Kiêu Ngạo

Chương 59




Khi Đinh Tễ nhảy vọt ba thước từ bên giường tới cửa sổ, nhìn thấy Lâm Vô Ngung lau miệng.

Cậu cũng vô thức lau một cái.

Chuyện quái gì thế này!

Cứ vậy đột nhiên xuất hiện không một chút phòng bị nào, cũng không chuẩn bị tâm lý gì đã đạt được thành tựu hôn môi rồi?

Lãng mạn ở đâu?

Cũng không có tim hồng bay bay!

Chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, còn rất…. vui.

Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung sau khi trải qua nụ hôn đầu tuy đơn giản mà đầy đủ các bước này, anh lau miệng xong thì nằm vật ra giường như đã chết.

Xong việc rồi?

Là ngủ?

“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ đứng bên cửa, cảm thấy giọng của bản thân có chút mơ hồ.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.

Đinh Tễ không biết nên nói gì.

“Tới đây.” Qua một lát Lâm Vô Ngung mới hơi trở mình, khăn mặt và gói kem rơi ào ào xuống giường, “Chạy xa vậy làm gì.”

“Chỉ cách hai bước cũng là xa sao?” Đinh Tễ đi tới bên giường.

“Cậu…” Lâm Vô Ngung hắng giọng, “Không khó chịu chứ?”

“Cậu đang thảo luận kỹ thuật hôn với tôi sao?” Đinh Tễ kinh ngạc.

“Cậu có so sánh?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không,” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng không….”

“Vậy tôi thảo luận với cậu không được sao?” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ không nhịn được bật cười, chống tay lên thành giường cười ngặt nghẽo.

Bất chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không lúng túng như trong tưởng tượng, cũng không có gì không thích hợp, thậm chí khi nhìn Lâm Vô Ngung, cậu lại có cảm giác thân mật khác thường.

Lâm Vô Ngung nắn nắn ngón tay cậu: “Tôi muốn hỏi, cậu có gì… không thoải mái về mặt tâm lý không?”

“Không có,” Đinh Tễ nói, “Tôi cảm thấy tôi vừa gặm rất hăng say.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, sửng sốt một lát rồi thầm bật cười trong bóng đêm, cười tới mức cả người đều phát run.

“Sao thế,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Tôi đang trần thuật sự thật, không phải cậu cũng thế sao, đều không có kinh nghiệm, đừng ai cười ai.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Cậu vẫn còn sửng sốt rất lâu không nói được lời nào kìa.” Đinh Tễ nói.

“Cậu còn nhảy qua phía cửa sổ kìa, nếu như cửa sổ không có song chắn thì cậu cũng bay ra ngoài rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu còn lau miệng kìa.” Đinh Tễ nói.

“Cậu không lau?” Lâm Vô Ngung bật cười.

“Cậu còn nằm ở đây không dám cử động kìa.” Đinh Tễ nói.

“…. Hai chúng ta trưởng thành chút đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không nói lại được còn bảo người ta trưởng thành,” Đinh Tễ dọn những khăn lông và túi bóng linh tinh qua một bên, lại sờ trán Lâm Vô Ngung, “Nể tình cậu đang là bệnh nhân, tôi không cãi với cậu.”

“Cậu vừa mới ăn kem à?” Lâm Vô Ngung hỏi.

Đinh Tễ sửng sốt.

“Kem sữa bò.” Lâm Vô Ngung nói.

“…. Đúng.” Đinh Tễ thở dài.

“Tôi bói được ra,” Lâm Vô Ngung học theo dáng vẻ bấm ngón tay của cậu, “hôm nay có người muốn ăn vụng kem dùng để hạ sốt của tôi, là cái kem sữa bò duy nhất, những cái khác đều là kem đậu xanh.”

“Có hai que sữa bò.” Đinh Tễ nói.

“Tôi cũng muốn ăn kem sữa bò.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi đi lấy cho cậu.” Đinh Tễ túm lấy khăn mặt ra khỏi cửa.

Trên hành lang chỉ có lẻ loi vài người đi bộ, phần lớn những bạn học hết ăn lại nằm cả kỳ nghỉ, trải qua một ngày huấn luyện đều đã về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng mà khi sắp đi tới phòng bếp nhỏ, có một người đi từ trong ra, bưng một bát mì trên tay, miệng còn cắn que kem sữa bò.

Đinh Tễ sửng sốt, cảm giác có chút khó tin.

Người này liếc mắt nhìn cậu một cái rồi đi sang phía hành lang bên kia.

Tuy rằng Đinh Tễ cảm thấy cũng không phải người này không thể tự mua kem bỏ vào trong tủ lạnh, pha mì xong mới lấy ra ăn, nhưng khi cậu đi siêu thị, loại kem que nhỏ này cũng không còn bao nhiêu, sữa bò bị lấy hết chỉ còn lại hai cái.

Hơn nữa, cho dù siêu thị vẫn còn, người bình thường chỉ mua một que, chưa tới ký túc đã ăn xong rồi.

Cậu đi vào trong nhà bếp, nhìn thoáng qua giấy gói kem bên trong thùng rác, chính là loại mà cậu đã mua, trừ một que cậu đã ăn ra, vẫn còn một que, hơn nữa bên trong còn một giấy gói kem đậu xanh.

“Đậu.” Đinh Tễ có hơi khó chịu.

Cậu ôm tia hi vọng cuối cùng mở tủ lạnh ra, nhìn thấy trong túi còn có bốn que kem đậu xanh, que sữa bò đã không còn.

Cậu lập tức đóng sầm cửa tủ lạnh, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Nếu như ăn sạch kem đậu xanh, cậu thực sự không so đo gì, nhiều lắm cũng chỉ nhớ kỹ người này.

Nhưng người này lại ăn kem sữa bò, là cái cuối cùng! Cái cuối cùng! Siêu thị cũng không còn nữa! Lâm Vô Ngung muốn ăn kem sữa bò! Lâm Vô Ngung không muốn ăn kem đậu xanh!

Chuyện này không thể nhịn nổi, lửa nóng đã bốc lên tới đỉnh đầu rồi.

“Này người anh em.” Đinh Tễ gọi người kia lại.

Người kia quay đầu nhìn cậu: “Gọi tôi?”

“Cậu lấy kem trong tủ à.” Đinh Tễ hất hàm với que kem cậu ta đang ăn.

“Làm sao?” Người kia nói.

“Tôi mua bỏ vào đấy.” Đinh Tễ nói.

“Vậy cảm ơn nhé.” Người kia nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Đinh Tễ nháy mắt bùng nổ: “Cậu đứng lại cho tôi!”

Mấy người lẻ loi trên hành lang đều quay qua, còn có người ló đầu từ trong phòng ký túc ra nhìn.

“Làm gì?” Người kia quay đầu lại.

“Không làm gì cả,” Đinh Tễ nói, “Trường H là nhà của cậu, cậu muốn lấy là lấy, phải không?”

“Có một đồng một que kem, cậu không cần phải tới mức ấy chứ,” Người kia rất không vui, “Cậu cũng không viết trên ấy là do cậu mua, cậu đã từng ở ký túc xá tập thể chưa? Không biết dán tờ giấy nhỏ lên trên sao?”

“Một đồng năm.” Đinh Tễ nói.

Người đó sửng sốt.

“Cậu đã từng làm người chưa? Vừa mới chuyển sang làm người đúng không?” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Không phải đồ của cậu, mẹ nó, tùy tiện lấy chính là ăn cắp, không biết sao?”

“Được, được, được,” Người kia ngậm que kem, lấy một tờ tiền lẻ trong túi ra, “Này, này, cậu tự đi mà lấy, năm đồng, tôi đưa cậu năm đồng mua kem, cậu im miệng được không!”

Đinh Tễ không nói gì, đi qua đó.

Chưa đợi người kia có phản ứng gì, cậu đã rút que kem từ trong miệng người kia ra, ấn vào trong bát mì, lại lấy một trăm nguyên từ trong túi, cũng ấn luôn vào trong bát.

“Nhóc con,” Đinh Tễ lấy tay chọc chọc vào ngực cậu ta trong ánh nhìn khiếp sợ của cậu ta, “Ở đây không có bố mẹ cậu, đừng hi vọng ai chiều cậu, cậu thử đánh một cái rắm nữa xem.”

Người kia nháy mắt đỏ bừng mặt, giơ tay lên, định úp bát mì trong tay về phía Đinh Tễ.

Đinh Tễ đã dự đoán trước kết quả này, khi cậu ta giơ tay lên cậu đã tránh ra rồi.

Khi người nọ phát hiện bản thân có thể úp vào không khí, giữa đường mạnh mẽ muốn thay đổi đường đi, nhưng Đinh Tễ đã né khỏi hướng của cậu ta, cậu ta vung tay, bát còn chưa tới đã trượt khỏi tay rơi xuống, đổ lên người cậu ta.

Đinh Tễ không định tiếp tục, trận này phải có một người nhường, không nhường thì phải đánh nhau, cậu không muốn ngày đầu tiên huấn luyện quân sự đã đánh nhau ở ký túc xá, cậu đã xả cơn tức rồi, cậu còn phải đi mua kem.

Người kia rõ ràng là đã tức điên, cậu ta xoay người chạy theo.

Người ký túc xá hóng chuyện ở hai bên xông ra cản cậu ta lại: “Được rồi, được rồi, sao còn phải động tay….”

“Mày làm cái gì thế!” Người kia chỉ Đinh Tễ.

“Tôi làm gì cơ?” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Tôi cho cậu một trăm nguyên.”

“Mày…” Người kia còn muốn xông lên đã bị người đằng sau kéo lại.

Hứa Thiên Bác ở căn phòng cuối cùng ló đầu ra, khi nhìn thấy phía bên này, Đinh Tễ cảm thấy mắt cậu ấy đột nhiên to lên không ít, lập tức chạy qua ngay.

“Tiền của ai,” Hứa Thiên Bác chạy tới nhìn thoáng qua đống mì dưới đất, “Nhớ nhặt đấy.”

“Cút! Không cần!” Người kia gào.

Hứa Thiên Bác khó hiểu nhìn cậu ta.

Đinh Tễ thiếu chút nữa đã bật cười.

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thiên Bác đi tới bên cạnh cậu, kéo cánh tay cậu về phía cầu thang, “Qua đây, qua đây, đừng cãi nhau nữa.”

Đinh Tễ cũng không né tránh, bị Hứa Thiên Bác kéo tới bên cầu thang.

“Làm sao vậy?” Hứa Thiên Bác nói, “Tại sao cậu lại cãi nhau với cậu ta, nếu có thể không nói thì đừng nói với cậu ta.”

“Ở phòng cậu?” Đinh Tễ hỏi.

“Ừ,” Hứa Thiên Bác gật đầu, “Phòng bên cạnh tôi, hôm báo danh kéo cả họ hàng tới đây, người thân không được vào kí túc còn đứng ở cửa làm loạn suốt.”

“… Đậu.” Đinh Tễ sửng sốt, không ngờ đúng thật là bị cả nhà chiều, “Cậu ta lấy que kem sữa bò của tôi.”

Hứa Thiên Bác nhìn cậu, qua một lát mới nói một câu: “Kem sữa bò?”

“Kem que sữa bò.” Đinh Tễ nói, “Đồng năm một que, là loại mua trong siêu thị.”

“Tại sao lại vì một que kem sữa bò?” Hứa Thiên Bác ngạc nhiên, “Cậu làm tôi cứ tưởng rằng kem sữa bò là loại hàng hóa cao cấp nào chứ?”

Đinh Tễ cười, dựa vào tường cười ha ha: “Này, tôi cũng chỉ làm cậu ta tức thôi, quan trọng là thái độ của cậu ta, hơn nữa chỉ còn lại một que kem sữa bò, cái khác đều là đậu xanh.”

“Chỗ tôi có sữa bò.” Hứa Thiên Bác nói, “Cậu muốn uống sữa bò hả?”

“Không phải,” Đinh Tễ hắng giọng, đột nhiên có chút ngại, “Là… Lâm Vô Ngung muốn ăn, cậu ấy sốt muốn ăn kem sữa bò, quan trọng là trong siêu thị cũng không còn nữa, nếu không tôi cũng không giận như vậy.”

“Bị sốt?” Hứa Thiên Bác sửng sốt, “Cậu ấy cũng bị sốt sao?”

“Bình thường cậu ấy thực sự không bị ốm hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Ba năm cấp ba chưa từng nghe nói cậu ấy bị ốm,” Hứa Thiên Bác suy nghĩ, “Không ngờ chỉ một ngày huấn luyện thôi mà đã sốt rồi?”

“Bây giờ đỡ hơn.” Đinh Tễ nói.

“Có phải cậu đi siêu thị kia mua không?” Hứa Thiên Bác nói, “Cái ở nhà ăn số một ấy?”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Bên cạnh nhà ăn số ba cũng có một cái,” Hứa Thiên Bác nói, “Có lẽ siêu thị kia vẫn còn, cũng không xa.”

“… Ừ.” Đinh Tễ đáp lời, Hứa Thiên Bác hoàn toàn không có biểu hiện ra phản ứng kinh ngạc nào khi chỉ vì muốn đưa kem cho Lâm Vô Ngung mà cậu lại gây ra chuyện lớn như vậy, điều này khiến cho cậu nhẹ nhõm hơn không ít.

“Cậu đi đi,” Hứa Thiên Bác nhìn về phía kí túc, “Cậu ta đang lau sàn rồi, có lẽ cũng không có chuyện gì.”

“Cảm ơn.” Đinh Tễ vỗ vỗ vai Hứa Thiên Bác, chạy xuống dưới cầu thang.

“Không cần cảm ơn,” Hứa Thiên Bác nói, “Ngày mai mời tôi ăn kem đấy.”

“Được.” Đinh Tễ vẫy tay.

Siêu thị bên cạnh nhà ăn số ba quả nhiên vẫn còn kem sữa bò, hơn nữa không chỉ là một hai que, là cả một hộp, ngược lại kem đậu xanh chỉ còn bảy tám que.

Đinh Tễ có chút cạn lời, mấy siêu thị này nhập hàng để tránh không phải cạnh tranh lẫn nhau sao?

Cậu mua mười que, lấy túi bọc vào, nghĩ ngợi lại mượn ông chủ bút đánh dấu, viết tên và số phòng của mình lên trên gói.

Khi cầm que kem sữa bò quay lại ký túc xá, Lâm Vô Ngung đã ngủ lại rồi.

Cậu chậc một tiếng, cảm giác có chút mất mát.

Nhưng mà cậu đi qua đi lại cũng mất nửa tiếng, một bệnh nhân bị sốt không thể mơ mơ màng màng chống đỡ qua nửa tiếng mà không ngủ.

Cậu xé vỏ kem ra, ngồi xuống ghế, cắn một miếng.

“Cậu có ý gì đấy Gà,” Giọng của Lâm Vô Ngung đột nhiên vang lên trong bóng đêm, “Ăn vụng kem của tôi trước mặt tôi?”

“Đậu,” Đinh Tễ bị dọa suýt nữa thì quăng que kem trong tay đi, “Cậu tỉnh rồi?”

“Tôi đợi kem sữa bò của cậu, đợi tới mức sắp hạ sốt… ” Lâm Vô Ngung trở mình nhìn cậu, “Sao lại lâu vậy?”

“Gặp phải… Hứa Thiên Bác,” Đinh Tễ đứng dậy, đi tới bên giường, “Chỉ nói mấy câu.”

“Suýt nữa thì đánh nhau với người ta?” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ không lên tiếng.

“Sau đó vì lí do nào đó mà mất kem,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu lại chạy tới siêu thị mua, đúng không?”

“Hay là tôi truyền lại vị trí bán tiên này cho cậu nhé,” Đinh Tễ nói, “Cậu chính là người hãm hại truyền nhân đời thứ ba của Đinh gia.”

“Mới đời thứ ba?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ừ, con cái của bà nội tôi cả đời này cũng không ai học được,” Đinh Tễ nói, “Tôi tính là đời thứ hai, nói như vậy… tôi với bố tôi ngang hàng… sau đó cậu còn…”

“Cho tôi.” Lâm Vô Ngung đưa tay ra.

“Cái gì?” Đinh Tễ nhìn tay anh.

“Kem của tôi đâu!” Lâm Vô Ngung cao giọng, còn ho khụ khụ một hồi, “Cậu không cho tôi ăn thì thôi, còn ăn trước mặt tôi?”

“Tôi lấy cho cậu,” Đinh Tễ nói, “Cái này tôi đã cắn rồi.”

“Chỉ có thêm tí nước bọt của cậu thôi mà,” Lâm Vô Ngung vươn tay lấy que kem trong tay cậu đi, “Khi còn chưa thân tôi còn uống nước trong bình của cậu.”

“Cậu thực sự không để ý.” Đinh Tễ gật đầu.

Lâm Vô Ngung ăn kem xong, lại xuống giường đánh răng, khi ra khỏi ký túc xá, Đinh Tễ phát hiện anh đi hơi lắc lư, không nhịn được nhíu mày, chườm lạnh cả một buổi tối cũng không có tác dụng gì?

Khi Lâm Vô Ngung quay lại, cậu lại lấy nhiệt kế ra.

“Còn đo hả?” Lâm Vô Ngung lại thở dài.

“Nâng tay lên!” Đinh Tễ vẩy nhiệt kế.

Lâm Vô Ngung bất đắc dĩ nâng cánh tay lên, kẹp nhiệt độ vào: “Nói trước nhé, nếu như chưa hạ sốt, tôi cũng sẽ không đến bệnh viện, tôi uống thuốc là được.”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Cậu đi rửa mặt trước đi.” Lâm Vô Ngung ngáp một cái, “Đừng đi theo canh chừng.”

Đinh Tễ ra khỏi phòng, khi đi vào trong nhà vệ sinh nghe được bên cạnh có một tiếng ngáy kinh người.

Nếu không nghe thấy tiếng thở dài bi thương của Lý Thụy Thần, cậu sẽ tưởng rằng Lý Thụy Thần và Lữ Nhạc cùng nhau phổ nhạc khúc diễn tấu khò khè.

Chẳng qua khi quay lại phòng, cậu lại có chút lo lắng: “Lâm Vô Ngung.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

“Buổi tối tôi ngủ có ngáy không?” Đinh Tễ hỏi.

Lâm Vô Ngung nằm trên giường bật cười: “Cậu nghe thấy tiếng ngáy của Lữ Nhạc rồi đấy à.”

“Ừ.” Đinh Tễ nói, “Tôi còn nghe thấy tiếng than khóc của Lý Thụy Thần, tôi thấy tính cách của cậu ta rất tốt, đổi thành tôi, tôi phải dậy treo Lữ Nhạc ra ngoài ban công rồi.”

“Cậu không ngáy,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Nhưng có một tối có lẽ là cậu bị nghẹt mũi, thổi ra mấy tiếng.”

“… Tiếng động đó thế nào.” Đinh Tễ nói.

“Là tiếng rất buồn cười,” Lâm Vô Ngung vừa cười vừa đặt tay lên đầu cậu lay mấy cái. “Tôi cũng phải cười tỉnh.”

“Kẹp chặt tay!” Đinh Tễ đập tay anh ra.

“Nếu nói như vậy….” Lâm Vô Ngung gối lên cánh tay khác, “Cách âm của phòng này bình thường.”

Đinh Tễ sửng sốt.

“Đừng căng thẳng,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

“Cậu cố ý,” Đinh Tễ nói, “Cậu cố ý.”

Lâm Vô Ngung cười cười, lại trở mình: “Này, hay là tôi uống một viên nhé, tôi có hơi khó chịu.”

Đinh Tễ lập tức căng thẳng, Lâm Vô Ngung có thể nhịn, lúc trước bị sốt còn đứng tư thế quân đội, còn hát, vẫn chưa từng nói gì, bây giờ lại đột nhiên nói khó chịu.

Vậy phải khó chịu tới mức độ nào đó rồi.

Đinh Tễ lập tức lấy một viên thuốc, rót nước, nhìn Lâm Vô Ngung uống một hơi hết sạch cốc nước.

“Tôi lấy bình lớn kia đựng nước cho cậu nhé,” Đinh Tễ nói, “Tối nay chắc chắn cậu sẽ khát, phải uống nhiều nước, nếu không sẽ mất nước.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

Đinh Tễ rót một bình nước lớn đặt ở đầu giường Lâm Vô Ngung, nhìn thời gian cũng tương đối rồi, lấy nhiệt kế ra xem thử, 38 độ 5.

Lúc trước đắp nhiều khăn mặt bọc kem vậy mà lại không hạ nhiệt xuống chút nào, nếu không là đã hạ xuống rồi lại dâng lên.

“Anh Vô Ngung, chúng ta phải nói chuyện này,” Đinh Tễ nằm trên giường nhỏ giọng nói, “Nếu sáng mai không hạ sốt, phải đi bệnh viện.”

Lâm Vô Ngung không nói gì.

“Nếu như cậu không đi, tôi sẽ nói với Lữ Nhạc.” Đinh Tễ nói, “Cậu xem liệu cậu ấy có tổ chức toàn thể thành viên ở ký túc xá lấy ván cửa khiêng cậu tới bệnh viện không.”

Lâm Vô Ngung bật cười: “Được, biết rồi.”

“Ngủ đi,” Đinh Tễ kéo chăn đắp cho anh, “Bây giờ cậu phải ngủ nhiều.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung nhắm mắt lại.

Khi Đinh Tễ chuẩn bị quay lại giường ngủ, Lâm Vô Ngung lại khẽ gọi cậu: “Gà.”

“Cậu chú ý dùng từ.” Đinh Tễ quay đầu lại nhìn anh.

“Đã đóng cửa kỹ chưa?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đóng rồi, còn khóa trái.” Đinh Tễ có chút cảnh giác, “Cậu muốn làm gì?”

“Cậu….” Lâm Vô Ngung có chút khó khăn nói ra, “Ngủ giường tôi đi.”

“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ kinh ngạc, “Cmn cậu đang nghĩ gì đấy? Cậu điên rồi à? Cậu sốt cũng không thiêu sạch được mấy cái suy nghĩ đen tối trong đầu cậu sao?”

“Cho tôi cơ hội để nói xong.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cơ hội tới rồi.” Đinh Tễ nói, “Cậu nói đi.”

“Chỉ ngủ thôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu có thể ngủ bên cạnh tôi không?”

Đinh Tễ không nói gì, cậu đột nhiên phản ứng lại, Lâm Vô Ngung đang “đưa ra yêu cầu”, yêu cầu lần trước là Đinh Tễ ép buộc thay anh, lần này là nhân lúc bị ốm.

Người này thật là…

“Được.” Cậu xoay người trèo lên giường Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung dịch ra sát ngoài, nhường cậu nửa bên giường: “Dù sao cậu cũng phải lấy cái gối chứ.”

“Ờ.” Đinh Tễ lại xuống giường, lấy gối đầu và chăn lông của mình qua.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu và Lâm Vô Ngung ngủ chung một giường, hơn nữa giường của ký túc xá cũng rất lớn, hai người ngủ cũng sẽ không phải chen nhau.

Nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.

Không biết có phải là vì Lâm Vô Ngung sốt nên thân nhiệt cao, cậu luôn cảm nhận được hơi nóng phả lại gần.

“Buổi tối cậu ngủ đừng đạp vào tôi nhé.” Lâm Vô Ngung trở mình, nằm nghiêng người với cậu.

“Buổi tối cậu đừng lăn xuống là được.” Đinh Tễ cũng trở mình, quay lưng lại với anh.

Lâm Vô Ngung cười, vươn tay đặt lên eo cậu.

Đinh Tễ cảm giác đột nhiên căng thẳng, trong đầu không biết hiện lên những thứ gì

Nhưng không đợi có bất cứ gì, Lâm Vô Ngung ở phía sau đã thả lỏng, mang theo tiếng thở nhè nhẹ.

Ngủ rồi.

Đinh Tễ lập tức thở phào một hơi, kéo chăn, nắm lấy bàn tay Lâm Vô Ngung, nhắm mắt lại.