Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 134: Sinh Con




Editor: Trà Xanh

Đêm đen như mực, ngoài cổng hoàng thành, Triệu Yến Bình đỡ mẫu thân và A Kiều lên xe, hắn bước lên cuối cùng.

Phía trước còn một hàng dài xe ngựa của các quý nhân và quan lớn, còn lâu mới đến phiên xe ngựa của Triệu gia, cả nhà ba người nhỏ giọng giao lưu cảm tưởng về lần vào cung này.

Liễu thị nuối tiếc: “Không nhìn thấy Hương Vân, có phải không còn là trắc phi nên nàng không đủ tư cách vào cung hay không?”

A Kiều nói: “Ta nghe cô mẫu nói, thiếp thất trong vương phủ sinh được hoàng tôn cũng có thể vào cung, còn có thể tham gia tế tổ của hoàng thất, nhưng vị trí thấp hơn.”

Liễu thị càng lo lắng: “Vậy sao Hương Vân không tới?”

Triệu Yến Bình nói: “Ta có nhìn thấy tam gia và tứ gia, tam gia trầm tĩnh, tứ gia cười vui vẻ, chứng tỏ Hương Vân không có chuyện gì.”

Ánh mắt Liễu thị sáng ngời, vội vàng bảo nhi tử miêu tả hai cháu ngoại trông như thế nào.

Triệu Yến Bình cẩn thận miêu tả tướng mạo của hai cháu trai, cuối cùng nói: “Hương Vân nhất định đã nhắc tới chúng ta với bọn nhỏ, khi tam gia rời bữa tiệc, hình như có tìm ta trong nhóm quan văn, nhưng hoàng gia nhiều quy củ, ta lo lắng hắn có hành động gì đó sau khi nhận ra ta nên ta không nhìn hắn, không biết hắn nhận ra ta hay không.”

A Kiều nhìn hắn cười: “Quan ngũ phẩm trẻ tuổi giống chàng ắt hẳn không nhiều lắm, tam gia nhất định nhận ra.”

Với dáng vẻ của Triệu Yến Bình, hắn rất nổi bật trong kinh thành, nếu tam gia muốn tìm Cậu, trước đó nhất định đã biết một số điều.

Không gặp được Hương Vân, nhưng biết được hai cháu ngoại đều ổn, đó là niềm an ủi rất lớn đối với Liễu thị.

Đến cuối tháng giêng, tin tức thiếp thất Triệu thị của Tuyên Vương có thai được lan truyền, Liễu thị hoàn toàn yên tâm, lại lên chùa cầu xin Phật Tổ phù hộ trưởng nữ và con dâu mang thai đều bình an.

Đôi khi Liễu thị tự hỏi, bà làm thế nào mới có thể gặp lại nữ nhi và các cháu ngoại?

Thuần Khánh Đế đã già, ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng phải truyền cho một vị Vương gia, đây là điều mà dân chúng bình thường cũng đoán được. Liễu thị nghĩ, nếu Tuyên Vương vẫn là Vương gia, nữ nhi vẫn là thiếp thất bình thường, như vậy không có tư cách triệu kiến người nhà mẹ ruột. Nhưng, nếu thật sự giống như lời đồn trong dân gian, Tuyên Vương có cơ hội thừa kế ngôi vị hoàng đế, vậy khi Tuyên Vương làm hoàng đế, nữ nhi trở thành phi tử, bà có thể vào cung thỉnh an nữ nhi phải không?

Thừa kế ngôi vị hoàng đế là sự kiện trọng đại, không người bình thường nào có thể đoán được, Liễu thị chỉ dám thầm cầu nguyện, không dám nhắc tới chuyện này với nhi tử và con dâu.

Vào tháng ba, ánh mặt trời ấm áp, những cơn gió thổi tới cũng thoải mái hơn nhiều.

A Kiều đổi quần áo mùa xuân, cả người nhìn thon thả hơn so với mùa đông, nhưng quần áo mùa xuân mỏng manh phác họa đường cong trên bụng nàng tròn trịa và phình to càng rõ ràng, nếu dựa theo cách nói chua là nam còn cay là nữ, nhọn là nam còn tròn là nữ, thai này của nàng khẳng định là bé trai, ít nhất một số phu nhân nhà quan tới Triệu gia chơi đều chúc mừng nàng như vậy.

A Kiều mỉm cười lắng nghe, không nói cho mọi người rằng hai vợ chồng họ không quan tâm thai này là nam hay nữ.

Liễu thị đã may vài bộ quần áo cho bé trai và bé gái, nhân dịp thời tiết ấm áp, bà giặt sạch rồi phơi nắng.

Lang trung nói A Kiều có thể sinh vào khoảng cuối tháng, Triệu gia đã lựa chọn bà đỡ trước, mọi thứ cần chuẩn bị cũng đã sẵn sàng, đúng giờ rửa sạch phơi nắng, có thể dùng bất cứ lúc nào.

A Kiều mang thai đã lâu, lo lắng nhất là hài tử bị sảy hoặc sinh sớm, hiện giờ ổn định bước sang tháng thứ mười, không được coi là sinh sớm, ngược lại nàng không sợ điều gì, yên tâm chờ hài tử ra đời.

Triệu Yến Bình khẩn trương hơn nàng, người ở Đại Lý Tự nhưng một nửa tâm trí lo lắng trong nhà, lo lắng không biết A Kiều đi lại có đụng vào nơi nào không, lo lắng A Kiều sắp sinh nhưng không phái người tới thông báo cho hắn, lo lắng sinh hài tử gian nan, A Kiều có chịu đựng được không, cũng lo lắng có gì đó sơ xuất.

Vào ngày 25 tháng 3, trời đột nhiên u ám, đến chạng vạng bắt đầu đổ mưa, mưa nhỏ tí tách từ từ lớn dần, đánh thức A Kiều khỏi giấc ngủ say.

Cứ cách một khoảng thời gian thì bụng lại đau, cơn đau như thắt lại, A Kiều nhớ tới kinh nghiệm mà bà mẫu chia sẻ, nàng không yên tâm ngủ tiếp, đẩy nam nhân bên cạnh.

Triệu Yến Bình lập tức mở mắt.

A Kiều lo lắng: “Hình như ta muốn sinh, cũng có thể chỉ là đau bụng.”

Triệu Yến Bình hoảng sợ trong chốc lát, tiếng mưa rơi lao xao bên ngoài làm hắn sợ rằng không thể đón bà đỡ đến kịp, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Hắn đỡ A Kiều ngồi trước, sau đó đốt đèn, dặn dò Đông Trúc ở gian ngoài đi vào với A Kiều, hắn không kịp bung dù, cầm đèn chạy đến đảo tọa phòng kêu Quách Hưng lập tức đi thỉnh bà đỡ, cho dù đường khó đi cũng phải mời được người đến, sau đó ra hậu viện gọi mẫu thân, Thúy Nương và Bách Linh thức dậy, ai làm chuyện người nấy.

Chưa đến ba mươi phút, đèn ở viện phía trước và phía sau Triệu gia đều được thắp sáng, Bách Linh và Đông Trúc đi dọn dẹp đông nhĩ phòng, nơi đó đã được chuẩn bị làm phòng sinh, Thúy Nương nấu nước trong bếp, mọi người đều bận rộn nhưng rất trật tự, tất cả đều chuẩn bị kỹ cho ngày này.

Trong sương phòng, Xuân Trúc và Mạnh Chiêu cũng tỉnh dậy, Mạnh Chiêu kiên quyết muốn đi gặp mẫu thân, Xuân Trúc không ngăn được.

A Kiều mặc một chiếc áo mỏng, dưới sự hướng dẫn của Liễu thị, Triệu Yến Bình đỡ nàng đi từ phòng ngủ đến thính đường, rồi từ thính đường đi trở về, chậm rãi đi tới đi lui.

“Càng nằm thì cửa mình mở càng chậm, càng chậm thì càng đau, con đi nhiều một chút, mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi, như vậy sinh mau hơn.” Liễu thị cũng đi theo giải thích cho con dâu.

A Kiều hiểu rõ.

Thúy Nương bưng một chồng bánh táo và nước đường đỏ vào, bà đỡ dặn chuẩn bị sẵn, nói rằng có thể ăn một chút nếu không có sức rặn.

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi người bận rộn đột nhiên không có gì làm, kế tiếp chỉ đợi A Kiều.

Sau nửa canh giờ, bà đỡ được Quách Hưng đi đón đã trở lại, bà đỡ này đã hơn 50 tuổi, làm bà đỡ hai mươi năm, đã quen thức dậy làm việc lúc nửa đêm, đang ngủ ngon giấc bị Quách Hưng gõ cửa cũng không hề trách móc. Bà đỡ bước vào phòng, A Kiều thấy bà có tinh thần thoải mái, dáng vẻ bình tĩnh, trong lòng càng thêm tự tin.

Đến giờ Tý, A Kiều vào phòng sinh nằm, bà đỡ kêu Liễu thị và Đông Trúc vào trong hỗ trợ, những người khác bị đuổi ra ngoài.

Bà đỡ kiểm tra cho A Kiều, phát hiện đã mở hai ngón tay, vui vẻ nói với A Kiều: “Phu nhân mở khá nhanh, cứ tiếp tục như vậy, đến bình minh là có thể sinh.”

A Kiều cười khổ, bây giờ mở có mau cũng phải chờ đến rạng sáng, những người mở chậm thì bao lâu mới sinh được?

Bởi vì quá phấn khích, cho dù là đêm khuya A Kiều cũng không cảm thấy quá khổ, đau đớn làm thời gian càng gian nan, A Kiều thường nhìn ra cửa sổ, mong trời mau sáng.

Mưa to còn rơi bên ngoài, Mạnh Chiêu dù sao cũng còn nhỏ nên ngủ rồi, được Xuân Trúc ôm về sương phòng.

Quách Hưng ở trong bếp hỗ trợ canh lửa, Thúy Nương canh gác bên ngoài với Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình trầm mặc ít lời, mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng hắn cũng kiểm soát miệng của mình, thỉnh thoảng hỏi một câu về tình trạng của A Kiều, ngoài ra không nói thêm gì khác. Thúy Nương thì khác, nàng lo lắng cho A Kiều không kém quan gia, liên tục hỏi bà đỡ mở được bao nhiêu, bà đỡ thấy phiền, kêu nàng đừng hỏi. Thúy Nương nghe lời, ở bên ngoài lẩm bẩm một mình.

Triệu Yến Bình cũng chịu không nổi, nghiêm mặt kêu nàng câm miệng.

Thúy Nương ở Triệu gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị hắn nạt.

Thúy Nương hơi uất ức, nhưng nhìn bóng dáng cao lớn của quan gia đang đứng ở cửa quay lưng về phía nàng, nghĩ rằng quan gia quá lo cho phu nhân mới hung dữ với nàng, Thúy Nương không buồn nữa, nàng bước đến phòng sinh, vén chút rèm nhìn bên trong.

Triệu Yến Bình quay đầu lại, thấy tư thế của Thúy Nương, hắn cũng muốn đến gần.

Lúc rạng sáng, tiếng khóc của A Kiều càng lúc càng không kiểm soát được, Triệu Yến Bình nắm chặt hai tay, do nắm quá lâu nên ngón tay không còn cảm giác.

Cơn mưa rả rích suốt đêm dần dần tạnh, mây đen tan dần, lộ ra bầu trời xanh lam. Khi ánh nắng ban mai dịu nhẹ tràn về, soi những giọt nước đọng trên đầu ngói xanh, những giọt sương trên lá lấp lánh tỏa sáng, chiếu sáng gương mặt lạnh lùng và tái nhợt của nam nhân dưới mái hiên, cuối cùng trong phòng vang lên tiếng kinh ngạc của bà đỡ: “Ra rồi, ra rồi, phu nhân mau thu sức lại, đừng rặn nữa!”

A Kiều đã hết sức, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, mọi đau đớn đều biến mất, nàng nhìn bà mẫu đã ở bên cạnh nàng cả đêm, nở nụ cười yếu ớt nhưng mãn nguyện.

Liễu thị lau mồ hôi cho A Kiều, nhắc nàng đừng ngủ, mọi chuyện còn chưa xong.

A Kiều cũng không muốn ngủ, nàng muốn nhìn hài tử của mình.

Là một thiên kim nhỏ bé, dáng vẻ rất đáng yêu, tóc dày và đen nhánh như lúa mạch mới nhú khỏi mặt đất. Bà đỡ lau sơ cho hài tử rồi giao cho Liễu thị ẵm, bà tiếp tục lau sạch cơ thể A Kiều. A Kiều vừa để bà đỡ chăm sóc vừa nhìn bé con trong vòng tay bà mẫu, trong lòng thật bình yên.

Khi A Kiều đã ngắm đủ, Liễu thị xác nhận với bà đỡ rằng con dâu bình an, bà mới ẵm cháu gái đi ra ngoài.

“A Kiều sao rồi?” Triệu Yến Bình đã chạy tới trước cửa, nhìn thấy mẫu thân, câu đầu tiên là hỏi A Kiều.

Liễu thị cười nói: “A Kiều rất tốt, cô nương của con cũng vậy.”

Nhờ vậy Triệu Yến Bình mới biết A Kiều sinh nữ hài nhi, tiểu Nha Nhi đá rất mạnh trong bụng mẹ cuối cùng đã xuất hiện hôm nay.

Với sự dịu dàng trong vô thức, Triệu Yến Bình nhìn đứa bé trong vòng tay mẫu thân.

Tiểu Nha Nhi nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng nhăn nheo, một bàn tay nhỏ đặt gần miệng, cả người be bé, gương mặt còn chưa lớn bằng nắm tay của Triệu Yến Bình, tóc thật rậm rạp, dài bằng nửa ngón tay.

“Ẵm bé đi.” Liễu thị đưa cho nhi tử.

Triệu Yến Bình không khỏi lùi một bước, nhìn nữ nhi còn mềm hơn rau cải, Triệu Yến Bình né tránh ánh mắt bà, nhìn bên trong và nói: “Nương ẵm trước đi, ta đi gặp A Kiều.” Nói xong, Triệu Yến Bình vén rèm bên cạnh mẫu thân rồi đi vào.

Liễu thị bật cười, nam nhân lớn đầu đã 30 tuổi, không sợ trời không sợ đất lại sợ ẵm hài tử của mình.

Bên trong phòng sinh, A Kiều nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đang đắp chăn trên người, khi Triệu Yến Bình bước vào, đúng lúc thấy bà đỡ bưng một thau máu loãng đi ngang qua, cố tình tránh không cho hắn nhìn.

Vào giờ phút này, niềm vui mừng nữ nhi ra đời của Triệu Yến Bình chuyển thành đau lòng và sợ hãi.

Người ta nói, nữ nhân sinh hài tử giống như bước vào quỷ môn quan, mẫu thân nào vượt qua được chứng tỏ họ có mạng lớn, chứ không phải là họ không gặp nguy hiểm gì.

A Kiều chú ý thấy hắn liếc nhìn bà đỡ với vẻ mặt khó chịu, A Kiều bực mình hắn: “Ai muốn chàng vào?”

Triệu Yến Bình không trả lời, hắn ngồi xuống mép giường, thấy tóc sau tai nàng ướt đẫm mồ hôi, trên gối cũng có dấu vết bị thấm ướt, Triệu Yến Bình nhẹ nhàng nhấc vai nàng, đổi gối qua phía khô ráo, khi A Kiều nằm xuống, hắn cầm khăn cẩn thận lau mồ hôi cho nàng.

“Thấy rồi phải không?” A Kiều ngượng ngùng hỏi.

Triệu Yến Bình mỉm cười, nắm tay nàng: “Ừ, tóc giống nàng, vừa mịn vừa mềm.”

A Kiều ngạc nhiên, rõ ràng nàng đang hỏi về thau nước bẩn.

Tuy nhiên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của nam nhân, A Kiều đột nhiên không quan tâm.

Nữ nhi chào đời, khỏe mạnh là tốt rồi.