Kiếm Tôn

Chương 144: Giết! Giết!




Một tiếng nổ vang lên, người trên đỉnh đầu Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay, mà bản thân Diệp Huyền cũng là cả người mang kiếm chìm vào trong đầm lầy. Thế nhưng rất nhanh, Linh Tú kiếm lại chậm rãi nâng hắn lên từ trong đầm lầy!

Diệp Huyền không tiếp tục ra tay, mà là ngự kiếm chậm rãi lướt về phía bên trái, mà hơn mười trượng đối diện hắn, một tên nam tử lơ lửng giữa không trung.

Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngự kiếm phi hành, căn bản không có khả năng!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nam tử, đột nhiên, kiếm dưới chân hắn hóa thành một đạo kiếm quang chém thẳng vào nam tử, kiếm quang cực nhanh, tựa như một tia chớp!

Sắc mặt nam tử đại biến, hắn vội vàng né qua bên phải, mà lúc này, Linh Tú kiếm vậy mà cũng chuyển hướng, chém thẳng vào hắn!

Nhìn thấy một màn này, nam tử híp lại hai mắt, tay phải hắn hóa chưởng, trong nháy mắt, trong lòng bàn tay, lôi điện lấp lánh, tiếp theo, hắn đột nhiên vỗ ra phía trước.

Oanh!

Một chưởng này trực tiếp đập vào trên Linh Tú kiếm, trong chốc lát, vô số lôi điện và kiếm quang bộc phát ra từ trên không!

Mà đúng lúc này, vẻ mặt nam tử đột nhiên đại biến, bởi vì Diệp Huyền đã xuất hiện sau lưng hắn!

Nam tử đột nhiên xoay người, vỗ ra một chưởng!

Giờ khắc này, lôi điện trong lòng bàn tay hắn phóng ra ngoài tựa như vỡ đê!

Diệp Huyền ra quyền!

Một quyền rất đơn giản

Nhưng chính một quyền này, trực tiếp đánh vỡ vụn lôi điện của nam tử, cùng lúc đó, cả người nam tử ầm ầm bắn ngược về sau.

Mà lúc này, một sợi kiếm quang chợt lóe lên trên không trung.

Sắc mặt nam tử đại biến, miễn cưỡng lắc người một cái.

Xuy!

Mặc dù tránh thoát một kiếm trí mạng, thế nhưng cánh tay phải của hắn cũng bị chém tận gốc!

Linh Tú kiếm không hề bỏ qua, bay ngược về, đang muốn trảm nam tử, mà đúng lúc này, một lão giả già nua đột nhiên xuất hiện ở không trung phía xa, lão giả vội vàng nói:

- Còn xin thu tay lại, chúng ta...

Xuy!

Lão giả còn chưa nói xong, nam tử kia đã bay đầu trong nháy mắt!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả kia lập tức dữ tợn lên, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi đáng chết...

Thanh âm vừa dứt, hắn đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, một hồ lô rượu đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vô số rượu từ trong hồ lô rượu kia chấn động ra.

Vẻ mặt lão giả bỗng nhiên đại biến, hai tay đột nhiên đè ép về phía trước, trong chốc lát, không gian trước mặt hắn bắt đầu vặn vẹo!

Vật chất vặn vẹo!

Cường giả Vạn Pháp cảnh!

Trên không, yên lặng một chớp mắt, những giọt rượu kia đột nhiên đứng yên, thế nhưng sau một khắc, những giọt rượu kia trực tiếp xuyên thấu những tầng không gian, bao phủ lão giả kia.

Ầm ầm ầm ầm ầm...

Trên không, thân thể lão giả liên tục hạ xuống, từng tiếng nổ không ngừng vang lên.

Chỉ chốc lát, lão giả trực tiếp rơi vào trong đầm lầy kia, thế nhưng sau một khắc, hắn lại muốn bay lên, nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đạp lên đỉnh đầu của lão giả kia.

Người tới, đúng là Kỷ lão đầu!

Kỷ lão đầu gắt gao đạp trên đầu lão giả rơi vào trong đầm lầy kia, vẻ mặt người kia dữ tợn, nhưng vô luận hắn phản kháng thế nào, đều không thể ra lực!

Kỷ lão đầu hung hăng uống một ngụm rượu, sau đó nói:

- Lão, ta tới.

Diệp Huyền quay người rời đi.

Kỷ lão đầu quay đầu nhìn về phía nơi xa, nhìn một chút, hốc mắt của hắn đột nhiên có chút ướt át:

- Sư tôn... Lần này, ta sẽ không để học viên của ta bị người khi dễ thêm nữa... Giống như năm đó ngươi bảo hộ ta...

Sau khi rời khỏi mảnh đầm lầy kia, Diệp Huyền chạy như điên không ngừng.

Bởi vì Kỷ lão đầu nói Diệp Linh ở trong một sơn cốc ngoài mấy trăm dặm, mà Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi đều đã tiến đến.

Cũng không phải là Kỷ lão đầu không ra tay, mà mỗi lần hắn ra tay đều bị người ngăn lại!

Người này, dĩ nhiên chính là Lý Huyền Thương!

Bên ngoài bí cảnh.

Lý Huyền Thương đứng trên một ngọn cây, hắn nhìn bí cảnh phía xa, mặt không biểu tình.

Ở bên cạnh hắn, một người áo đen đứng đấy.

Người áo đen đột nhiên nói:

- Tuyết Mai công tử Sở quốc đã bị chém giết... Còn có Bôn Lôi thủ Lý Thái kém chút tiến vào võ bảng, cũng bị người này chém giết... Trước đó lúc Kỷ lão đầu ra tay, vì sao ngươi không ngăn cản?

Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:

- Gia tộc Lý Thái là đại tộc nổi danh hào phú ở Càn quốc, lần này đến đây, không chỉ hao tổn một siêu cấp thiên tài trong tộc, còn tổn thất một vị cường giả Vạn Pháp cảnh, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Người áo đen yên lặng.

Lý Huyền Thương nhìn về phía bí cảnh:

- Sau lưng tiểu tử kia nhất định là có siêu cấp cường giả hoặc siêu cấp thế lực, mà lần này, nếu hắn không chết ở trong đó, như vậy, chính là người khác chết ở bên trong, người tới, đều là thiên tài yêu nghiệt đương thời, sau lưng những người này đều có thế lực lớn nhỏ, hắn giết càng nhiều người, nghĩa là hắn càng gây nhiều thù hằn, đến lúc đó, ta thật muốn nhìn xem, ai có thể bảo vệ cho hắn!

Người áo đen khẽ gật đầu:

- Thiên phú của người này quả thực quá yêu nghiệt, trong thế hệ tuổi trẻ, có lẽ chỉ có An Lan Tú kia có thể ép hắn một bậc, người này, xác thực không thể giữ lại...

Lý Huyền Thương chậm rãi đóng hai mắt lại:

- Hắn chết chắc!

...

Một bên khác, nơi nào đó, Cửu lâu chủ Túy Tiên lâu đột nhiên nói khẽ:

- Hắn chém giết vị công tử đến từ Sở quốc kia, còn có Bôn Lôi thủ Lý Thái Lý gia Càn quốc...

Bên cạnh Cửu lâu chủ, Khương Càng Thiên trầm giọng nói:

- Lý Huyền Thương có mục đích không tốt! Hắn muốn kéo cừu hận cho Diệp Huyền và Thương Lan học viện! Thật thâm độc!

Cửu lâu chủ lãnh đạm nói:

- Kéo đi, dùng sức kéo đi... Thương Mộc học viện, hết sức trí tuệ... Trí tuệ khiến lão phu buồn cười!

Khương Càng Thiên:

- ...

Trong bí cảnh.

Một đạo tàn ảnh không ngừng lóe lên từ trong núi, tốc độ cực nhanh, tựa như một cơn gió mạnh.

Người này, đúng là Mặc Vân Khởi!

Sau khi biết được vị trí của Diệp Linh, Mặc Vân Khởi lập tức khởi hành, giờ khắc này, hắn tăng tốc độ của bản thân lên tới cực hạn.

Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được Diệp Linh, tránh cho Diệp Linh rơi vào trong tay một số người, sau đó lại dùng áp chế Diệp Huyền!

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Mặc Vân Khởi đi tới trong một sơn cốc, hắn nhìn lướt qua bốn phía, trong sơn cốc, trống rỗng, không có ai!

Đột nhiên, sắc mặt Mặc Vân Khởi đại biến, thân hình lóe lên, hắn vừa lui về sau, mặt đất chỗ hắn vừa đứng đột nhiên sụp đổ.

Mặc Vân Khởi vừa dừng lại, đại địa dưới chân hắn đột nhiên chuyển động, nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn đại biến, thân thể lăng không nhảy lên, mà lúc này, một bóng người từ trong lòng đất đột nhiên phóng lên tận trời!

Trên không, Mặc Vân Khởi đột nhiên mở ra hai tay, một ngọn phi đao phóng thẳng xuống!

Phía dưới, người kia đột nhiên xê xích hai tay.

Oanh!

Phi đao của Mặc Vân Khởi bị ngăn lại!

Nhưng giờ phút này, hắn đã thối lui ra ngoài hơn mười trượng!

Mặc Vân Khởi nhìn ra cách đó không xa, trước mặt hắn là một tên nam tử gầy nhỏ, thân thể nam tử vô cùng nhỏ gầy... Chuẩn xác mà nói, kỳ thật chính là một người lùn.

Nam tử lạnh lùng nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:

- Ngươi không phải Diệp Huyền kia!

Mặc Vân Khởi nhìn lướt qua bốn phía:

- Tiểu nữ hài kia đâu?

Nam tử chỉ chỉ vách núi cách đó không xa.

Mặc Vân Khởi nhìn theo hướng nam tử đã chỉ, trên vách núi đá phía xa, có một gốc cây mọc ra từ trong khe đá trên vách núi, mà trên cây, treo một tiểu nữ hài.

Đúng là Diệp Linh!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)