Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 68: Những ngày nằm viện






Huỳnh Minh Tuệ bị sốt xuất huyết.

Sốt xuất huyết là một trong những căn bệnh truyền nhiễm phổ biến, xuất hiện theo mùa và nếu không có biện pháp điều trị kịp thời sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng.

Cô vốn dĩ đã sốt mấy ngày nay, nhưng vẫn lì lợm mà không chịu đi khám bệnh, cũng không uống thuốc hay không nói với ai.

Khi Đinh Tuyết Hương ôm cả cơ thể gầy gộc đi hẳn của Minh Tuệ vào tới bệnh viện, bác sĩ nói chỉ chậm chút nữa thôi là em ấy có thể giảm huyết áp đột ngột , tệ hơn nữa là tử vong.

Đinh Tuyết Hương đã thật sự sợ hãi đến mức muốn khụy xuống.

Rất may, cô vẫn còn được đôi chút tỉnh táo, cổ vũ mình cố lên để mà còn chăm sóc cho Minh Tuệ.


Huỳnh Minh Tuệ phải nhập viện để theo dõi và điều trị. Ngày hôm sau, bất chấp việc Bùi Cẩm Tiên không cho Tuyết Hương nghỉ phép, dọa sẽ trừ hẳn nửa tháng lương nếu cô dám nghỉ. Đinh Tuyết Hương vẫn cố chấp mà nghỉ làm vài hôm, túc trực ở bệnh viện để chăm sóc cho Minh Tuệ.

Đặng Minh Châu cũng hết mực lo lắng, nhưng vì bị Bùi Cẩm Tiên đe dọa sẽ cho Minh Tuệ thôi việc nếu Minh Châu dám bắt chước Tuyết Hương. Vì thế cậu ấy chỉ có thể không cam tâm mà đi làm với một tâm trạng thấp thỏm, lo âu.

Chỉ có thể cố gắng làm xong việc sớm rồi chạy vào bệnh viện chăm sóc Minh Tuệ tới sáng cùng với Đinh Tuyết Hương mà thôi.

Đã là ngày thứ năm Minh Tuệ nằm ở bệnh viện quận Tân Bình. Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu của hiện tại đang im lặng nhìn Minh Tuệ đã nhắm mắt sau khi uống thuốc, rồi lại quay qua nhìn nhau hồi lâu. Mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng.

Từng bình nước biển được truyền vào người Minh Tuệ, chỗ tay truyền nước đã sưng to lên, còn cả người cô ấy thì ốm hẳn đi, lòi cả xương sườn.

Mỗi khi Minh Châu và Tuyết Hương thay phiên lau người cho cô ấy. Cả hai không khỏi đau lòng mà quay mặt đi không dám nhìn.

Vì cô vẫn còn rất yếu, nên hai người họ phải thay nhau dìu đỡ làm vệ sinh hay thậm chí không ngần ngại mà đút từng muỗng cháo cho Minh Tuệ mỗi bữa ăn.

Huỳnh Minh Tuệ vốn không chỉ bị bệnh làm cho cơ thể kiệt quệ mà tinh thần cô ấy cũng sa sút thấy rõ.

Không một ai biết Minh Tuệ có chuyện gì, họ chỉ thấy năm ngày trôi qua điện thoại Minh Tuệ hoàn toàn im lìm. Những hôm khuya khi phòng bệnh đã tắt đèn, hai người nằm ngủ bên cạnh còn nghe tiếng khóc thúc thích đầy đau đớn của Minh Tuệ.

Mấy tiếng nấc cô ấy cố ém lại để không phát ra trong đêm tối, cứ như là cái gai đâm vào tận sâu thẳm trái tim của hai người bọn họ.

Có đôi lần, Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu không thể nào kiềm chế nữa, muốn ngồi bật dậy lau vội giọt nước mắt và ôm chặt Minh Tuệ vào lòng để chở che.

Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của họ, không một ai dám làm như vậy...

Có lẽ do bị stress lâu và cả bị bệnh trong thời gian dài nên đã hơn mười ngày nằm viện, Minh Tuệ vẫn còn trông có vẻ mệt mỏi rất nhiều và vẫn chưa có dấu hiệu sẽ được xuất viện.


Hằng ngày em ấy điều ăn rất ít, có lúc không muốn ăn. Minh Châu và Tuyết Hương phải thay phiên dỗ dành, kể chuyện cười mà dụ cô ấy ăn.

Huỳnh Minh Tuệ cũng đôi lần cố gắng gượng cười cho mọi người vui, nhưng chung quy vẫn là nét buồn phảng phất trên gương mặt xinh đẹp đã hốc hác đi rất nhiều.

...

Minh Tuệ của hiện tại đang nhìn Minh Châu tỉ mỉ thổi từng muỗng cháo bò nóng hổi mà đút cho cô, không khỏi biết ơn và thật sự cảm động.

Nếu không có Tuyết Hương và Minh Châu, Minh Tuệ cũng không biết cô sẽ xoay sở thế nào trong những ngày qua.

Cũng vì thế, Minh Tuệ không còn giận Minh Châu nữa, chuyện cũ, cô đành phải bỏ qua thôi.

Thật sự thì Minh Châu đối với cô rất tốt, ngoài dịu dàng chăm sóc còn có cả không quản khó mà bên cạnh cô mọi lúc cô cần.

Minh Tuệ có phải sắt đá đâu mà không biết ơn chứ?

Cô còn nhớ rất rõ, những ngày cô mệt mỏi mà nằm im lìm trên giường bệnh, cơn sốt làm cô vật vã, bị xuất huyết dưới da, đôi lúc còn chảy máu mũi nữa. Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu đã lo lắng thế nào. Họ thay phiên túc trực bên giường bệnh cô cả đêm. Thức cả đêm lẫn ngày để canh giờ uống thuốc hay truyền nước.

Lo lắng từng miếng ăn, từng cái nhíu mày của Minh Tuệ.

Nhưng lúc yếu đuối như vậy, cô mới thấm thía được tình cảm hai người này dành cho cô.

Ân tình này, bao giờ Minh Tuệ mới trả hết chứ?


Đến ngày thứ mười bốn, cuối cùng Minh Tuệ cũng đã có thể xuất viện. Cô gầy đi hẳn mười kí. Gương mặt hõm vào trong, cả người ốm tong như một cành liễu, dường như có thể bay mất nếu có cơn gió vô tình thổi ngang qua.

Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu nói cô có thể qua ở chung cư của họ cho mọi người tiện chăm sóc nhau nhưng Minh Tuệ đã dứt khoát từ chối.

Cô làm phiền hai người họ quá nhiều rồi.

Một mình Minh Tuệ trong căn phòng vắng ngồi ôm gối, chị họ Trúc Thư lần này đi công tác hơn một tháng, như thế cũng thật may mắn. Minh Tuệ nhớ đến Lâm Ân Tú, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cô im lặng mà rơi nước mắt, bỏ mặt mọi thứ xung quanh, chìm đắm vào nỗi đau của riêng mình.

Mười ngày qua, không một tin nhắn và không một cuộc gọi từ chị.

Mọi thứ hoàn toàn im lặng.

Tất cả đã hết thật rồi chăng?

\- HẾT CHƯƠNG 68 \-