Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 12: Muốn diệt tộc không?




Ngày hôm sau là ngày hội chùa.

Sáng sớm đã vang lên tiếng người rao hàng bán tạc quả khoa.

Thói quen ăn sáng của người Trịnh rất khác với người Tần, người Tần thích ăn mì phở, còn người Trịnh lại thích ăn gạo nếp.

Tạc quả khoa được làm bằng gạo nếp nhồi kỹ, sau đó dùng vật nặng nén chặt một đêm, rồi ve thành những viên bánh trôi to cỡ trứng bồ câu, chiên qua dầu, sau đó được rưới lên trên mặt một lớp nước đường đỏ.

Đối với người Tần, món điểm tâm này quá ngọt, không chừng còn nữa người vì ăn quá dính răng mà bực mình đập bể luôn chén.

Đinh Ninh lại chẳng hề gì, xách chén ra mua luôn hai phần, lúc trả tiền, người bán tạc quả khoa lại không chịu nhận, ấp úng nói: "Ngài là khách của Phong gia lão gia, món ăn này chẳng đáng giá bao nhiêu, sao không biết xấu hổ lấy tiền của ngài."

Đinh Ninh cau mày: "Sao ngươi biết ta là khách của Phong gia?"

"Hôm qua ở trong nội thành đã có tin đồn, trong khách sạn này có hai vị khách của Phong gia, đều đến từ Trường Lăng. Giọng nói của ngài rõ ràng là khẩu âm Trường Lăng, tên cũng giống tên người trong tin đồn, đương nhiên đúng là ngài rồi." Người bán hàng chất phác giải thích.

"Xem ra hôm nay nhất định phải làm cho người ta hài lòng."

Đinh Ninh vừa nhai vừa nói với Tiết Vong Hư: "Bây giờ người Trịnh nào ở đây cũng nghĩ chúng ta là khách của Phong gia, nếu khách lại tới tìm Phong gia gây phiền toái, thì hình ảnh chúng ta trong mắt họ nhất định là hết sức khó ưa."

Tiết Vong Hư cười, "Có đôi khi cứ để cho họ thấy ngươi khó ưa, nhưng không làm gì được ngươi, cảm giác cũng rất là hay. Mà ngươi cũng đâu cần để ý tới cái nhìn của họ."

***

Hỏa tức vượng(*), Người Trịnh cúng ông táo, không chỉ muốn cầu cho cái bếp an toàn, mỗi món ăn đều làm no bụng, mà còn muốn cầu cho cuộc sống ngày càng phát đạt.


(*) Hỏa tức vượng: lửa mang lại thịnh vượng.

Nên lúc tế thần được tiến hành vào lúc giữa trưa, lúc trời nắng nhất.

Nhưng hội chùa còn bao gồm cả mua bán giao dịch hàng hóa, nên từ sáng sớm, Trúc Sơn huyện đã đông đúc náo nhiệt, xe ngựa nối liền không dứt, người đi qua đi lại tấp nập.

Lúc còn nửa canh giờ nữa là đến lúc làm lễ, hai đầu Trúc Sơn huyện cùng vang lên tiếng pháo và tiếng nhạc.

Một đám người đeo mặt nạ lớn năm màu, mặc áo quần lòe loẹt, vừa hát vừa múa đi về phía trước.

Đây là truyền thống múa rước thần của Người Trịnh.

Nghe nói phương thức này có thể câu thông với Quỷ Thần, cầu xin khang an.

Đằng sau họ, là hàng ngũ những người đội cống phẩm.

Theo quy củ, sau đội hiến cống, từ miếu Ông táo sẽ có một đội thỉnh thần toàn là đàn ông, đội đồ cung phụng từ trong miếu Táo quân ra ngoài diễu phố.

Sau khi đi diễu một vòng, cống phẩm sẽ được đưa tới Hỏa Đức Điện, sau đó tất cả đại thị tộc, quan lại quyền quý của Trúc Sơn huyện sẽ thay phiên nhau dâng hương.

Lúc này trước Hỏa Đức Điện, hương án đã chuẩn bị xong, dọc hai bên đặt mấy chục cái ghế bằng gỗ lim.

Trên khoảnh đất trống cách hương án không xa, Phong Thanh Hàm với trang phục lộng lẫy đã đứng chờ sẵn.

Phong Phù Đường bước nhanh về phía hắn: "Tiết Vong Hư và Đinh Ninh hình như không hề có ý rời khỏi khách sạn."

"Nói hôm nay đi, mà tới giờ còn chưa rời khách sạn, xem ra quả thực muốn giở trò." Phong Thanh Hàm nhếch mép khinh thường: "Thực là muốn tự rước vạ vào mình."

Cùng lúc ấy, mấy cỗ xe ngựa đứng chờ sẵn trong một trang viên xinh đẹp và tĩnh mịch.

Trong tiểu lâu thanh lệ, hai thị nữ đang hầu một người đàn ông hơn năm mươi tuổi rửa mặt.

Một thị nữ đưa chiếc khăn ấm đã được thấm hương liệu tới nhẹ nhàng lau mặt cho người đàn ông.

Người thị nữ còn lại thì cầm chiếc lược trầm hương dịu dàng chải tóc cho y.

Người đàn ông vô cùng kiên nhẫn, để hơi nóng và hương thơm trên chiếc khăn thấm vào da mặt.

Đến khi chiếc khăn hết ấm, người thị nữ đổi một chiếc khăn ướt sạch lau mặt lại cho y, khẽ chỉnh lại mái tóc cho y, y mới lên tiếng hỏi người đang chờ ở cửa ra vào: "Tiết Vong Hư nói đi mà vẫn chưa đi?"

Người kia đáp, rất nhanh và rõ ràng: "Không hề có ý muốn ra ngoài."

"Thật là muốn đợi ta sao?"

" Tiết Vong Hư không để ý tới sinh mạng, nhưng Phong Thiên Trạc ta nhà to nghiệp lớn, ta cần gì phải tự hạ thấp thân phận đứng chung chỗ với hắn?"

"Lúc ta tới đó, thì hắn không được phép xuất hiện nữa."

Người đàn ông nhìn bề ngoài chỉ chừng hơn năm mươi này chính là người được yêu mến nhất Trúc Sơn huyện, Phong Thiên Trạc, y giao phó thêm một câu: "Để đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bảo Bát phu nhân đi theo đi, nhưng không xếp cho chỗ ngồi, để đứng chờ chung với các ngươi là được."

***

Đội nhảy đón thần đã sắp tới miếu Ông táo.

"Theo sát ta."

Thấy thời gian đã tới lúc, Tiết Vong Hư phủi vỏ đậu phộng trên người, nói với Đinh Ninh đang nhàm chán nhìn ba đĩa đậu phộng đã sạch trơn, đứng dậy.

Đa số người đi đường đã đi theo đội nhảy múa, nên đường sá xung quanh khách sạn khá là vắng vẻ.

Nhưng Đinh Ninh và Tiết Vong Hư mới đi ra hơn mười bước, đã có mười mấy người từ những con phố xung quanh bước ra.

Trên những mái nhà bốn phía, cũng có ánh sáng phản quang của kim loại.

Một người làn da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc đi tới, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tiết Vong Hư mới nhàn nhạt nhìn hắn, hắn đã cảm thấy như có hai thanh cự chùy đập thẳng vào trong đầu mình.

Hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa ngã phịch xuống đất.

"Phong gia các ngươi không có mấy người có thành khí, trừ phi Phong Thiên Trạc tự tới đây, nếu không không ai cản đường ta được."

Tiết Vong Hư lãnh đam nói.

"PHỐC" một tiếng, người da ngăm đen kia hộc ra một búng máu.

Hắn cắn đầu lưỡi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo.

"Chúng ta quả thực không cản được ngươi, nhưng chúng ta không sợ chết."

Người kia không chút sợ hãi, khóe miệng chảy dòng máu tươi, rút ra một thanh đoản kiếm nhắm ngay cổ họng mình, cười lạnh: "Sau này người ta sẽ biết rằng Tiết động chủ ngươi vì thù riêng của mình, mà ở đây đại khai sát giới."

"Ta biết Tiết động chủ tu vi cao tuyệt, nhưng ngươi không thể ngăn kịp tất cả chúng ta tự sát. Ta cũng muốn nhắc nhở Tiết động chủ, chúng ta đều là Người Trịnh. Dù Tiết động chủ không sợ hoàng hậu điện hạ tức giận, nhưng nếu chuyện vỡ to ra, ta nghĩ Bạch Dương Động nhất định sẽ phải trả giá đắt."

Nhìn ánh mắt tàn nhẫn của người kia và những người chung quanh, Tiết Vong Hư cau mày, ông đã biết Phong Thiên Trạc sẽ không để cho ông gặp y, nhưng không ngờ đối phương lại dùng phương thức như vậy.

"Các ngươi là người Phong gia, các ngươi làm như vậy, là đại nghịch bất đạo muốn làm phản đúng không?" Ngay lúc ông còn đang do dự, Đinh Ninh đã bình tĩnh lên tiếng.

Những người chung quanh đều ngơ ngẩn, không hiểu Đinh Ninh nói vậy này là có ý gì.

"Vốn chúng ta không có hứng thú với hội chùa, nhưng hôm qua chúng ta nghe quản sự các ngươi nói hội chùa lần này và trước đây có khác biệt, chính là bức tranh của hoàng hậu điện hạ vẽ ra sẽ được đưa tới Hỏa Đức Điện để thờ, chúng ta đang định tới đó để chiêm ngưỡng bức tranh của hoàng hậu điện hạ." Đinh Ninh nói rất chậm rãi và rõ ràng: "Dù các ngươi không thừa nhận, nhưng nếu các ngươi chết, người ta sẽ dễ dàng điều tra ra được mối liên hệ giữa các ngươi với Phong gia. Chúng ta muốn đi chiêm ngưỡng tranh của hoàng hậu điện hạ, thế mà các ngươi lại liều chết không cho chúng ta đi xem, Người Trịnh các ngươi liều chết ngăn trở người Tần chúng ta chiêm ngưỡng tranh của hoàng hậu, Phong gia có phải là muốn làm phản, Người Trịnh các ngươi đều là không muốn sống, muốn tất cả đều bị diệt tộc có phải không?"

Nói xong, Đinh Ninh giật giật tay áo Tiết Vong Hư, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tiết Vong Hư nhìn hắn đầy tán thưởng, không nói lời nào, cũng bước đi.

Những người Trịnh đều đổ mồ hôi lạnh, ướt cả quần áo trong.

"Hèn gì Vương Thái Hư lại chịu phục ngươi." Tiết Vong Hư quay sang nhìn Đinh Ninh, mỉm cười: "Không chỉ có khả năng luôn nhìn rõ chân tướng, mà miệng lưỡi cũng sắc bén, mấy chuyện dùng đại nghĩa dọa người như thế này, ngươi làm quả thực là giỏi."

Đinh Ninh cười khinh bỉ: "Đùa bỡn quyền mưu, lấy chuyện sống chết ra dọa người, mấy chuyện này sao người thôn dã bì được với người Trường Lăng?"

Tiết Vong Hư cười ha ha: "Không biết Phong gia còn thủ đoạn gì không."

"Gặp chiêu phá chiêu thôi." Đinh Ninh nhìn ông, "Ta nghe nói người giỏi nhất là ngươi không cho đối phương cơ hội để lên tiếng."

Tiết Vong Hư nghĩ nghĩ: "Có lý."

Một luồng Thiên Địa nguyên khí nhu hòa từ trong người ông tràn ra.

Bước chân của ông vẫn như cũ, nhưng tốc độ của hai người lại nhanh đến khủng bố, người đi đường chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một làn gió thổi qua, trong nháy mắt, hai thân ảnh nhàn nhạt đã tít xa diệu vợi.