Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 193




Editor: Trà Xanh

Khi Tuyên Vương đến Đại Lý Tự, trời đã chạng vạng, các nơi trong cung đều thắp đèn.

Vụ án này liên quan đến một vị trắc phi của Tuyên Vương, hắn tới nghe cũng hợp tình hợp lý, Lư thái công sai người đem ghế đến.

Tuyên Vương ngồi bên trái phía dưới Lư thái công, ngồi xong, hắn liếc mắt nhìn phu thê Từ thượng thư và Lỗ thị gần nhất, sau đó nhìn về phía “Từ thị” đang cúi đầu quỳ ở đó. Là một nghi can, đãi ngộ có thể tốt được bao nhiêu, nàng quỳ trên gạch đá lạnh lẽo cứng rắn, ở đây không có lửa than, nàng chỉ mặc một áo khoác trong nhà, hai tay chống trên mặt đất bị đông lạnh đến trắng bệch.

Tuyên Vương nghĩ tới cái đêm nàng lén chạy tới chính viện để mời sủng.

Hắn ôm chân nàng vào lòng hết sức yêu thương, e rằng cũng không hiếu thuận đối với hoàng đế lão tử đến độ này, nàng thì sao, không nói được với hắn lời thật lòng nào.

Xứng đáng!

Tuyên Vương ngoảnh mặt đi, khi hắn thấy rõ Liễu thị và Thẩm Anh bên cạnh Triệu Yến Bình, không cần hỏi gì nữa, nàng chính là Triệu Hương Vân.

Làm sao một nữ tử bị lưu lạc trong dân gian mười chín năm lại lọt vào tay Lỗ thị?

Vì sao thất lạc với người nhà, trước khi bị Lỗ thị bắt đóng giả làm con gái Từ gia, nàng ở đâu?

Tuyên Vương không biết vì sao mình suy nghĩ những điều này, nhưng hắn không khống chế được, hắn đặt nữ nhân này trong lòng bàn tay yêu thương chín năm, nàng đã trở thành một miếng thịt trên người hắn, hắn không nỡ cắt sạch sẽ.

Tất cả mọi người đến đông đủ, Lư thái công ngồi lại chỗ cũ, thẩm vấn Hương Vân lần nữa: “Nếu ngươi đã thừa nhận mình không phải là Từ Uyển Di, vậy ngươi là ai? Nguyên quán ở đâu?”

Hương Vân rất lạnh, trước khi Vương gia tới nàng đã lạnh, Vương gia tới, nàng càng lạnh hơn.

Lúc người khác không hỏi nàng, trong đầu nàng toàn là hai đứa nhỏ, người ta hỏi, Hương Vân mới suy nghĩ và trả lời theo bản năng.

Nàng là ai, nàng là Triệu Hương Vân.

Nhưng nàng phạm tội khi quân, nàng không thể để ca ca bị liên lụy.

Đến cuối cùng làm ma, nàng chỉ có thể làm một hồn ma không tên không họ, không ai nhớ đến.

Thân thể lạnh lẽo, trái tim không ngừng rơi lệ, trán của Hương Vân dán sát gạch, nức nở nói: “Dân nữ thất lạc với người nhà từ khi còn bé, từ lâu đã quên nhà mình ở đâu. Từ lúc dân nữ bị Kinh ma ma đưa đến am ni cô, am chủ của am ni cô tra tấn ta ngày đêm, ép ta phải quên tên thật và hoàn toàn coi mình là Từ Uyển Di, dân nữ dần dần quên mọi chuyện.”

Lư thái công chưa kịp nói chuyện, Tuyên Vương cười lạnh, chất vấn: “Tra tấn ngày đêm? Tra tấn kiểu gì khiến ngươi quên tên thật?”

Sự hoảng sợ này quá giả, nàng rõ ràng nhớ rõ, từ lâu đã lo lắng sẽ rơi đầu!

Đã từng là người bên gối, đương nhiên Hương Vân nhận ra giọng nói Tuyên Vương, tiếng cười lạnh khiến cả người nàng run rẩy, nói không ra lời.

Tuyên Vương không nhìn thấy mặt nàng, đoán nàng đang tìm cớ, lập tức hỏi ni cô đang quỳ phía sau: “Ngươi là nhân chứng ở am ni cô? Ngươi nói đi.”

Đang ở Đại Lý Tự, Tĩnh Văn sư thái không dám giấu giếm, trước tiên nhấn mạnh rằng mọi việc là do am chủ làm, không liên quan đến bà, sau đó lần lượt kể tất cả những sự việc trong quá khứ: “Nàng nói, dạy dỗ tiểu cô nương không thể dùng roi và gậy vì sẽ để lại vết sẹo, dùng kim là thích hợp nhất, đau nhiều nhưng sẽ không để lại sẹo……”

Theo lời kể của Tĩnh Văn sư thái, Hương Vân dường như quay về am ni cô lần nữa, nàng nằm trên mặt đất, dần dần khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nghĩ tới hài tử, Hương Vân ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Tuyên Vương: “Vương gia, dân nữ thật sự không cố ý lừa gạt ngài, dân nữ đã quên mọi chuyện, dân nữ cũng không sợ chết, chỉ lưu luyến Luyện nhi và Sí nhi, ngài, ngài đừng trút giận lên bọn chúng……”

Chẳng lẽ tất cả sự dịu dàng đều là giả sao, bởi vì thân phận của nàng đã thay đổi, hắn không hề thương nàng chút nào sao?

Hương Vân không cầu được sống, chỉ cầu xin hắn đối xử tử tế với hai đứa nhỏ.

Nàng khóc rất nhiều, nhưng Tuyên Vương chỉ nhìn thấy hình ảnh nàng trong am ni cô, một bé gái nho nhỏ bị lão ni lấy kim đâm, không có chỗ trốn, khóc cũng không có ai bảo vệ, hôm nay chịu đựng xong, ngày mai lại tiếp tục, ngày qua ngày, suốt năm sáu năm, thậm chí ngủ cũng không yên, say rượu cũng bị người ta đâm!

Hắn thà rằng mình bị thương chứ không động đến một đầu ngón tay của nữ nhân, vậy mà lại bị một lão ni trong am ni cô tra tấn ngày đêm!

Trán và mu bàn tay đã nổi gân xanh, Tuyên Vương nhìn chằm chằm Tĩnh Văn sư thái đầy hung ác: “Ngươi đã vào kinh, tại sao am chủ không tự mình tới vạch trần?”

Am chủ ở đâu? Hắn muốn tự tay chém bà ta một vạn khúc!

Tĩnh Văn sư thái bị ánh mắt đầy sát khí của hắn dọa sợ, nhưng bà cũng không biết am chủ ở đâu, đã bị một người không quen biết bắt đi từ lâu.

Tuyên Vương nhắm mắt.

Người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Anh là người của Vĩnh Bình Hầu phủ, Tạ Dĩnh chưa từng gặp Hương Vân trong vương phủ, Vĩnh Bình hầu phu nhân và Tạ Hoàng Hậu ở trong cung đã gặp, đảng phái của Hoài Vương có thể tìm được Tĩnh Văn sư thái, chứng tỏ am chủ bị người của Tạ Hoàng Hậu bắt, giấu ở nơi nào đó chờ tương lai sẽ đối phó với Hương Vân, đối phó với sủng phi của hắn.

Tiếp theo là Hương Vân nhận người nhà, Tuyên Vương nhắm mắt lại cũng có thể phân biệt được giọng của nàng từ tiếng khóc của ba nữ nhân.

May mắn thay Triệu Yến Bình vẫn còn thông minh, biết đẩy tội khi quân của Hương Vân lên đầu Lỗ thị vì đã ép nàng, thỉnh Lư thái công chủ trì công bằng.

“Ý Vương gia thế nào?”

Tuyên Vương lạnh lùng nói: “Đại nhân cứ xử theo lẽ công bằng, đừng lo lắng cho bổn vương.”

Nói xong, Tuyên Vương sải bước rời đi.

Hắn đi gặp phụ hoàng trước, cầu xin phụ hoàng phạt Triệu thị nhẹ chút.

Được phụ hoàng nhận lời, Tuyên Vương đi gặp Tạ Hoàng Hậu.

Tạ Hoàng Hậu đang ăn tối, biết hắn tới nên ra lệnh cung nữ chuẩn bị thêm một bộ chén đũa.

Tuyên Vương không ăn, hắn đến đây không phải để dùng bữa, nói với Tạ Hoàng Hậu về vụ án mà Đại Lý Tự đang xử.

Tạ Hoàng Hậu thở dài: “Triệu thị cũng có số khổ, bị người ta ép phạm phải tội khi quân, coi như nàng có công sinh hai nhi tử cho con, ta sẽ đến gặp hoàng thượng để cầu xin cho nàng không bị mất mạng.”

Tuyên Vương nói với gương mặt vô cảm: “Không dám phiền mẫu hậu, nhi thần đã cầu xin phụ hoàng, nhi thần tới gặp mẫu hậu vì hy vọng mẫu hậu giúp nhi thần tìm một người.”

Tạ Hoàng Hậu nghi ngờ: “Con muốn tìm ai?”

Tuyên Vương nhìn bà nói: “Am chủ Định Từ của am ni cô, bà hại Triệu thị, nhi thần không giết bà thì khó có thể hả giận. Nhi thần sẽ phái người đi tìm bà ta, nhưng nhân lực của nhi thần có hạn, khẩn cầu mẫu hậu cũng phái chút nhân lực hỗ trợ, bất kể sống hay chết, chỉ cần mẫu hậu giúp nhi thần tìm được Định Từ, nhi thần vô cùng biết ơn.”

Tạ Hoàng Hậu nhíu mày, ngập ngừng: “Ngự sử muốn tố cáo Từ thượng thư cũng chưa tìm được Định Từ, ta……”

Tuyên Vương không nói gì, chỉ nghiêm nghị nhìn bà.

Tạ Hoàng Hậu nói bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu con kiên trì, ta sẽ phái người tìm giúp con.”

Tuyên Vương chắp tay: “Đa tạ mẫu hậu, nhi thần cáo lui.”

Tạ Hoàng Hậu nhìn bóng dáng của hắn, sắc mặt tối sầm.

Bà thật sự không ngờ, Hoài Vương và Huệ phi cũng phát hiện sự tương đồng giữa Thẩm Anh và Triệu thị, cũng điều tra được am ni cô ở Từ Châu phủ, hiện tại sự việc vỡ lỡ, với tài trí của Tuyên Vương, đoán được Định Từ sư thái đang ở trong tay bà là hết sức bình thường, Tạ Hoàng Hậu chỉ không nghĩ tới, Tuyên Vương sẵn lòng đến trước mặt bà để vén tấm màn này vì Triệu thị.

Tuyên Vương tới gặp bà đòi người, bà cho, còn có thể vớt sự “vô cùng biết ơn”, bà không cho, Tuyên Vương không làm gì được bà nhưng có thể đối phó với chất nữ.



Hương Vân trải qua một đêm trong nhà giam cùng với mẫu thân Liễu thị, ca ca Triệu Yến Bình và muội muội Thẩm Anh.

Ca ca an ủi nàng, nói rằng tội của nàng không đến mức bị chém đầu, bảo nàng đừng quá sợ hãi.

Hương Vân mỉm cười gật đầu, thật ra trong lòng vẫn sợ, càng sợ hơn trước đây, lúc trước chỉ lưu luyến hai đứa nhỏ, hiện tại còn thêm ba người thân. Nếu thật sự sống sót, cho dù không được gặp lại hai đứa nhỏ, nàng có thể nghe được tin tức của chúng, còn có người nhà làm bạn, nàng đã thấy mãn nguyện.

Rạng sáng ngày hôm sau, Hương Vân mới phát hiện mẫu thân ngủ nhưng nắm tay nàng suốt đêm.

Ánh sáng mờ mờ, Hương Vân nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt của mẫu thân, nàng cũng là mẹ, biết mấy năm nay nàng khổ cực, mẫu thân không tìm được nàng, trong lòng nhất định cũng khổ, còn ca ca……

Hương Vân quay đầu, nhìn về phía bên kia của nhà giam.

Triệu Yến Bình thức dậy sớm, vẫn luôn nhìn muội muội, phát hiện muội muội nhìn sang, hắn mỉm cười.

Hương Vân cũng cười.

Kỳ thật vẫn xa lạ, ca ca trong trí nhớ mơ hồ là nam hài tử, ca ca trước mắt sắp 30 tuổi, vóc dáng cao lớn uy nghiêm, nhưng máu mủ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hắn trông lạnh lùng nhưng Hương Vân nhìn thấy thân thiết.

Không lâu sau khi cả nhà bốn người ăn xong bữa sáng, Lư thái công tự mình dẫn người tới tuyên chỉ, nhóm người Lỗ thị bị xử tử toàn bộ, Từ thượng thư bị cách chức quan, ba đời con cháu không thể làm quan, Hương Vân bị mất danh hào trắc phi nhưng vẫn là thiếp thất của Tuyên Vương, sự trừng phạt dành cho nàng vậy là nhẹ, Triệu Yến Bình, Liễu thị và Thẩm Anh không có tội, được thả ngay lập tức.

Nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Lư thái công, Hương Vân đột nhiên cảm thấy như đang nằm mơ.

Nàng không những còn sống, còn có thể tiếp tục ở lại vương phủ, tiếp tục làm bạn với hai đứa nhỏ?---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lư thái công cười nhắc nhở nàng: “Nghe nói, Vương gia đến gặp hoàng thượng để cầu tình.”

Cho dù đáng thương cũng là tội khi quân, nếu không nhờ Tuyên Vương cầu tình, chưa chắc Hoàng Thượng sẽ tha cho một tiểu nữ nhân.

Vương gia ư?

Nghĩ đến những lời lạnh nhạt của Vương gia trước khi nàng rời vương phủ, thậm chí không chịu gặp nàng, cuối cùng lại là hắn cho nàng cơ hội sống sót, đôi mắt Hương Vân chua xót, dựa vào vai mẫu thân òa khóc. Nàng lừa Vương gia lâu như vậy, Vương gia còn che chở nàng, hắn tốt như thế, nàng có tài đức gì?

Liễu thị rất vui, tuy nữ nhi chịu nhiều đau khổ ở am ni cô, nhưng nhìn hành động của Vương gia, Vương gia thật lòng thương nữ nhi.

Bởi vì biết Tuyên Vương sẽ đối xử tử tế với nữ nhi, khi cả nhà đi ra khỏi Đại Lý Tự, nhìn thấy Tuyên Vương phủ đã phái nha hoàn và tiểu thái giám tới đón nữ nhi, Liễu thị không nỡ chia tay nhưng yên tâm từ biệt nữ nhi.

Hương Vân rơi lệ lần thứ hai, trái tim như chia làm hai nửa, một nửa muốn về vương phủ đoàn viên với bọn nhỏ, một nửa vẫn muốn ở bên cạnh mẫu thân, làm hài tử của mẫu thân.



Tại Tuyên Vương phủ, hai anh em Tiêu Luyện và Tiêu Sí được phụ vương cho phép nên đã chạy đến trước cửa vương phủ từ sớm để chờ mẫu thân.

Xe ngựa chưa dừng, Hương Vân đã nghe tiếng của tiểu nhi tử gọi nương, nàng quên mất quy củ, thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn.

“Nương!” Tiêu Sí khóc lóc chạy về phía xe ngựa, nước mắt rơi xuống từng hàng dài.

Hương Vân che miệng, Ngọc Lan bên cạnh không ngừng lau nước mắt cho nàng, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Tuyên Vương vẫn còn trong cung, Hương Vân một tay nắm tay Tiêu Luyện, một tay ẳm Tiêu Sí, ba mẹ con khóc sướt mướt trong nỗi vui mừng trở về Lãm Vân Đường.

“Nương có đi nữa không, con không muốn nương đi!” Tiêu Sí ôm cổ mẫu thân, không muốn buông ra.

Hương Vân cố gắng nở nụ cười: “Không đi nữa, không đi nữa, nương không đi đâu hết.”

Tiêu Sí vẫn còn khóc, Tiêu Luyện tám tuổi đã hiểu chuyện, chỉ đau lòng nhìn mẫu thân.

Hương Vân ngắm hài tử của mình chưa đủ, cho đến khi đột nhiên hắt hơi hai lần, nàng lo mình bị cảm lạnh, vội kêu bọn nhỏ ngồi xa một chút.

Nhưng không có hài tử nhà nào lại ghét bỏ mẫu thân, hai anh em không chịu nhích ra xa.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Ngày hôm nay, ngoại trừ lúc Hương Vân tắm gội và thay quần áo, hai anh em vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Sắc trời dần dần tối, Tuyên Vương rốt cuộc cũng về phủ.