Kiều Kiều Vô Song

Chương 191: Cơ Tự Tiến Vào Trần Quận Tạ Thị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Frenalis

Chớp mắt đã qua mấy ngày! Dần dần, Kiến Khang đã ở trong tầm nhìn

Càng đến gần Kiến Khang, các sĩ tộc lang quân càng thêm thả lỏng. Thực tế, trong thời chiến loạn này, hành trình thủy lộ của họ diễn ra thuận lợi hơn ngoài dự kiến.

Cứ theo tốc độ này, thì họ có thể đến thành Kiến Khang vào buổi chiều tối. Sau một năm phiêu bạt bên ngoài, nay trở lại nơi phồn hoa, Cơ Tự vô cùng xúc động, nên cũng thức dậy rất sớm.

Vừa bước lên đầu thuyền, nàng liếc mắt đã nhìn thấy mấy lang quân đang ngồi tao nhã trên sập, một bên để gió thổi bay tà áo, một bên uống rượu hát vang.

Những trường hợp như vậy, Cơ Tự là phụ nhân không thể tham gia. Nàng uể oải đi dạo một vòng, định quay về khoang thuyền thì đột nhiên nghe một lang quân kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Cơ Việt gặp nạn ở Bắc địa, thân chịu trọng thương không rõ tung tích?"

Cái gì?

Cơ Tự sững người, chậm rãi quay đầu lắng nghe.

Tạ Quảng thấp giọng nói: "Vâng. Tin tức này được truyền đến Nam địa một tháng trước, hôm nay chúng ta mới nhận được thư bồ câu!" Hắn nói thêm: "Hoàng đế hẳn cũng sắp nhận được tin tức!"

Mọi nơi chìm vào im lặng.

Một lát sau, một lang quân lên tiếng: "Quốc sư Bắc Nguỵ vô sự, mà quốc sư Nam triều ta lại xảy ra chuyện như vậy, các ngươi nói, đây có phải là dự báo của trời cao về vận mệnh quốc gia Nam triều chúng ta hay không?"

Lời của lang quân kia rõ ràng khiến Tạ Lang và đám người Tạ Tam Lang ngẩn ra. Một hồi sau, thanh âm ưu nhã của Tạ Lang mới vang lên: "Chẳng phải chỉ là trọng thương sao? Nói không chừng đến lúc đó vết thương còn có thể hồi phục."

Mọi người than thở, một lang quân khác khẽ thở dài nói: "Thực ra từ khi Cơ Việt so tài với quốc sư Bắc Nguỵ, cả Lưu Nghĩa Khang lẫn các hoàng tử đều theo dõi Cơ Việt. Lần đó Cơ Việt đi nơi khác dưỡng thương, nghe nói còn có mấy toán thám tử theo đuôi. Nhưng Cơ Việt thần thông quảng đại, khiến họ mất dấu."

Dừng lại một chút, người đó lại nói: "Sau khi Lưu Nghĩa Khang khởi nghĩa, càng muốn thu phục Cơ Việt. Nghe nói những nơi Cơ Việt từng đi qua đều bị người của Lưu Nghĩa Khang lật tung đến tận trời. Nói như vậy, ta đoán Cơ Việt không phải chịu trọng thương rơi xuống vực sâu, mà là đi trốn họa. Haiz, bị những kẻ âm mưu theo dõi quả thực là chuyện phiền toái!"

Lời lang quân này vừa dứt, mọi người đều gật đầu tán thành. Cơ Tự suy nghĩ, quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Lang.

Tạ Lang cũng đang nhìn về phía nàng. Trong ánh bình minh thanh phong, đôi mắt trong veo của Tạ Lang nhìn vào mắt nàng, như ẩn như hiện một nụ cười nhẹ.

Thuyền lớn bắt đầu chuyển hướng, rời khỏi Trường Giang và tiến về Kiến Khang. Nhìn xa xa, bến tàu Kiến Khang đã hiện ra thấp thoáng. Cơ Tự nhìn bóng người như kiến ​​trên bến tàu, xúc động thầm nghĩ: Bất kể lúc nào, thành Kiến Khang vẫn luôn phồn hoa và an nhàn.

Lần trở về này của Tạ Lang rõ ràng không kinh động đến ai. Khi con thuyền cập bến, cũng không xuất hiện cảnh tượng vạn người vây ủng.

Mọi người vừa xuống thuyền, Tạ Lang liền đi đến bên cạnh Cơ Tự, nắm tay nàng lên một chiếc xe lừa của Trần Quận Tạ thị.

Cơ Tự thấy chiếc xe lừa này đi theo sát phía sau xe lừa của Tạ Tam Lang, hướng về phía Ngõ Ô Y.

... Chẳng lẽ Tạ Lang đang đưa nàng đến Trần Quận Tạ thị?

Cơ Tự đột nhiên khẩn trương. Cảm nhận được lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng, thanh âm trầm ấm ôn nhu của Tạ Lang vang lên: "Đừng sợ."

Cơ Tự muốn nói rằng nàng không sợ, nhưng lời nói đến bên miệng lại chỉ nở nụ cười gượng gạo. Ngồi cứng đờ một lúc, Cơ Tự khẽ hỏi: "Ngày mai lại đi, được không?"

Tạ Lang quay đầu nhìn nàng.

Đôi mắt trong veo của chàng nhìn nàng dịu dàng, rồi lại nói: "Đừng sợ."

Trong lúc hai người trò chuyện, chiếc xe lừa đã dần dần tiến vào phố chính Kiến Khang.

Thành Kiến Khang lúc này cũng như Cơ Tự dự đoán, triều đình đang chật vật chống đỡ quân đội của Lưu Nghĩa Khang, nơi đây vẫn phồn hoa y lý, nhân vật phong lưu, không hề chịu ảnh hưởng bởi chiến tranh. May mắn lần trở về này, nàng không phải trực diện đối mặt với sự tàn khốc của chiến tranh.

Trong lúc miên man suy nghĩ, xe lừa đã dần tiến vào Ngõ Ô Y.

Theo huynh đệ Tạ thị trở về, cánh cổng chính của Trần Quận Tạ thị chậm rãi mở ra, nhưng khác với suy nghĩ của Cơ Tự, không có người hầu nào chờ đợi hai vị lang quân ở bên ngoài.

Xe lừa dừng lại, Tạ Lang nắm tay Cơ Tự xuống xe, chậm rãi đi về phía cổng lớn.

Tạ Lang nắm tay Cơ Tự cùng Tạ Tam Lang ung dung đi vào phủ đệ dưới sự bao quanh của các bộ khúc.

Vừa bước vào cổng lớn, Cơ Tự đã nhìn thấy Tạ Vương thị - vị phu nhân đoan chính này đang mang theo người hầu đứng đó, đôi mắt đẹp của nàng ta đầu tiên nhìn Tạ Tam Lang vui mừng, sau đó quay đầu nhìn về phía Cơ Tự.

Nhìn thấy Cơ Tự, Tạ Vương thị thậm chí không tiến lên chào đón.

Nhưng hai huynh đệ không hề bận tâm. Tạ Tam Lang bước ra trước, phu thê hai người khách sáo nói vài câu, Tạ Lang nắm tay Cơ Tự đi đến, mỉm cười chào hỏi Tạ Vương thị: "Tam tẩu." Bên cạnh Tạ Lang, Cơ Tự không biết nên gọi Tạ Vương thị là gì, nên chỉ e thẹn cười, cúi đầu chào.

Tạ Vương thị vội vàng đáp lễ Tạ Lang. Vị phu nhân vốn hoạt ngôn hôm nay lại im lặng dị thường, nàng ta ổn định đứng đó, hai mắt lại không kiềm được nhìn về phía Cơ Tự.

Nhìn Cơ Tự một hồi, Tạ Vương thị hạ mắt, lui lại mấy bước, mỉm cười nói: "Một năm nay mẫu thân nghĩ Thập Bát đệ mắc bệnh nên rất trông mong. Nay đệ đã trở về, hãy đi gặp mẫu thân đi."

Tạ Lang vội vàng đáp lời, quay đầu lại nói khẽ với Cơ Tự: "Đi thôi, cùng ta đi gặp mẫu thân."

Cơ Tự cúi đầu ừ một tiếng, cùng Tạ Lang đi về phía sân của Tạ mẫu.

Nhìn theo hai người, Tạ Vương thị trách móc Tạ Tam Lang: "Thập Bát Lang ngang nhiên mang nàng ta vào nhà, sao chàng không nói gì?"

Tạ Tam Lang quay đầu nhìn phu nhân, nghiêm túc nói: "Thập Bát Lang tự có chừng mực."

Vẫn như vậy! Cứ gặp chuyện của đệ đệ là chàng chẳng hỏi han gì đã đồng ý ba phần!

Tạ Vương thị tức giận đến ngã ngửa. Vừa định lên tiếng, Tạ Tam Lang đã thở dài khuyên nhủ: "Nàng hãy mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua đi!" Nhìn thấy sắc mặt Tạ Vương thị vẫn khó coi, Tạ Tam Lang nói: "Sau khi gặp Cơ thị ở Kinh Châu, ta mới phát hiện nàng ấy quả nhiên là cơ trí hơn người. So với tất cả các tiểu cô thế gia sĩ tộc ta từng gặp, nàng ấy đều hơn."

Dừng lại một chút, Tạ Tam Lang lại nói: "Năm đó tuy Cơ thị châm chọc nàng, nhưng chuyện đó đã qua rồi, nàng cũng đừng canh cánh trong lòng. Nhưng mà ta ngẫm nghĩ lại, lời nói năm đó của nàng ấy dành cho nàng cũng có chút đạo lý......"

Thấy Tạ Vương thị tức giận đến run rẩy, Tạ Tam Lang nghiêm túc nói: "Năm đó, nàng nhất mực ưng ý Viên Nhàn của Trần Quận Viên thị, từng không ngừng khen ngợi trước mặt ta rằng nàng ta đức dung toàn hảo, phong độ ung dung, là điển phạm cho nữ tử sĩ tộc, còn muốn hứa gả nàng cho Thập Bát đệ. Kết quả thế nào? Kết quả đệ muội mà chúng ta chọn, ngay cả nữ tử phong nguyệt còn không bằng, lấy thân thờ giặc, tâm như rắn rết! Đây là ánh mắt của nàng đó!"

Những người hầu xung quanh đã được Tạ Tam Lang cho lui xuống. Hắn cố ý nói một câu: "Thê thất ngoan cố không chịu hiểu!" Sau đó xoay người, xụ mặt nhìn Tạ Vương thị, tiếp tục nói:

"Hiện tại nghĩ lại, nữ tử như Viên Nhàn, chẳng phải chính là cá chết? Nàng cả ngày giao tiếp với loại nữ tử này, còn cảm thấy một thân mọi thứ toàn hảo, chẳng phải là ánh mắt có vấn đề sao? Nói như vậy, lời nói năm đó của Cơ thị lại không hề sai! Nàng ấy nói không sai, vậy nàng lấy đâu ra hỏa khí ghi hận nhiều năm như vậy?" (1)

(1) chương 112, Cơ Tự từng nói với Tạ Vương thị thế này:

Từ khi thành thân đến nay, Tạ Vương thị chưa bao giờ phải chịu việc trượng phu nghiêm khắc phê bình như vậy. Trong khoảnh khắc, hốc mắt nàng ta không khỏi đỏ lên.

Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng ta, Tạ Tam Lang than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Lần này ta cùng Cơ thị cũng có vài lần giao tế, đối với cách làm người của nàng ấy cũng có điều nhận thức. Nghĩ đến, nếu sự việc phát sinh ở trên người Cơ thị, nàng ấy hoặc là lựa chọn cùng kẻ thù đồng quy vu tận, hoặc là đã sớm tự vận để giữ thân trong sạch, nơi nào còn giống Viên thị......" Hắn lại dừng một chút, vẻ mặt chán ghét bổ sung: "Dơ bẩn xấu xí!"

Trần Tam Lang ở bên này đang huấn thê, Tạ Lang bên kia mang theo Cơ Tự, hướng về phía sân của Tạ mẫu tiếp tục đi đến.

Hai người đi trên đường, liên tục gặp gỡ người hầu. Người hầu của Trần Quận Tạ thị đều là dung mạo nhất đẳng, nếu đặt ở bên ngoài cũng hơn xa các tiểu cô của thế gia tầm thường.

Những người hầu chỉ liếc mắt đã nhận ra Tạ Lang, sau đó họ cũng nhìn thấy Cơ Tự đi bên cạnh chàng. Rõ ràng là họ cảm thấy kinh ngạc, nhưng hành động không hề thất lễ hay lộ ra ánh mắt khinh thường, đều là vài phần tôn kính.

Chỉ chốc lát, Tạ Lang và Cơ Tự đã đi đến trước một Phật đường.

Ngay khi Tạ Lang vừa đến, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tạ mẫu vội vàng ra đón.

Nhìn thấy mẫu thân, Tạ Lang vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái vang dội, nghẹn ngào nói: "Thập Bát Lang bất hiếu, khiến mẫu thân lo lắng."

Tạ mẫu chỉ nhìn thấy nhi tử, vội vàng đi tới vài bước, hốc mắt đỏ hoe muốn xoa mặt nhi tử, nhưng lại buông tay, nhẹ giọng nói: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"

Rõ ràng là kích động tột độ, giọng nói nghẹn ngào, nhưng Tạ mẫu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Dập đầu xong, Tạ Lang đột nhiên ra lệnh: "A Tự, quỳ xuống dập đầu với mẫu thân!"

Lời vừa dứt, Tạ mẫu sững sờ.

Lúc này, bà mới quay đầu nhìn về phía phụ nhân trang điểm lộng lẫy, dung sắc tuyệt mỹ.

Cơ Tự vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt của Tạ mẫu. Nghe lệnh của Tạ Lang, nàng lập tức đi đến bên cạnh chàng, quỳ xuống trước Tạ mẫu.

Cơ Tự quỳ xuống, do dự một chút, thấy Tạ mẫu không lên tiếng ngăn cản, mới khẽ khàng dập đầu, thấp giọng gọi: "Cơ thị gặp qua mẫu thân."

Tạ mẫu đứng im lặng, không nói lời nào.

Mãi đến khi Tạ Lang đứng lên, tiện tay kéo Cơ Tự đứng dậy, bà mới giật mình. Xoay người, Tạ mẫu từ từ lên tiếng: "Phụng trà!"

Lúc này mới có tỳ nữ tiến lên dâng trà cho Tạ Lang và Cơ Tự.

Nhưng lúc này, cả ba đều đứng, chung trà tuy được dâng lên, cũng chỉ đặt ở một bên.

Tạ mẫu quay đầu lại, dường như đã bình tĩnh hơn nhiều. Bà ngẩng đầu snhìn Cơ Tự cao hơn mình nửa cái đầu.

Nhìn thoáng qua Cơ Tự, Tạ mẫu nhẹ giọng nói: "Thập Bát Lang, con ra ngoài một chút."

Tạ Lang đáp: "Vâng." Nói xong, chàng xắn tay áo, bước ra ngoài.

Tạ mẫu nói với Cơ Tự: "Ngồi xuống đi."

Cơ Tự vội vàng nói cảm tạ, xoay người ngồi xuống sập.

Tạ mẫu cũng ngồi xuống, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất cao quý như khắc vào xương cốt cùng sự xa cách, thoạt nhìn khoảng 35-36 tuổi. Khuôn mặt bà cùng Tạ Lang giống nhau như đúc.

Cùng loại tướng mạo, trên người Tạ Lang là vẻ tuấn mỹ không gì sánh kịp, còn trên mặt nữ tử lại là một loại đoan chính mỹ mạo.

Tạ mẫu vẫn luôn nhìn Cơ Tự.

Một lát sau, bà ôn tồn nói: "Vẫn luôn nghe mọi người nhắc đến dung mạo của ngươi, không ngờ lại xinh đẹp đến vậy."

Cơ Tự không biết trả lời thế nào, chỉ cúi đầu hành lễ.

Tạ mẫu lại nói: "Khí độ tuy thanh tao, nhưng dung nhan của ngươi có chút tà khí. Nghe nói ngươi có căn cốt nội mị?"

Bốn chữ "căn cốt nội mị" được chính Tạ mẫu nói ra, khiến Cơ Tự cảm thấy không được tự nhiên. Mặt nàng đỏ bừng, thấp giọng trả lời: "Có lẽ do người ta đồn thổi quá."

"Dung sắc ngươi bất chính, ánh mắt lại có tà khí, nhưng khí độ lại không tồi, khí độ này là như trải qua tang thương rồi cải tà quy chính mà có."

Chỉ một câu nói, lòng Cơ Tự lại dậy sóng. Nàng có hai đời ký ức, kiếp trước dựa vào nhan sắc để tùy tiện sống, cũng đã trải qua trăm năm tang thương rồi trở về nhân thế, mài giũa bản thân để có khí độ như hiện tại!

Mẫu thân của Tạ Lang chỉ gặp mặt một lần mà đã gần như vạch trần bí mật của nàng! Khả năng nhìn người và sự tinh ý của bà quả thực đáng sợ!

Ngay lúc Cơ Tự kinh hãi đến mức hai chân mềm nhũn, tiếng than nhẹ của Tạ mẫu truyền đến: "Thập Bát Lang tuy từng trải qua nhiều trận thế, nhưng chưa từng gặp loại người như ngươi...... Cũng khó trách hắn vướng sâu trong vũng lầy." Mỹ nhân mang hơi thở mâu thuẫn như Cơ Tự, nếu Tạ Lang dễ dàng có được ngay từ đầu thì cũng thôi......

Trầm mặc một hồi, Tạ mẫu hỏi: "Nghe Thập Bát Lang nói, ngươi giả trang thành Cơ Việt?"

Cơ Tự không biết Tạ Lang là người tiết lộ chuyện này, nhưng nàng không hề nghi ngờ khả năng phi thường của Tạ mẫu, cúi đầu cung kính trả lời: "Đúng vậy."

Tạ mẫu hỏi: "Ngươi đã gặp qua Thôi Huyền ở Bắc địa, cảm thấy hắn so với Thập Bát Lang như thế nào?"

Câu hỏi của Tạ mẫu chuyển hướng quá nhanh khiến Cơ Tự ngẩn ra. Một lát sau, nàng mới nhẹ giọng trả lời: "Bắc địa Thôi Huyền, dung mạo như ánh sáng mặt trời, tính cách như mãnh hổ, nhưng lại cố gắng thể hiện phong thái tiên hạc......"

Nhìn thấy Tạ mẫu nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Cơ Tự do dự một hồi, mới tiếp tục nói: "Thập Bát Lang so với Thôi Huyền, càng giống một danh sĩ!"

Tạ mẫu nhàn nhạt nói: "Ngươi nói không sai. Thôi Huyền đã có giao tình với Thập Bát Lang từ lâu, lại còn cố ý dây dưa với ngươi, chứng tỏ nhân phẩm của hắn không quang minh chính đại như trong miệng thế nhân."

Nói tới đây, Tạ mẫu nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt chung trà lên bàn, mới ôn tồn nói: "Vì lời nói của Viên Nhàn, ta từng vô cùng chán ghét ngươi. Nhưng ta không ngờ rằng, ta lại bị mẫu tử Viên thị lừa gạt một vố đau. Sau khi biết chuyện, ta vẫn luôn muốn gặp ngươi một lần. Tuy rằng ngươi không hoàn toàn như ý ta, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi có dung mạo và cử chỉ như vậy, việc Thập Bát Lang say mê ngươi cũng là điều dễ hiểu. Cho nên, ta không phản đối các ngươi."