Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 131: Hỉ Mạch




Editor: Trà Xanh

Giá một tòa nhà tam tiến ở ngõ Sư Tử khoảng 250 lượng, nhà nào được bảo dưỡng tốt có thể yêu cầu 300 lượng, bảo dưỡng kém có thể bán 200 lượng.

Tòa nhà mà Triệu Yến Bình thuê thật ra là nhà cũ, nhìn có vẻ mới là vì Tạ Dĩnh đã bỏ bạc thuê người sửa lại từ trong ra ngoài, bàn ghế trong nhà hầu hết là do Tạ Dĩnh mua. Tạ Dĩnh rất khôn khéo, khi hắn thay mặt Triệu Yến Bình ký công văn thuê nhà với chủ nhân của tòa nhà đã viết rõ, trừ khi Triệu Yến Bình không muốn thuê, chủ nhân của tòa nhà không được chuyển nhượng cho người khác. Nếu Triệu Yến Bình muốn mua tòa nhà này, với điều kiện Triệu Yến Bình trả tiền thuê nhà cao, chủ nhân tòa nhà cũng phải bán cho hắn, chủ nhân chỉ có thể tính giá nhà tại thời điểm Tạ Dĩnh thuê là 200 lượng.

Nếu không nhờ Tạ Dĩnh sửa tòa nhà, với tình trạng ban đầu của tòa nhà sẽ không kiếm được tiền thuê với giá 15 lượng mỗi năm.

Chủ nhà hoàn toàn là người được lợi, vui vẻ ký tên và ấn dấu tay, Tạ Dĩnh còn mời lí chính và hàng xóm có danh tiếng trong vùng để làm chứng, phòng ngừa tương lai xảy ra chuyện không thoải mái.

A Kiều không biết tình huống này, sau khi cưới Triệu Yến Bình cũng không nhớ tới vấn đề này, lần này quyết định muốn mua tòa nhà, A Kiều lo lắng không biết chủ nhà có ra giá quá cao hay không nên Triệu Yến Bình mới nghĩ tới.

Biết được việc này, A Kiều thở phào nhẹ nhõm, hai trăm lượng, trong nhà bù thêm tám lượng bạc là đủ.

Có công văn do Tạ Dĩnh ký, Triệu Yến Bình lại là quan ngũ phẩm, chủ nhà không dám nảy sinh ý định hối hận, vui vẻ giao khế nhà cho Triệu gia.

Hôm nay mua nhà thành công, Thúy Nương trổ tài nấu một bàn đầy đủ món ngon, Triệu gia còn vui hơn cả Tết.

Mọi việc trong nhà đã làm xong, A Kiều bảo Thúy Nương gọi Quách Hưng tới.

Chẳng mấy chốc, hai anh em đứng trước mặt A Kiều.

A Kiều mỉm cười xem xét Quách Hưng.

Quách Hưng cùng tuổi với nàng, năm nay đã 21, khi còn tuổi thiếu niên Quách Hưng dẫn muội muội chạy nạn và chịu nhiều khổ cực, cũng may gặp được Triệu Yến Bình. Mặc dù Triệu lão thái thái keo kiệt nhưng không thiếu đồ ăn, hiện giờ Quách Hưng là một hán tử trưởng thành cao khoảng tám thước, ngoại hình đàng hoàng, rất dễ làm mai.

A Kiều bảo Đông Trúc lui ra, sau đó nói với Quách Hưng dưới ánh mắt nghi ngờ của hai anh em: “Ngươi không còn nhỏ, ngày ấy quan gia nhắc ta nên thu xếp hôn sự cho ngươi, bây giờ ở đây không có người ngoài, ngươi nói cho ta biết, ngươi thích kiểu cô nương nào?”

Quách Hưng đỏ mặt.

Thúy Nương cười vui vẻ: “Phu nhân, ca của ta thích Thu Nguyệt tỷ tỷ, thích nhiều năm rồi…”

“Muội đừng nói bậy!” Quách Hưng trừng muội muội, nha đầu ngốc biết cái gì, hạ nhân không thể liếc mắt đưa tình hoặc làm chuyện vi phạm lễ pháp sau lưng chủ tử. Hắn thích Thu Nguyệt, nhưng Thu Nguyệt chưa bao giờ đáp lại, lỡ như phu nhân hiểu lầm hai người có gì đó, chẳng phải hắn đã hại Thu Nguyệt hay sao?

Hiện giờ phu nhân cũng tốt bụng và khoan dung giống tiểu nương tử trước đây, nhưng đã ký gia quy, Quách Hưng không dám hồ đồ.

Hắn quỳ xuống, thề rằng mình không thích ai cả.

Thúy Nương giật mình vì hành động của ca ca.

A Kiều cảm thấy Quách Hưng quá khách khí, với tình cảm của bọn họ, không cần sợ hãi như thế.

A Kiều bảo Quách Hưng đứng dậy, niềm nở nói: “Nếu ngươi thích Thu Nguyệt, Thu Nguyệt cũng sẵn lòng gả cho ngươi, ta và quan gia đương nhiên rất vui, sẽ vì các ngươi thu xếp, nhưng nếu ngươi không có tâm tư đó, chúng ta sẽ không ép buộc ngươi lập gia đình, khi nào ngươi muốn cưới thì nói với ta, ta thu xếp cho ngươi.”

Phu nhân dễ nói chuyện như vậy, Quách Hưng lau mồ hôi trên trán.

Thúy Nương thì thào: “Rõ ràng thích còn không thừa nhận, cứ nhịn đi, ngày nào đó Thu Nguyệt tỷ tỷ thích người khác, có người sẽ khóc.”

Quách Hưng cúi đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng.

A Kiều tò mò hỏi hắn: “Ngươi không nói với Thu Nguyệt vì không thích quá khứ của Thu Nguyệt nên do dự phải không?”

Quách Hưng tức khắc quên hết những điều ngại ngùng trước đó, đỏ mặt thanh minh: “Phu nhân hiểu lầm rồi, Thu Nguyệt rất tốt, rõ ràng ta không xứng với nàng.”

A Kiều đã hiểu, nàng cười nói: “Thu Nguyệt không có ý với ngươi cũng còn đỡ. Lỡ như nàng cũng thích ngươi, chỉ vì lớn hơn ngươi 4 tuổi, còn để ý quá khứ, nàng tự giác thấy không xứng với ngươi mới che giấu tấm lòng, nếu thật sự như thế, nàng không nói, ngươi cũng không nói, khác nào lãng phí thời gian vô ích? Quách Hưng, nếu ta là ngươi, ta sẽ đi hỏi rõ Thu Nguyệt, có được hay không cũng phải kết thúc, để ta và Thúy Nương khỏi lo lắng suông cho ngươi.”

Quách Hưng ngơ ngác nhìn phu nhân, Thu Nguyệt có thể nghĩ vậy sao?

Từ lúc Anh cô nương mở cửa hàng son phấn, Thu Nguyệt đến đó hỗ trợ, ăn ở trong cửa hàng. Trước khi Anh cô nương xuất giá, mỗi tháng Thu Nguyệt trở về vài lần, sau khi Anh cô nương xuất giá, Thu Nguyệt có chuyện thì đến Vĩnh Bình Hầu phủ, ngoại trừ lúc phu nhân kêu ký gia quy, bảo hắn dặn dò Thu Nguyệt và Lý quản sự không được bàn luận về chuyện của quan gia, hơn một năm qua Quách Hưng chưa gặp lại Thu Nguyệt.

“Phu nhân muốn giúp ca, ca mau tìm Thu Nguyệt tỷ tỷ hỏi một chút đi.”

Bước ra khỏi thính đường, Thúy Nương khuyến khích ca ca của mình.

Quách Hưng rất rối loạn trong lòng, không biết nên làm thế nào, lỡ như Thu Nguyệt thấy hắn không thú vị, hắn nói thẳng ra, sau này khó gặp mặt nhau.

Quách Hưng vẫn không dám.

A Kiều để ý Quách Hưng mấy ngày nay, thấy hắn lưỡng lự, A Kiều tạm thời bỏ qua.

Tháng bảy đột ngột trôi qua, đến tháng tám, bầu trời kinh thành trở lạnh, sớm muộn gì cũng phải mặc thêm xiêm y.

Từ lúc vào kinh thành, A Kiều chưa từng bị bệnh, nhưng thật ra Triệu Yến Bình đã bệnh hai lần khiến người gầy đi nhiều. Trời vừa vào thu, A Kiều lấy trang phục thu đông của cả nhà ra, nhân dịp nắng ấm nên phơi một ngày, chăn trên giường đất cũng được thay bằng chăn dày một chút, kết quả buổi tối ngủ chung, Triệu Yến Bình cảm thấy chăn quá dày, để chăn dày cho A Kiều, hắn lấy chăn mỏng cho mình.

A Kiều quấn mình trong chăn dày, nhìn hắn ở trần nhảy xuống giường đất rồi nhảy lên, khi Triệu Yến Bình nằm xuống bên cạnh, A Kiều thì thầm với hắn: “Vừa mới ra mồ hôi, đương nhiên thấy nóng, chút nữa chàng lạnh, giày vò tới lui, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Triệu Yến Bình không nói cho A Kiều biết, trước kia hắn bị bệnh là vì quá nhớ nàng, tinh thần uể oải mới khiến bệnh khí vào người. Bây giờ nàng ở bên cạnh hắn, cuộc sống trong nhà cũng ổn định, Triệu Yến Bình đâu dễ bị cái lạnh của kinh thành quật ngã?

Đắp chăn mỏng cả đêm, hôm sau thức dậy, Triệu Yến Bình sảng khoái tinh thần, quả nhiên không sao cả.

Còn A Kiều, lúc đứng dậy mặc quần áo thì đột nhiên nôn khan một chút.

Triệu Yến Bình nghe thấy, chưa kịp mặc xong áo ngoài đã bước tới, một tay đỡ vai A Kiều, một tay rờ trán nàng, nhíu mày nói: “Bị cảm lạnh phải không?”

Tối hôm qua lúc hai người vừa ngủ, làm chuyện đó vốn nóng, còn đắp chăn dày, Triệu Yến Bình kéo chăn dày ra, người thô kệch như hắn thì không sao, A Kiều lại mảnh mai, có lẽ đã bị nhiễm lạnh?

Nhưng nhiệt độ trên trán A Kiều bình thường, không nóng.

Thấy hắn lo lắng nhìn mình, A Kiều mỉm cười đẩy tay hắn ra: “Không sao đâu, có lẽ khát nước, uống chút nước là được.”

Nàng bảo hắn rót một chén nước ấm, mùa thu ở kinh thành quá khô, nên uống nhiều nước.

Uống ừng ực một chén nước, A Kiều cảm thấy thoải mái, vẻ mặt hồng hào, không có vẻ bị bệnh.

Triệu Yến Bình yên tâm.

Rửa mặt xong, hai vợ chồng vào thính đường ăn sáng với Liễu thị và Mạnh Chiêu.

Ăn xong, Triệu Yến Bình đến Đại Lý Tự làm việc, Mạnh Chiêu đến phủ tướng quân đọc sách. A Kiều xử lý một số việc lặt vặt, sau đó ra hậu viện nói chuyện và ngắm hoa với Liễu thị. Nắng thu ấm áp, khi các nha hoàn làm xong công việc, A Kiều bảo Đông Trúc dọn bàn vào trong viện, rồi kêu thêm Bách Linh, bốn người cùng nhau chơi bài lá.

A Kiều học chơi bài lá từ chỗ cô mẫu, nàng là người chơi giỏi nhất ở Triệu gia, nếu không tính Triệu Yến Bình thỉnh thoảng chơi với bọn họ. Hắn nhớ bài, ánh mắt cũng sắc bén, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, rõ ràng áp dụng bản lĩnh phá án vào việc chơi bài, đôi lúc A Kiều nghi ngờ, nếu ngày nào đó Triệu Yến Bình không làm quan, không có bổng lộc, nàng chỉ cần kêu Triệu Yến Bình đến sòng bạc một chuyến, đảm bảo cả nhà sẽ không chết đói.

Buổi sáng bị vậy, buổi trưa Thúy Nương bưng đồ ăn đến, có món canh cá.

Liễu thị cười nói với A Kiều: “Trước khi Yến Bình đi có nói với ta, có lẽ con bị cảm lạnh, bảo ta hầm canh để tẩm bổ cho con.”

A Kiều đỏ mặt, cúi đầu nói: “Cổ họng hơi khô, cảm thấy buồn nôn, không sao hết mà hắn còn lắm miệng.”

Tuy trách móc nhưng lòng nàng rất ngọt ngào, vui vẻ vì mình có tướng công biết quan tâm.

Liễu thị nghe con dâu nói bị nôn khan, thầm có suy nghĩ khác, nghĩ đến chuyện con dâu từng bị uống thuốc kia, Liễu thị không dám hy vọng xa vời, càng không muốn nói ra khiến con dâu khó chịu, bà chỉ mỉm cười, múc một chén canh cá cho con dâu như chẳng có việc gì.

“Nương cũng uống canh đi.” A Kiều nhận chén và khuyên bà.

Một tô canh thật lớn, Liễu thị không khách khí, mẹ chồng và nàng dâu đều uống.

A Kiều thích uống canh cá, thấy bà bà uống trước, nàng mới bưng chén lên, canh cá nóng hổi, cách khá xa không ngửi được mùi, giờ phút này gần trước mắt, mùi vị chui vào mũi, dạ dày A Kiều đột nhiên quay cuồng, vội vàng đặt chén xuống, che miệng chạy ra cửa, vịn một bên ván cửa mà nôn.

Thúy Nương mới ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy phu nhân như vậy, sợ hãi đến độ ném cây chổi và chạy tới, động tác còn mau hơn Liễu thị, vừa vỗ lưng giúp phu nhân vừa lo lắng hỏi: “Phu nhân bị sao vậy?”

Trong bụng A Kiều không có gì, chẳng nôn được gì nhưng nàng khó chịu vô cùng, nước mắt trào ra, không nói nên lời.

Thúy Nương chăm sóc nàng, Liễu thị đứng bên cạnh quan sát con dâu, khi A Kiều trở lại bình thường, Liễu thị thử hỏi: “Không chịu được mùi canh cá phải không?”

A Kiều gật đầu.

Thúy Nương luống cuống, nhìn về phía bàn ăn nói: “Canh cá không ngon hả? Không thể nào, lúc ca ca đem cá về, cá còn quẫy lung tung, đảm bảo còn tươi, ta cũng hầm canh giống trước đây, phu nhân rõ ràng rất thích uống mà.”

A Kiều an ủi nàng: “Không liên quan đến em, có thể do ta bị cảm lạnh.”

Mới nửa ngày đã nôn hai lần, A Kiều bắt đầu nghi ngờ mình bị bệnh.

Liễu thị đỡ nàng: “Cảm lạnh không nhẹ cũng chẳng nặng, không nên chủ quan, nên thỉnh lang trung đến khám, nếu thật sự bị bệnh thì mau uống thuốc, kéo dài sẽ lây cho Chiêu nhi.”

Bà nói vậy, A Kiều không gắng gượng nữa, đợi Thúy Nương dọn canh cá, nàng tùy tiện ăn chút đồ, ăn xong cảm giác mình chẳng có gì, A Kiều nhìn bà bà, nghĩ thầm lần này thỉnh lang trung phí tiền.

Mẹ chồng và nàng dâu ngồi chờ ở thính đường, Quách Hưng dẫn một vị lang trung tới.

Quách Hưng không nói là nhà ai, lang trung cũng không biết ai ở trong tòa nhà này, thấy mẹ chồng và nàng dâu có ngoại hình hiền lành, lang trung coi hai người như thái thái và phu nhân của gia đình có tiền bình thường, bình tĩnh xem mạch cho A Kiều.

Qua một thời gian ngắn, lang trung cười tươi: “Chúc mừng phu nhân, đây là hỉ mạch, ước chừng hơn một tháng.”