Kiếm Vương Triều

Quyển 1 - Chương 62: Quy tắc công bằng




Nhìn Hà Triêu Tịch đang bay tới, trong người Đoan Mộc Luyện dần nóng lên.

Hà Triêu Tịch sở tu Thanh Đằng Khô Vinh bí quyết, là pháp môn tu hành mạnh nhất của Thanh Đằng Kiếm Viện, rất là huyền diệu, cộng với khả năng lý giải kiếm kinh hắn không có mấy đệ tử trong Thanh Đằng Kiếm Viện và Bạch Dương Động có thể so sánh được.

Một người xuất chúng như vậy, hôm nay nhất định sẽ vô cùng tỏa sáng, giương cao uy danh cho Thanh Đằng Kiếm Viện.

"Bình thường lúc nào cũng tu hành thì tốt, như bây giờ bắt nhiều người phải chờ ngươi như vậy, thực không biết lễ nghĩa."

Tuy hắn quát như thế, nhưng nét mặt lại không có chút vẻ nghiêm khắc nào.

Hà Triêu Tịch chẳng nói gì, chỉ khom người tạ lỗi, đi đến chỗ của mình.

Cách hắn không xa, một đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện sắc mặt nặng nề, ghì chặt thanh kiếm trong ngực, chính là Mặc Trần.

Ánh nắng dần dần nóng lên, sương sớm trong Thanh Đằng Kiếm Viện đã dần tan đi.

Mọi người đi theo Đoan Mộc Luyện, xuyên qua Thanh Đằng Kiếm Viện, đi về phía sau núi Thiên Trúc Phong.

Hạp cốc thực hiện Tế kiếm thí luyện nằm ở dưới chân núi Thiên Trúc Phong, cách Thiết Kiếm Lĩnh năm sáu đỉnh núi.

Những... đỉnh núi này đều cách nhau hơn trăm trượng, nhưng Thanh Đằng Kiếm Viện có cầu dây nối chúng lại với nhau, được dây leo quấn quanh, qua mấy trăm năm, vô số dây leo quấn vào nhau, tạo thành hơn mười cây cầu dây đủ cho xe ngựa đi qua.

Giữa những cây cầu dây có xây đài ngắm cảnh, xung quanh trồng linh thảo hoa tươi, từ xa nhìn lại, chẳng khác gì những tòa lầu các lơ lửng giữa không trung, như cảnh tiên.

Thanh Đằng Kiếm Viện viện trưởng Địch Thanh Mi, đứng trong một đài ngắm cảnh, áo xanh bồng bềnh, như sắp bay đi.

Thấy đoàn người Đoan Mộc Luyện tới, ánh mắt ông ta lướt qua họ, đến khi thấy Hà Triêu Tịch mới ngừng lại, khẽ gật đầu, đến khi thấy Đinh Trữ bên cạnh Nam Cung Thải Thục, nhìn dáng vẻ non nớt yếu đuối hắn, hiểu ngay đây chính là kẻ gọi là Đinh Trữ, kẻ mới một tháng Luyện Khí hôm qua, chân mày ông ta khẽ cau lại.

Thiếu niên này có thiên phú kinh người, nhưng mấy tên đệ tử tới Bạch Dương Động hôm đó kể lại hắn chỉ chọn một quyển 《 Linh Nguyên Đại Đạo Chân Giải 》tầm thường nhất để tu, nên ông ta chỉ xem Đinh Trữ là một con thú con, chẳng có bao nhiêu uy hiếp.

Thú con có thể trưởng thành đến cuối cùng, chẳng có được mấy con.

Kẻ chân chính cần lo lắng, chính là con thú già sắp xuống lỗ, nhưng nanh vuốt lại sắc bén hung mãnh kia.

Nên ánh mắt ông ta nhanh chóng lướt qua Đinh Trữ, nhìn thẳng vào Tiết Vong Hư đi ở cuối hàng.

Ông ta nét mặt nghiêm túc, từ xa đã chắp tay, chào Tiết Vong Hư: "Bạch Dương, Thanh Đằng hợp nhất, tế kiếm thí luyện lần này, ý nghĩa đã thay đổi rất lớn. Tiết động chủ lại đã tới đệ Thất Cảnh, quả thật là cả hai nơi đều được vinh quang."

Tạ Trường Thắng không nhịn được nhẹ giọng nói thầm: "Coi như viện trưởng thông minh, Bạch Dương Động đưa về Thanh Đằng Kiếm Viện rồi, vốn đâu còn được gọi là Bạch Dương Động nữa, sau này sẽ không còn cái tên Bạch Dương, mà chỉ có Thanh Đằng Kiếm Viện, hắn nói như vậy, lại vẫn giấu ý khéo léo bảo là cả Bạch Dương lẫn Thanh Đằng đều là hắn quản. Chỉ cần thiết thực mới có lợi, nhưng nếu nói năng không cẩn thận, coi chừng..., Tiết Vong Hư sẽ cho mặt ông ta chấm đất."

Tiết Vong Hư mỉm cười: "Địch viện trưởng khách khí, ta chỉ là một lão già rảnh rỗi, tới xem náo nhiệt mà thôi, có cái gì muốn đệ tử Bạch Dương Động làm, cứ phân phó Lý Đạo Ky là được."

Lời lẽ nghe rất khách khí, nhưng rơi vào tai Địch Thanh Mi lại mang một tư vị khác.

Ý là không cần phải nói chuyện với ông, cần gì cứ nói với Lý Đạo Ky thôi, ông ta là người quản lý cả Thanh Đằng Kiếm Viện lẫn Bạch Dương Động, thế mà lại chỉ ngồi được ngang hàng với Lý Đạo Ky?

Trong lòng ông ta sát khí đại thăng, nhưng trên mặt lại ra vẻ không hề bận tâm.

"Tế kiếm thí luyện là truyền thống của Thanh Đằng Kiếm Viện chúng ta, tổ sư khai sơn Thanh Đằng Kiếm Viện Kỳ Lâm Phong, hiện nay đã phá cảnh tới đệ Lục Cảnh Bản Mệnh cảnh, cũng ngưng luyện Bản Mệnh kiếm Thanh Đằng Mộc Kiếm thành công. Nên hàng năm vào ngày hôm nay, Thanh Đằng Kiếm Viện chúng ta đều dùng thí luyện này để làm nghi thức kỷ niệm tổ tiên, người chiến thắng không những nhận được bảo vật ban thưởng, mà còn được nội viện sắp xếp nơi tu hành, có được lịch luyện lớn nhất."

Ông ta khẽ gật đầu với Đoan Mộc Luyện: "Tu Hành Giả không câu nệ tiểu tiết, nhưng có quy củ. Tiếp theo giao cho Đoan Mộc Luyện giải thích quy tắc tế kiếm thí luyện lần này."

***

"Tế Kiếm hạp cốc ở ngay dưới chân chúng ta, trong hạp cốc có Thanh Đằng, được bố trí Thanh Đằng pháp trận mà chỉ Kiếm Viện chúng ta mới có. Đường lối đi lại trong đó rất khó tìm, Thanh Đằng thoạt nhìn chỗ nào cũng giống nhau, nhưng sẽ có những nơi có khả năng công kích Tu Hành Giả, thậm chí có cả đằng vương, sức mạnh vượt qua cả Luyện Khí thượng phẩm Tu Hành Giả, nếu bị quấn phải, không còn giãy giụa được nữa, nhớ kỹ không được kinh hoảng, không động đậy gì nữa , thì dây leo sẽ không công kích nữa, nếu không càng nhúc nhích sẽ bị quấn càng chặt, nếu cứu không kịp sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."

"Tất cả đệ tử tham gia tự phân tán tới cửa vào, phải xuyên qua hết hạp cốc tới lối ra ở mặt bên kia mới là đạt. Ở bên trong cấm hai người trở lên kết bọn đồng hành, nếu có gặp nhau, thì phải hoặc chiến đấu phân ra thắng bại, hoặc tránh né nhau ra."

"Xuyên qua hạp cốc lấy ba ngày làm hạn định, chia làm ba giai đoạn, không được ra sớm hơn. Mỗi ngày vào lúc giữa trưa, chúng ta sẽ dùng khói báo động làm hiệu, phải tới được khu vực chính giữa chỗ đốt khói trước khi mặt trời lặn. Sau đó ở lại khu vực đó đến nửa đêm, nửa đêm về sáng mới thì được tự chọn tiếp tục nghỉ ngơi hay là đi tiếp..."

Đoan Mộc Luyện bắt đầu giảng giải quy tắc, những điều này...này Đinh Trữ đều đã được nghe qua, nhưng hắn vẫn nghe rất cẩn thận.

"Bởi vì năm nay Bạch Dương và Thanh Đằng quy nhất, số lượng đệ tử tham gia thí luyện nhiều gấp đôi những năm trước, nên độ khó cũng gia tăng, mỗi danh học sinh khi tiến vào trên người đều có một cái lệnh phù, trong mỗi ngày phải ít nhất có một lần chiến đấu, phải cướp được một cái lệnh phù, nếu không dù có tới được khu vực chỉ định cũng đều bị tính là thất bại."

"Năm nay những khu vực nghỉ ngơi sẽ không có sẵn đồ ăn, chỉ có ở trong Tế Kiếm hạp cốc mới có ít thú rừng, muốn ăn để bổ sung thể lực, thì phải tự đi săn, ta báo trước trong đó có những con thực lực không hề yếu, muốn đi săn phải cân nhắc cẩn thận."

Xung quanh xôn xao những tiếng nghị luận.

"Điều này rất bất lợi với những đệ tử tu vi cảnh giới không cao." Nam Cung Thải Thục quay sang, lo lắng nhìn Đinh Trữ: "Giống như ngươi, bởi vì thời gian ngươi tu luyện quá ngắn, còn chưa luyện tập thân thể bao nhiêu, tiêu hao thể lực thế này, sợ rằng ngươi sẽ theo không kịp. Đã thế lại còn mỗi ngày đều phải chiến đấu, vừa tiêu hao thể lực tìm đồ ăn vừa phải chiến đấu. . . Càng tới gần cuối cùng, sẽ càng bất lợi."

"Loại quy tắc này đối với những người mạnh như Hà Triêu Tịch mới là có lợi, nhưng không ai nói được là nó không công bằng." Đinh Trữ gật đầu: "Bởi vì đây là thí luyện, là để tìm ra những đệ tử mạnh nhất về mọi phương diện."

Nam Cung Thải Thục im bặt.

Có đôi khi cái gọi là quy tắc và công bằng chính là như vậy, nhìn thì cứ tưởng đối với mọi người đều là như nhau, nhưng trên thực tế lại là khéo léo nghiêng về phía người nào đó, và bất lợi với người nào đó.

"Có quy tắc thì có cách thức ứng phó." Đinh Trữ nhìn ra cô không vui, thì khẽ cười: "Chúng ta sinh ra trong một thế giới tràn đầy quy tắc, nên chúng ta phải nghĩ ra được cách sinh tồn với những quy tắc."

***

"Tỷ, loại quy tắc này hình như rất bất lợi với anh rể nha, nhưng mấu chốt ở chỗ, nó lại có vẻ rất công bằng."

Tạ Trường Thắng nhìn Đinh Trữ đang nói chuyện với Nam Cung Thải Thục, vẻ mặt và giọng điệu như muốn ăn đòn, "Đúng rồi, ngươi cảm thấy anh rể như thế nào?"

"Rất tốt."

Nhưng không ngờ, Tạ Nhu nhìn thấu chiêu trò hắn, nên không tức giận, mà chỉ mỉa mai nói: "Ta có lòng tin, hắn sẽ trở thành một trong ba người cuối cùng."

Tạ Trường Thắng sững người, phẫn uất kêu oan: "Ngươi thay đổi cũng quá nhanh đi? Lúc đầu ta có lòng tin với hắn, muốn đánh cược cho hắn, ngươi lại xem thường hắn, bây giờ ngươi lại còn tin hắn hơn ta, hắn vừa mới nhập luyện khí, Bạch Dương Động có Trương Nghi, Tô Tần, Thanh Đằng Kiếm Viện có Hà Triêu Tịch, Nam Cung Thải Thục, ngươi ở đâu cảm thấy hắn sẽ được Top 3?"

"Trước kia là vì ta chưa từng gặp hắn, nên mới suy nghĩ như thế về hắn." Tạ Nhu nhìn đệ đệ: "Nhưng bây giờ ta đã thấy hắn rồi, đương nhiên là phải khác."

Tạ Trường Thắng như muốn tắt thở, "Tại sao phải khác?"

Tạ Nhu nhìn Đinh Trữ ở phía xa: "Trong ánh mắt hắn có lòng tin, không phải loại giả tạo, cố gắng lên gân cho mình… mà là sự điềm tĩnh đương nhiên từ bản thân mà có."

"Giống như đi mua đồ, có những người biết mình mua không nổi, nhưng cứ giả bộ ra vẻ như mình dư sức muốn mua là mua được ngay, nhưng hắn là cái loại thật sự trong túi có rất nhiều tiền, biết hàng đó dù có mắc cũng vẫn đủ tiền mua được."

"Bốn tuổi ta đã theo dõi việc làm ăn trong nhà, gặp không biết bao nhiêu người làm ăn, ta biết ánh mắt của ta không nhìn lầm."

Tạ Trường Thắng vỗ trán, phiền muộn nói: "Đây là việc buôn bán sao?"

"Đạo lý cũng giống nhau."

Tạ Nhu nhìn hắn, lắc đầu: "Ngươi còn quá trẻ con, rất nhiều đạo lý ngươi chưa hiểu, sau này ngươi sẽ hiểu."

Tạ Trường Thắng giận tới mức mặt mũi trắng bệch, "Ta đâu còn nhỏ nữa!"

Tạ Nhu mỉa mai: "Cũng đâu phải chưa nhìn thấy ngươi tắm rửa, chỗ nào của ngươi cũng nhỏ."

"Đó là hồi còn bé!" Tạ Trường Thắng tức giận run người, nói không ra lời.

"Là con nít, biết cái gì." Tạ Nhu nghiêm mặt: "Ngươi đừng có mà đắc ý, những chỗ ngươi không hiểu, ta sẽ tự giải thích cho phụ thân."

"Còn nữa. . ."

"Ta chỉ là con gái, trọng trách sau này trong nhà, không tới hai vai ta gánh vác, dù ta có hồ đồ một chút, phụ thân cũng sẽ chiều theo ta. Nhưng ngươi thì không được, vì ngươi là đàn ông."