Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng




Editor: Trà Xanh

Hai ngày sau khi Thẩm Anh tới cửa hàng, Triệu Yến Bình lại đến, nói thẳng có việc muốn nhờ vả trước mặt Giang nương tử và Hạ Trúc.Trông hắn nghiêm túc, A Kiều quên mất những lời Thẩm Anh lén nói cho nàng. Nàng dẫn Triệu Yến Bình ra hậu viện.

Trong tòa nhà này, ngoại trừ tiểu Mạnh Chiêu, tất cả những người còn lại đều là nữ quyến, hậu viện có nuôi một con chó, lúc này Xuân Trúc và Đông Trúc trông chừng tiểu thiếu gia chơi với chó ở hậu viện, Thu Trúc liếc Triệu gia dần dần đến đây thường xuyên hơn, lần này không đợi Triệu Yến Bình ra hiệu, Thu Trúc tự giác lui ra ngoài.

Không những Giang nương tử cho rằng Triệu gia để ý chủ tử, tứ trúc trò chuyện buổi tối cũng đoán quan hệ giữa Triệu gia và chủ tử không hề đơn giản như vậy, mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói ra.

“Gặp phải chuyện gì rắc rối hay sao?” Sau khi ngồi xuống ở bên kia bàn, A Kiều hỏi.

Triệu Yến Bình nhìn nàng, thấp giọng nói: “Cũng không hẳn là rắc rối, hôm Tiểu Anh lại đây tìm nàng có nói rằng Tam gia cầu hôn muội ấy không?”

A Kiều mở to đôi mắt hạnh, Thẩm Anh mới vào kinh chưa bao lâu, nhanh như vậy đã có người đến cầu hôn? Tam gia, chẳng lẽ là…

“Tạ tam gia?”

“Ừ, hắn nói hắn đã để ý Tiểu Anh từ lúc ở huyện thành, nhưng Tiểu Anh muốn giữ đạo hiếu nên hắn chờ đến bây giờ.”

A Kiều bất ngờ và vui cho Thẩm Anh. Tuy nàng chỉ gặp Tạ Dĩnh hai ba lần, nhưng công tử thế gia tuấn tú hiền lành lại bình dị gần gũi như vậy, giống như công tử dịu dàng trong tiểu thuyết thật sự được nữ tử yêu thích. Triệu Yến Bình đã cứu mạng Tạ Dĩnh, có tình bạn này, nếu hôn sự thành, Tạ Dĩnh nhất định sẽ đối xử tốt với Thẩm Anh.

“Thái thái và Tiểu Anh nói thế nào? Đã chính thức cầu hôn chưa?” A Kiều hào hứng hỏi.

Thấy nàng vui như vậy, vẻ mặt Triệu Yến Bình cũng dịu lại, giải thích: “Thái thái rất vui, Tiểu Anh chắc cũng đồng ý, chỉ đợi cửa hàng mở mới trả lời Tam gia.”

A Kiều đột nhiên nghĩ đến ý đồ đến đây của hắn, kỳ quái hỏi: “Đây là chuyện tốt, vậy ngươi đến đây hy vọng ta giúp gì?”

Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Muốn nhờ nàng giúp ta tìm hiểu phu nhân của Vĩnh Bình Hầu, phu nhân của thế tử và nhị phu nhân có dễ sống chung không. Chức quan của ta thấp, thái thái vừa đến kinh thành, không quen với nữ quyến nhà quan lớn, ta chỉ nghe nói về con người của Hầu gia và các nam đinh. Tam gia không quan tâm đến dòng dõi, Hầu phu nhân chưa chắc vừa mắt Tiểu Anh, nếu nội trạch của hầu phủ không chấp nhận Tiểu Anh, dù Tam gia tốt đến đâu thì hôn sự này cũng không phù hợp.”

A Kiều hiểu rõ, hắn sợ Thẩm Anh gả vào hầu phủ sẽ chịu uất ức.

A Kiều cũng hy vọng cuộc sống sau khi kết hôn của Thẩm Anh suôn sẻ thuận lợi, nàng lập tức hứa: “Được, ta sẽ nhờ cô mẫu giúp ta hỏi, cô mẫu nói cho ta biết thì ta sẽ tìm cách nói với ngươi.”

Triệu Yến Bình gật đầu: “Làm phiền nàng, hôn sự không nhất định phải thành, nếu cô thái thái hỏi, nhờ nàng tìm một cái cớ.”

A Kiều cười: “Ta hiểu mà, ta sẽ nói là ta tò mò, không nhắc tới Tiểu Anh đâu.”

Đương nhiên Triệu Yến Bình tin nàng.

Ánh mắt lướt qua cây trâm bằng ngọc trên búi tóc của nàng, Triệu Yến Bình mím môi, thấp giọng hỏi: “Tiểu Anh và Thúy Nương tới đây có nói nhảm gây rắc rối cho nàng không?”

Hắn chủ động đề cập tới điều này, A Kiều rũ hàng mi, cười nói: “Đã lớn thành đại cô nương rồi, ngay cả Thúy Nương cũng quy củ và ngoan nhiều, làm sao gây phiền phức gì cho ta.”

Triệu Yến Bình đặt tay trên đầu gối, hơi siết chặt, xấu hổ: “Hôm đó ta chọn hai đóa hoa lụa ở chỗ nàng, trên đường về nhà gặp một tiểu nha đầu khoảng sáu bảy tuổi bị người ta bắt nạt, ta thấy nàng khóc quá tội nghiệp nên tặng nàng hai đóa hoa lụa. Ta không đưa cho thái thái và Tiểu Anh, không ngờ Tiểu Anh lại tới đây lấy thêm hai đóa, tốn tiền của nàng.”

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nói chuyện y như sự thật, A Kiều không rõ hắn giấu riêng hoa lụa hay là thật sự dùng nó để an ủi tiểu nha đầu.

“Nhận được hai đóa hoa lụa, hài tử đó nhất định rất vui phải không?” A Kiều ngước mắt, mỉm cười hỏi, âm thầm quan sát hắn.

Giọng nói nàng nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp đối diện hắn, Triệu Yến Bình nhìn ra sân nói: “Ừ, đeo hết lên đầu rồi chạy vào nhà.”

A Kiều vô thức ghen tị, kéo khăn: “Thật là tốt, còn nhỏ đã có người tặng nàng hoa lụa, ta…”

Nói nửa chừng, A Kiều phát hiện không hợp nên ngừng lại.

Nhưng Triệu Yến Bình biết nàng ghen tị điều gì, nàng sống ở Triệu gia một năm rưỡi, hắn chưa từng tặng món trang sức nào cho nàng.

Đại sảnh chìm vào im lặng, một lúc sau, A Kiều đứng dậy trước: “Vậy thôi, ta quay lại phòng thu chi, có tin sẽ báo cho ngươi.”

Triệu Yến Bình cũng đứng dậy và đi theo nàng ra ngoài.

Đi đến hành lang hẹp và tối, nhìn bóng dáng yếu đuối của nàng, Triệu Yến Bình đột nhiên gọi nàng.

Một tiếng “A Kiều” trầm thấp dường như vang lên bên tai nàng. Trước đây, mỗi khi hắn dùng âm điệu này gọi nàng đều vào ban đêm, là lúc hai người thân mật nhất.

A Kiều chậm rãi dừng lại, hơi quay mặt, chờ hắn nói.

Triệu Yến Bình đứng cách nàng hai bước, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Chuyện liên quan đến hôn sự của Tiểu Anh, nhờ nàng chú ý nhiều chút, hôm nay ta tới vội vàng nên quên chuẩn bị quà cám ơn, ngày khác chắc chắn sẽ bổ sung.”

Hai tai A Kiều nóng rực, nàng cắn môi: “Ta hỗ trợ là vì tình bạn giữa ta và Tiểu Anh, ai cần quà của ngươi?”

Nói xong, A Kiều bước nhanh về phía trước, tới cửa phòng thu chi mới nghĩ đến gì đó, dừng lại, khuôn mặt không nóng nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho nam nhân đang đứng tại chỗ không nhúc nhích đi tới.

Nàng không muốn Giang nương tử nhìn ra điều gì.

Triệu Yến Bình lẳng lặng đi đến phía sau nàng.

Hai người lần lượt bước vào cửa hàng, A Kiều trực tiếp ngồi sau tấm rèm của phòng thu chi, chào tạm biệt Triệu Yến Bình, cúi đầu khảy bàn tính.

Giang nương tử lén quan sát Triệu Yến Bình, thấy sắc mặt Triệu gia càng nghiêm túc hơn, tựa như đã xảy ra chuyện lớn.

Nếu là chuyện lớn, Giang nương tử thức thời, không tìm chủ nhân tìm hiểu.

Được ủy thác, ngày 15 tháng giêng đến phủ tướng quân ăn tết, A Kiều tìm cơ hội dò hỏi cô mẫu về Vĩnh Bình Hầu phủ.

Tuy A Kiều vào kinh sớm hơn Triệu Yến Bình một năm, nhưng nàng chỉ xử lý gia đình nhỏ của mình, ngày thường chỉ lui tới với các thợ thêu, không kết bạn với nữ quyến nhà quan, chuyện này đành phải nhờ cô mẫu hỗ trợ.

Mạnh thị không cần cố ý đi dò hỏi, sau hai năm quen biết với các thái thái nhà quan, chuyện gì nghe được thì bà đã nghe. Chuyện khó được truyền ra ngoài, hoặc là nhóm người bà quen chưa nghe nói đến, Mạnh thị không thể tìm người đi hỏi. Tiết Ngao được Thánh Thượng coi trọng nhưng chỉ là võ tướng tứ phẩm, so với Vĩnh Bình Hầu phủ được ân sủng nhiều thế hệ, nếu bà hỏi thăm quá nhiều, truyền tới tai hầu phủ chẳng khác nào làm mất lòng người ta.

Nghe chất nữ đề cập, Mạnh thị nói cho chất nữ những gì bà biết.

Không cần nói nhiều đến công lao của tổ tiên Tạ gia của Vĩnh Bình Hầu phủ, chỉ nói đến Vĩnh Bình Hầu này, ông là người thiện chiến, khi trẻ đã lập nhiều công lao, tỷ tỷ của ông sau khi đến tuổi cập kê gả cho Thái Tử Thuần Khánh Đế làm Thái Tử Phi, hiện nay là Hoàng Hậu. Hai tỷ đệ coi như đồng hành cùng Thuần Khánh Đế, tình nghĩa với Thuần Khánh Đế không hề bình thường.

Trong Vĩnh Bình Hầu phủ, Hầu gia có thê có thiếp, có bảy tám người con, nhưng chỉ có Hầu phu nhân và Tần di nương sinh nhi tử. Tần di nương là mẹ ruột của Tạ Dĩnh, coi như là người duy nhất trong số những thiếp thất của hầu phủ mà người ngoài có nghe nhắc đến, những thiếp thất khác không có gì nổi bật.

Phu nhân của Vĩnh Bình Hầu có danh tiếng rất tốt, đích nữ của bà gả vào vương phủ làm Vương phi, các thứ nữ khác cũng được bà sắp xếp lần lượt gả cho thanh niên có tài ở kinh thành, chưa bao giờ mang tiếng khắt khe với di nương và thứ nữ. Phu nhân của Vĩnh Bình Hầu giúp đỡ nhiều người, vài năm trước, kinh thành còn truyền ra một câu chuyện nói rằng phu nhân đi chùa dâng hương, thấy một phụ nhân nhà nghèo đang quỳ trước tượng Phật vừa dập đầu vừa khóc, phu nhân sai nha hoàn đi hỏi thăm, biết được trượng phu và hài tử của phụ nhân đó đều bị bệnh, phu nhân cảm thương nên lệnh nha hoàn tặng đối phương hai mươi lượng bạc.

Hòa thượng trong chùa thấy vậy đã khen ngợi phu nhân có tấm lòng Bồ Tát, vì vậy bà được mệnh danh là “Bồ Tát sống”.

Về phần hai con dâu của phu nhân đều là tiểu bối trẻ tuổi, tạm thời không nghe bất cứ lời đàm tiếu gì.

A Kiều nghiêm túc lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy hôn sự của Thẩm Anh và Tạ Dĩnh khẳng định sẽ thành.

Mạnh thị đột nhiên nhìn nàng hỏi: “Sao con tò mò chuyện nhà bọn họ?”

A Kiều đã nghĩ cớ trước khi tới đây, nàng cười nói: “Hôm đó có một tiểu nha hoàn của hầu phủ đến cửa hàng chọn hoa lụa, hình như rất thích, không biết là mua cho nàng hay là đưa cho chủ tử, con muốn tìm hiểu sở thích của họ, có lẽ ngày nào đó hoa lụa của con có thể xuất hiện trên tóc của quý phụ nhân.”

Mạnh thị khen ngợi: “Con ngày càng biết nhìn xa trông rộng.”

A Kiều mừng thầm vì cô mẫu không nghi ngờ, qua ngày mười lăm, sáng sớm ngày mười sáu A Kiều cảm thấy hài lòng quay về cửa hàng.

Tết Nguyên Tiêu là ngày ngắm trăng, ngắm đèn, ra cửa đi chơi đêm, cộng với lệnh giới nghiêm được gỡ bỏ trong ba đêm, các cửa hàng lớn nhỏ hai bên đường phố chính buôn may bán đắt, chủ quán đều trì hoãn thời gian đóng cửa.

Giang nương tử nói với A Kiều, tối hôm qua Thẩm Anh kéo Triệu gia đi dạo, đến đây muốn đi vào chào một tiếng nhưng nàng không ở nhà.

A Kiều nghĩ, có lẽ đêm nay hai anh em sẽ tới.

Ngồi ở sau tấm rèm nhỏ, không cần ghi sổ tính tiền, A Kiều rảnh rỗi nên chăm chú nhìn cánh cửa xuyên qua khe hở của tấm rèm.

Nhìn vài lần, người đi dạo trên đường từ từ thưa dần, các bá tánh lần lượt về nhà nghỉ ngơi, ngay cả tướng công của Giang nương tử cũng vội chạy tới, ở bên ngoài chờ đón tức phụ về.

Ngay lúc A Kiều chuẩn bị dặn dò Giang nương tử đóng cửa, hai bóng người đột nhiên bước vào, nam nhân mặc áo gấm, khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt phượng đầy uy nghiêm, toàn thân tỏa ra khí chất khiến người ta không dám xúc phạm, không phải sự lạnh lùng như Triệu Yến Bình, hắn tựa như sinh ra đã có sẵn, sinh ra để được kính trọng.

Mà bên cạnh hắn là một vị thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, đôi mắt như hoa đào…

Thấy rõ gương mặt của thiếu phụ, A Kiều sững cả người.

Giang nương tử và Hạ Trúc cũng ngây người nhìn nữ tử xinh đẹp đó.

Họ tựa như đã quen bị nhìn ngắm như vậy, lập tức đi một vòng dọc theo quầy, nam nhân mím chặt đôi môi mỏng, có vẻ tâm tình không vui, mãi đến khi nữ tử xinh đẹp chọn một đóa hoa thạch lựu cài bên mái, nhẹ giọng hỏi hắn đẹp hay không, nam nhân mới lộ ra gương mặt tươi cười, nắm tay nàng đi ra ngoài.

Không đợi Giang nương tử mở miệng, người hầu luôn đi theo sau hai người móc ra một thỏi bạc từ cổ tay áo và đặt trên quầy.

Ba người bước vào không coi ai ra gì, lại rời đi chẳng ngó ai.

Một lúc sau, Giang nương tử mới là người đầu tiên có phản ứng, cầm lấy bạc đi vào phòng thu chi, kinh ngạc nói với A Kiều: “Bà chủ, hai người vừa nãy không phải là thần tiên trên trời xuống trần phải không?”

A Kiều ráng giấu sự kích động nhìn thỏi bạc Giang nương tử đưa vào.

Nàng chưa bao giờ gặp tiên nữ, nhưng không thể nghi ngờ, mỹ nhân kia và Liễu thị quả thực là cùng một khuôn đúc ra!