Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 27




“A…” Âm thanh này là ta và Tiểu Long đồng thời phát ra, có điều giọng của hắn so với ta còn muốn vang hơn nhiều, chấn cả cái lỗ tai ta đều đau nhức.

Tiểu Long chỉ vào Tô đại ca ở dưới đất đang không ngừng tiếp hơi cho ta cùng đám hoả kế đứng một bên trợn mắt há miệng, lại chỉ vào mũi ta, run giọng nói: “Hắn hôn ngươi, hắn hôn ngươi, ngươi ngươi …”

Ta còn chưa kịp từ chấn kinh hồi phục tinh thần lại, không kìm lòng được sờ sờ khoé môi của mình, lẩm bẩm: “Tô đại ca hắn hôn ta… Tiểu Long, ngươi mau để ta quay lại, ta muốn quay lại!”

Lòng ta đột nhiên rất lo lắng, bởi vì ta thấy gương mặt tái nhợt thất thần của Tô đại ca, hắn điên cuồng mà ấn ngực ta, sau đó không ngừng tiếp hơi, gọi to: “Ngọc Kinh, tỉnh lại, tỉnh lại!”

Tiểu Long có vẻ giật mình, dường như căn bản không nghe được lời của ta, ta vội đến mức tiến lên kéo ống tay áo hắn, hét lên: “Tiểu Long!”

Tiểu Long lúc này mới quay đầu nhìn ta, vẻ mặt thật phức tạp, hắn lẩm bẩm: “Ý trời, lẽ nào đây là ý trời?”

“Tiểu Long, ngươi nói gì?”

Lời ta còn chưa hỏi xong, trên vai đã bị hắn đẩy một cái, đảo mình liền lộn nhào từ giữa không trung cấp tốc tiến vào thân thể chính mình, chỉ nghe Tiểu Long nói: “Quay lại!”

“Khụ khụ…”

Cảm thấy hồn phách của mình cuối cùng cũng trở về đúng chỗ, ta há miệng hớp lấy không khí, ai biết vừa vặn chạm phải môi Tô đại ca cũng vừa dán tới, môi môi tương tiếp, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ trong lòng trào ra toàn thân, ta mở to hai mắt, thất thần mà nhìn gương mặt đang phóng đại trước mắt ta.

Môi của Tô đại ca thật ngọt, còn có chút băng lãnh, không biết trong miệng hắn là tư vị gì?…

“Bốp!”

Trong lòng ta đang mỹ mỹ mà tưởng tượng, mới vừa ngồi dậy, ai biết còn chưa ngồi vững, đã bị Tô đại ca vung cho một tát thật nặng ngã qua một bên, rõ ràng đang êm đẹp chẳng hiểu Tô đại ca vì sao lại phát giận, ta ôm một bên mặt vừa đau vừa rát ấm ức nhìn hắn.

Hắn hôn ta, nói như thế nào người có hại cũng là ta, mà khổ chủ còn chưa kịp nói gì, tiếp theo lại là một cái tát đau điếng.

Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của ta không thể lay chuyển được Tô đại ca, trái lại càng khiến hắn thêm căm tức.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ta đánh oan ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ cãi nhau với người ta một chút, đã luẩn quẩn trong lòng nhảy hồ tự sát, ngươi coi rẻ sinh mệnh như vậy, ta tát một cái còn chưa đủ đâu!”

A…

Ta đâu có tự sát, ta là bị người ta đạp xuống hồ có biết không?

Không chỉ bị người đá xuống hồ, uống một bụng nước, nhưng vẫn chưa tính gì, hồn phách vừa mới trở về, đã bị người cho một bạt tai, ta vì sao lại xui xẻo như vậy?

Nhìn Tô đại ca tức sùi bọt mép, ta nghĩ nếu Tiểu Lương không nhanh tay lẹ mắt kéo hắn, ta sẽ không chỉ đơn giản bị một cái tát như vậy.

Quên đi, hay là cứ té xỉu được rồi, ta cũng không muốn đã đói bụng còn bị đánh tơi bời.

Vì vậy, tròng mắt ta vừa đảo, lại thẳng tắp ngã về phía sau, có điều lần này là ngã vào vòng tay của Tô đại ca, hắn nhoài người về phía trước liền ôm ta vào lòng, vội vàng kêu lên: “Ngọc Kinh, Ngọc Kinh…”

Ngươi cứ việc gọi đi, lần này ta sẽ không ngu gì tỉnh lại cho ngươi đánh đâu…

Từ lúc ta ngất cho đến lúc tỉnh lại thật ra cũng không mất bao lâu thời gian, đợi đến lúc ta ấm ức giải thích rằng mình không phải muốn tự sát, mà là đói quá nên choáng váng, trượt chân rơi xuống hồ, tất cả mọi người ở đó đều là vẻ mặt bị đánh bại, Tiểu Lương hai lời cũng không nói vội vàng bưng cơm nước nóng hổi vào xe ngựa cho ta ăn, mà Tô đại ca cũng đem y phục khô đến cho ta thay, nhìn thái độ ân cần vô cùng của bọn họ, tâm trạng vốn có chút ấm ức của ta cuối cùng cũng có thể phục hồi.

Vì vậy sau khi ta hưởng thụ xong bữa chính, liền bắt đầu thảnh thơi uống nước trà ăn điểm tâm, con rắn nhỏ lại khoanh trước mặt ta, vẻ mặt cười nhạo mà nhìn ta, hơn nữa nó dường như đối với năm cái dấu tay trên mặt ta đặc biệt hứng thú.

“Tiểu Xà, ta lúc làm rắn thì đã bị Tô đại ca đánh, hiện tại làm người, vẫn bị hắn đánh, ngươi nói có con xà vương nào uất ức hơn ta không? Không bằng ta một ngụm cắn chết hắn cho xong.” Ta dùng tâm ngữ oán giận nói với con rắn nhỏ như vậy.

Con rắn nhỏ vẫy vẫy đuôi, không chút để ý hỏi lại: “Cắn hắn? Vậy vừa nãy Tô công tử đánh ngươi, vì sao ngươi không cắn hắn?”

“Ta lúc đó tức điên rồi, quên mất đánh lại.”

“Vậy té xỉu là vì sao? Ngươi dĩ nhiên sẽ bị một phàm nhân bình thường doạ xỉu, hiện tại còn nói gì tới việc cắn hắn?”

“Ừ thì… Lúc đó ta giận quá té xỉu…”

Ta thừa nhận con rắn nhỏ đã chọc thủng tâm sự của ta, trả lời không được, ta chỉ có thể cúi đầu bắt đầu thưởng thức điểm tâm.

Con rắn nhỏ lại đột nhiên trườn tới, cười hì hì với ta: “Chủ nhân, ta nói cho ngươi biết, Tô công tử thật ra rất là quan tâm tới ngươi, lúc ngươi ngồi trên bờ đê, hắn vẫn luôn chú ý tới ngươi nha, lại còn luôn luôn không yên lòng, nếu không như vậy, lúc ngươi vừa rơi vào trong hồ, hắn làm sao có thể đúng lúc chạy tới cứu ngươi? Ta thấy bọn Tiểu Lương cố gắng kéo Tô công tử lại không cho hắn đi, nói hồ nước quá sâu, rong rêu lại nhiều, mạo hiểm xuống nước rất nguy hiểm, nhưng mà Tô công tử không nghe bọn hắn khuyên bảo, dám nhảy xuống cứu ngươi.”

Hắc hắc, xem ra Tiểu Long nói không sai, Tô đại ca xác thực rất quan tâm tới ta nha.

“Thế nhưng, cho dù là như vậy, cũng không nên tát người ta, còn đánh mạnh như vậy….”

Ta lẩm bẩm một câu, nhưng đúng lúc này, màn xe ngựa vén lên, Tô đại ca bưng một bát to lên xe ngựa, ta lập tức ngoảnh mặt qua một bên.

Tô đại ca có hơi xấu hổ.

“Ngọc Kinh, chuyện đó… Vừa rồi thật xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi… Ngươi đừng tức giận nữa được không?”

Ta cúi đầu không thèm để ý đến hắn, đánh cũng đã đánh xong, hiện tại mới xin lỗi có ích lợi gì? Mặt ta hiện tại vẫn còn đau rát đây.

Tô đại ca đưa một chén lớn tới trước mặt ta, nói: “Nước hồ rất lạnh, thân thể ngươi lại yếu ớt, ta nấu cho ngươi một chén nước gừng nấu với đường đỏ, ngoan, uống hết một hơi, xua đi hàn khí.”

Vốn là không muốn nhận, nhưng không biết sao tay lại ngoan ngoãn vươn ra tiếp lấy, cầm chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Cay quá a…

Gừng già vốn rất cay độc theo khí nóng chạy thẳng một mạch từ cổ họng vào ruột gan, khiến ta chịu không được thè lưỡi mà ho sặc sụa.

“Khụ khụ, Tô đại ca, ngươi lại cố ý chỉnh ta…”

“Không có không có, gừng cay mới có thể phòng ngừa cảm lạnh.”

Tô đại ca vội vàng vỗ vỗ sau lưng giúp ta, bận rộn một hồi, ta mới ngừng ho khan.

“Ngươi rõ ràng cố ý, mắng ta, đánh ta, hiện tại còn khi dễ ta… Ô ô…”

“Ta thực sự không có, ta chỉ là nhất thời tức giận, không khống chế được mình, ngươi có biết ngươi gặp nguy hiểm thế nào không? Lúc ta cứu ngươi lên, tay chân ngươi đều lạnh như băng, không hề phản ứng, ta thực sự lo lắng ngươi xảy ra chuyện…”

“Ô ô… Gạt người! Ta mỗi lần té xỉu đều bị ngươi chiếm tiện nghi, lần này càng quá phận, tiện nghi chiếm hết không nói, phủi tay một cái liền đánh… Cho tới bây giờ cũng không có ai đánh ta, nhất định là ngươi thấy ta một người cô khổ linh đinh, không nơi nương tựa dễ khi dễ, nên mới đối xử với ta như vậy…”

“Không phải, ta không phải, ta chỉ muốn cứu ngươi mà thôi…”

Ta lén nhìn qua, thấy Tô đại ca đã gấp đến độ liên tục chà xát hai tay, trên trán đã đẫm mồ hôi hột, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ta.

“Ngọc Kinh, đừng khóc nữa được không? Ta xin lỗi ngươi là được rồi chứ?”