Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 51: Trấn ma cổ tháp




Lâm Phương Sinh quá vui mừng mà quên đi mọi sự, không ngờ phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng rít chói tai, một bóng ma ụp xuống.

Một con quái điểu hai đầu, bốn mắt đỏ tươi, lông cánh bẩn loạn, lao tới rào rạt, nhe ra hàm răng lởm chởm.

Chinh Mạc thấy vậy tung người bay lên, thanh hắc kiếm lóe lên ánh sáng, nhưng chưa xuyên qua da thịt con chim kia ngay, mà va chạm vào nó một tiếng rất nặng, gạt mạnh thứ ma vật đó ra khỏi đầu Lâm Phương Sinh, sau đó vung thêm ba kiếm nữa mới chém được con quái điểu.

Con chim kia kêu lên thảm thiết, ngực và cánh bị đâm thành ba lỗ lớn, máu đen nhỏ xuống, chúc đầu rơi xuống đất.

Lâm Phương Sinh thầm kêu xấu hổ, bị Chinh Mạc ôm chặt vào lòng.

Hơn mười năm nay, hành động này đã trở thành một thói quen ấm áp.

Đây là sư huynh.

Nụ cười ấm áp, lồng ngực rộng lớn, linh lực hùng hậu, người đã có tu vi hậu kỳ Kim Đan khiến người ta thấy yên tâm. Mái tóc dài vẫn có màu ngân bạch như trước, càng thêm phần khí độ tiên nhân.

Lâm Phương Sinh ngẩng đầu lên từ trong ngực người nọ, tươi cười rạng rỡ, không thể ngừng nổi, “Sư huynh sinh hoạt tốt quá, giờ còn vượt qua cả ta.”

Chinh Mạc nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu y, “Nếu không thế sao có thể làm sư huynh ngươi.”

Hai người cùng quay lại lưng con đại bàng. Lâm Phương Sinh nín cơn mừng rỡ, quỳ xuống trước mặt sư tôn, cười nói, “Sư tôn!”

Hách Liên Vạn Thành vuốt cằm, cho y đứng dậy, lại bắt mạch chẩn bệnh cho y, “Kim Đan đã đạt, ma khí cũng đi, tốt lắm.”

Lâm Phương Sinh thấy thẹn trong lòng, cúi đầu đáp, “Tạ sư tôn quan tâm.”

Y giờ thấy bên cạnh còn có hai người khác, một là thị vệ thiếp thân của Tư Hoa Quân là An Hải, người còn lại là một nam tử vận đồ đen, tóc dài màu ngân bạch, đôi mắt màu lam thẫm, khuôn mặt khôi ngô tuấn lãng, lưng thẳng như đao, đôi môi mỏng, toát ra một cảm giác uy nghiêm.

Hắn ta đang tự nén, bàn tay nắm chặt thành nắm.

Lâm Phương Sinh chào An Hải xong thì quay sang hỏi, “Vị này là…?”

Nam tử mắt xanh thẫm kia giờ mới chắp tay nói, “May mà hai mắt người phục hồi như cũ.”

Lâm Phương Sinh nghe giọng nói ấy rất quen, không phải tên nhóc Viêm Dạ thì là ai? Nhưng giờ thấy nó giữ lễ tiết khách sáo như vậy, không biết vì sao trong lòng cứ thấy không vui, có điều xung quanh đang có người nên không tỏ ra được, đành đáp lễ, “Làm phiền Viêm Dạ nhớ tới rồi.”

Giọng nói lãnh đạm của sư tôn vang lên, “Phương Sinh, về sau gọi nó là sư đệ.”

Lâm Phương Sinh kinh ngạc, Chinh Mạc và An Hải lại nở nụ cười. Trong mắt sói con vừa toát lên sự vui vẻ, vừa có cả sự tủi thân.

Y nhìn chăm chú ba người đàn ông trước mặt, một là sư tôn, một là sư huynh, một là sư đệ, tất cả đều đã từng quấn quýt say mê bên y, giờ tất thảy đều tụ lại khiến y chịu không nổi, tai cũng đỏ ửng lên, “Viêm Dạ sư đệ, về sau sư huynh sẽ hậu tạ.”

Viêm Dạ không hiểu thế nào là khách sáo, nói, “Vâng, Phương Sinh sư huynh.”

Giọng nói dịu dàng, tràn đầy vui sướng.

Chợt nghe An Hải nói, “Hách Liên chưởng môn thật có trí tuệ rộng lớn, thu đồ đệ cũng chỉ nhìn tư chất nhân phẩm, chưa bao giờ hỏi xuất thân, Yêu Tu cũng nhập chính đạo, thật khiến vãn bối bội phục.” Dứt lời còn cung kính thi lễ.

Hách Liên Vạn Thành bình thản, ung dung nhận lễ, chỉ nói, “Nó chỉ kế thừa kiếm đạo của ta mà thôi.”

Sau đó mọi người mới bắt đầu trao đổi tin tức. Lâm Phương Sinh giờ mới hiểu, hóa ra suốt quãng thời gian y rời Khánh Long, giới phàm nhân tu chân lại có nhiều biến động đến vậy.

Hóa ra trong số một trăm lẻ tám kết giới mà Khánh Long quốc chủ quản, đột nhiên biến mất một chỗ.

Công Dã Minh Kính tập hợp lực lượng toàn quốc, thỉnh Thiên Mục sơn trang và các  môn phái khác cùng điều ra căn nguyên. Khi chỗ thứ hai cũng đang có dấu hiệu biến mất, người ta mới tìm ra được đó là kết quả của việc bị những mảnh nhỏ Vô giới cắn nuốt.

Những mảnh kia đương nhiên là lậu nhập từ Ma giới, nếu khu vực của giới này bị thôn phệ càng rộng thì số mảnh kia cũng sẽ tăng, ảnh hưởng tới hai giới Nhân, Yêu.

Cho đến nay, nguy cơ của Ma giới đã thành nguy cơ của cả cộng đồng tam giới, cho nên các tu sĩ, với cầm đầu là Vạn Kiếm môn, Ngũ Hành tông và Long Hổ đường; phàm nhân là Khánh Long Thiên tử, Yêu giới lấy đại yêu sơn tiêu Hạ Tiến tạo nên một đại quân liên hợp, tiến vào Ma giới, vừa để giúp một tay cho Ma tộc, cũng phần để tiêu trừ sự xâm hại của Vô giới.

Từ tư tâm, Hách Liên Vạn Thành và Chinh Mạc đi vốn là vì Lâm Phương Sinh, ai ngờ vừa mới nhập Ma giới đã gặp được y luôn.

Lâm Phương Sinh kể qua loa chuyện về Mục Thiên Hàng, lại nói y hôn mê đã lâu, nên không biết được gì nhiều.

Vì sao y hôn mê, không nói sư tôn và sư huynh cũng biết, trên mặt lộ nét xấu hổ; lại vội vàng mở Kinh Thiên các lấy tiểu hồng giao ra, đặt trên lòng bàn tay. Con giao màu vảy ảm đi, yếu ớt vô lực, An Hải vội vàng lấy một cái bể dài hai thước ra.

Cái bể này được vây kín bằng thủy tinh, bên trong có ao núi giả, hoa cỏ cây cối, sống động như thật, linh sương lập lờ. Huyết thanh trong ao đều là Đế lưu tương.

An Hải nhận hồng giao, mở cửa thủy tinh ra cho vào trong ao. Con giao đỏ không nhúc nhích, cứ chìm dần xuống làn nước trắng. An Hải đậy lại như cũ, chắp tay nói, “Hách Liên tiền bối, mặc dù ta phụng mệnh cùng các vị đi Trấn Ma tháp, nhưng hiện giờ cung chủ thế này… An Hải dù có kháng mệnh cũng muốn chăm lo cho cung chủ đủ đầy đã, mong…”

Hách Liên Vạn Thành đương nhiên nói, “Không còn cách khác.”

An Hải thiên ân vạn tạ rời đi. Hiện giờ trên lưng đại bàng chỉ có bốn người sư đồ Vạn Kiếm, nên bay rất nhanh.

Hách Liên Vạn Thành nói, “Phương Sinh, con cũng đi đi.”

Lâm Phương Sinh nói ngay, “Sư tôn, sao lại đuổi con đi?”

Giọng nói tràn ngập tủi thân.

Hách Liên Vạn Thành không đáp, chỉ đứng giữa gió buốt mà lẳng lặng nhìn y.

Lâm Phương Sinh nói tiếp, “Trấn Ma tháp là nơi nào, hung hiểm lắm sao? Hiện giờ con đã ở trung kỳ Kim Đan, nếu không thể giúp gì thì cũng thừa sức tự bảo vệ được mình. Sư tôn, vì sao người chỉ đồng ý cho sư huynh đi, đệ tử… không phục.”

Tiểu đồ đệ luôn luôn ngoan ngoãn, giờ đã học được cách kháng lệnh rồi. Hách Liên Vạn Thành chợt thấy dòng thời gian lướt qua, năm tháng như thúc con người.

Chinh Mạc cũng nói, “Sư tôn, lần này nhất định con sẽ che chở cho Phương Sinh thật tốt.”

Viêm Dạ nối ngay vào, “Sư tôn, đệ tử nhất định sẽ bảo vệ Phương Sinh.”

Bị Phương Sinh lườm một cái, “Không biết lớn nhỏ, gọi ta là sư huynh! Không phiền mọi người lo lắng, ta có kiếm trận, tự bảo vệ mình.”

Viêm Dạ thành thật sửa lời, “Sư huynh Phương Sinh đi đâu ta đi theo đấy.”

Hách Liên Vạn Thành vẫn không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, thâm sâu khó hiểu.

Chinh Mạc biết suy nghĩ trong lòng sư tôn, ngược lại còn nói với Lâm Phương Sinh, “Trấn Ma tháp nằm ở chính giữa Ma giới, là nơi đặt linh hài của Thượng Cổ thần long. Mặc dù ai cũng biết Ma giới được chia thành mười nước nhỏ, nhưng lại có một truyền thống là nếu có ai lấy được Thần long lệnh trong tháp, sau đó hạ mệnh lệnh thì cả Ma giới này đều phải nghe theo.”

Vì thời gian quá gấp gáp nên Hách Liên Vạn Thành đã thương thảo với người  khác thực hiện kế hoạch hai bút cùng vẽ, để Công Dã Minh Kính đi đầu đề xuất hòa đàm với liên minh các nước Ma giới, bên kia sẽ để những tu giả cao cường nhất lẻn vào Ma giới cướp Thần Long lệnh.

Chinh Mạc nói xong cũng tiếp luôn, “Cho nên Trấn Ma tháp kia đặc biệt hung hiểm, thập tử vô sinh, sư tôn bảo đệ đi cũng chỉ vì…”

Lâm Phương Sinh sầm mặt lại, “Tức là muốn ném ta đi, một mình vượt qua chỗ hiểm?”

Sư tôn liền quát khẽ, “Phương Sinh, không được nháo.”

Lâm Phương Sinh thấy vậy cũng trừng mắt quật cường, “Con cũng là đệ tử chân truyền của sư tôn, vì sao lại không được bằng sư huynh, để cho sư tôn khinh thường đến vậy, khi gặp nguy hiểm thì lại đuổi đi?”

“Làm càn!” Lần này lại là tiếng quát của Chinh Mạc, “Quỳ xuống!”

Tuy ánh mắt Lâm Phương Sinh vẫn quật cường nhưng trong lòng y vẫn hiểu bản thân đã ngỗ nghịch, ngoan ngoãn quỳ xuống, bàn tay nắm thật chặt, bả vai hơi run run.

Viêm Dạ thấy tình thế không ổn liền quỳ ngay xuống bên trái Lâm Phương Sinh. Chinh Mạc cũng hạ vạt áo, quỳ sang phía bên phải, “Đệ tử không quản giáo sư đệ thật nghiêm, thỉnh sư tôn giáng tội.”

Viêm Dạ cũng nói như vẹt, “Thỉnh sư tôn giáng tội.”

Lâm Phương Sinh chỉ thấy một cơn chua dồn trên họng, nhả không được mà nuốt cũng chẳng trôi, tủi thân vô cùng.

Từ lúc ở Bảo Huyễn sơn, đã có đủ loại người qua lại với y, tuy rằng y không phải tự nguyện, nhưng cũng chẳng đến mức kháng cự quá mức.

Diêm Tà nhiều quỷ kế, nếu không có y cam nguyện nhập cục thì sợ hắn ta không đạt được mục đích.

Từ Hoa Quân cường thủ hào đoạt, nếu hắn ta quả thật muốn lấy mạng đổi mạng thì nay đã là một cảnh tượng khác rồi.

Mà nhìn lên sư tôn kia, giống như một tòa núi tuyết nguy nga, khiến y cảm giác như thể đang ở trần không.

Chỉ thấy tầng mây trên cao kia như bị đẩy dạt ra sau, chim bàng kêu to một tiếng, vững vàng giương cánh, khiến những ma thú phía xa lại càng lùi ra.

Giọng nói lạnh lẽo của Hách Liên Vạn Thành vang lên, “Ta chưa từng trách Phương Sinh, tất cả đều đứng dậy đi.”

Lại nói tiếp, “Chinh Mạc, kể hết chuyện về Trấn Ma tháp cho Phương Sinh nghe, sau khi tiến tháp rồi phải hành sự cẩn thận, bảo toàn thiên mệnh.”

Thế tức là đã cho phép.

Lâm Phương Sinh thả lỏng người, vội nói, “Vâng! Đa tạ sư tôn!”

Chinh Mạc cũng đáp, “Vâng!”

Sau đó Hách Hiên Vạn Thành độc tọa một chỗ, đặt Kiếm Thần thương ngang đùi mình, nhắm mắt ngưng thần. Trước khi nhập tháp người cần có trạng thái tốt nhất.

Chinh Mạc cũng ngồi xếp bằng xuống, vỗ nhẹ đỉnh đầu Lâm Phương Sinh, cũng không rườm rà gì mà tường thuật luôn chuyện về Trấn Ma tháp.

Trấn Ma tháp lớn tựa một thành trì, có tổng bảy tầng, mỗi tầng đều là sào huyệt của rất nhiều ma vật, đồng thời có các pháp trận truyền tống để ra ngoài: Hoặc chém giết đủ số lượng yêu ma, hoặc phá hủy được cơ quan nào đó, hoặc nhặt được bảo vật, không hề có trường hợp cá biệt.

Càng lên trên thì càng nguy hiểm, đất Ma Giới, nào có chuyện đi lại dễ dàng. Huống chi Thần Long lệnh còn có thể hạ một mệnh lệnh, lần này lấy thì không có lần sau, cân nhắc lại thì đúng là mất nhiều hơn được.

Cho nên lần cuối cùng có người nhập tháp, đã là hơn nghìn năm trước.

Lâm Phương Sinh nói, “Thế lần trước là ai nhập tháp?”

Chinh Mạc đáp, “Chính là Đồ Long tiên nhân.”

Lâm Phương Sinh ngẩn ra, truy hỏi, “Hắn đã đưa ra mệnh lệnh gì?”

Chinh Mạc không trả lời mà chỉ nắm lấy cằm y, chăm chú nhìn một lát mới nói, “Ngươi quan tâm đến Ma tu thật đấy.”

Viêm Dạ đã đứng sau ôm lấy y từ lúc nào, cằm gác lên đầu vai Lâm Phương Sinh, hơi thở nóng bỏng phả lên vạt áo, dội khẽ lên cổ âm ấm.

Lâm Phương Sinh quẫn bách đẩy nó ra, câm nín một chốc mới đáp, “Chỉ là tò mò thôi….”

Chinh Mạc cười lạnh nhạt, buông tay ra, “Đúng là lời đồn không sai, thật đúng là bảo vật của kẻ khác.”

Lâm Phương Sinh thầm thở dài, hành động này giống như thể Mục Thiên Hàng làm vậy.

Qua tầm nửa ngày nữa, thảo nguyên hoang dã mênh mông như trôi đi, phía xa xa hiện lên một ngôi tháp.

Hách Liên Vạn Thành đột nhiên mở mắt đứng dậy, chim bằng nghe lệnh kêu lên một tiếng, gia tốc đi về phía cổng.

Chinh Mạc, Lâm Phương Sinh và Viêm Dạ đều đứng sau sư tôn, chăm chú nhìn, mũi kiếm lóe lên sắc lạnh lẽo.

Chim bằng hạ dần độ cao, tòa tháp màu xám cao ngất dần gần lại.

Hách Liên Vạn Thành cầm trường thương nơi tay, đầu mũi thương lóe lên ánh sáng chói lóa cả mắt, một đạo kiếm ý hóa thành một con Kim Long khổng lồ gào rít, lao về phía cửa lớn phủ đầy rêu xanh.

Tiếng nổ ầm ầm, cửa bị đâm hơi hơi mở một khe hẹp.

Hách Liên Vạn Thành nói, “Đi.”

Bốn người lập tức hóa thành bốn đạo kiếm quang, theo lưng chim bằng lao vút trong không trung.

Sau đó cửa dần khép lại, mọi thứ trở về yên tĩnh.

Chim bằng kêu to một tiếng, chợt cất cao thân mình, nhanh chóng bay lên đỉnh tháp, xoay hai vòng rồi mới bay đi.