Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 65: Chưởng môn quy vị




Cách đó không xa, ánh trăng vàng chiếu rọi ba kẻ Ma Tu kia, đều là ác hình ác trạng, mặt mũi hung tợn, tay cầm đại đao, cùng khiêng con mồi. Ba kẻ chỉ cách chỗ hai người không đủ một trượng, bắt đầu nhóm lửa trại.

Khi lũ Ma Tu đến gần thì Hách Liên Vạn Thành cũng đã vừa kịp vung tay lên, một lớp lụa mỏng màu đen lập ức phủ lên hai người.

Chính là pháp bảo ngân sa giúp che giấu khí tức, giấu kín hành tung.

Nhưng cho dù ngân sa ấy có thể che lấp được hành tích hai người, nhưng cự ly thế này vẫn gần quá.

Lâm Phương Sinh cứ tưởng sẽ tìm được khe hở mà rút lui khỏi nơi này, ai ngờ một điểm trên ngực lại bị một cảm giác nóng ướt đau đớn ập tới, tiếng thét kinh hãi suýt vuột khỏi miệng thì bị chặn lại, ngón tay đặt lên vai sư tôn, hơi thở bắt đầu rối loạn, chỉ nhỏ giọng kêu, “Sư tôn…”

Hách Liên Vạn Thành không đáp lại y, chỉ vừa hôn vừa cắn, nâng một chân y lên, thứ nóng rực đã kề bên bắp đùi, vận sức chờ phát động.

Ba tên Ma Tu kia lại rất ung dung, ngồi vây lấy đống lửa trại, lột da tách xương con mồi, đặt trên lửa mà quay.

Chúng thích ý chuyện phiếm, nói về đại hội đấu võ mười ngày sau, tranh lấy chức Ma tôn.

Một kẻ nói, “Kiếm tu kia quá lắm cũng chỉ là một kẻ phàm nhân, vũ lực lại mạnh như vậy. Ta thấy mười ngày sau thắng bại khó đoán lắm.”

Một Ma Tu khác nói, “Cái tên gia hỏa này, sao lại vì uy phong của người khác mà diệt đi chí khí của mình chứ! Ta đường đường ở Ma giới, chẳng phải từ lúc sinh ra đã chém giết đẫm máu mới tồn tại đến giờ sao. Kiếm tu kia da mềm thịt non, chưa từng ăn khổ thế này đâu. Ta thấy cái kiểu đấy, nếu mà lên đài tỷ võ thật thì chỉ sợ không đỡ nổi ba chiêu.”

Ma Tu lúc đầu cười lạnh, “Huynh đài khẩu khí không nhỏ. Trấn Ma tháp kia sừng sững đã hơn mười vạn năm, chắc chắn cỡ nào mà bị Kiếm tu kia một nhát chém đôi. Uy lực cỡ này, nếu huynh đài cũng được như vậy chi bằng cho ta mở rộng tầm mắt?”

Cứ thế mà tiếp tục tranh luận.

Tại gốc đại thụ cách ba Ma Tu chưa đến một trượng, Lâm Phương Sinh đã bị Hách Liên Vạn Thành trở mình, cánh tay đè trên thân cây, trán áp lên mu bàn tay, cắn chặt răng nén hơi thở lại.

Mà “Kiếm tu” trong miệng lũ Ma Tu kia đang dùng thanh đao nóng như lửa của mình mà mạnh mẽ xỏ xuyên người y.

Chinh phạt tiến xuất hơi dụng lực quá độ, phù văn hơi co rút lại, có vẻ muốn kháng cự, nhưng lại bị vật cứng kia thô lỗ đâm chọc nhiều lần mà trong cảm giác nóng bỏng vẫn có khoái cảm dâng lên. Đầu gối Lâm Phương Sinh run run, y sắp kêu ra tiếng.

Y muốn gọi sư tôn dừng lại, nhưng nhớ đến lần từ biệt này không biết đến bao giờ mới gặp, cho nên có thế nào cũng không thể mở miệng.

Y ngược lại cúi đầu xuống, hơi hơi hạ eo, có vẻ nghênh đón sự xâm chiếm thô bạo của sư tôn.

Hách Liên Vạn Thành bấu chặt lấy hông y, mãnh liệt va chạm, rồi ôm chặt lấy y từ phía sau lưng, giam cầm chặt chẽ cơ thể lung lay sắp đổ kia.

Lâm Phương Sinh như lạc trong mây mù, khoái cảm dâng lên dồn vào thứ cứng rắn trong quần; hai chân thoát lực, hơi thở dồn dập nghe như tiếng khóc; chỉ có thể dựa vào hai tay sư tôn mà chống đỡ cơ thể. Lúc trước còn có thể nghe ra sự tranh chấp của lũ Ma Tu, giờ thì không phân biệt được cái gì nữa, chỉ riêng cảm giác hồi hộp sợ bị phát hiện này thôi đã khiến y không chịu nổi, cắn chặt ngón tay của Hách Liên Vạn Thành đang với vào trong miệng y, sắp cắn ra được một vòng dấu răng.

Sau khi bị thứ hung khí kia va chạm mạnh nhiều lần, Lâm Phương Sinh nén không được mà rên lên một tiếng bén nhọn mà ngắn ngủi. Ba Ma Tu kia cũng cảnh giác, lập tức ngừng khắc khẩu, cầm vũ khí đứng dậy, chậm rãi tới gần tàng cây nơi hai người đang ẩn thân.

Ngân sa nhẹ bẫng khẽ đung đưa, Hách Liên Vạn Thành cũng di chuyển chậm đi; dùng tốc độ chậm nhất để từ từ rút ra, lại chậm thật chậm tiến vào. Nội bích nóng bỏng mềm mại tựa như có vô số cảm quan, từng động tác cực nhỏ cũng nhận ra rất rõ.

Ý thức của Lâm Phương Sinh giờ phút này rất rõ ràng, Ma Tu bước lên từng bước, chân đạp lên lá khô vang lên những tiếng nhỏ vụn, cùng với động tác thong thả của sư tôn, nhịp đập khe khẽ của nam căn hùng vĩ đều truyền vào Thức Hải rất rành mạch.

Không gian không thích hợp như vậy nhưng lại khiến y giữa xấu hổ mà nảy sinh dục niệm nồng đậm, nhiệt lưu nóng đến bỏng người như muốn thiêu cháy da thịt.

Một Ma Tu đi lướt qua hai người, đứng đấy một lúc. Lâm Phương Sinh hồi hộp đến mức cứng đờ cả người, ngón tay bấu lấy thân cây, khớp ngón tay trắng bệch. Y sợ mình nghiêng đầu, sẽ mắt đối mắt với Ma Tu kia… Cho nên phù văn co rút cũng nhanh, bám gắt gao lấy nghiệt căn đang quấy rối trong cơ thể mình. Hách Liên Vạn Thành vẫn như trước, thong thả tiến xuất, không chịu chút ảnh hưởng nào.

Cảm xúc nóng như lửa càng thêm rõ ràng, đúng lúc này Hách Liên Vạn Thành lại dùng lực, đỉnh mãnh liệt vào sâu bên trong, nam căn nóng cứng không hề lưu tình mà nện lên nơi yếu ớt nhất. Lâm Phương Sinh thất thanh kêu lên sợ hãi, lại bị sư tôn che miệng lại, nửa tiếng cũng không thoát ra, chỉ có thể rên lên ư ử mấy tiếng. Khoái cảm ngập đầu ùa tới, trước mắt chợt trắng xóa, nam căn bắn ra tung tóe.

Ma Tu kia vẫn nhíu mày nhìn chung quanh, nhếch mũi ngửi thử, “Gần đây chắc chắn có nhân khí. Nhất định phải tìm được nó ra, chúng ta sẽ có một bữa no nê.”

Cứ vừa lải nhải như vậy, vừa đi xa dần.

Ma Tu này tuy đang thèm khát máu thịt, nhưng nếu dốc toàn lực mà đánh thì cũng không phải đối thủ của Lâm Phương Sinh, cho nên cũng không ngại.

Chỉ là nến bị phát hiện dưới hoàn cảnh này…

Lâm Phương Sinh giờ đã kiệt lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy nổi, hai mắt long lanh ánh nước nhìn về phía Hách Liên Vạn Thành, oán cũng chẳng phải, buồn cũng không dám, chỉ quay đầu che giấu sự khó chịu.

Hách Liên Vạn Thành chờ cho lũ Ma Tu kia đi xa mới chỉnh lại quần áo, thu lấy ngân sa, ôm lấy tiểu đồ đệ đi khỏi khu rừng.

Lần này là ở một sơn động, triền miên cả đêm.

Xong xuôi cả hai cùng nằm đấy, Lâm Phương Sinh lẳng lặng gối đầu lên đùi Hách Liên Vạn Thành, Hách Liên Vạn Thành cũng chậm rãi vuốt ve mái tóc đen mượt của y, cửa động nằm đúng phía đông, trời đã tảng sáng, mặt trời bắt đầu ló lên, ánh sáng tỏa ra che mờ bóng đêm đen đặc.

Trong lòng Lâm Phương Sinh hiện giờ tràn ngập ý chí chiến đấu.

Giữa ánh hào quang tươi sáng, Hách Liên Vạn Thành nói, “Khởi hành đi.”

Ly biệt sắp tới, Lâm Phương Sinh lại càng không muốn rời xa, ngửa đầu nhìn lên sư tôn.

Hách Liên Vạn Thành vẫn là sắc mặt lạnh lùng ấy, triệu phi kiếm ra, cùng đi vòng qua quân doanh.

Chinh Mạc cùng Tư Hoa Quân cũng đang chờ xuất phát.

Liên quân tu sĩ, Yêu tộc ở lại một nửa, còn lại thì hộ tống đại quân Khánh Long trở lại cổng Chu Tước. Tư Hoa Quân cũng vòng vèo, phần để dưỡng thương, phần để trấn áp các khu vực Bắc Minh có mưu đồ quấy rối Yêu tộc.

Hách Liên Vạn Thành chỉ dặn dò vài câu, mang Viêm Dạ đến doanh trướng chủ tướng.

Viêm Dạ lưu luyến không rời, chỉ đành nói, “Phương Sinh sư huynh, nhớ đến thăm sớm sớm đó.”

Lâm Phương Sinh đương nhiên là vỗ vỗ đầu nó, an ủi một chút.

Chinh Mạc vẫn đứng cạnh y nãy giờ, sắc mặt như noãn ngọc, ôn hòa cười nói, “Chỉ là tạm thời tách ra thôi mà, làm gì mà phải làm ra vẻ như tiểu nữ nhi thế này. Nghĩ mà xem, giờ pháp trận đã mở, ngươi mỗi ngày đến thăm cũng không khó gì.”

Lâm Phương Sinh nghiêm mặt, “Giờ trở về là để phân ưu chuyện sư môn, sao có thể suốt ngày nghĩ đến chuyện tình trường?”

Chinh Mạc ôn hòa nhìn y, vãn cười ấm áp, “Sư đệ, chúng ta xuất phát thôi.”

Lâm Phương Sinh đón lấy ánh mắt sư huynh, nghĩ đến lời an ủi vừa nãy, ý định trục lợi lúc ly biệt mới nguôi đi, cũng cười, “Vâng, sư huynh.”

Chớp mắt vô số pháp bảo vọt lên không trung, ngũ quang thập sắc, trông rất hoành tráng; đại quân trùng trùng điệp điệp đến cửa Chu Tước.

Ra khỏi Ma giới một hồi lâu thì đến Bắc Minh, Tư Hoa Quân nói, “Thủy Tinh cung kia của ta còn đợi nương tử đề chữ, mấy việc vặt vãnh xong rồi thì mau về đây đấy.”

Lâm Phương Sinh nhớ lại hành động lúc say rượu của y lần trước, mặt ửng đỏ cả lên, chỉ dám chào từ biệt An Hải. Tư Hoa Quân thấy vậy thì cười to, hóa thành hồng giao, lao đầu xuống biển Bắc Minh.

Lâm Phương Sinh hộ tống Chinh Mạc, đầu tiên là tiễn Trần Xương cùng tướng sĩ về thành Đại Uyên, lập tân quân, trấn chỉnh triều cương.

Trần Xương kia quả nhiên là võ tướng trung tâm, rường cột nước nhà.

Lâm Phương Sinh thấy ông nhân phẩm xuất chúng như vậy mà lại không có con, tâm tư liền động. Trước khi rời đi, y che giấu hành tích, đi đến phủ tướng quân trước.

Trần phu nhân cũng rất dịu dàng ôn hòa, tình cảm phu thê rất sâu đậm; tuy rằng chưa có con nhưng vẫn cầm sắt hài hòa, chưa hề sinh hiềm khích.

Lâm Phương Sinh xem xét một phen, mới lấy Luân Hồi bàn ra, dựa theo pháp quyết Hoàng Long đã dạy mà đưa hai luồng thần hồn trong đó đi đầu thai.

Xong xuôi y mới phát hiện ra tảng đá vẫn luôn đè nặng ngực mình đã biến mất. Y nán lại trước cửa phủ Tướng quân, nhìn lên biển hiệu, thi vài pháp trận, bảo vệ chặt chẽ tòa phủ này.

Vừa làm xong, y lập tức có cảm giác mệt mỏi. Lâm Phương Sinh xoay người, đã thấy một bóng dáng cao ngất, dưới ánh chiều tà mà nổi bật vẻ phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, đối diện y cười dịu dàng.

Chính là sư huynh.

Lâm Phương Sinh cũng cười, triệu phi kiếm ra, nhảy lên, cao giọng nói, “Sư huynh, nếu lần này ta thắng, ngươi phải đưa Huyền Âm Bàn Long kiếm cho ta đó!”

Những lời này không khác gì tuyên ngôn đầy tự đắc của tiểu tử mới vào đời lúc ở Bảo Huyễn kia.

Chinh Mạc nghe vậy, hơi nheo nheo mắt, nét mặt lại thêm phần dịu dàng. Hắn cũng triệu phi kiếm, hướng thẳng về phía Vạn Kiếm môn.

Tu chân không năm tháng, chớp mắt đã mười hai năm.

Ma giới thoát khỏi thảm cảnh hỗn loạn rắn mất đầu, dần dần yên ổn lại. Mà trong đó, công của Hách Liên Vạn Thành là lớn nhất.

Người tuy là Nhân tu nhưng có thể áp được chúng Ma, cướp lấy chức Ma tôn, lập xuống một quy định đầy mùi máu tanh, khiến những Ma tộc kiệt ngạo bất tuân, cả gan làm loạn không còn vọng động nữa.

Phàm là kẻ kháng mệnh, giết!

Phàm là kẻ tác loạn, giết!

Phàm là kẻ trái Ma tôn, giết!

Những thủ đoạn tàn khốc đó, kết hợp với chính sách dụ dỗ, đã mua chuộc được cả Ma tộc.

Hai bút cùng vẽ, chỉ trong mười hai năm ngắn ngủi đã có thể thống trị Ma giới này sóng yên biển lặng, rất mực quy nghiêm.

Ngay cả những kẻ nhập Nhân giới tác loạn cũng ít ỏi không có mấy.

Thiên hạ cũng coi như yên ổn, Hách Liên Vạn Thành giao Ma giới cho Ngũ Đại ma vương chia nhau cai quản, dắt Viêm Dạ về Vạn Kiếm môn.

Chưởng môn về nhậm lại vị trí cũ, quả thật là đại hỉ của Vạn Kiếm môn, cho nên Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh lo liệu một bữa thịnh yến, mời các môn phái lớn nhỏ, ngay cả Thiên tử Khánh Long cũng phái người đến gửi lời chúc mừng.

Khi Hách Liên Vạn Thành hạ xuống từ đụn mây, vẫn là một thân bạch y như trước, sương tuyết băng hàn mà thanh tịnh, kiếm ý càng tăng hơn trước, tuy vẫn đang Hóa Thần nhưng sắp bước vào kỳ Độ Kiếp, trông càng thêm phong thái của người trời giáng thế, núi cao trông xuống.

Viêm Dạ giờ đã trở nên trưởng thành hơn, gương mặt trầm ổn, mái tóc trắng được buộc sau đầu, thân hình khôi ngô bắt đầu bộc phát uy nghiêm của vương tộc Hàn lang.

Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh đứng giữa sân thí luyện, cùng với cac trưởng lão và chúng đệ tử quỳ xuống, cao giọng, “Cung nghênh chưởng môn quy vị!”

Mấy trăm đệ tử nội môn cũng đồng lòng hợp lực, tiếng gầm như nước, tiếng vang tới tận chân núi, “Cung nghênh chưởng môn quy vị!”

Hách Liên Vạn Thành hơi gật đầu, bước vào phòng nghị sự, đợi mọi người phân chủ thứ mà ngồi xuống mới nói, “Chỉ là mấy năm không về thôi, làm gì mà phải rầm rộ lên thế.”

Chinh Mạc mỉm cười không nói, chỉ nhìn về phía sư đệ.

Lâm Phương Sinh trong lòng hoan hỉ, kính cẩn hành lễ, đủ thứ lý do đang quẩn quanh đầu, nhưng tới đến miệng thì chỉ còn một, “Đệ tử… Đệ tử trong lòng rất vui.”

Miệng lưỡi ngốc nghếch như vậy lại đủ để người khác thấy được sự chân thành; các trưởng lão cũng giãn nét mặt mà cười. Khi hỏi chuyện Ma giới đều là Viêm Dạ trả lời thay, chuyện gì cũng đều đáp.

Đang trò chuyện, nội môn đệ tử chợt đến báo, “Khánh Long Trấn quốc tướng quân Trần Xương đến cầu kiến.”

Lâm Phương Sinh khẽ động lòng, liếc Chinh Mạc một cái, lại nghe sư tôn đồng ý, “Cho mời.”

Trần Xương mặc cẩm bào màu đen, tuổi đã trung niên, vóc người càng thêm rắn chắc, khí sắc cũng tốt, rảo bước đi vào.

Một bên hành lễ, một bên ông ta cười nói, “Hách Liên chưởng môn vì an nguy Nhân giới mà trấn thủ Ma giới mười hai năm, ta cảm kích vô cùng, nay thuận lợi trở về, bệ hạ cũng rất vui mừng.”

Hách Liên Vạn Thành hơi gật đầu, “Là bổn phận thôi.”

Lâm Phương Sinh nhìn ra phía sau Trần Xương, một đôi tiểu đồng tuổi không quá mười, mi mục thanh tuyển, eo lưng thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm túc, lòng giật thột lên.

Hai đứa nhỏ này có dung mạo cử chỉ nếu thoạt nhìn thì giống nhau như đúc, hệt như soi gương vậy.

Trần Xương hàn huyên xong, dâng quà tặng lên, rồi lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Ông ho khan hai tiếng mới nói, “Mạt tướng lần này xung phong nhận việc, thay thiên tử đến đây chúc mừng, thực ra… là có một yêu cầu quá đáng.”

Ông được Hách Liên Vạn Thành cho phép, mới dẫn hai đứa nhỏ ra. Hai đứa cũng khá thông minh, cùng vén hai vạt áo nhỏ lên, quỳ xuống trước mặt Hách Liên Vạn Thành và Lâm Phương Sinh, giọng nói non nớt, “Vãn bối Trần Thiên, Trần Minh kính chào Hách Liên chưởng môn và các vị tiên sư.”

Có nề nếp, đúng lễ nghi, không hề phạm chút sai lầm nào. Tuổi còn nhỏ mà khí độ đã trầm ổn thế này rồi, đợi khi thành niên nhất định sẽ là hai công tử thế gia ngọc thụ lâm phong.

Trần Xương nói tiếp, “Đôi khuyển tử này là song sinh của mạt tướng, năm nay mười tuổi, nếu có thể bái Lâm tiên sư làm thầy thì đúng là phúc phận tu luyện cả đời, còn mong tiên sư…”

Trần Thiên và Trần Minh cùng cung kính hành lễ với Lâm Phương Sinh, “Mong sư tôn thành toàn!”

Lâm Phương Sinh không đoán trước được sẽ có chuyện này xảy ra, giật mình,” Vì sao… Nhất định phải bái ta làm thầy?”

Một luồng ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào phòng nghị sự, dừng trên mặt hai đứa trẻ.

Hai người ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào y, nụ cười ôn nhu không có nét gì là non nớt của hài đồng. Sâu trong đôi mắt, là một cảm xúc đau thương đến tột cùng.

===================================

CHÍNH VĂN HOÀN