Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 46: Mượn kiếm




Đây là chiêu thức có uy lực lớn nhất của Bích Hải Triều Sinh Kiếm, tu vi của Trần Liễu Phong đã đạt đệ tam cảnh thượng phẩm, chỉ còn cách đệ tứ cảnh một bước phá cảnh, Chân Nguyên công pháp hắn sở tu cũng không phải tầm thường, từ xa cũng có thể cảm nhận được chân nguyên cực kỳ tinh thuần. Vì hắn đang toàn lực xuất chiêu, Chân Nguyên điên cuồng tràn vào Vô Phong thiết kiếm, một chiêu "Hiệp Hải Kích"này, thật sự là đã có được mấy phần sức mạnh của sóng xanh từ mặt biển.

Tạ Trường Thắng sắc mặt trắng bệch, bỏ mấy ngàn vàng quả thực là không hề uổng phí, vì hắn đứng ngay chính diện với Trần Liễu Phong, dù đã cách một con sông, mà gió do kiếm khí tạo ra vẫn cuốn tới làm tóc tai hắn tơi tả.

Cảm nhận được chân ý ẩm ướt trong không khí và sức mạnh của nhát kiếm, hắn không nhịn được run run lên tiếng: "Một kiếm như vậy làm sao đỡ nổi?"

Đinh Ninh nhìn một kiếm mạnh mẽ kia, trong mắt lóe lên tán thưởng, nhưng nhìn Phạm Vô Khuyết đang đứng vững như bàn thạch, hắn nói khẽ: "Chưa hẳn."

Phạm Vô Khuyết xuất kiếm.

Vô Phong huyền thiết kiếm lần nữa đâm ra.

Kiếm thế vô cùng bằng thẳng, nhìn qua giống hệt đường kiếm ban nãy.

Một tiếng ầm vang, con sóng màu lam bị kiếm của hắn đâm thủng ra một lỗ chừng vài thước.

Một kiếm này có năng lực xuyên thủng kinh người, nhưng lại quá thẳng, không có khả năng đâm trúng con sóng sau của Trần Liễu Phong. Tạ Trường Thắng không hiểu nổi, một kiếm như vậy có ý nghĩa gì.

Nhưng cũng ngay trong nháy mắt này, Chân Nguyên trong cơ thể Phạm Vô Khuyết ào ạt tuôn ra, cuồn cuộn chui vào thân kiếm.

Phía trước mũi kiếm của Phạm Vô Khuyết xuất hiện vô số đường cong.

Những đường cong ấy đâm sâu vào con sóng lam, làm con sóng lam xuất hiện rất nhiều vết rạn.

Trong nháy mắt, con sóng lam vỡ vụn, biến thành những bọt nước không có lực sát thương.

Mọi người ồ lên thán phục.

Tiết Vong Hư mỉm cười, khen ngợi: "Không tệ."

Ánh mắt Trương Nghi chăm chú như đang nghiên cứu: " Chân ý của Động Thạch Kiếm là ở chỗ dùng kim loại phá đá. . . Không chỉ có năng lực xuyên thấu kinh người, Phạm Vô Khuyết cũng đã nắm giữ được chân ý của Động Thạch Kiếm, quả là rất xứng với vị trí trong danh sách."

"Đang" một tiếng vang dội.

Kiếm của Trần Liễu Phong và kiếm của Phạm Vô Khuyết kiếm chạm vào nhau, cả hai người đều lắc lư, bay ra ngoài.

Tạ Trường Thắng mở to hai mắt, không thể tin được: "Vậy mà cũng đỡ được, Hiệp Hải Kích là chiêu thức mạnh nhất của Bích Hải Triều Sinh Kiếm đó, tiêu hao... cực nhiều Chân Nguyên, vậy mà cũng bị Phạm Vô Khuyết phá giải, vậy làm sao Trần Liễu Phong thắng được?"

Đinh Ninh lắc đầu, lầm bầm: "Vậy cũng chưa chắc."

Vốn luôn rất bội phục Đinh Ninh, nhưng một câu này của hắn lại làm Tạ Trường Thắng thấy tức giận, không đồng tình.

Trần Liễu Phong quát to một tiếng phẫn nộ.

Tất cả Chân Nguyên còn lại được hắn rót hết vào thân kiếm.

Thanh kiếm chém ra một nhát.

Mọi tiếng kinh hô đều dừng lại.

Trên mặt Phạm Vô Khuyết lần đầu tiên hiện ra nét khiếp sợ.

Trên thân kiếm, lại tuôn ra vô số đầu Kiếm Khí màu lam.

Những bọt nước màu lam xuất hiện, bị một sức mạnh vô hình đập vào, văng tung tóe.

Bọt nước màu lam vỡ ra, bên trong bắn ra bọt nước màu trắng, như hàng ngàn đóa hoa ập về phía Phạm Vô Khuyết!

"Vạn Đào Sinh, không tệ." Tiết Vong Hư tán dương.

Phạm Vô Khuyết biến sắc, lần này không đâm thẳng tới một kiếm như trước nữa, mà đâm liền một lúc ba kiếm.

Trước người hắn xuất hiện ba lỗ thủng, những đóa hoa trắng và lam rơi vào đó đều bị tan thành bụi, tiêu tán.

"Oanh" một tiếng.

Trần Liễu Phong từ trong màn nước lao ra, bay tới trước mặt hắn.

Thân thể hắn bị hơi nước làm ướt sũng, trên vai bị mấy đóa hoa nước đập trúng, vang lên tiếng xương nứt nho nhỏ, nhưng hắn không hề ngừng lại, vung kiếm hất văng mấy đóa hoa trước mặt, chém thẳng vào Phạm Vô Khuyết.

Mặt Phạm Vô Khuyết trắng bệch như tuyết.

Hắn lùi lại, vung kiếm chặn thế kiếm của Trần Liễu Phong.

Âm thanh va chạm vang lên chói tai, hắn chặn kịp đường kiếm của Trần Liễu Phong, những tia lửa bung ra tung tóe, nhưng hắn cũng đã trúng mấy đóa hoa nước!

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình như diều đứt dây bay văng ra ngoài.

Sau lưng hắn, là con sông đã bị kết băng.

Tiếng nứt vang lên răng rắc.

Thân thể hắn rơi thẳng xuống mặt sông, đập vỡ mặt băng, lọt vào nước sông lạnh toát.

Hai bên bờ sông hoàn toàn yên tĩnh.

Trần Liễu Phong đứng thở hổn hển, trường kiếm trong tay chống xuống bệ đá, quát to: "Là ai thắng?"

Không ai trả lời hắn.

Ai cũng biết với tu vi của Phạm Vô Khuyết, dù rớt xuống sông băng cũng không bị nguy hiểm gì tới tính mạng, nhưng bị một kiếm đánh văng ra khỏi đài cao, mất đi khống chế để rơi xuống nước, đương nhiên nghĩa là thất bại.

Nếu ở trên chiến trường, hẳn là đã bị giết chết.

'Rầm ào ào' một tiếng.

Phạm Vô Khuyết từ dưới nước nhảy lên, chân nguyên trong người vận hành, nước lạnh bắn ra khỏi người, rơi ào ào xuống sông.

Quần áo hắn đã khô, nhưng môi hắn không kềm được bầm đen.

Hắn không nói lời nào, ném thanh kiếm trong tay xuống đất, rồi chạy như điên dọc theo mặt sông băng.

Hắn quá xấu hổ và giận dữ, đến mức đang chạy trên mặt sông băng, mà cũng không biết.

Nhưng không một ai cười nhạo hắn.

Bị bại vào tay kẻ được xếp hạng sau mình ngay trước mặt mọi người là chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng thực lực là thực lực, mấy chiêu kiếm hắn đã xuất ra, đã đủ để chấn nhiếp những người trẻ tuổi ở đây.

"Thế là thế nào?"

Tạ Trường Thắng ngơ ngác, trong suy nghĩ của hắn, Phạm Vô Khuyết lẽ ra phải thắng, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

"Thắng bại không phải ở chỗ Chân Nguyên mạnh hay yếu mà dựa vào mức độ lĩnh ngộ Kiếm Kinh." Đinh Ninh nhìn hắn: "Kiếm Ý muốn sung mãn phải có tinh khí thần, Kiếm Ý của Trần Liễu Phong từ đầu đến cuối đều sung mãn tới cực điểm, hai người vốn đã chênh lệch không lớn, chiêu cuối cùng đó khí thế Trần Liễu Phong là dùng hết sức, trong khi khí thế Phạm Vô Khuyết lại yếu đi, bởi vì hắn giữ lại chân nguyên,hắn sợ khi hao hết chân nguyên lỡ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc quyết ra thắng bại mà không dứt khoát, làm sao thắng được?"

Tạ Trường Thắng ngẫm nghĩ, cảm thấy Đinh Ninh nói đúng.

Tiết Vong Hư mỉm cười nhìn Đinh Ninh: "Lý giải rất tốt, còn sâu sắc hơn khối lão Kiếm Sư của Trường Lăng."

Đinh Ninh đáp: "Dạo gần đây xem bút ký của ngươi, rất có tâm đắc."

Tiết Vong Hư nghĩ nghĩ: "Nếu là đồ tốt, thì nên chia sẽ cho bằng hữu."

Đinh Ninh nhìn ông: "Phải được ngươi đồng ý."

Nghe hai người nói chuyện, Tạ Trường Thắng, Nam Cung Thải Thục, Từ Hạc Sơn dần hiểu ra ý của Tiết Vong Hư, ba người đều vui sướng, mở to hai mắt.

"Tiết động chủ, ý của ngài là, cũng cho chúng ta được xem bút ký của ngài?" Nam Cung Thải Thục không kềm được, lên tiếng hỏi.

Tiết Vong Hư mỉm cười: "Chỉ là bút ký mà thôi, đâu phải bảo vật gì."

"Nó còn hơn cả bảo vật!" Tạ Trường Thắng kích động đến mức giọng nói run run, "Có bao nhiêu tiền tài cũng không thể nào đổi được."

"Sư huynh."

Đinh Ninh đột nhiên quay sang hành lễ với Trương Nghi: "Chuyện của Trần Liễu Phong và Phạm Vô Khuyết đã giải quyết xong, nhưng chuyện của ta với ba người sau lưng lại chưa được giải quyết, huynh vui lòng lấy giúp ta hai thanh Vô Phong Huyền Thiết Kiếm kia."

Trương Nghi ngẩn ngơ, "Sư đệ, ngươi nói thật?"

Đinh Ninh gật đầu: "Có chuyện thì đương nhiên phải giải quyết."

"Nhưng ngươi với Vô Phong Huyền Thiết Kiếm. . ." Trương Nghi cảm thấy lo lắng. Hắn biết Đinh Ninh chưa bao giờ tiếp xúc với loại kiếm đó, cầm kiếm không thạo, đến khi thi triển kiếm pháp, hiệu quả sẽ bị thay đổi.

"Đừng có lề mề." Đinh Ninh nhìn hắn: "Ta bảo ngươi tới lấy kiếm, một là vì ngươi là sư huynh của ta, hai là vì ngươi lề mề, mấy chuyện loại này lúc nào cũng ngần ngừ ý kiến ý cò, sư huynh ngươi có thể quyết đoán một chút hay không."

"Sao lại trở thành dạy bảo ngược lại sư huynh thế hả, vô lễ quá, nhưng mà ngươi nói có lý." Tiết Vong Hư cười hặc hặc, đẩy Trương Nghi: "Nghe lời sư đệ đi."

Trương Nghi tôn sư trọng đạo đệ nhất, nghe Tiết Vong Hư bảo, thì không dám cãi lời, tuy sắc mặt có vẻ khó xử, nhưng vẫn cắn răng, đi tới chỗ bệ đá, ôm quyền nói to: "Trần huynh chậm đã. . . Có thể mượn hai thanh Vô Phong Huyền Thiết Kiếm dùng một lúc được không?"

Thấy Trần Liễu Phong quay người định rời khỏi, có người đi tới định thu hai thanh kiếm, nên hắn vội kêu to, nhưng kêu xong rồi mới nhớ ra mình chưa báo danh, nên áy náy bổ sung: "Tại hạ Thanh Đằng Kiếm Viện Bạch Dương Động Trương Nghi."

Trần Liễu Phong quay phắt người lại.

Hai bờ sông lại vang lên tiếng kinh hô.

Bạch Dương Động mấy tháng nay cực kỳ nổi danh ở Trường Lăng, Bạch Dương Động Trương Nghi tuy không biết sao không có tên trong danh sách anh tài, nhưng nhiều người biết hắn có đủ thực lực được xếp hạng trong bảng tài tuấn .

Hắn công khai lên tiếng mượn kiếm, đương nhiên làm cho người ta nghĩ rằng, ngày hôm nay chắc chắn còn có một cuộc quyết đấu.