Kiếp Này Lại Nắm Tay

Chương 4




Triển Chiêu xuất sư đã sáu tháng, từ nhỏ hắn theo sư phụ học võ liền muốn trở thành một đại hiệp, cầm bảo kiếm trong tay hành hiệp trượng nghĩa. Hiện tại hắn còn chưa trở thành “Nam hiệp”, hộ vệ của Khai Phong Phủ, còn chưa phải dùng kiếm trong tay bảo hộ một mảnh thanh thiên, hắn hãy chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, tràn ngập tò mò về giang hồ.

Thời điểm Triển Chiêu vừa mới xuống núi chính là hưng phấn, mang theo tràn đầy nhiệt huyết bước chân vào giang hồ trong giấc mộng của mình, nghĩ rốt cục mình đã có thể thể nghiệm làm đại hiệp như vẫn yêu thích một phen, đã có thể giống anh hùng hiệp sĩ trong cố sự bênh vực kẻ yếu, biểu dương chính nghĩa.

Đáng tiếc là, đi hơn một tháng rồi, chuyện gì cũng chưa gặp, đừng nói là cường thưởng dân nữ, vào nhà cướp của trong truyền thuyết, mà ngay cả một tên trộm cũng không có. Trên đường đi Triển Chiêu chẳng qua cũng chỉ giúp cụ già đẩy cái xe, lên nóc nhà sửa cái phòng, giúp đại thẩm xách nước, khuân mấy thứ linh tinh, thay tiểu hài tử nhặt diều mà thôi, bất quá những điều này lại chiếm được sự yêu mến của rất nhiều người từ già đến trẻ, nhà này tặng bánh bao lạp xườn, nhà kia đưa sữa đậu nành, một ngày ba bữa cơm đều thăm hỏi. Triển Chiêu tổng kết: Giang hồ có nhiều người tốt há!

Cứ như vậy mãi cho đến nửa tháng trước ở trên đường mới vô tình gặp một gia đình tiêu cục bị nạn, rốt cục ý nguyện được đền bù đích đáng rồi, một hồi thiếu hiệp bênh vực kẻ yếu.

Ngày hôm đó hắn đến huyện Thanh Bình, vốn định vào thành xem xem có ai cần giúp đỡ không, sau đó sẽ tìm đồ ăn vặt nổi danh địa phương nếm thử, ai ngờ vừa mới đến thành liền thấy dưới cổng vây đầy người, đi vào vừa nhìn, trên cổng thành có một ông lão tóc bạc, quần áo tả tơi đang khóc muốn nhảy lầu. Hỏi ra mới biết chỗ ngã ba ngoài huyện Thanh Bình hai mươi dặm có Thổ Long cương, ở đó có một đám thổ phỉ chuyên cướp của thương khách qua đường, thậm chí còn tới huyện này cùng huyện gần đó hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân chúng, quan phủ không có biện pháp với chúng, quan huyện mấy lần hợp tác với huyện bên kia dẫn người bao vây tiễu trừ nhưng đều thất bại. Mấy hôm trước con gái con rể của ông lão kia trở về thăm, đi ngang qua Thổ Long cương, con rể lão bị giết, con gái đã bị bắt đi rồi.

Đang nói thì bỗng nghe xung quanh hoảng sợ kêu lên, ông lão kia từ trên cổng thành nhảy xuống. Triển Chiêu nhanh chóng nhún người vọt lên không trung đón ông lão kia, toàn thân vững vàng mà rơi xuống, người xung quanh reo hò vỗ tay.

“Ta, ta đây đã chết rồi sao?” Ông lão chậm rãi mở mắt.

“Ngươi không chết, cụ già hà tất nghĩ quẩn như vậy, sự tình chung quy sẽ được giải quyết mà.” Triển Chiêu khuyên nhủ.

“Ngươi sao lại nhiều chuyện thế, con gái con rể đều không còn, ta sống để làm gì, để ta chết cho rồi.” Ông lão khóc nói.

“Cụ già, con gái ngươi không phải còn chưa có chết sao, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu nàng ra giúp ngươi.” Triển Chiêu nói.

“Cứu, ngươi làm sao cứu? Bọn họ hơn trăm người đó, quan phủ cũng không có biện pháp, con gái đáng thương của ta.” Ông lão thương tâm nói.

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, lại khuyên nhủ: “Cụ già ngươi tin ta, chỉ cần con gái ngươi chưa chết, ta nhất định sẽ cứu nàng ra, ta học nghệ của sư phụ hơn mười năm cũng không phải là vô ích.”

Cụ già kia trông Triển Chiêu nói chân thành như vậy, lại thấy hắn có thể cứu mình từ trên không trung nên không khỏi tin vài phần, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Triển Chiêu: “Cầu thiếu hiệp cứu con gái ta, lão già này nhất định làm trâu làm ngựa, cảm kích vô cùng…”

“Cụ già mau đứng dậy, ta đã đáp ứng thì sẽ làm.” Triển Chiêu vội vàng nâng hắn dậy, lại liên tục an ủi vài câu để hắn về trước chờ tin tức, cũng bảo mọi người tản đi.

Triển Chiêu biết muốn đi Thổ Long cương giải quyết đám thổ phỉ kia thì không thể sơ suất nên liền tới huyện nha địa phương để hỏi thăm tình hình Thổ Long cương trước. Huyện thái gia nghe nói có hiệp sĩ muốn tiêu diệt Thổ Long cương tất nhiên là hết sức vui mừng, nhưng vừa đi ra thấy chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thì tươi cười liền cứng lại trên mặt. Tâm nói ngươi một bán đại hài tử (vẫn là một đứa trẻ, nửa lớn nửa nhỏ) tiêu diệt phỉ cái gì, đừng có lại bị phỉ bắt, nhanh về nhà đi.

Triển Chiêu thấy huyện thái gia tựa hồ không tin mình liền cố ý thể hiện một chút, huyện thái gia lập tức thay đổi sắc mặt, nhiệt tình kích động, nhanh chóng đón Triển Chiêu vào nha môn chiêu đãi ăn ngon uống ngon, mặt đổi sắc cực nhanh khiến Triển Chiêu bị dọa sợ. “Ôi chao, nguyên lai là thiếu hiệp ha, tuổi thực trẻ, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo mà, tương lai tiền đồ nhất định không hạn lượng, ngài đã tới, huyện Thanh Bình chúng ta được cứu rồi…” Lời cung kính ngưỡng mộ liên tục không ngớt. Triển Chiêu bị làm cho cả người mất tự nhiên, vội hỏi tình hình Thổ Long cương, chạy vụt đi.

Ngày thứ hai Triển Chiêu liền tới Thổ Long cương, địa hình Thổ Long cương quả nhiên hiểm yếu, phía trước là một gò đất lớn, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ cần chiếm cứ phía sau sườn núi rồi khống chế từ trên cao, có thể nói là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, khó trách quan phủ tổng tiến công không được.

Theo lời người quan phủ nói thì ổ của đám thổ phỉ này ở mặt sau ngọn núi, hơn nữa đường lên núi còn bày không ít cơ quan, cô gái kia bị bắt tất nhiên sẽ ở trong sơn trại, cho nên Triển Chiêu liền thi triển khinh công tránh đám lâu la dưới chân bay lên trên núi.

Dọc đường xác thực có không ít cơ quan, nhưng bởi cơ quan cũng không phải tinh xảo cao siêu mà Triển Chiêu khinh công tuyệt đỉnh cho nên đều bị hắn tránh được.

Khi Triển Chiêu tới sơn trại đã nhá nhem tối, cửa trại mở rộng, ở hai bên trái phải có một loạt lâu la đứng, trên lầu trại còn có hai đội người đang tuần tra, bên ngoài có hàng rào, trong hàng rào khẳng định còn rất nhiều. Thật không hiểu huyện thái gia này làm kiểu gì, có bao nhiêu thổ phỉ cũng không rõ, đây không phải chỉ có hơn trăm người, nhìn tình huống này ít nhất cũng gần ngàn người. Triển Chiêu thấy trời sắp tối rồi, liền dứt khoát chờ sau khi trời tối đen mới hành động.

Sau khi trời tối liền thấy đám lâu la dưới chân núi mang theo mấy bao đồ, giải một trung niên nam nhân, nhìn quần áo dường như là phú thương, tới cổng trại liền khoe khoang chiến lợi phẩm hôm nay với thủ vệ.

Thời cơ tốt, Triển Chiêu nhặt mấy viên đá trên mặt đất ném về phía rừng cây đối diện, tạo ra động tĩnh, thừa dịp tán loạn tiến vào trong hàng rào. Đám lâu la chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua nên không để ý.

Sau khi vào trại Triển Chiêu liền đi theo mấy tên lâu la giải người xem bọn hắn muốn dẫn người đi đâu. Triển Chiêu theo bọn họ trái rẽ phải quẹo mà đi tới bên ngoài một gian phòng đơn độc. Sau khi phòng mở ra, mấy tên lâu la kia đẩy phú thương vào trong liền đóng mạnh cửa lại, khóa, dặn dò thủ vệ vài câu rồi đi.

Chờ sau khi mấy tên lâu la kia đi xa Triển Chiêu nhanh chóng điểm huyệt thủ vệ, Cự Khuyết xuất vỏ hạ trên khóa. Sau khi cửa mở ra thì thấy trong phòng có giam sáu người, hai nữ bốn nam, sắc mặt đều tiều tụy, tinh thần cực kỳ sa sút, hai nữ tử còn ôm nhau khóc, run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Triển Chiêu thử hỏi: “Các ngươi ở đây có một người gọi Tôn Tiểu Đào phải không? Các ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, ta là tới cứu các ngươi.”

Một nữ tử trong đó trộm ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó có chút không dám chắc hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự là tới cứu chúng ta?”

“Ngươi là Tôn Tiểu Đào? Là cha ngươi bảo ta tới cứu ngươi.” Triển Chiêu nói.

“Ta không phải, Tiểu Đào vừa mới bị bọn chúng mang đi rồi, hình như muốn dẫn đến chỗ nhị trại chủ bọn chúng.” Cô gái này khóc nói, sau đó lại nhào tới bên chân Triển Chiêu, kéo vạt áo Triển Chiêu cầu xin: “Vị công tử này cầu ngươi cứu chúng ta, ta nhớ cha mẹ ta lắm, ta không muốn chết ở đây.”

Những người khác thấy thế cũng đều nhào lại cầu xin, khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt. “Các ngươi yên tâm, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài, mau đứng lên trước đi, đừng khóc nữa.” Triển Chiêu nhanh chóng nâng bọn họ lên, an ủi.

“Hừ, cứ khóc đi, đợi thổ phỉ tới, đến lúc đó ai cũng không đi được.” Thanh âm lạnh lùng vang lên trong căn phòng trống trải, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, trước mắt liền xuất hiện một bạch y thiếu niên.

Đó là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, ôm đao đứng ở một bên. Dung mạo như họa, sắc da như ngọc, khóe miệng khẽ nhếch, một bộ bạch y phiêu dật phong lưu, nhưng cả người lại tản ra một cỗ khí lạnh thấu xương.

Triển Chiêu ngẩng đầu vừa nhìn liền biết võ công bạch y thiếu niên này cực cao, thầm nghĩ giang hồ quả nhiên là ngọa hổ tàng long, thấy hắn tuổi xấp xỉ mình, nếu kết giao một phen hẳn bọn họ có thể trở thành bạn tốt đi! Nhìn kỹ, chậc chậc, trên đời này cư nhiên có nam nhân đẹp mắt như vậy ha, đôi mắt đào hoa hẹp dài cứ nhìn mình ôn nhu như thế, không tự giác mà chậm rãi bị rơi vào trong ôn nhu ấy của hắn, liền cứ như vậy nhìn hắn đến phát ngốc.

Khi Bạch Ngọc Đường chạy tới huyện Thanh Bình thì nghe nói có một lam y thiếu hiệp đi tiêu diệt Thổ Long cương, liền lại vội vàng tới đây, quả nhiên thấy được dáng người mà mình đã tưởng nhớ cả hai kiếp, khao khát có thể ôm chặt hắn vào trong ngực, nhưng vẫn nhịn được, cũng không thể dọa Mèo con của mình sợ, rồi từ từ sẽ đến.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu bộ dạng khả ái mở to đôi mắt tròn nhìn mình ngẩn người, bất giác nở nụ cười, nụ cười này của hắn khiến người xung quanh đồng loạt hít vào, yêu nghiệt á! Triển Chiêu bị tiếng hít vào làm tỉnh, phát giác mình cư nhiên lại ngẩn người với một nam nhân, không khỏi đỏ mặt, ở trong lòng tự phỉ nhổ: Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao, cũng không phải đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nào, chính mình sao lại…

Bộ dạng này của hắn càng khiến Bạch Ngọc Đường muốn chọc, vì thế trêu tức: “Ta nói vị thiếu hiệp này, tuy rằng bộ dạng Bạch gia ta quả thực là ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, nhưng ngươi cũng không nên nhìn chằm chằm ta như vậy chứ, lẽ nào ngươi đã thích Bạch gia rồi?” Nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy mặt Triển Chiêu càng đỏ thêm, xấu hổ nói: “Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó, ai thích, ta, đúng rồi, ngươi ở đây làm gì?”

“Khi Bạch gia đến huyện Thanh Bình thì nghe nói ở đây có đám thổ phỉ, dù sao cũng không có việc gì nên đến xem thử.” Bạch Ngọc Đường cười nói.

“Vậy thì tốt quá, mấy người bọn họ đều là bị thổ phỉ bắt tới, Bạch huynh có thể dẫn bọn họ đi trước không, ta còn muốn tìm một người.” Triển Chiêu nghiêm mặt nói.

“Được rồi, ta dẫn bọn họ xuống trước, ngươi, tự mình cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường hạ đao trong tay.

“Đa tạ!” Triển Chiêu ôm quyền rồi liền nhảy ra ngoài.