Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 159




Editor: Trà Xanh

Lư thái công không thích tiểu Triệu Phưởng nhiều như Sơ Cẩm. Khi Sơ Cẩm còn nhỏ, Lư thái công thường xuyên ôm tiểu nha đầu, đến lượt Triệu Phưởng, Lư thái công hiếm khi rờ đầu nam oa. Tuy rằng hôm tết ông lì xì cho Mạnh Chiêu, Sơ Cẩm và Triệu Phưởng như nhau, ngoại trừ tiểu Triệu Phưởng còn nhỏ chưa hiểu gì, mọi người đều nhìn thấy được Lư thái công thiên vị Sơ Cẩm, ngay cả đối với hai anh em Lư Tuấn và Lư Nghi, ông cũng nhíu mày, bày tỏ vẻ mặt không thích.

Nhưng tình trạng này kéo dài không được bao lâu, đến tháng sáu là tiệc đầy năm của Triệu Phưởng, Lư thái công 76 tuổi đã tới vì nể tình.

A Kiều có ý dỗ lão thái công vui, nàng đem bộ sách “Tuyển tập xử án của Lư thái công” mà nàng tặng Triệu Yến Bình trước đây ra ngoài, đặt lên tấm vải đỏ thay cho sách vỡ lòng bình thường để hài tử chọn đồ đoán tương lai.

“Tẩu tử muốn Phưởng nhi biến thành lão thái công thứ hai hay sao?” Thẩm Anh cười nói.

Cuối năm ngoái, Thẩm Anh và Tạ Dĩnh dọn về kinh thành, Tạ Dĩnh làm lang trung ở Hộ Bộ, quan văn ngũ phẩm, tương lai tươi sáng. Thẩm Anh vừa kinh doanh cửa hàng vừa chăm sóc hai anh em Tạ Tử Hành và Tạ Miên Miên. Bà mẫu Vĩnh Bình hầu phu nhân của nàng đã lớn tuổi, không còn sức để đấu với Thẩm Anh, cho dù có sức, Thẩm Anh cũng không sợ bà.

Vĩnh Bình hầu hàng năm nhắm mắt làm ngơ, không xen vào chuyện tranh đấu gay gắt của các nữ quyến trong nhà, ông đã lớn tuổi, đã rút lui khỏi quan trường, rãnh rỗi thì đi ra ngoài chơi chim, câu cá, sống vui vẻ thoải mái.

A Kiều nhìn tiểu nhi tử trên giường đất, nhìn Lư thái công đang nheo mắt, cười nói: “Phưởng nhi học được bản lĩnh của cha nó là ta đã thấy đủ, không dám hy vọng nó có thể sánh vai cùng sư tổ gia gia.”

Lời tâng bốc này nghe rất hay, Lư thái công liếc nhìn Triệu Yến Bình và nở nụ cười.

Cháu dâu Mai thị của Lư thái công lại không vui, trừng mắt nhìn A Kiều: “Sư tổ gia gia cái gì, phải là sư tổ lão thái gia, ngươi đừng nâng vai vế của Phưởng nhi, nó lớn lên là huynh đệ của Tuấn nhi.”

Người lớn nói chuyện, tiểu Triệu Phưởng mặc một cái yếm đỏ ngồi ở trên giường đất, ai nói gì thì cậu nhìn người đó.

Sơ Cẩm mới một tuổi đã biết chạy biết nhảy, nói chuyện cũng lưu loát, Triệu Phưởng không bằng tỷ tỷ, đi đứng còn nghiêng ngả, nói chuyện từng chữ, nhưng khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống Triệu Yến Bình, tương lai nhất định là một thiếu niên tuấn tú.

“Bắt đầu đi.” Triệu Yến Bình nói.

A Kiều dỗ nhi tử đi lấy đồ cậu thích.

Triệu Phưởng bắt đầu bò, bò từ đầu này đến đầu kia, bò tới bò lui, cuối cùng dừng lại phía trước “Tuyển tập xử án của Lư thái công”, cố gắng dùng cánh tay nhỏ như củ sen cầm quyển sách của sư tổ lão thái gia, cầm không nổi, Triệu Phưởng vỗ bàn tay nhỏ lên bìa sách, cúi đầu lật xem, rõ ràng là lật ngược, nhưng tựa như cậu có thể đọc hiểu, đọc xong bên trái rồi đọc bên phải, sau đó tiếp tục lật.

Lư thái công nhìn tiểu Triệu Phưởng bằng ánh mắt khác hẳn.

Triệu Yến Bình rất vui, nếu nhi tử thực sự có ý này, hắn ít nhất không cần lo lắng nhi tử sẽ biến thành kẻ ăn chơi trác táng trong tương lai.

Ở bên Triệu gia đang náo nhiệt, Vĩnh Bình Hầu phủ đột nhiên phái người đến, nói là phu nhân Vĩnh Bình hầu bị hôn mê, thỉnh Tam phu nhân mau trở về.

Thẩm Anh đương nhiên không có tình cảm mẹ chồng nàng dâu với phu nhân Vĩnh Bình hầu, nhưng buổi sáng trước khi rời nhà, nàng đưa bọn nhỏ đến chào phu nhân Vĩnh Bình hầu thì thấy bà vẫn ổn, ngoại trừ không vui mỗi khi gặp nàng thì không có gì khác thường, tại sao lại đột nhiên hôn mê?

Thẩm Anh giật mình.

Hạ nhân của hầu phủ giải thích: “Hình như là ngủ gật, lúc vừa thức dậy thì đột ngột ngã xuống.”

Triệu Yến Bình nhíu mày, triệu chứng này rất giống với triệu chứng trúng gió của lão thái thái.

Không riêng gì Triệu lão thái thái, rất nhiều người lớn tuổi dễ dàng mắc phải bệnh này.

“Con mau về xem một chút đi.” Liễu thị giục nữ nhi.

Thẩm Anh hiểu rõ, chào các khách khứa, dẫn con cái vội vàng về phủ.

Gia đình sui gia xảy ra chuyện, cho dù ngày thường không gặp, bầu không khí bữa tiệc của Triệu gia cũng trầm hẳn xuống.

Lư lão thái công chầm chậm thở dài: “Lớn tuổi là như vậy, sống lâu thêm một năm là phần thưởng của Diêm Vương gia, nếu Diêm Vương gia nhớ tới ngươi sẽ phái tiểu quỷ tới mời ngươi, không quan tâm ngươi giàu hay nghèo, đến lúc rời đi thì phải đi, không ai có thể nán lại.”

Mai thị nói nhỏ: “Người ta chỉ hôn mê, người nói vậy, nếu bị hầu phu nhân nghe thấy, người ta không hận người chắc?”

Lư thái công trừng mắt: “Ta nói bản thân mình, liên quan gì đến bà ấy?”

A Kiều nghiêm mặt nói: “Ngài nói chính mình cũng không được, ngài phải sống lâu trăm tuổi, ta còn nhờ ngài dạy P nhi có bản lĩnh, ngài đừng hòng lười nhác bỏ lại chúng ta.”

Hai tiểu tức phụ cùng trừng ông, Lư thái công hừ lạnh, không nói gì nữa.

Tiệc tan, khách khứa ra về, cả nhà A Kiều một lòng chờ tin tức từ Vĩnh Bình Hầu phủ.

Vào lúc hoàng hôn, hầu phủ phái người tới báo tang, Vĩnh Bình hầu phu nhân đã qua đời.



Vĩnh Bình Hầu phủ dựng lều tang lễ cho hầu phu nhân, bạn bè và bà con đều đến phúng điếu.

Cả nhà A Kiều cũng đến.

Tạ Dĩnh và ba huynh đệ cùng cha khác mẹ dắt theo thê tử và con cái mặc áo tang quỳ trước linh cửu, hai huynh trưởng và tẩu tử của Tạ Dĩnh đều khóc, vẻ mặt Tạ Dĩnh trầm mặc, không có nước mắt, nhưng Thẩm Anh có bôi chút ớt cay trên khăn nên đôi mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, tạo ra dáng vẻ cần có.

A Kiều cũng bôi chút đồ lên khăn, thoáng rơi chút nước mắt, nhiều quá thì người ta cũng không tin.

Liễu thị nhìn quan tài của Vĩnh Bình hầu phu nhân, buồn bã không thể nói, có một sự suy sụp vì đồng cảm. Bà chỉ nhỏ hơn Vĩnh Bình hầu phu nhân ba tuổi, bây giờ Vĩnh Bình hầu phu nhân đã qua đời, bà còn sống được bao lâu?

Sau khi phúng điếu xong, hạ nhân của hầu phủ đưa cả nhà đến phòng đãi khách bên cạnh, mới vừa đi chưa xa, ngoài cửa hầu phủ vang lên tiếng cung nhân thông báo, Thái Tử đi cùng Thái Tử Phi tới phúng viếng.

A Kiều, Triệu Yến Bình và Liễu thị cùng dừng bước, lập tức quỳ xuống như những người khách xung quanh.

A Kiều và Triệu Yến Bình đều cúi đầu theo đúng quy củ.

Liễu thị không kìm được, lén ngước mắt, nhìn Thái Tử và Thái Tử Phi cách đó không xa.

Thái Tử mặc trang phục màu đen, không để tang, Thái Tử Phi mặc đồ tang trắng, nghiêm trang đi từng bước đến lều tang lễ, gương mặt tái nhợt thấm đẫm hai hàng lệ rơi, khóc trong âm thầm.

Thái Tử Phi dập đầu lạy ba cái trước lều tang lễ, thắp nhang, nói vài lời an ủi Vĩnh Bình hầu và ba đệ đệ, sau đó cùng Thái Tử rời đi.

Mẫu thân qua đời, nữ nhi chưa xuất giá phải để tang ba năm, nữ nhi đã xuất giá chỉ cần để tang một năm, nữ tử gả vào hoàng gia cũng vậy, nhưng được Thái Tử đi về chung để phúng viếng là coi như được hoàng gia khai ân, lạy xong phải rời đi, không thể ở lại lâu hơn.

Nhìn bóng dáng Thái Tử và Thái Tử Phi, phu thê thế tử, nước mắt Liễu thị rơi như mưa.

Thái Tử Phi chỉ có thể như thế, ngày bà ra đi, có lẽ nữ nhi cũng không thể rời cung phải không?

Thật lâu mới tìm được nữ nhi, ngoại trừ mười chín ngày đó, bà không hề nói câu nào khác với nữ nhi, để được nói chuyện thêm, bà phải sống khỏe mạnh, sống đến lúc Thái Tử lên ngôi, sống đến lúc nữ nhi được phong phi, sống đến ngày có tư cách vào cung để thỉnh an nữ nhi!



Không lâu sau khi phu nhân Vĩnh Bình hầu được mai táng, Liễu thị bị bệnh.

Triệu Yến Bình thỉnh danh y ở kinh thành đến khám bệnh cho mẫu thân, sau khi khám, vẻ mặt danh y rất nghiêm trọng, gọi hai vợ chồng Triệu Yến Bình ra ngoài, nói rằng Liễu thị bị bệnh gan, không phải mới bị một hai năm, trước đây còn trẻ không có biểu hiện nhiều, bây giờ lớn tuổi, bệnh bộc phát như núi đổ.

Danh y kê một đơn thuốc, dặn dò Liễu thị uống thuốc đúng giờ, điều trị xong thì có thể sống thêm năm sáu năm, nếu bà tiếp tục tích tụ như vậy, có lẽ chỉ còn hai ba năm, hoặc một hai năm, không ai chắc chắn được.

Triệu Yến Bình tiễn danh y đi ra ngoài, một mình A Kiều ở phòng bên khóc thật lâu, nàng về phòng mình trang điểm lại, che đi vành mắt đỏ mới dám đi vào gặp bà mẫu.

Nàng trang điểm chính là giấu đầu hở đuôi, Liễu thị nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Lang trung nói thế nào? Con nói cho ta biết, ta không cần đoán lung tung.”

A Kiều lập tức bật khóc.

Triệu Yến Bình đã quay lại, Liễu thị hỏi nhi tử.

Tuy Triệu Yến Bình không khóc, nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe, nói những lời của danh y cho mẫu thân.

Liễu thị suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Còn năm sáu năm, cũng khá tốt, có thể thấy Chiêu nhi cưới vợ, có lẽ cũng có thể đưa Sơ Cẩm xuất giá.”

Triệu Yến Bình đột nhiên rời chỗ này, đi đến bên cửa sổ đứng, quay lưng về phía họ.

A Kiều khó chịu, vừa khóc vừa hỏi bà mẫu: “Nương, người lo lắng điều gì, tuy người không gặp được Hương Vân, nhưng nữ nhi đã xuất giá đều như vậy, gả gần thì mỗi năm có thể về nhà mẹ ruột vài lần, gả xa thì có lẽ vài năm mới gặp một lần. Người biết Hương Vân ở trong cung sống yên ổn là được rồi, anh em quận vương gia cũng rất tốt, người có gì không bỏ xuống được?”

Liễu thị cười khổ.

Không phải bà không buông bỏ được, mà là bà hối hận.

Nếu năm đó bà không tái giá, nữ nhi sẽ không lưu lạc, sẽ không ở am ni cô chịu nhiều đau khổ. Hiện giờ nữ nhi có cuộc sống tốt nhưng bà không quên được những lời mà sư thái của am ni cô từng nói, ngày ngày đêm đêm lấy kim đâm để tra tấn, bà không thấy, nhưng bà nghĩ về nó. Mỗi lần nhìn thấy Sơ Cẩm, bà nghĩ đến cuộc sống mà nữ nhi phải trải qua ở thời điểm đó, bà thường xuyên mơ thấy cảnh tượng kia, mơ thấy nữ nhi ở am ni cô khóc lóc gọi nương.

Nếu bà không tái giá, Thẩm viên ngoại sẽ không xa cách với nhi tử ruột bởi vì muốn che chở cho bà, cuối cùng đang khỏe mạnh lại chết một cách tức tưởi.

Tất cả là lỗi của bà.

Liễu thị cũng muốn khuyên bản thân, cũng muốn sống lâu trăm tuổi, mỗi năm vào cung thỉnh an nữ nhi, để nhi tử làm quan thêm nhiều năm, đừng bị cái chết của bà làm cho liên lụy giống như ba huynh đệ của Tạ Dĩnh, tất cả phải từ quan để làm tròn đạo hiếu. Vĩnh Bình Hầu phủ có nền tảng vững chắc ở kinh thành, sau ba năm giữ hiếu thì chắc chắn có thể phục hồi chức quan, nhi tử hoàn toàn dựa vào chính mình để bước lên vị trí này, nếu thật sự từ quan ba năm, quý nhân trong cung vẫn còn nhớ tới hắn hay sao?

Nhưng bà không thể nói những điều này, nói ra chỉ khiến nhi tử và con dâu khó chịu.

“Đây là căn bệnh do trước kia không tìm được Hương Vân. Hiện giờ nhà chúng ta có cuộc sống tốt như vậy, ta đâu có gì không thể buông bỏ. Đừng khóc nữa, lang trung đã kê toa phải không? Nương sẽ thành thật uống thuốc, không phải năm sáu năm, ở với các con tám năm hay chín năm cũng không thành vấn đề.”

Liễu thị mỉm cười nói với con dâu.

A Kiều không tin, từ lúc Vĩnh Bình hầu phu nhân xảy ra chuyện, bà mẫu không có tinh thần, khẳng định là đang giấu tâm sự gì đó.

Liễu thị đành phải giải thích: “Nương chỉ sợ, sợ mình không còn nhiều thời gian, dù sao thì ta cũng cùng tuổi với bà ấy.”

A Kiều hứ hai cái: “Nhiều người cùng tuổi, có thấy ai cùng tuổi hẹn nhau đến đó đâu, đừng nói chi xa xôi, lão thái công lớn hơn người hai mươi tuổi, thân thể vẫn cứng cáp. Có một người đại thọ như vậy bên cạnh, sao người đi so sánh với người đoản thọ?”

Liễu thị cười nói: “Được rồi, nương biết sai rồi, sau này nương chỉ so với lão thọ tinh, được chưa?”

A Kiều khóc đến nỗi mũi đỏ bừng.

Liễu thị nhìn con dâu, nhìn nhi tử đứng bên kia, trong lòng chậm rãi dấy lên tinh thần.

Bà thật sự muốn cố gắng sống lâu hơn, Đại Lý Tự Khanh Thái Kỳ cũng đã 60 tuổi, ngày nào đó Thái Kỳ không làm nữa, nhi tử sẽ thăng quan, khi nào nhi tử thỉnh cáo mệnh mới cho bà, bà có thể kiếm thêm tiền cáo mệnh cho nhi tử và con dâu, tứ phẩm cáo mệnh được 188 lượng, tam phẩm sẽ nhiều hơn.

Quách Hưng hốt thuốc về, Thúy Nương lập tức nấu rồi đem đến, danh y kê toa thuốc thật sự rất tốt, sau khi uống ba lần, khí sắc của Liễu thị khá hơn nhiều.

Tuy thuốc chỉ chữa được triệu chứng chứ không chữa được tận gốc, nhưng Liễu thị có thể đi lại, đi dạo trong vườn hoặc trêu chọc tôn tử, nhìn như không có bệnh gì. A Kiều và Triệu Yến Bình nhìn thấy vậy, trong lòng cũng thoải mái một chút.

Đến tháng 8, đoan quận vương phủ truyền đến tin vui, Tiết Ninh có thai.

Tin tức này khiến Liễu thị phấn chấn tinh thần, nghĩ đến sự trường thọ của Lư lão thái công, Liễu thị cũng bảo nhi tử tìm một bộ Ngũ Cầm Hí, mỗi sáng hăng say tập luyện.

Một người luyện thì chán, A Kiều bận rộn quản gia, Liễu thị hẹn hai lão phu nhân hàng xóm cùng nhau tập luyện bên cạnh Nam Viên.

Phong cảnh của Nam Viên quá đẹp, hai lão phu nhân càng sẵn lòng.

A Kiều thấy ba vị trưởng bối tập luyện vui vẻ, nàng kêu thợ thêu may ba bộ quần áo giống nhau cho ba người, như vậy trông đẹp hơn khi tập luyện.