Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 113: Lại Động Phòng




Editor: Trà Xanh

Tháng giêng đính hôn, giữa tháng ba đám cưới. Thời gian rất gấp, A Kiều muốn thuê người quản lý phòng thu chi để nàng tập trung may áo cưới, Thu Trúc nghe nói thì tự đề cử mình, nói rằng nàng muốn làm trong phòng thu chi, sau đó ở lại đây làm việc giống Hạ Trúc.

A Kiều cũng đang rầu rĩ về những nha hoàn này.

Tòa nhà Triệu Yến Bình đang thuê là tam tiến viện, nơi ở không quá lớn. Nàng dẫn theo Mạnh Chiêu đến đó coi như ba thế hệ sống cùng nhau, dẫn theo quá nhiều nha hoàn chỉ sợ không thu xếp được, nếu Thu Trúc đồng ý ở lại đây đã tiết kiệm tiền thuê người trông coi phòng thu chi cho nàng.

“Ngươi biết tính sổ sách không?” A Kiều bất ngờ hỏi.

Thu Trúc cười: “Ta đã học rồi, ba năm này đi theo bên cạnh ngài nên vẫn luôn học hỏi, chắc không thành vấn đề.”

A Kiều dành vài ngày dạy Thu Trúc, sau khi xác định Thu Trúc có thể đảm nhiệm phòng thu chi, A Kiều mới bắt đầu tập trung may áo cưới.

Với tình trạng thân thể như nàng, có thể gả chồng làm chính thê một cách đàng hoàng đúng là không dễ dàng, A Kiều rất trân trọng, càng trân trọng càng muốn tự tay làm.

Mạnh Chiêu thấy mẫu thân không ra cửa hàng buôn bán, cậu bé rất vui. Mỗi lần đi học ở phủ tướng quân trở về, cậu sẽ đến gần mẫu thân. Mẫu thân thêu thùa may vá, Mạnh Chiêu cũng không quấy rầy, cậu mở to đôi mắt đen lúng liếng nghiêm túc nhìn, nhìn đủ thì cậu tự lấy đồ chơi, lặng lẽ ngồi chơi bên cạnh.

A Kiều cảm thấy đứa nhỏ mà nàng nhận nuôi quá hiểu chuyện, có đôi khi A Kiều tò mò không biết trong đầu Mạnh Chiêu suy nghĩ điều gì.

“Chiêu nhi, nương sắp gả cho Triệu gia, con vui không?” Lúc đang nghỉ ngơi, A Kiều dắt Mạnh Chiêu đi vào viện phơi nắng, ngồi trên ghế hỏi cậu.

Mạnh Chiêu không cần nghĩ liền gật đầu.

A Kiều thấy lạ, hỏi cậu vì sao.

Mạnh Chiêu cười: “Nương gả cho Triệu gia làm tức phụ, con sẽ có cha.”

Bọn nhỏ chơi ngoài đường đều có cha có nương, riêng  cậu chỉ có mẫu thân, Mạnh Chiêu cũng muốn có cha. Triệu gia cao lớn mạnh mẽ như vậy, còn là quan, oai hơn tất cả cha của các hài tử trên phố, Mạnh Chiêu cảm thấy rất có mặt mũi.

Lý do đơn giản như vậy, A Kiều cười, rờ đầu cậu bé: “Ừm, Chiêu nhi của chúng ta ngoan vậy, thái thái và Triệu gia sẽ thích con.”

A Kiều ở lại cửa hàng đến cuối tháng 2. Đầu tháng 3, cô mẫu tự mình tới đón nàng, muốn nàng đến phủ tướng quân làm lễ xuất giá.

A Kiều biết, Dượng và cô mẫu muốn cho nàng thể diện.

Khi rời khỏi tiểu viện này, A Kiều rất quyến luyến. Nàng ở đây gần ba năm, đã coi nơi này là nhà của mình.

Đến phủ tướng quân, A Kiều mới phát hiện cô mẫu chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn thật dày, ngoại trừ giường và tủ mới, còn có hai hộp bạc thỏi, mỗi hộp năm mươi lượng.

A Kiều từ chối: “Cô mẫu làm gì vậy? Lúc trước người cho con tòa nhà, đã nói là cho con của hồi môn trước, bây giờ người lại chuẩn bị nhiều như vậy, sao con mặt dày nhận được?”

Mạnh thị trừng chất nữ: “Có gì phải ngượng ngùng, con là cô nương của Mạnh gia, nếu cô mẫu không có tiền thì thôi, có tiền thì đương nhiên không thể đối xử tệ với con. Con yên tâm, bổng lộc hằng năm của Dượng con đến hơn một trăm lượng, khi nào Diễm nhi và Ninh nhi bàn chuyện cưới hỏi, cô mẫu cũng để dành đủ bạc, sẽ không bạc đãi biểu tỷ đệ nào cả.”

A Kiều còn muốn khuyên, Mạnh thị lại kể lể bà đã làm liên lụy khiến huynh trưởng và tẩu tử qua đời sớm.

A Kiều đành phải đồng ý nhận.

Bởi đã từng gả cho Triệu Yến Bình, lần này A Kiều không cảm thấy lo lắng bất an. Sau khi thêu đồ cưới xong, A Kiều bảo Đông Trúc đến tiệm sách mua vài quyển sách dạy nấu canh và thức ăn. Tuy Triệu Yến Bình gầy xuống trông càng tuấn tú nhưng A Kiều hy vọng hắn mập một chút, quyến rũ hay không quyến rũ làm gì, cơ thể khỏe mạnh mới quan trọng nhất.

A Kiều chẳng những đọc sách, nàng còn xuống bếp thực hành.

Tiết Ngao và Mạnh thị không quá để ý đến vấn đề ẩm thực, đầu bếp của phủ tướng quân biết làm rất nhiều món ăn, hương vị không tệ, nhưng cũng chưa nấu những món khiến người ta tán thưởng. A Kiều nghiên cứu kỹ, từng bước làm theo công thức trong sách, nàng cũng canh lửa đúng cách, trong vòng mười ngày tổng cộng nếm thử hai món ăn và một món canh. Sau khi Dượng Tiết Ngao nếm thử, càng cảm thấy Triệu Yến Bình cưới được A Kiều là phước đức của tổ tiên để lại.

“Biểu tỷ, sao trước đây tỷ không học?” Tiết Ninh thích uống canh biểu tỷ nấu, sau khi uống ừng ực hết một chén, Tiết Ninh đột ngột hỏi. Nếu biểu tỷ học sớm một chút, nàng có thể thường xuyên uống canh biểu tỷ nấu.

Tiết Ngao liếc mắt thấy bát canh đã cạn đáy, nói nhỏ với nữ nhi: “Nữ nhân nấu ăn cho người mình thích, lớn lên con sẽ hiểu.”

Một câu trêu chọc khiến A Kiều xấu hổ đỏ ửng cả mặt.

Mạnh thị nhẹ nhàng đá trượng phu ở dưới bàn.

Có một số điều để trong lòng là được rồi, ai lại nói ra xấu hổ thế?

Buổi chiều trước ngày A Kiều xuất giá, Triệu Yến Bình tự mình đến đón Mạnh Chiêu chuyển đến ngõ Sư Tử trước, Xuân Trúc hầu hạ Mạnh Chiêu cũng đi cùng.

A Kiều không ra mặt, Tiết Ngao và Mạnh thị tiếp đón Triệu Yến Bình.

Mặc dù trong năm qua, chuyện của Triệu gia đã gây ồn ào ở kinh thành, hôm nay là lần đầu tiên Mạnh thị gặp Triệu Yến Bình ở kinh thành. Không biết là do người đẹp nhờ lụa hay sao, Mạnh thị không thể đem bộ dáng quan văn của Triệu Yến Bình trước mắt liên hệ đến tiểu bộ đầu của huyện Võ An.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Nhân lúc Triệu Yến Bình nói chuyện với Mạnh Chiêu, Tiết Ngao khó chịu hỏi thê tử.

Mạnh thị vẫn chăm chú nhìn Triệu Yến Bình, nói nhỏ với trượng phu: “Sao ta cảm thấy Triệu Yến Bình ngày càng tuấn tú nhỉ?”

Tiết Ngao hừ: “Tuấn tú cái rắm, cả người không có nỗi hai lượng thịt, ta khinh thường tiểu bạch kiểm loại này nhất.”

Tiết Ngao càng tin rằng chất nữ hoàn toàn bị bề ngoài của Triệu Yến Bình mê hoặc.

Giọng ông không thấp, Triệu Yến Bình quay mặt qua bên này nhưng không nhìn, tựa như không nghe thấy gì.

Mạnh thị trừng mắt trượng phu bảo ông im lặng.

Triệu Yến Bình thuận lợi đón Mạnh Chiêu đi, vì hôn sự lần này, Triệu Yến Bình còn cố ý mua một chiếc xe ngựa.

Mạnh Chiêu ngồi trong xe, tuy cậu thích Triệu Yến Bình nhưng vì không đủ quen thuộc nên không thể thả lỏng tay chân.

Triệu Yến Bình nhìn dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh của cậu bé, rờ đầu Mạnh Chiêu nói: “Từ nay ta là cha con, nếu có người bắt nạt con, con nói cho ta biết, ta làm chủ cho con.”

Mạnh Chiêu cười, gật đầu thật mạnh, cha mới đối xử tốt với cậu, Mạnh Chiêu chủ động nói một bí mật cho cha mới: “Nương con dạo này luôn học nấu canh, Xuân Trúc nói, nương học để nấu canh cho cha sau khi gả.”

Trong đầu Triệu Yến Bình liền hiện ra hình ảnh nàng học nấu canh quanh bếp.

Nói đến canh, Mạnh Chiêu lại nghĩ tới một chuyện, nhíu mày: “Nương cũng uống canh, đen như mực, nghe mùi rất đắng, nương uống sau lưng con, nhưng trong phòng nương có mùi canh đó.”

Triệu Yến Bình nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Nàng uống lâu nay hay là dạo này mới uống?”

Mạnh Chiêu nghĩ một lúc rồi trả lời: “Trước kia không uống. Hình như từ lúc may áo cưới mới bắt đầu uống. Nương không chịu nói cho con biết nương uống gì, con hỏi bọn Xuân Trúc, Xuân Trúc cũng không biết, chỉ nói nương chắc chắn không bị bệnh.”

Không bị bệnh thì vì sao phải uống thuốc?

Triệu Yến Bình đột nhiên mất kiên nhẫn đợi thêm một đêm.

Bởi vì Hương Vân ở Tuyên Vương phủ, còn sinh hai vị hoàng tôn, sau khi mối quan hệ huynh muội giữa Triệu Yến Bình và nàng bị lộ ra, trên quan trường đột nhiên xuất hiện rất nhiều người muốn kết bạn với Triệu Yến Bình dưới nhiều danh nghĩa khác nhau, hoặc phái nữ quyến trong nhà qua lại với Liễu thị.

Triệu Yến Bình không thích loại tình bạn quan trường này.

Chính hắn cũng không đi dự tiệc kết bạn, nên sắp xếp cho mẫu thân mượn cớ cơ thể không khoẻ nên không tiện ra cửa xã giao hoặc chỉ tiếp khách trong nhà. Lần này trong nhà có tiệc cưới, Triệu Yến Bình chỉ mời Lư thái công, hai vợ chồng Tạ Dĩnh và Thẩm Anh, cùng với một số đồng nghiệp có quan hệ tốt với hắn ở Đại Lý Tự, tính cả nữ quyến và hài tử của đồng nghiệp cũng chỉ có sáu bàn mà thôi.

Bên phủ tướng quân, phu thê Tiết Ngao và Mạnh thị chỉ mời bạn tốt thường giao tiếp, có náo nhiệt nhưng không huênh hoang.

Vào lúc hoàng hôn, Triệu Yến Bình mặc áo cưới đỏ, đón tân nương tử về ngõ Sư Tử.

Mặc dù không làm rình rang nhưng có những thứ không thể thiếu được, đội ngũ đón dâu vừa vào ngõ nhỏ, ở trước cửa Triệu gia, Quách Hưng chỉ huy người đốt pháo. Tiếng pháo mừng nổ tung trên không trung, tỏa ra từng đợt khói trắng, giấy pháo đỏ rơi xuống, vừa vui vừa đẹp.

A Kiều ngồi trong kiệu hoa, lỗ tai lùng bùng muốn điếc, bên ngoài vang lên tiếng tiểu hài tử vui cười, ríu rít muốn gặp tân nương tử hay gì đó.

Pháo nổ liên tục suốt một khắc đồng hồ mới kết thúc, đám phu khiêng kiệu nâng kiệu hoa tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng, kiệu hoa dừng lại.

Bà mối hỗ trợ vén rèm của kiệu hoa, Triệu Yến Bình nghiêng người nắm tay A Kiều giúp nàng xuống kiệu.

Trong đám người đang xem náo nhiệt, đột nhiên có người la lên: “Kỳ quá ta, Triệu quan gia cưới vợ sao không cười?”

Có người giải thích rằng Triệu quan gia ngày thường ít khi nói cười.

Có người nói giỡn, không biết có phải tại tân nương tử lớn tuổi hay không.

Người này chưa nói xong, phụ nhân bên cạnh đã hét lên: “Cười kìa, ối dồi, Triệu quan gia cười như vậy thật tuấn tú, ngày thường hắn nghiêm mặt khiến ta sợ hãi nên không phát hiện Triệu quan gia cũng là người tuấn tú!”

Mọi người cười ồ lên.

Khóe miệng A Kiều cũng cong cong, không riêng gì những người này, nàng cũng chưa từng thấy Triệu Yến Bình cười.

Vào thính đường, Triệu Yến Bình và A Kiều đứng bên cạnh nhau trước mặt Liễu thị, lạy trời đất trước, sau đó lạy cha mẹ, cuối cùng phu thê lạy nhau.

Khăn voan che trên đầu, A Kiều chỉ thấy Triệu Yến Bình xoay về phía nàng, khi nàng cúi đầu lạy theo lời bà mối, A Kiều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trước đây hai người là phu thiếp, bắt đầu từ hôm nay trở thành phu thê.

Thời điểm vén khăn trùm đầu, có một số khách nữ trong phòng, A Kiều vội vàng liếc nhìn, thấy Thúy Nương đứng bên cạnh Thẩm Anh cười như cô ngốc. Sự vui vẻ và nhiệt tình rõ ràng như vậy khiến A Kiều càng thêm xấu hổ, cho đến khi kết thúc lễ và Triệu Yến Bình rời đi, A Kiều chưa dám liếc hắn một cái, sợ bị Thúy Nương phát hiện.

“Tẩu tử nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ra ăn tiệc, ngày khác sẽ đến gặp.”

Tân lang quan đi rồi, các khách nữ cũng rời đi, Thẩm Anh nghiêng người cười chào A Kiều xong mới đi ra ngoài.

Thúy Nương thật nhiều chuyện, nàng lén chạy tới coi tân nương.

Đông Trúc ở lại hầu hạ A Kiều, cười nói: “Anh cô nương đã gả vào hầu phủ làm Tam phu nhân, thoạt nhìn không có gì khác lúc trước khi xuất giá, vẫn lanh lợi và nghịch ngợm như vậy.”

A Kiều nhìn cửa, thoáng lo lắng. Hai chị em Hương Vân và Thẩm Anh, một người làm thiếp ở Tuyên Vương phủ, một người gả vào nhà mẹ ruột của Tuyên Vương phi, không biết Thẩm Anh thật sự không bị ảnh hưởng hay là chịu đựng không thể hiện ra. Ngày nào đó có cơ hội, A Kiều sẽ trò chuyện với Thẩm Anh một chút.

Đã đói bụng, A Kiều ăn chút mì, không bao lâu sau, tiệc tan, Triệu Yến Bình trở lại.

Cũng có hồi hộp, hai người tuy đã chung giường nhưng chia cách ba năm, đêm nay ôn lại chuyện cũ, A Kiều vẫn có chút lúng túng.

Nàng mắc cỡ nhìn Triệu Yến Bình, thấy trên mặt hắn không hề vui mừng.

A Kiều ngẩn người.

Đêm nay khách nam mời rượu không nhiều, Triệu Yến Bình chỉ say ba phần. Hắn đóng cửa lại, đi thẳng đến bên cạnh A Kiều, nhìn nàng từ trên xuống dưới, cau mày hỏi: “Nghe Chiêu nhi nói dạo này nàng đang uống thuốc, do bị bệnh hay sao?”

Lúc này A Kiều mới hiểu vì sao hắn có vẻ mặt này, nàng cắn môi, cúi đầu, xoắn khăn giải thích: “Ta không sao, thuốc đó, khi ta vừa vào kinh, cô mẫu thỉnh danh y của kinh thành bốc thuốc cho ta, nói rằng dùng lâu dài có thể dưỡng thân, có lẽ, có thể mang thai.”

Triệu Yến Bình tới gần nàng, mơ hồ ngửi được mùi thuốc, ngay cả mùi thuốc lưu lại cũng rất đắng, làm sao nàng uống nổi thuốc đó?

“Uống bao lâu rồi?” Triệu Yến Bình đỡ nàng ngồi xuống giường đất, nhìn nàng hỏi.

A Kiều liếc nhìn hắn: “Đã hơn một tháng.”

Triệu Yến Bình nhíu mày càng sâu hơn, nắm tay nàng nói: “Nếu thuốc đó có tác dụng thì hơn một tháng cũng đủ để chữa trị, nếu không có tác dụng, nàng tiếp tục uống chỉ tự làm khổ bản thân. Nghe ta nhé, sau này đừng uống nữa, ta đã từ bỏ suy nghĩ về con nối dõi từ lâu, nàng đừng dày vò bản thân.”

A Kiều hiểu, nhưng nàng vẫn muốn thử.

Nàng không phản đối Triệu Yến Bình, chỉ hơi bĩu môi tỏ vẻ uất ức vì bị hắn làm dữ.

Triệu Yến Bình bất lực nói: “Nàng muốn sinh đến vậy?”

A Kiều gật đầu, không có cách thì không nghĩ đến, nhưng đây là có chút hy vọng mà?

Nàng nhìn hắn hỏi ý kiến.

Đôi mắt hạnh loang loáng nước, Triệu Yến Bình không đành lòng từ chối, suy nghĩ một chút, hắn thỏa hiệp: “Thuốc có ba phần độc, dùng lâu dài cũng không tốt. Hay là như vầy, sau này mỗi năm nàng uống một tháng đầu, thời gian còn lại kiên nhẫn chờ, mang thai được thì tốt, không mang thai thì chờ năm sau lại uống, được không?”

Vì muốn có hiệu quả, A Kiều muốn uống mỗi ngày, nhưng nam nhân xót nàng, hơn nữa hắn nói cũng có lý, A Kiều lập tức đồng ý không một chút bất bình.

Triệu Yến Bình cảm thấy nàng thật ngốc, cố gắng hết sức để mở cửa hàng thêu kiếm tiền nhưng tiếc tiền không xài cho bản thân, lại hào phóng mua sách cho hắn. Lúc hắn không đến cầu hôn, A Kiều không nghĩ tới việc điều dưỡng thân thể, vì gả cho hắn, nàng lại bắt đầu uống thuốc mà không ngại khổ.

Trong lòng cảm động, Triệu Yến Bình nhìn A Kiều hỏi: “Chiêu nhi còn nói, nàng học nấu canh phải không?”

A Kiều kinh ngạc há miệng.

Mạnh Chiêu này, sao điều gì cũng nói cho hắn biết?

Hai vệt hồng xuất hiện trên mặt nàng, A Kiều muốn xoay lưng che lại, Triệu Yến Bình đột nhiên ôm nàng vào lòng, nâng mặt nàng hôn một cách điên cuồng.

Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.