầm đục vang lên, cả người Mặc Vân Khởi trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, một lần bay, trọn vẹn mười mấy trượng!

Trên mặt đất, Mặc Vân Khởi nộ chỉ Diệp Huyền:

- Tên vương bát đản Diệp Huyền, ngươi, ngươi thế mà giở trò, ngươi có còn liêm sỉ hay không!

Diệp Huyền trừng mắt nhìn:

- Ngươi cũng có thể gạt ta a! Đến, mau nói với ta có người sau lưng!

Mặc Vân Khởi tức đến gần thổ huyết:

- Con mẹ nó chứ...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)