Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 139




Editor: Trà Xanh

Hoàng Hậu qua đời, bá tánh phải để tang một trăm ngày, trong thời gian này không được kết hôn, không được mở tiệc.

Không kết hôn, không mở tiệc, khách đến tiệm thêu mua hoa lụa và y phục rực rỡ cũng ít, đây là tác động trực tiếp và rõ ràng nhất về cái chết của Tạ Hoàng Hậu đối với A Kiều. A Kiều không cảm nhận được các sự kiện lớn khác trên triều đình, cho dù có khả năng liên quan đến các thế lực ngầm của Triệu gia.

May mắn thay, Triệu gia hiện tại đã có nhà có đất, bổng lộc hằng tháng của Triệu Yến Bình cũng để dành được hơn phân nửa, công việc kinh doanh ở cửa hàng tạm thời ế ẩm một thời gian, A Kiều vẫn chấp nhận được, không đến mức đau đầu lo lắng vì thiếu bạc.

Mẫu hậu của một quốc gia đã chết, cũng có người thương tiếc bà, nhưng đa số bá tánh chỉ tuân theo quy củ tang lễ do triều đình lập ra, trong lòng không có đau buồn. Tuy Hoàng Hậu là quốc mẫu, nhưng chưa thật sự quan tâm đến từng nhà và từng bá tánh, ai sẽ đau khổ vì người chưa từng quen?

Ngoại trừ một số bất tiện do quốc tang, dân chúng bình thường nên sống như thế nào thì cứ tiếp tục như thế nấy.

Gió bắc gào thét, mùa đông giá rét ở kinh thành khiến nước đóng thành băng. Mặc dù A Kiều chăm sóc nữ nhi rất cẩn thận, tiểu Sơ Cẩm vẫn bị bệnh một trận, ho nhẹ, nửa đêm ngủ không yên giấc, phải có người ôm mới ngủ thoải mái. A Kiều và Triệu Yến Bình đều xót cho con bé, buổi tối thay phiên nhau chăm sóc, đã thỉnh lang trung đến khám, chăm sóc cẩn thận hết 5 ngày, tiểu Sơ Cẩm rốt cuộc ăn ngon ngủ ngon, khuôn mặt bầu bĩnh gầy đi trông thấy, đôi mắt hạnh trông càng to hơn khiến người ta đau lòng.

Nghe nói Sóc Châu cũng lạnh như vậy, khi Liễu thị viết thư cho Thẩm Anh đã dặn dò nữ nhi nhất định phải chăm sóc kỹ cho cháu ngoại bé bỏng của bà, mỗi ngày nên ra ngoài đi dạo, ở trong phòng nhiều thì càng dễ bị cảm lạnh.

Liễu thị viết lưu loát vài trang, Thẩm Anh hồi âm hai trang. Sợ mẫu thân cằn nhằn, Thẩm Anh còn tặng một thùng phấn mặt mùi đinh hương mà nàng mới điều chế, thoa lên mặt vừa dễ chịu vừa có mùi thơm nhẹ nhàng. Một thùng có mười lăm hộp, ngoại trừ để cho A Kiều và Liễu thị dùng, phần còn lại có thể tặng người khác.

A Kiều tặng cô mẫu, biểu muội Tiết Ninh và Mai thị mỗi người hai hộp, nàng cũng nghĩ đến Hương Vân cô nương ở Tuyên Vương phủ, đáng tiếc không dám đưa, lỡ như vi phạm quy củ của vương phủ thì càng gây rắc rối cho Hương Vân cô nương.

Mỗi lần nghĩ đến Hương Vân cô nương, A Kiều đều xót xa cho bà bà, cũng thương xót cho Hương Vân cô nương. Cũng may lúc mới nhận ra nhau, Tuyên Vương cho phép Hương Vân cô nương tới ngõ Sư Tử ở mười chín ngày, nếu không người một nhà rõ ràng ở kinh thành mà hàng năm không gặp được nhau, ngày đêm mong nhớ, khó chịu biết bao nhiêu?

Người ngoài hâm mộ Triệu gia có quan hệ sui gia với Tuyên Vương của hoàng gia, chỉ có người của Triệu gia mới hiểu được mùi vị của điều này.



Tạ Hoàng Hậu qua đời vào ngày 12 tháng 9, đến ngày 21 tháng chạp là đúng một trăm ngày, quốc tang chính thức được dỡ bỏ vào ngày 22 tháng chạp.

Buồn chán cả một mùa đông, các bá tánh tiếp tục mở tiệc, chuẩn bị đặt mua hàng tết nên công việc kinh doanh của các cửa hàng lớn nhỏ trong kinh thành vô cùng phát đạt.

Tiệm thêu của A Kiều và cửa hàng son phấn của Thẩm Anh cũng không ngoại lệ.

Ngay khi A Kiều vui mừng vì công việc kinh doanh của mình, Thuần Khánh Đế cũng tuyên bố một sắc lệnh trước khi triều đình nghỉ lễ dài ngày, phong Tam hoàng tử Tuyên Vương làm Thái Tử, Tuyên Vương phi làm Thái Tử Phi, chuyển vào Đông Cung trong cùng ngày, năm sau chọn ngày tốt để tổ chức đại lễ lập trữ quân, các trắc phi và thiếp thất khác của Tuyên Vương phải đợi Thái Tử thỉnh phong riêng cho các nàng.

Cho dù thế nào, sắc lệnh này là tin vui đối với Triệu gia. Trong lúc nhất thời, các quan viên muốn thiết lập quan hệ với Triệu Yến Bình ngày càng nhiều, bởi vì không tiện tìm Triệu Yến Bình để kết bạn, các quan viên yêu cầu các phu nhân gởi thiệp mời Liễu thị và A Kiều, đồng thời tặng nhiều món quà khác nhau.

Triệu Yến Bình bảo A Kiều từ chối từng người, ngoại trừ trước đây có quan hệ tốt, năm nay Triệu gia ăn tết sẽ không nhận bất cứ món quà Tết nào của các quan viên khác.

Nói tóm lại, Tết năm nay ở Triệu gia cũng giống mọi năm, chỉ khác là: trong nhà giàu hơn và có thêm một đại tiểu thư.

Qua Tết, A Kiều và Mai thị gặp nhau, nghe Mai thị nói một số tin tức của hoàng gia.

Hóa ra Thuần Khánh Đế không vội phong Thái Tử mới, cơ thể ông còn khỏe mạnh cứng cáp, tuy các đại thần nóng lòng muốn quyết định chọn trữ quân nhưng Thuần Khánh Đế nhiều lần bày tỏ ông không vội vàng, các đại thần đành phải chịu đựng. Tuy nhiên Thuần Khánh Đế chỉ lớn hơn Tạ Hoàng Hậu ba tuổi, lần này Tạ Hoàng Hậu vừa qua đời, các đại thần phải nhìn nhận một thực tế, đó là, Thuần Khánh Đế đã tới tuổi, lỡ như ngày nào đó Thuần Khánh Đế đột ngột ra đi, trong triều không có Thái Tử, chẳng phải sẽ hỗn loạn hay sao?

Vì sự ổn định của giang sơn, dù biết Thuần Khánh Đế không thích nghe, các đại thần vẫn sôi nổi trình thư xin lập Thái Tử, thậm chí còn thỉnh Thuần Khánh Đế phong lại ngôi vị Hoàng Hậu. Trong đó đảng của Nhị hoàng tử Hoài Vương vui nhất, muốn thừa dịp Tạ Hoàng Hậu đã ra đi, vội vàng thỉnh phong cho mẫu phi của mình làm Hoàng Hậu, vậy hắn sẽ danh chính ngôn thuận trở thành con vợ cả, không giống như Tuyên Vương, chỉ được nuôi dưới danh nghĩa của Tạ Hoàng Hậu mà thôi.

Các đại thần làm phiền Thuần Khánh Đế, các phi tần cũng cố gắng tỉ tê bên tai Thuần Khánh Đế, Thuần Khánh Đế nghe đau cả đầu, lúc này mới đột ngột lập Tuyên Vương làm Thái Tử trong buổi họp triều, hoàn toàn trấn áp các cơn gió quỷ quái ở trên triều và hậu cung.

Nói về hoàng gia, Mai thị còn phổ cập cho A Kiều địa vị của các thê thiếp của Thái Tử Đông Cung, hạng nhất đương nhiên là Thái Tử Phi, chính thê có một không hai, hạng nhì là Thái Tử tần, tổng cộng có hai vị trí, hạng ba là Thái Tử tiệp dư, có bốn vị trí, còn lại là Thái Tử chiêu nghi không có giới hạn, ngoài ra còn có nha hoàn thông phòng không có danh phận.

“Hiện giờ quan gia nhà ngươi là quan ngũ phẩm, nếu Thái Tử gia có lòng phong Triệu cô nương một vị trí tốt, có thể làm Thái Tử tần.”

Bởi vì quan hệ cá nhân thân thiết, Mai thị nói suy đoán của mình cho A Kiều.

Địa vị ở Đông Cung có ý nghĩa ở chỗ, tương lai Thái Tử đăng cơ, muốn phong hậu và phong phi sẽ căn cứ vào địa vị nữ quyến ở Đông Cung. A Kiều bắt đầu chú ý tin tức trong Đông Cung.

Ngày 20 tháng 2 là ngày tốt, trong cung tổ chức đại lễ sắc phong trữ quân cho Thái Tử, các cáo mệnh phu nhân từ ngũ phẩm trở lên cũng có tư cách vào cung tham dự lễ.

A Kiều và bà bà Liễu thị lại đi.

Trời xuân se lạnh, hôm nay tuy thời tiết tốt nhưng gió rất lớn, thổi các lá cờ được dựng khắp nơi trên lễ đài bay phất phới.

A Kiều quỳ gối bên cạnh bà mẫu, hơi ngẩng đầu giống các mệnh phụ khác, nhìn Thái Tử và Thái Tử Phi sánh vai đi về phía quan viên làm lễ.

Từ vị trí của nàng chỉ nhìn thấy vạt áo lễ phục của hai vợ chồng tung bay theo gió, nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh và vững vàng của Thái Tử. So sánh với Thái Tử, dáng vẻ của Thái Tử Phi quá mảnh mai gầy gò, gió lại lớn khiến người ta lo lắng không biết nàng có bị gió thổi bay hay không.

Khi đại lễ kết thúc, đầu gối của A Kiều bị đau, lúc đi theo dòng người ra ngoài, A Kiều thoáng thấy có vị phu nhân nhanh chóng lấy một cái khăn trong cổ tay áo ra lau mũi rồi vội vàng nhét vô lại. A Kiều liếc nhìn cái mũi đỏ ửng của phu nhân đó, kịp thời thu lại ánh mắt để người ta khỏi xấu hổ.

Sau khi xem náo nhiệt, vào đầu tháng 3, A Kiều nhận được tin, Thái Tử thỉnh phong Thái Tử tần cho Hương Vân cô nương, Thuần Khánh Đế chấp thuận. Cho đến nay, tuy Hương Vân cô nương bị tước đoạt phong hào trắc phi lúc trước, hiện tại cũng giống trắc phi Trương thị của Tuyên Vương, đều trở thành Thái Tử tần, địa vị chỉ đứng sau Thái Tử Phi ở Đông Cung.

Vành mắt Liễu thị đỏ hoe khi biết tin.

Nếu Thái Tử có thể tiếp tục yêu thương nữ nhi như vậy, ngày nào đó Thái Tử đăng cơ, nữ nhi trở thành phi tử, bà sẽ có cơ hội vào cung thỉnh an nữ nhi phải không?

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu mong chờ Tuyên Vương được phong làm trữ quân, hy vọng Thái Tử đăng cơ vì sự vinh hoa phú quý của gia tộc, vì bà quan tâm vinh quang và thể diện, nhưng đối với Liễu thị, bà chỉ có hy vọng đơn giản là mong được một cơ hội gặp lại nữ nhi.

A Kiều không biết nên an ủi bà mẫu thế nào, sau khi Triệu Yến Bình về, A Kiều bảo Triệu Yến Bình nói chuyện với bà mẫu, dù sao cũng là mẹ con ruột, sự an ủi của Triệu Yến Bình sẽ tốt hơn nàng.

Triệu Yến Bình không biết có thể nói gì, điều duy nhất có thể an ủi mẫu thân là, nếu truyền ra ngoài sẽ là tội lớn, Thuần Khánh Đế còn sống, lại là một minh quân, Triệu Yến Bình không thể trù ẻo Thuần Khánh Đế chết sớm, nhường ngôi cho Thái Tử vì người nhà muốn được sớm gặp muội muội.

Hắn ẵm nữ nhi đi qua.

Cuối tháng này, tiểu Sơ Cẩm sẽ tròn một tuổi. Bé phát triển tốt, cho dù mới một tuổi đã biết đi, mặc một bộ quần áo mùa xuân màu hồng nhạt, đi nghiêng ngả giống cái bánh màu hồng. Động tác linh hoạt, tiểu Sơ Cẩm cũng khéo miệng, biết kêu cha và nương nương, biết kêu tổ mẫu “Mỗ mỗ”, Triệu Yến Bình đặt nữ nhi xuống đất, tiểu Sơ Cẩm tự mình bước đến bên cạnh tổ mẫu, giơ cánh tay nhỏ muốn tổ mẫu ẵm bé.

Nhìn thấy cháu gái bé bỏng đáng yêu, Liễu thị nở nụ cười, tự mình thông suốt.

Nhi tử có tương lai tươi sáng, con dâu biết quản gia, hai nữ nhi có số phận riêng, không gặp mặt nhưng biết hai chị em đều có trượng phu yêu thương, bà đã thấy đủ!



Ngày 26 tháng 3, ánh nắng tươi đẹp, Triệu gia tổ chức sinh nhật 1 tuổi cho tiểu Sơ Cẩm.

Thiệp mời đã được phát ra vài ngày trước, Triệu Yến Bình xin Thái Kỳ nghỉ một ngày. Ngày 25, Triệu Yến Bình cố ý làm thêm nửa canh giờ ở Đại Lý Tự, lúc chạng vạng tối, hắn mới thu dọn gọn gàng trên bàn, chào tạm biệt vài quan viên làm trễ rồi rời đi.

Đi ra khỏi Đại Lý Tự, Triệu Yến Bình ngẩng đầu, thấy một cặp chủ tớ đang đứng bên trái sư tử đá, chủ tử là một thiếu niên lang tuấn tú…

Nhìn rõ mặt thiếu niên lang, Triệu Yến Bình ngẩn người, bước nhanh xuống mấy bậc thang, đi tới trước mặt thiếu niên lang, chắp tay nói: “Hạ quan bái kiến tam gia.”

Tiêu Luyện kinh ngạc: “Cậu nhận ra ta?”

Lông mi dài của Triệu Yến Bình khẽ nhúc nhích vì nghe tiếng Cậu một cách tự nhiên quen thuộc nhưng vẫn cụp mắt, cung kính trả lời: “Đã thấy hai lần trong bữa tiệc trong cung.”

Tiêu Luyện đã hiểu, hóa ra không chỉ mình cậu tò mò Cậu trông thế nào, Cậu cũng nhớ thương cậu.

Nhìn thấy mặt trời đã lặn, Tiêu Luyện nuối tiếc: “Hôm nay Cậu tan việc trễ, ta vốn muốn nói chuyện nhiều chút.”

Nhờ vậy Triệu Yến Bình mới biết cháu trai đã đợi hắn rất lâu, vội cúi đầu xin lỗi.

Tiêu Luyện không thích hắn khách khí như vậy, lấy một cái túi trong tay áo ra, cầm hai tay đưa cho Triệu Yến Bình: “Cậu, đây là quà tặng sinh nhật nương của ta cho biểu muội, phụ vương bảo ta tới giao cho Cậu.”

Triệu Yến Bình vốn đang lo lắng cháu trai tự động đến tìm hắn có bị rắc rối gì không, biết được Thái Tử cũng biết chuyện này nên yên tâm, hắn nhận cái túi, nhờ cháu trai chuyển lời cám ơn của hắn đến Thái Tử và Thái Tử Tần.

Tiêu Luyện thấy hắn có nề nếp và tuân theo quy củ, nghĩ thầm người Cậu này chẳng thú vị gì cả.

Nhưng dù không thú vị cũng là Cậu ruột của mình, Tiêu Luyện cởi ngọc bội trên người, đưa cho Cậu: “Phụ vương bảo ta tới tặng quà, trước đây chưa chào hỏi, trong lúc vội vàng ta không kịp chuẩn bị thứ gì nên đưa ngọc bội này cho biểu muội, trên mặt có khắc hồ lô, chúc biểu muội phúc lộc trường thọ.”

Ngọc bội tốt như vậy, có lẽ là Thái Tử cho cháu trai, Triệu Yến Bình không dám lấy, muốn từ chối, Tiêu Luyện chê hắn dài dòng, dẫn thái giám Đại Bạn chạy đi.

Nhìn thiếu niên lang nghênh ngang rời đi, Triệu Yến Bình lắc đầu bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên ý cười.