Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau




Editor: Trà Xanh

Dựa vào ngoại hình, Triệu Yến Bình nắm chắc 90 phần trăm rằng Đan Dung chính là nữ nhi Ngọc Nhi mà Tống Xảo Nga đã bán đi.

Ngay khi Triệu Yến Bình chuẩn bị giải thích ý định của mình, một giọng nam nhân hàm hồ truyền từ trong viện ra: “Người đâu! Giờ này còn chưa nấu cơm, ngươi muốn ta đói chết phải không!”

Triệu Yến Bình nhìn vào trong.

Một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đứng trước nhà bếp lôi thôi lếch thếch, tay cầm một bầu rượu, gương mặt đỏ kè, vừa uống vừa đi về phía này.

Tống Xảo Nga rõ ràng rất sợ hắn, muốn đi vào nấu cơm nhưng lại nóng lòng muốn biết vì sao Triệu Yến Bình nhắc đến nữ nhi.

Trước khi đến đây, Triệu Yến Bình chỉ muốn xác nhận quan hệ giữa Đan Dung và Tống Xảo Nga. Nhìn thấy nam nhân say khướt kia, Triệu Yến Bình đột nhiên nhớ lại, Đan Dung bị gia đình này bán đi, không phải bị bắt cóc. Lâm gia ở thị trấn phía trên hy vọng ái nữ trở về, còn phu thê Tống Xảo Nga sẽ có thái độ gì đối với nữ nhi từng bị bọn họ bán?

“Trương Quải Tử có liên quan đến một vụ án giết người. Ta đến để hỏi ngươi, năm xưa có phải ngươi đã bán nữ nhi cho Trương Quải Tử không? Sau đó hắn có liên lạc với các ngươi không?” Triệu Yến Bình muốn kiểm tra Tống Xảo Nga.

Tống Xảo Nga nghe tin Trương Quải Tử giết người, lập tức nói một tràng phủi sạch quan hệ, sau đó đóng cửa lại lảng tránh.

Triệu Yến Bình đứng tại chỗ một đỗi, vừa quay lại thì thấy một lão bá khoảng 50-60 tuổi ở sát vách từ trong viện đi ra.

Triệu Yến Bình đi tới hỏi thăm đại bá về việc Tống Xảo Nga bán nữ nhi năm xưa.

Với thân phận bộ đầu đặt câu hỏi, người ta khó lòng từ chối hắn. Lão bá ngồi dưới bóng cây trước cửa nhà, kể lể sự bất mãn của ông đối với phu thê Tống Xảo Nga.

Hóa ra Tống Xảo Nga không phải là người của thị trấn. Nhiều năm trước đây, Tống Xảo Nga là một quả phụ trẻ sống với một nữ nhi tên là Ngọc Nhi trong thôn cách đây mười mấy dặm. Sau đó Tống Xảo Nga qua lại với người bán hàng rong Tôn Bân ở trấn trên, dẫn theo nữ nhi tái giá với Tôn Bân, chính là hán tử say rượu Triệu Yến Bình mới thấy vừa rồi.

Sau khi Tôn Bân và Tống Xảo Nga thành thân, vì Tống Xảo Nga xinh đẹp nên có vài kẻ lưu manh lượn lờ trước nhà. Tôn Bân sợ mình xa nhà sẽ trở thành kẻ bị cắm sừng nên không chịu ra ngoài buôn bán, ở nhà canh chừng Tống Xảo Nga, sống dựa vào năm mẫu đất do tổ tiên để lại. Nhàn rỗi không bao lâu, Tôn Bân sinh tật rượu chè bài bạc, thiếu nợ bảy tám lượng, nhưng không muốn bán ruộng nên bắt Tống Xảo Nga bán Ngọc Nhi.

Có người nương nào đành lòng bán nữ nhi, lúc đầu Tống Xảo Nga kiên quyết phản đối. Bà không đồng ý, Tôn Bân hăm dọa hưu bà. Lúc đó Tống Xảo Nga đã mang thai hài tử của Tôn Bân. Tôn Bân có thể không cần bà nhưng Tống Xảo Nga lại không rời Tôn Bân được, đành phải rơi lệ bán Ngọc Nhi cho Trương Quải Tử do Tôn Bân giới thiệu.

Thông thường mẹ mìn sẽ không trả giá cao, nhưng Ngọc Nhi có ngoại hình xinh đẹp nên Trương Quải Tử đồng ý trả mười lượng bạc.

Tống Xảo Nga bán nữ nhi bằng cách này. Trong năm đó bà sinh một đứa con trai cho Tôn Bân, năm nay đã mười hai tuổi, nhưng Tôn Bân không sửa được thói say rượu cờ bạc. Thắng vài lần thua vài lần, bán gần hết đồ trong nhà, toàn dựa vào Tống Xảo Nga giặt quần áo và may vá sống qua ngày. Có một lần Tôn Bân thua nặng, thậm chí còn dẫn chủ nợ về nhà, nói là mời khách nhưng láng giềng đều biết, đêm đó chủ nợ ngủ trong phòng Tống Xảo Nga.

“Cho nên mới nói, nam nhân cưới vợ đừng chọn người đẹp. Tống Xảo Nga đủ đẹp, Tôn Bân vì canh chừng nàng đã biến cái gia đình này thành kiểu gì? Nếu năm đó hắn cưới người xấu chút thì cuộc sống hiện tại biết đâu tốt hơn nhiều.”

Lão bá vô cùng tiếc nuối, tựa như nguồn gốc làm Tôn Bân sa đọa đều do cưới Tống Xảo Nga.

“Gia, ăn cơm!”

“Ờ, tới liền!”

Lão bá vịn tường đứng lên, hỏi Triệu Yến Bình còn muốn hỏi gì thêm không.

Triệu Yến Bình lắc đầu, nói lời cảm tạ lão bá.

Lão bá đi vô nhà.

Triệu Yến Bình nhìn về phía cửa Tôn gia, leo lên ngựa, theo đường cũ quay về.

Dưới cái nắng chói chang, Triệu Yến Bình cưỡi ngựa suốt hai canh giờ. Đến buổi chiều mới về đến Triệu gia, cả người ướt đẫm mồ hôi.

“Con đi đâu mà mệt đến vậy?”

Triệu lão thái thái đau lòng, tôn tử là huyết mạch của bà, tuy còn trẻ nhưng làm sao chịu nổi sự giày vò như vầy.

A Kiều đi lấy nước, Triệu lão thái thái sai Thúy Nương: “Đứng ngốc ở đó làm gì, mau đi nấu một chén canh đậu xanh cho quan gia!”

Thúy Nương vội vã đi rửa đậu.

Đan Dung đứng bên cạnh Triệu lão thái thái, móc ra khăn thêu của mình đưa cho Triệu Yến Bình và nói: “Ca ca lau mồ hôi nhanh lên.”

Triệu Yến Bình liếc nàng, cầm khăn, mặt vô cảm đi vào đông phòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn đỏ ửng vì nắng, tính tình lại lạnh như băng, mặt vô cảm đến đáng sợ.

Đan Dung hoảng sợ không giải thích được, trước kia quan gia đối với nàng tuy không thân nhưng cũng khách khí.

A Kiều bưng chậu nước từ nhà bếp ra, nàng chỉ lo chăm sóc quan gia của mình, không để ý sắc mặt của Triệu lão thái thái và Đan Dung.

A Kiều vào đông phòng, thấy quan gia đã cởi áo ngoài và trung y, chỉ còn quần trong cũng ướt đẫm mồ hôi.

“Đóng tất cả cửa sổ lại.” Triệu Yến Bình quay lưng về phía nàng cởi đai lưng, thanh âm lạnh lùng.

A Kiều ừ, đặt thau xuống, đóng cửa trước rồi dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa sổ phía nam. Đóng xong quay đầu lại, bắt gặp quan gia đã cởi sạch sẽ, đang lau người đứng quay lưng về phía nàng.

Đây là lần đầu tiên quan gia không tránh nàng mà trực tiếp lau người ở trước mặt nàng?

Chỉ nhìn thoáng qua, A Kiều lập tức quay mặt về phía cửa sổ, nhưng trong đầu toàn là bóng dáng cao lớn của quan gia.

Ngoài sự ngượng ngùng, A Kiều còn nghĩ tới sự khác thường dạo này của quan gia. Đây là vụ án lớn gì mà khiến quan gia mệt đến độ đã quên che giấu? Trước kia quan gia không cho nàng nhìn, A Kiều hiểu lầm là quan gia không thích nàng. Sau đó nói rõ, A Kiều mới biết quan gia cũng ngại, sợ bị nàng thấy, sợ trong lòng bốc hỏa.

Triệu Yến Bình lau rất mau, lau xong vẫn cảm thấy bực bội, nên bưng thau nước đặt cái rầm dưới chân.

Chỗ này không phải hậu viện, hắn đập một phát, đông phòng trở nên bừa bộn.

A Kiều sửng sốt trước tiếng vang kia, quay đầu nhìn vẫn là bóng dáng cao lớn của quan gia, nước văng đầy đất, quan gia ném mạnh cái thau lên kệ. Rõ ràng trong lòng vô cùng bực bội!

A Kiều im lặng quay lại, trong lòng bắt đầu bồn chồn, nàng gả cho quan gia gần một năm, đây là lần đầu bắt gặp quan gia cáu kỉnh đến thế. Quan gia từng đánh Triệu Lương, nhưng quan gia chỉ giận Triệu Lương. Hôm nay là lần đầu tiên hắn hắt nước quăng thau ở nhà.

A Kiều không dám thở mạnh.

Triệu Yến Bình lau khô người, mặc quần mới, để tóc ướt nhẹp đi tới bàn bên cạnh lấy trà.

A Kiều nhìn quan gia cầm ấm trà rót vào miệng.

Tóc hắn vẫn còn cột trên đỉnh đầu, bị thau nước làm ướt, những giọt nước lăn dài trên gương mặt lạnh lùng của hắn, chảy xuống cằm, rồi trượt theo cổ xuống ngực. Mặt và cổ của quan gia bị ăn nắng đỏ bừng. Vòm ngực có màu bạch ngọc sáng bóng và rộng lớn khoẻ mạnh. A Kiều cảm thấy cổ họng khô khốc, đôi mắt nhiễm sắc ướt át.

Quan gia như vậy làm người ta e ngại, cũng làm người ta muốn phục tùng dưới thân hắn, giao hoàn toàn cho hắn.

Triệu Yến Bình uống một hơi cạn sạch ấm trà lạnh. Lúc đặt ấm xuống, hắn dời mắt nhìn bên cạnh, thấy mặt A Kiều đỏ bừng, yên lặng ôn hòa đứng chỗ đó.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa xấu xa, Triệu Yến Bình đột ngột bế A Kiều đi đến giường.

A Kiều ngớ người cho đến khi bị quan gia đè lên. Quan gia hôn nàng một cách thô lỗ, A Kiều mới tỉnh hồn, né ra hỏi: “Quan gia, lão thái thái và các nàng đang chờ bên ngoài!”

Quan gia trở về chật vật như thế làm nàng lo lắng, chắc chắn lão thái thái cũng nóng lòng, biết đâu bà đang nghe lén ở ngoài cửa. Sao quan gia lại muốn làm chuyện đó vào lúc này?

A Kiều muốn thuyết phục thêm, không ngờ nam nhân trên người đột nhiên bất động, đè nàng một lúc rồi xoay người nằm xuống, một tay vắt trên mắt và thở hổn hển.

A Kiều ngồi dậy, không hiểu vì sao. Quan gia thế này làm nàng khó chịu quá.

“Quan gia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” A Kiều đau lòng, “Ở ngoài có chuyện gì phải không? Ngài nói với ta đi, đừng giấu trong lòng.”

Triệu Yến Bình cảm thấy mình sắp nổ tung.

Hắn tìm muội muội mười lăm năm. Năm nay đột nhiên tìm được hai người. Hắn muốn nhận nhưng không dám nhận, không dám nhận lại muốn nhận. Hắn là bộ đầu, hắn có thể dò hỏi bọn họ để phán đoán, nhưng hắn không thể. Hắn lo lắng các cô nương nhạy cảm yếu đuối, hắn sợ họ khóc, sợ thực sự có muội muội bên trong. Sợ muội muội lại khóc vì bị hắn hỏi, và cho rằng ca ca không thương nàng, không muốn nhận nàng.

Cuối cùng vẫn phí công, hai cô nương đều không phải.

Thu Nguyệt còn đỡ, nàng tự mình thú nhận thân phận, nàng chỉ cần được yên ổn, giữ khuôn phép giúp A Kiều buôn bán kiếm tiền.

Thu Nguyệt không phải là muội muội của hắn, nhưng Triệu Yến Bình ngưỡng mộ cô nương tự lập và mạnh mẽ như vậy. Hắn ủng hộ A Kiều mua nàng.

Làm hắn không vui chính là Đan Dung. Bị bán năm tám tuổi, dù Đan Dung đã quên họ tên của mẹ ruột và cha kế, nhưng nàng chắc chắn biết nàng không phải họ Triệu, không có ca ca. Thế nhưng Đan Dung giả bộ hồ đồ, lừa gạt hắn gần một tháng.

Triệu Yến Bình chỉ muốn đuổi Đan Dung ngay lập tức.

Nhưng đuổi đi đâu?

Tôn gia là một ổ sói. Tống Xảo Nga còn bị Tôn Bân bắt ngủ với chủ nợ, Đan Dung và hắn không cùng huyết thống, e là hắn sẽ bán Đan Dung lần nữa để lấy tiền. Tống Xảo Nga không dám phản kháng, không bảo vệ được nữ nhi, có thể cũng không muốn bảo vệ. Dù sao ở trong lòng Tống Xảo Nga, trượng phu say rượu và nhi tử vẫn quan trọng hơn một nữ nhi đã xa cách mười năm.

Triệu Yến Bình thậm chí có thể hiểu vì sao Đan Dung phải giả làm muội muội. Cả hai đều là người đáng thương, đều muốn tìm sự yên ổn. Thu Nguyệt không có nhà để quay về, Đan Dung biết rằng nhà kia sẽ không cho nàng sự yên bình.

Biết rõ Tôn gia là ổ sói, Triệu Yến Bình không nhẫn tâm đưa Đan Dung trở về.

Bàn tay đang che mắt đột nhiên bị gỡ ra, Triệu Yến Bình mở mắt ra.

A Kiều ngồi gần vai hắn, nhìn hắn cười, vừa nhẹ nhàng mát xa trán hắn vừa thì thầm: “Quan gia quá mệt, để ta mát xa cho ngài. Làm vậy thoải mái lắm, ngài thử nha.”

Lúm đồng tiền của nàng xinh xắn, đôi mắt hạnh trong suốt như nước suối trong veo, Triệu Yến Bình chăm chú nhìn nàng một lát rồi nhắm mắt lại.

A Kiều học rất nhiều thứ ở Hoa Nguyệt Lâu, trong đó có cả mát xa. Tóm lại tất cả đều vì hầu hạ các khách hảo tâm. Tú bà cho các cô nương học mọi thứ mà khách có khả năng yêu cầu. A Kiều là một cô nương chuẩn bị mở hàng tiếp khách, lúc ấy ngoại trừ tuyệt chiêu chốn phòng the, những thứ khác đều phải học.

Trên đầu, trên mặt, vai và cổ có rất nhiều huyệt đạo. Mỗi lần A Kiều ấn một chỗ, đều sẽ nhẹ nhàng giải thích huyệt đạo này có ích lợi gì.

Lực của nàng nặng nhẹ rất thích hợp, giọng nói của nàng ngọt ngào mượt mà như gió xuân, thổi tan sự cáu kỉnh trong lòng Triệu Yến Bình.

“Yến Bình, canh đậu xanh đã nấu xong. Con mau ra đây uống một chén!”

Giọng Triệu lão thái thái đột nhiên vọng vào.

A Kiều ngừng động tác và nhìn quan gia.

Triệu Yến Bình mở mắt, trong mắt có tơ máu, nhưng không có địch ý như lúc vừa về.

A Kiều mỉm cười. Nàng vẫn thích quan gia như vậy, lạnh lùng nhưng điềm đạm, khiến người ta đặc biệt yên tâm.

Triệu Yến Bình cầm tay nàng, sau đó mới mang giày.

“Đi thôi, ta có chuyện muốn nói.”