Kiếm Tôn

Chương 135: Quan Trọng Là… Đừng Để Bị Đói!




Trong phế tích, Kỷ lão đầu trầm mặc một lát, hắn đi tới một cung điện nhỏ trong hậu sơn, trong cung điện nhỏ, chất đầy đủ loại linh bài. Rất nhiều, có hơn một ngàn!

Nhìn những linh bài kia, giờ khắc này, Kỷ lão đầu không hề say.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nằm xuống đất, sau đó cầm lấy hồ lô rượu bên hông mạnh mẽ tưới lên người:

- Là viện trưởng không có năng lực, không thể giữ được các ngươi...

Một khắc đồng hồ sau, một lão giả đột nhiên rời đi Thương Lan sơn, không biết đi đến nơi nào.

Hoàng cung Khương quốc.

Một chỗ âm u trong nội điện, một lão giả ngồi dưới đất, đang đùa với một chó con màu đen.

Lúc này, một người nam tử trung niên xuất hiện ở cửa đại điện, nam tử trung niên khẽ thi lễ, không biết đang nói chuyện gì.

Một lát sau, lão giả trong điện đột nhiên nói:

- Thương Mộc học viện... Không phải bỉ ổi bình thường a...

Nam tử trung niên trầm giọng nói:

- Thiếu niên kia đã đi Ninh quốc!

Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Tra xem người áo đen ra tay đêm nay là người phương nào, còn có, phái Ảnh vệ hộ tống thiếu niên kia một đoạn... Được rồi, ta tự đi hộ tống một đoạn đường, dù sao cũng là một người can đảm đã từng chiến đấu vì Khương quốc...

Thanh âm vừa dứt, lão giả biến mất ngay tại chỗ.

Túy Tiên lâu, trong một gian nào đó.

Một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong rạp, người áo đen khẽ thi lễ với lão giả trước mặt...

Một lát sau, lão giả cười lạnh:

- Tốt cho một Thương Mộc học viện, thật đúng là giỏi tìm đường chết! Truyền lệnh xuống, vận dụng hết thảy lực lượng tra cho rõ người áo đen ra tay tối nay, còn có, phái người hộ tống thiếu niên kia đi Ninh quốc... Thôi được rồi, lão phu tự đi một chuyến!

Người áo đen trầm giọng nói:

- Lâu chủ, đây là ngươi muốn công khai chọn đội sao?

Lão giả lãnh đạm nói:

- Không sai, lần này lão phu chính là muốn chọn đội, chính là bên phía Thương Lan học viện. Dệt hoa trên gấm, vĩnh viễn không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không phải sao?

Nói xong, cả người hắn biến mất ngay tại chỗ.

...

Lưỡng Giới sơn.

Một nam tử đột nhiên xuất hiện trước một tòa nhà cỏ, nam tử quỳ một gối:

- Tôn chủ, nữ hài kia bị Thương Mộc học viện bắt cóc...

Một lát sau, nhà cỏ ầm ầm nổ tung.

Một tiểu nữ hài đi ra từ trong đó, sắc mặt tiểu nữ hài tái xanh:

- Thương Mộc học viện? Thứ đồ chơi rác rưởi gì! Nếu nàng có chuyện gì, bản tôn nhất định sẽ đồ sát hết thảy học viên Thương Mộc học viện!

- ...

Dưới Thương Lan sơn.

Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, ở trước mặt hắn, là Mặc Vân Khởi và Bắc Trạch, còn có Kỷ An Chi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đây là chuyện của ta, các ngươi không nên tham dự vào.

Mặc Vân Khởi có chút bất mãn nói:

- Đậu đen rau muống, sao ngươi nhiều lời như vậy... Ngươi nói như vậy, chính là không coi chúng ta là huynh đệ!

Diệp Huyền còn muốn nói gì, Mặc Vân Khởi đột nhiên nghiêm mặt nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Diệp Linh không chỉ là muội muội của ngươi, cũng là muội muội của chúng ta...

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Huyền:

- Không cần nói mấy lời xúc động gì đó. Đi thôi!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn ba người, sau đó khẽ gật đầu.

Một khắc đồng hồ sau, bốn người leo lên vân thuyền.

Đi Ninh quốc!

Ba người Diệp Huyền vừa leo lên vân thuyền, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người Diệp Huyền, lão giả khẽ thi lễ với Diệp Huyền:

- Diệp công tử, lão phu là quản sự vân thuyền, Diệp công tử cứ gọi ta là Lý quản sự.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, lại nói:

- Lần này trên vân thuyền chỉ có bốn vị, về phương diện an toàn, bốn người Diệp công tử yên tâm, phía trên đã bàn giao, xung quanh đã có cường giả trấn thủ, ngoài ra, Cửu lâu chủ chúng ta cũng ở trong tối, nếu Thương Mộc học viện muốn đánh lén, Túy Tiên lâu ta là người đầu tiên không đáp ứng!

Nghe Lý quản sự nói, trong mắt ba người Mặc Vân Khởi đều có một tia khiếp sợ.

Túy Tiên lâu bá đạo và cao ngạo, có thể nói là không hề kém Thương Mộc học viện!

Mà bây giờ, thái độ của Túy Tiên lâu này đối với Diệp Huyền... Quả thực là có chút mùi vị nịnh nọt!

Diệp Huyền ôm quyền với Lý quản sự:

- Ân tình tương trợ lần này, ta nhớ kỹ!

Nghe vậy, khóe miệng Lý quản sự lập tức nổi lên một nụ cười sáng lạn:

- Diệp công tử, lâu chủ còn bàn giao, chúng ta đang tra rõ âm mưu của Thương Mộc học viện lần này, trước khi bốn vị đến Ninh quốc, chúng ta nhất định sẽ cho Diệp công tử một đáp án hài lòng!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Đa tạ!

Lý quản sự mỉm cười:

- Bốn vị đi nghỉ ngơi sớm, có việc xin cứ phân phó.

Nói xong, hắn khẽ thi lễ, sau đó lui xuống.

Lúc này, Mặc Vân Khởi nhìn về phía Diệp Huyền:

- Có phải ngươi là con riêng của lão đại Túy Tiên lâu?

Diệp Huyền lắc đầu.

Con riêng?

Hắn tự nhiên biết tại sao Túy Tiên lâu lại lấy lòng như thế, tất cả những thứ này đều vì nữ tử thần bí!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn ba người:

- Các ngươi nghỉ ngơi sớm đi!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó đi theo.

Tại chỗ, Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Huyền, than khẽ:

- Tiểu tử này... Còn tốt, có chết già cũng không gia nhập Thương Mộc học viện, Thương Mộc học viện này, quá bỉ ổi con mẹ nó đi!

Bạch Trạch gật đầu:

- Bỉ ổi!

Mặc Vân Khởi nhìn về phía Bạch Trạch:

- To con, lần này, có thể là thập tử vô sinh.

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:

- Chết chung chỗ với ngươi... Ta có chút do dự...

- Ta xxxx...

...

Trong gian, Diệp Huyền vừa mới vào bao sương, hắn đột nhiên quay người, trước mặt hắn không xa, là Kỷ An Chi cùng đi theo.

Kỷ An Chi đi đến trước mặt Diệp Huyền:

- Thương Mộc học viện không dám đả thương nàng.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết!

Chắc chắn là Thương Mộc học viện không dám giết Diệp Linh, bởi vì một khi giết Diệp Linh, bọn hắn sẽ không còn bất kỳ cái gì để dựa vào, đồng thời sẽ bị Kỷ lão đầu điên cuồng trả thù.

Thương Mộc học viện hiện tại cũng không dám cá chết lưới rách!

Thế nhưng, bọn hắn lại không thể cứ thế bỏ mặc Diệp Huyền trưởng thành tiếp, tiếp tục như thế, tình cảnh của Thương Mộc học viện ngày sau sẽ ngày càng hỏng bét.

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ mang nàng trở về.

Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ An Chi, nói khẽ:

- Chuyến này, khẳng định sẽ rất nguy hiểm!

Kỷ An Chi nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Không nguy hiểm, chúng ta tất nhiên sẽ không tới!

Nói xong, nàng mở ra bao quần áo bản thân mang theo, sau đó lấy ra từ bên trong hai cái bánh bao chay, đưa cho Diệp Huyền:

- Đừng để bị đói!

Diệp Huyền:

- ...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)