Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 63: Trên đời không có kế hoạch hoàn mỹ tuyệt đối




Thân Huyền tự cười giễu mình, nghĩ thầm mình thực là viển vông.

Trên đời này ở đâu ra được chuyện tốt tới đúng lúc như vậy, là mình mơ tưởng quá nên mới bị chính mình làm cho mình thất vọng.

"Xem ra điều tra của các ngươi không có vấn đề gì."

Hắn cúi đầu xuống, giọng áy náy nói với Mạc Thanh Cung.

Mạc Thanh Cung đương nhiên không dám nhận lời xin lỗi của hắn, vì mình và hắn địa vị chẳng hề ngang nhau, vội khom người đáp lễ: "Thân đại nhân khách khí."

Nhìn bộ dạng của Thân Huyền, Đinh Ninh biết nguy hiểm đã qua.

Hắn quyết định sẽ kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay ở Đại Thủy Lao cho Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe, để cho cô biết, những địch nhân của cô, như Thân Huyền đã trở nên vô cùng cường đại, dù Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ đã mười hai năm, nhưng bọn họ vẫn luôn duy trì sự cảnh giác mãnh liệt như trước đây, bất cứ chuyện gì lạ phát sinh ở Trường Lăng, đều làm bọn họ theo tiềm thức liên tưởng ngay tới người kia.

Thân Huyền xoay đầu lại, ý bảo Đinh Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: "Tu Hành Giả có lực ý chí mạnh hơn người thường rất nhiều, những Tu Hành Giả cường đại, có người còn tự lừa gạt mình, tách cảm giác ra khỏi cơ thể họ, cơ thể đối với họ chỉ là một cái túi da, dù ngươi có làm gì thân thể họ, thì họ cũng xem như ngươi đang làm chuyện đó với một người nào khác, nên muốn làm triệt để tan rã ý chí của bọn họ, ngươi phải bắt đầu từ tinh thần của bọn họ. Tu Hành Giả ám sát ngươi, ta đã thẩm vấn rất kỹ, nhưng e rằng vẫn còn bỏ sót chỗ nào đó. Tu Hành Giả này vì ngươi mà vào Đại Thủy Lao, nên trông thấy ngươi, tâm tình chắc chắn sẽ thêm bất ổn, ta sẽ có thêm cơ hội.”

Đinh Ninh đứng lên, gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rõ.

Thân Huyền quay người đi về phía người đang bị treo trên móc sắt.

Một luồng Nguyên Khí nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn bay ra, mang theo sức sống tinh thuần thấm vào kinh mạch của người kia.

Đinh Ninh cẩn thận khống chế nhịp tim đập và sát ý của mình, nhìn Tu Hành Giả.

Hiện giờ Tu Hành Giả này đã hoàn toàn biến thành một khối thịt tươi đỏ lòm mang hình dáng con người, chỉ có bộ mặt là được giữ lại, để nhìn ra được hắn là ai.

Khi luồng tinh khí đầy sức sống thấm vào, từ trên người Tu Hành Giả vang lên âm thanh hô hấp gấp rút, giống như người sắp chết ngạt bỗng được tiếp thêm không khí để thở, trong đôi mắt đã đờ đẫn cũng xuất hiện một chút ánh sáng, nhìn thấy ba người.

Khi nhìn rõ Đinh Ninh và Thân Huyền, ánh mắt Tu Hành Giả đỏ rực lên, đôi mắt trừng to tới cực hạn, những đường tơ máu đỏ hồng như muốn nổ tung.

Ấy là thần sắc vô cùng phức tạp, sợ hãi, hối hận, kinh hoàng, đủ thứ cảm xúc đan xen vào nhau, không thể nào diễn tả được bằng lời.

Không đợi Thân Huyền mở miệng, Tu Hành Giả đã lên tiếng, như đang đọc thuộc lòng: "Ta là Trang Vĩnh Liệt, người ở Nguyên Giao Đông. . ."

Lại một luồng Nguyên Khí nhàn nhạt từ cơ thể Thân Huyền lại tuôn ra, thấm vào cơ thể Tu Hành Giả.

Tu Hành Giả đột nhiên im bặt, bất động, như bị điểm huyệt.

"Ngươi đi ra ngoài đi."

Thân Huyền phất tay với Đinh Ninh, ý bảo Đinh Ninh rời khỏi.

Ra khỏi phòng, Đinh Ninh thấy Huyết Nhất đã đứng bên ngoài chờ, ngực hắn dậy lên một niềm xót xa, hốc mắt hơi chát, hắn biết gian thạch thất ở chỗ sâu nhất kia ở cách nơi đây không xa.

Hắn có thể cảm nhận được vị trí của gian thạch thất đó, nhưng đau lòng thay, hắn không thể nhìn về phía nó, cũng không dám thả thêm niệm lực để cảm giác sự bố trí xung quanh nó, hốc mắt đang cay xè kia cũng phải nhanh chóng tìm cách giấu đi.

Hắn nghĩ, ít nhất hắn cũng đã vào được Đại Thủy Lao.

Theo sau Huyết Nhất chậm rãi đi trở ra, trong lòng hắn lạnh như băng, với bao nhiêu pháp trận cường đại thế này, muốn vào được chỗ đó, chỉ có một cách.

Mà vào rồi, muốn đi ra, thì cũng chỉ có một cách… là ít nhất phải có bốn tu hành giả từ Thất Cảnh trở lên liên thủ.

Còn muốn đấu với Thân Huyền, mắt hắn lạnh hẳn đi, bốn người là không đủ, ít nhất phải có năm Tu Hành Giả trên Thất Cảnh.

Nhưng bây giờ phóng nhãn cả Trường Lăng, ở đâu tìm được năm tu hành giả dám cãi lời Đại Tần vương triều, dám xông vào đây?

Đinh Ninh cảm thấy lạnh, hắn rụt rụt người.

Trên bức tường của quán rượu ở ngõ Ngô đồng, được vẽ rất nhiều đóa hoa.

Trong mỗi đóa hoa là một Tu Hành Giả từ Thất Cảnh trở lên.

Nhưng giống như Lương Liên, giống như Chu gia lão tổ mà hắn mới vừa thêm vào. . . Những người này, đều không có khả năng liên thủ giúp hắn đi đánh người khác.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết đang đứng nhìn những đóa hoa vẽ trên tường.

Cô không hiểu Đinh Ninh vẽ những ký hiệu giống như những đóa hoa kia là có ý gì, mà căn bản cô cũng không có ý đi tìm hiểu.

Cô chỉ muốn mình trở thành một người quên hết đi mọi thứ về tình cảm, trở thành một người ngày càng đơn giản, và là một thanh kiếm càng ngày càng mạnh.

Nên bức tường tuy đã được vẽ từ rất lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô đứng nhìn nó một cách nghiêm túc.

Cô thay đổi, là vì khí Huyết Nhất tới tìm Đinh Ninh, cô đã nghe thấy rất rõ ràng, cô biết Đại Thủy Lao là một chỗ như thế nào.

Đi vào một nơi như vậy, Đinh Ninh rất có khả năng cũng sẽ bị sa vào trong đó.

Nên cô cảm thấy hơi nôn nóng.

Nhìn những ký hiệu Đinh Ninh vẽ trên tường, lúc đầu cô cảm thấy thực là phiền phức, nghĩ thầm phải nhớ hết bao nhiêu ân oán như thế này thực là quá mức thử thách trí nhớ của người ta, nhưng rồi cô cau mày lại, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả.

Cô mơ hồ nhìn ra, những đường vẽ dọc ngang giữa những đóa hoa, chính là đường sá ở Trường Lăng.

Có một bông hoa màu xanh, chính là vị trí quán rượu cô đang đứng.

Những bông hoa màu xám, chính là những vọng lâu giám sát mọi động tĩnh của Trường Lăng.

Ngoài những chỗ cô đã nhận ra này, chỗ những chiếc lá xanh nằm lộn xộn như chẳng ý nghĩa nào kia, lại chính là những chỗ đóng quân và nơi hoạt động của hổ lang quân.

Có những chỗ cố ý được để không, chính là những chỗ tốt nhất để tránh né tầm quan sát của vọng lâu và lộ tuyến của hổ lang quân.

Nói tóm lại, bức tranh hoa lá trên tường chính là một bức bản đồ cho thấy lộ tuyến có thể chạy ra khỏi Trường Lăng nhanh nhất.

Đinh Ninh dễ dàng vẽ ra được một bức tranh như thế này, đương nhiên hắn đã nhớ kỹ trong lòng. . . nên bức tranh này, chính là để cho cô xem.

Thứ làm cho cô khó hiểu là, bức vẽ trên tường, loáng thoáng tạo thành tranh vẽ gương mặt của một người.

Là gương mặt của cô.

Ai nhìn thấy cô cũng có khả năng vẽ lại được, nhưng trong bức tranh này lột tả được cả cái ‘hồn’ của cô.

Giống như luyện kiếm, luyện hình không khó, cái khó là luyện ra được cái hồn tinh túy bên trong.

"Nếu tới khuya ngươi vẫn không có tin về, ta sẽ nghĩ cách rời khỏi."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lầm bầm với bức tường.

Nhưng cô đột nhiên sầm mặt, trên mặt như được phủ thêm một tầng sương lạnh.

Vì cô cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

***

Một chiếc xe ngựa đỗ ở bên ngoài một quán rượu .

Xa phu mặc áo bông dày, đang ôm một cái bình nước nóng ngủ gật để chờ cố chủ đang ở trong quán rượu, bỗng có một cơn gió nhẹ quét qua gáy hắn.

Người này xa phu chỉ cảm thấy mí mắt trầm xuống, đầu hắn rủ xuống, ngủ say.

Một sức mạnh nhu hòa từ trong thùng xe vốn trống rỗng truyền ra, khống chế sợi dây cương, siết chuyển đầu ngựa, chậm rãi quay đầu chạy về phía ngõ Ngô Đồng Lạc.

Chiếc xe ngựa lặng lẽ đuổi kịp rồi một nam tử mặc như tiểu thương đang đi xuyên qua Ngô Đồng Lạc.

Qua mấy đường phố, chiếc xe ngựa này lại mất đi khống chế, ngừng lại.

Xa phu đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, khi nhìn rõ cảnh vật chung quanh thì đổ mồ hôi lạnh, liên tục chửi mình ham ngủ làm hỏng việc, vậy mà lại ngủ để cho xe ngựa chạy lung tung mấy con đường, may mà không đụng vào người nào.

Trong một con hẻm khác, một xa phu khác cũng gục đầu xuống ngủ, trong xe lại truyền ra một sức mạnh nhu hòa, khống chế chiếc xe đuổi theo nam tử kia.

Lại xuyên qua mấy con phố, nam tử mặc đồ như tiểu thương dừng lại.

Hắn dừng chân trước một quán rượu đang đóng cửa.

Trong hậu viện của quán rượu, có một nam tử mặc áo xám đang cọ rửa yên ngựa.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết biết nam tử này, hắn là Kinh Ma Tông, là một người cực kỳ trung thành với Vương Thái Hư, và đã từng dũng cảm liều chết cứu mạng Đinh Ninh.

Cô nhận ra được dụng ý từ trong khí tức tỏa ra của nam tử mặc đồ tiểu thương, nên khẽ nói: "Không thú vị, theo kế hoạch không bằng biến hóa."

Khí tức từ trên người cô hơi thay đổi.

Khiến nguyên khí đang khống chế dây cương mạnh lên thêm một chút.

Nam tử đang rửa yên ngựa đứng thẳng dậy, quay người, nhìn về phía cỗ xe ngựa của cô.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết bình thản khống chế chiếc xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Nam tử mặc đồ tiểu thương nheo mắt, trong mắt đầy hàn ý và bướng bỉnh.

Hắn khẽ nhếch miệng cười, rảo bước đuổi theo chiếc xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.