Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 63: Thiên Hàng Trảm Long




Mục Thiên Hàng từ từ khép hai mắt, nghe giọng nói ôn hòa của Hoàng Long vang lên, “Luân Hồi bàn lấy nhân quả của cả hai ngươi để đổi lại thần hồn cho người nọ. Các ngươi không biết tự lượng sức, nhiều lần khiêu chiến, giờ có còn chán ghét?”

Thiên Kinh các chấn động ầm ầm, dùng toàn lực để chống đỡ ngoại lực, hệt như thể đang chiến đấu với vô số kẻ xâm nhập. Nếu chỉ vô ý một chút thôi cũng đủ khiến mọi người trong các đều bị ép thành thịt nát.

Mấy người Chinh Mạc như lâm đại địch, cảm giác như kiếm ý tiến vào gốc hắc du hệt như băng tuyết gặp mặt trời, tan rã rất nhanh, kiếm ý cả người thúc ra không đủ, cuối cùng đành phải cắt cổ tay, máu tươi tuôn như suối, trút xuống rễ cây.

Mục Thiên Hàng thấy lốc xoáy ngoài kia như sắp phá nát nơi đây, vô tình lại rất thích hợp với tâm trạng của hắn lúc này. Hắn quay đầu lại nhìn lên gương mặt của Lâm Phương Sinh, rồi chậm rãi khép mắt, nở một nụ cười thê lương, nhỏ giọng nói, “Bổn tọa sống uổng ngàn năm, dốc hết tất thảy, không mong muốn gì khác, chỉ duy nhất nguyện được cùng người kia như thuở ban sơ, gần nhau một ngày thôi cũng đủ rồi… Vì sao, lại khó cầu đến thế?”

Hoàng Long không trả lời chỉ vươn tay ra, “Nếu đã thế, sao phải chấp mê bất ngộ?”

Mục Thiên Hàng lấy Luân Hồi bàn ra, chỉ là một tấm bát quái bằng đồng thau hết sức tầm thường, bên trên khắc dày những chữ.

Hoàng Long nhận lấy, cẩn thận cất vào Càn Khôn giới của Lâm Phương Sinh.

Mục Thiên Hàng lại lấy Trảm Long thương màu vàng kim ra, dùng linh lực để thúc pháp quyết, mở cấm chế đầu tiên.

Bên ngoài Thiên Kinh các, Hách Liên Vạn Thành đứng sừng sững trên những cột trụ gẫy nát, kình phong cuộn xoáy. Giữa từng đợt lốc xoáy hắc ám, duy chỉ có một thân ảnh tựa tuyết trắng đứng đấy, Kiếm Thần thương trong tay nghiêng nghiêng hạ xuống, hàn khí đọng nơi mũi thương, vạt áo bay phần phật theo luồng gió. Người vẫn vững vào cao ngất như vậy, thần sắc không chút dao động.

Thiên Kinh các vẫn chấn động, một cột vàng óng ánh sáng lên, chiếu rực cả một vùng hắc ám phía trước, không trung tối đen không một vật chợt xuất hiện một lốc xoáy.

Thiên Kinh các cứ lao đi như điện, khi tiến vào lốc xoáy thì vô cùng xóc nảy, rung lên không ngừng.

Hoàng Long ở trong các vẻ mặt ác liệt, pháp chú tuôn ra từ đầu ngón tay không ngừng vẽ to ra, một phù văn đỏ rực khuếch tán, chống lại áp lực của thời không lư động.

Mục Thiên Hàng thân là Ma Tu Độ Kiếp, giờ bất chấp những thứ khác mà chỉ chuyên chú dùng ý thức khống chế Trảm Long thương, đã phá được lớp cấm chế thứ sáu trên thứ binh khí vàng rực phức tạp kia.

Nào ngờ càng về sau, cấm chế càng khó phá, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã thấm mồ hôi, nhỏ từng giọt dưới sàn.

Gốc hắc du chung quy vẫn còn non, có mấy chạc không chịu nổi áp lực, gãy liên tiếp.

Chinh Mạc và Viêm Dạ cùng quay lại xem, kéo Tư Hoa Quân đã bày trận xong lại gần, kiếm vung lên, máu hồng giao cũng lẫn vào rễ cây.

Tư Hoa Quân tuy sắc mặt khá bất ngờ, nhưng cũng biết nguy cơ hiện tại, nếu nảy sinh tranh chấp thì chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt, chỉ ghi tạc chuyện này vào lòng.

Mà giữa thời không loạn bạo, cuối cùng cũng lộ một chấm trắng mơ hồ.

Đợi đến khi áp lực của lốc xoáy giảm bớt, một loạt quái vật toàn thân ánh xanh như huỳnh quang, dáng người nhanh nhẹn, ập tới từ bốn phương tám hướng.

Kẻ nào trông cũng giống rồng, dài không quá ba thước, miệng phun phi đạn màu lam nhạt, đánh mạnh vào Thiên Kinh các.

Kiếm Thần thương của Hách Liên Vạn Thành chấn động, gợi lên một luồng kiếm ý mạnh mẽ lạnh thấu xương, hệt như hằng hà sa số mũi dao đâm thẳng về phía những con quái vật hình rồng kia, chém sạch sẽ bọn chúng.

Những con quái kia tuy nhìn thì hung ác, công kích cũng hung hiểm, nhưng thực chất dùng pháp lực là chính, thân mình lại không dẻo dai lắm, nên đầu bị Hách Liên Vạn Thành chém sạch.

Chỉ là số lượng kinh người, càng tới gần càng đông, toàn thân chúng tỏa ánh xanh, chiếu rọi cả cái thông đạo tối tăm này, trông hệt như đáy nước.

Hách Liên Vạn Thành cũng không chậm dù chỉ một động tác, vung ngang Kiếm Thần thương, kiếm ý hóa thành từng sợi tơ cực nhỏ, bện vào nhau thành một tấm lưới lớn, vô thanh vô tức ụp xuống từ bốn phương tám hướng, lũ quái vật lập tức bị cắt thành những mảnh huỳnh lam nhỏ. Trong chốc lát cả không gian đều là những mảnh xanh lấp lánh như sao trời rất vui mắt.

Nhưng sau đó cũng bị thời không loạn lưu cuốn đi tiêu tán chỉ trong chớp mắt.

Ngay khi đã sắp tới lối ra, một thân ảnh khổng lồ màu lam nhạt chợt che mất đường tiến của Thiên Kinh các.

Một con quái long đồ sộ to gấp vài trăm lần so với những con trước, nó mở to miệng, một viên cầu pháp lực màu huỳnh lam cực đại đang dần thành hình.

Hách Liên Vạn Thành nắm chặt Kiếm Thần thương, kiếm ý mạnh mẽ toàn thân ngưng đọng thành thực thể, đâm thẳng qua từng tầng gió cuộn, linh áp khủng bố khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Rồi sau đó thì thả mình đợi, toàn thân hóa thành một thanh trường kiếm kim sắc uy chấn thiên địa, rời Thiên Kinh các, lao vút về phía cự long, thanh thế kinh người, còn đáng sợ hơn cả lốc xoáy.

Viên pháp lực kia chuẩn bị rời miệng bị thanh cực kiếm hoàng kim này xuyên thẳng vào, nổ ầm ầm, bùng lên thứ ánh xanh trắng chói mắt, ngay cả gió lốc cũng bị chệch đi. Thiên Kinh các rung động mấy hồi, nhưng lướt qua mấy cái khe sâu, tiếp tục cứng cỏi tiến lên phía trước.

Cự kiếm vàng kim sau khi xuyên qua quả cầu pháp lực vẫn nguyên khí thế không giảm, gim vào miệng cự long, đâu mạnh qua đầu nó.

Cự long rít lên một tiếng kinh thiên động địa, sau gáy là một lỗ hổng ứa máu, giãy dụa mấy vòng trong không trung, thân mình khổng lồ dần rơi xuống, rơi xuống một nơi đầy hoa cỏ, bắn lên tung tóe vô số mảnh vụn.

Thiên Kinh các cũng đột phá được lốc xoáy, tiến dần vào trung tâm Vô giới.

Không ngờ bên ngoài hắc ám không một vật, bên trong đây lại có chim hót hoa thơm, biển cây rậm rạp, núi cao trùng điệp. Trên đầu có một chút ánh xanh, nếu nhìn kĩ có thể thấy đó là pháp trận hình tròn lơ lửng trên một khối ngọc hình lăng trụ màu xanh cao bằng hai người.

Thứ này lại mang sức sống hừng hực, phủ khắp bốn phía.

Hách Liên Vạn Thành đáp xuống Thiên Kinh các, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, vẻ như đã khô kiệt linh lực.

Từ lúc làm người đến giờ, đây là lần đầu tiên Chinh Mạc thấy bộ dáng này của sư tôn, đủ thấy trận chiến này gian nguy cỡ nào.

Bốn phía Thiên Kinh các lại bị vây bởi vô số quái thú không phải rồng.

Hoàng Long quát, “Dùng hết tốc lực tiến đến trung tâm, nếu có kẻ ngăn lại, giết không cần hỏi!”

Lại phóng ra vô số phù văn, phù văn sắc hồng bay ra khỏi Thiên Kinh các thì hóa thành những ngọn lửa tiên diễm, thiêu rụi đám quái thú đang gào thét kia.

Sau lại có những tu sĩ dị giới cưỡi quái điểu dùng pháp bảo đánh từ xa, băng tiễn, hỏa cầu phóng tới nhanh như chớp từ đủ các hướng.

Hách Liên Vạn Thành mặt không chút máu, nhưng vẫn cứ nhảy lên, Kiếm Thần thương lôi đình vạn quân, đánh xuống một khúc gỗ, Kiếm vực lập tức dâng lên, ngăn cản lũ người tập kích lại.

Rồi sau đó thân mình chao đảo, máu tươi đỏ sẫm trào ra từ khóe miệng.

Chinh Mạc nhịn không nổi, thốt lên, “Sư tôn!”. Thân mình nhoáng lên, tay cầm phi kiếm, phi thân nhảy lên, chém giết lũ quái vật vây ngoài.

Lâm Phương Sinh cũng tự tỉnh dậy, nhảy ra ngoài các. Hiện tại y đã có tu vi Nguyên Anh, Thiên Cương Địa Sát trận giờ tăng lên thành bảy mươi hai linh kiếm, kiếm ý trùng trùng bắn ra bốn phía, vô số quái thú cùng tu sĩ bị đánh trúng, rơi xuống như mưa.

Mà Thiên Kinh các lúc này không ai khống chế, dần dần hạ xuống.

Hách Liên Vạn Thành tuy bị thương nặng nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, quát, “Về đây!”

Lâm Phương Sinh cắn răng, hai mắt vằn máu cùng sát khí, “Người chiến đấu như vậy, sao con có thể ngồi yên!”

Lúc này lại vang lên một tiếng rồng ngâm, Tư Hoa Quân hóa về nguyên hình, xông vào giữa tầng lớp quân địch. Vô số băng tiễn hỏa cầu đều bị cản lại bởi lớp vảy dày màu đỏ kia.

Viêm Dạ cũng không cam tâm yếu thế, phi thân nhảy lên, cắn lên đầu một con đại điểu, xé rách đến mức mưa máu đầy trời.

Chỉ là kẻ địch tụ lại càng nhiều, hệt như thể vô tận vậy. Cái vòng trung tâm này rốt cuộc có bao nhiêu đại thế giới trong đó chứ, chỉ cần nghĩ đến đã thấy lạnh sống lưng.

Giọng nói của Hách Liên Vạn Thành càng thêm lạnh, “Về ngay!”

Lâm Phương Sinh áp lực đầy ngực, cuối cùng sợ mệnh sư tôn, nhắm chặt mắt lại.

Hoàng Long hùng hùng hổ hổ nhảy xuống Thiên Kinh các, chạy gấp vào tâm trận, thúc mạnh linh khí vào để gia tốc.

Dưới áp bức đó, Lâm Phương Sinh vừa đạt Nguyên Anh cũng có dấu hiệu tán loạn.

Mục Thiên Hàng bất chấp ngoại giới, cắn răng chống đỡ, chống cự gắt gao với tầng cấm chế thứ chín, không hề tiến thêm được.

Hoàng Long nôn nóng, “Tiểu Ma này nữa! Tu vi ngàn năm mà cái cấm chế lão phu hạ bừa mười vạn năm trước cũng không phá nổi!”

Thiên Kinh các trong lúc mọi người chém giết, dần tiếp cận tới khối ngọc kia.

Ngón tay Hoàng Long rung lên, vẽ ra vô số phù văn, mồ hôi ướt đẫm thanh sam, quát, “Nhanh lên! Nếu không ra tay chúng ta sẽ phải chôn thây ở đây đấy!”

Mục Thiên Hàng bị ông ta kích, miệng thấy ngòn ngọt, nôn ra một ngụm máu tươi, lực cũng yếu đi.

Bên ngoài Thiên Kinh các, đại quân tiếp cận trùng trùng, mấy người Hách Liên Vạn Thành hoàn toàn bị vây khốn.

Đúng thời khắc chỉ mành treo chuông, chợt một tiếng rít gào vang lên, một kiếm ảnh hoàng kim phá không mà tới, xâm nhập vào trong Thiên Kinh các, dung hợp vào thân ảnh Mục Thiên Hàng. Nhân ảnh kia mờ nhạt, nhưng có thể thấy gương mặt kia là của Công Dã Minh Kính.

Hai người nhập thể, khí thế Mục Thiên Hàng mạnh gấp mấy lần, Trảm Long thương trong tay hắn cũng tỏa kim quang vạn trượng, phá tan phía chân trời, sát khí như sông như biển, nộ hải rít gào, dường như muốn phá tan không gian nhỏ hẹp này!

Tầng cấm chế thứ chín, cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Vài tu sĩ dị giới cùng quái vật cũng bị khí thế kinh người này dọa tới mức lui lại một chút.

Chỉ thấy hai cái bóng như kính ảnh, lao vọt ra từ Thiên Kinh các, thương trong tay hệt như mặt trời, phát ra ánh quang mang vạn trượng.

Hoàng Long cũng nhảy ra Thiên Kinh các, quát lớn, “Hoàng kim Trảm Long thương, một thương đoạn nhận quả, một thương trảm âm dương! Trảm!”

Mục Thiên Hàng cùng Công Dã Minh Kính, một người khoác áo đen, một kẻ long bào hoàng kim, đều đang bay phần phật trước thứ sát khí phương cương này, thần sắc tiêu điều, cũng đồng thanh quát, “Một thương đoạn nhân quả, một thương trảm âm dương. Ngăn cả đường ta, trảm. Loạn đạo của ta, trảm. Nghịch theo ý ta, trảm!!!”

Tiếng thét như tiếng sấm rung ù ù, Trảm Long thương giương cao ánh hào quang. Hoàng Long đúng lúc mà nói, “Mau tránh ra!”

Sau đó ông đi đầu vào tâm trận, nhanh chóng sửa chữa pháp trận. Thiên Kinh các nhanh như quỷ mị, lùi ra xa trăm dặm.

Mục Thiên Hàng và Công Dã Minh Kính lại mang vẻ mặt thanh thản.

Mục Thiên Hàng hỏi, “Ngươi có từng hối hận không?”

Công Dã Minh Kính cười, “Không như mong muốn, tuy rằng không phải ý nguyện của ta, nhưng việc đã đến nước này thì không thể không làm.”

Mục Thiên Hàng cũng cười, nét mệt mỏi hoàn toàn biến mất.

Hai người đứng giữa gió lốc rít gào, giơ cao Trảm Long, cùng hạ đường thương hủy thiên diệt địa này.

Cột ngọc trụ màu xanh bị một nhát chém này mà sụp xuống, bất ngờ nổ ầm ầm. Những quái vật cùng tu sĩ trốn không kịp, tất cả đều bị cuốn vào, chết oan chết uổng.

Thiên Kinh các cách đó trăm dặm nhưng cũng rung chấn mãnh liệt, lung lay như sắp đổ.

Hách Liên Vạn Thành đứng thẳng trên đỉnh các, nhìn về phía điểm xanh xanh phía xa, chỉ một luồng sáng cũng đã hóa thành năng lượng đủ cắn nuốt cả trời đất, xé nát vô số sinh linh.

Nơi đây nguyên bản sông núi, sức sống dồi dào, chỉ qua một lát đã thành thảm cảnh địa ngục trần gian.

Đại quân bức họ đến tuyệt cảnh nay chỉ còn lẻ tẻ vài người, bốn phía dậy sóng, rồi trở lại tịch mịch, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc tê minh của ai đó, khiến cả không gian tiêu điều này thêm phần thê lương.

Khoảng không xanh thẳm, cũng bị cắn nuốt dần bởi bóng ma.