Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ




Editor: Trà Xanh

Mùng 6 tháng 8, Chu Thời Dụ cưới Đổng Bích Thanh, con gái thứ ba của phú thương Đổng lão gia.

Năm ngoái A Kiều gả đi, Chu Sưởng cũng kiên quyết đãi vài bàn tiệc. Lần này cuộc hôn nhân của Chu Thời Dụ khiến Kim thị vô cùng hài lòng, Kim thị đương nhiên sắp xếp càng thêm long trọng. Phía trước và phía sau viện của Chu gia tổng cộng bày mười sáu bàn tiệc, từ giữa trưa đã bắt đầu náo nhiệt, pháo nổ rung trời, rất nhiều xác pháo rơi xuống sân Triệu gia.

A Kiều ngồi dưới cửa sổ thêu thùa, đêm qua sau khi nàng tính toán sổ sách xong thì quan gia lại muốn lần nữa, nghĩ lại những cảnh ân ái làm người ta đỏ mặt, nàng cảm thấy quá đỗi ngọt ngào, tâm trí đâu để ganh tị Mợ và biểu ca. Người như biểu ca, vừa thấp bé bình thường lại hung ác nham hiểm và vô lễ, dù cưới nàng làm chính thê thì A Kiều cũng không chịu, thà nàng làm thiếp cho người cao lớn, tuấn tú và có trách nhiệm như quan gia.

Hoàng hôn là lúc tân nương vào cửa, Thúy Nương đến hỏi ý tiểu nương tử, tiểu nương tử không phản đối nên Thúy Nương chạy ra ngoài xem tân nương.

Tân nương ngồi kiệu hoa che khăn trùm đầu màu đỏ. Nam nữ già trẻ láng giềng lân cận rảnh rỗi không có gì làm đều chạy đến coi giống Thúy Nương, không thấy mặt tân nương tử nên bình luận dáng dấp của nàng.

Thúy Nương hy vọng Đổng tiểu thư có thể trị được Kim thị, nhưng không muốn con cóc ghẻ Chu Thời Dụ cưới được người đẹp như tiên, nên thầm mong Đổng tiểu thư là cọp cái, mình sẽ không bị lỗ, còn có thể chèn ép mẫu tử Kim thị khổ không nói được.

Dưới sự chứng kiến của bà con, tân lang quan Chu Thời Dụ và tân nương tử mỗi người nắm một đầu dải lụa đỏ được thắt thành hoa hồng đi vào tây sương phòng.

Nhiều phụ nhân chen vào muốn xem mặt tân nương, Thúy Nương thấy Kim thị không nhìn chằm chằm nàng nên cũng chen vào, ỷ vào vóc người nhỏ nhắn nên thuận lợi đến được cửa tân phòng. Đến nơi, Thúy Nương thành thật tránh sau lưng một phụ nhân mập mạp, không gây náo loạn gì, chỉ chờ xem tân nương.

Chu Thời Dụ là người háo hức muốn nhìn tân nương tử nhất vào thời điểm này, sau khi bà mối hét to, Chu Thời Dụ cầm gậy sơn đỏ, mong chờ vén khăn lên.

Thật ra Đổng Bích Thanh cũng không hài lòng với ngoại hình của Chu Thời Dụ, nhưng cha mẹ nói đúng, nàng không xinh đẹp còn đòi hỏi cao, chọn ba bốn năm, hiện giờ chỉ có thể gả cho Chu Thời Dụ. Dù sao Chu Thời Dụ còn trẻ đã đậu tú tài, con đường làm quan rất có triển vọng.

Hiện giờ gả vào đây, Đổng Bích Thanh cũng coi như cam tâm tình nguyện, giống như mọi tân nương tử, nàng ngượng ngùng rũ mắt, để thân thích của nhà trai đánh giá.

Nàng ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp hơn ngày thường một chút, trang sức bằng vàng đầy đầu khiến nàng thêm rực rỡ, nhưng nhìn vào khuôn mặt thon dài và đôi mắt nhỏ, ai cũng nhìn ra được vị tân nương tử này thật sự không đẹp.

Sự thất vọng hiện rõ trên mặt Chu Thời Dụ.

Hai nha hoàn hồi môn của Đổng Bích Thanh lặng lẽ ghi nhớ biểu cảm của mọi người trong lòng. Người khác thì không sao, cô gia Chu Thời Dụ vừa lùn vừa nghèo vừa gầy gò rất bình thường này cũng dám ghét tiểu thư nhà mình, hai nha hoàn đều rất khó chịu, nhưng tình cảm đến từ nhiều khía cạnh, các nàng nguyện ý quan sát thêm. Nếu sau này cô gia đối xử tốt với tiểu thư, coi như bỏ qua ánh mắt không thích lần đầu tiên, dù sao tiểu thư đúng là không đẹp.

Thúy Nương đã nhìn thấy tân nương tử, nhân dịp Kim thị không chú ý thì lẻn ra ngoài.

“Tiểu nương tử, ta thấy Đổng tiểu thư rồi, không đẹp như ta đâu, càng không thể so sánh với ngài!”

Thúy Nương chạy về Triệu gia báo tin vui cho tiểu nương tử, nàng không có thù hận gì với Đổng tiểu thư, may mắn Chu Thời Dụ không cưới được thê tử vừa giàu vừa đẹp, hắn không xứng!

A Kiều nghe vậy, cười nói với Thúy Nương: “Em chỉ hơi ngăm, ngoại hình khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Dù Đổng tiểu thư không xinh như em thì cũng bình thường, đó không phải là khuyết điểm.”

Thúy Nương hừ nói: “Dù sao ta cũng rất hài lòng. Đối với loại người như Chu Thời Dụ, cho hắn một người đẹp như tiên là phí của trời.”

A Kiều kinh ngạc: “Em còn biết phí của trời?”

Thúy Nương cười nói: “Thu Nguyệt tỷ tỷ nói với ta. Nàng từng đọc sách nên biết nhiều.”

Triệu gia thiếu phòng nên Thu Nguyệt vẫn ở chung phòng và ngủ chung giường với Thúy Nương. Trong số những nữ nhân mà Thúy Nương từng gặp, nàng thích tiểu nương tử nhất, thứ nhì là Thu Nguyệt tỷ tỷ. Thu Nguyệt xinh đẹp lại cần cù an phận, không giống Đan Dung, õng a õng ẹo, vừa thấy đã biết không phải là cô nương đứng đắn.

Hai người ở trong phòng trò chuyện, Triệu Yến Bình đã trở về.

Thúy Nương lập tức đi vào bếp dọn cơm, A Kiều đi lấy nước.

Ngày thường trong nhà rất yên tĩnh, nhưng hôm nay Chu gia sát vách quá sôi động, có vẻ như Triệu gia đang ồn ào.

“Quan gia, lão thái thái đã về quê hơn một tháng rồi, có phải sắp về lại hay không?”

Nghe thấy tiếng cười của một vài lão phụ nhân, A Kiều đột nhiên nhớ tới Triệu lão thái thái. Nếu tính ngày, tứ hợp viện của Đan Dung chắc đã xây xong. Với nhan sắc và tài sản của nàng, các nam nhân trong thôn chắc sẽ tranh nhau để cưới nàng. Một khi Đan Dung ổn định gia đình, Triệu lão thái thái coi như hoàn thành công việc.

A Kiều đương nhiên hy vọng Triệu lão thái thái ở nông thôn lâu một chút, nhưng Triệu lão thái thái và quan gia sống nương tựa lẫn nhau đã nhiều năm, bà nhất định phải quay về.

Triệu Yến Bình liếc nhìn nàng, rũ mắt nói: “Sao lại kêu quan gia?”

A Kiều đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ban ngày kêu không quen miệng.”

Triệu Yến Bình trầm mặc một chút rồi đổi đề tài: “Mấy ngày nữa là trung thu, ngày 14 ta đến Thẩm gia tặng quà ngày lễ rồi tiện đường ghé qua nhìn xem.”

Trung thu là tết đoàn viên. A Kiều đoán, Triệu lão thái thái sẽ về trước trung thu.

Khi màn đêm buông xuống, tiệc bên Chu gia cuối cùng cũng tan, toàn bộ khu phố đều yên tĩnh.

Chu Thời Dụ là thư sinh, tửu lượng không tốt, bị mọi người chuốc rượu nên nôn rất nhiều lần. Kim thị đỡ nhi tử về phòng bọn họ trước cho tỉnh rượu và lau vết bẩn trên người, sau đó kêu hai nha hoàn của Đổng Bích Thanh đến đón nhi tử.

Hai nha hoàn hồi môn của Đổng Bích Thanh tên là Xuân Lan và Đông Mai, vì Đổng Bích Thanh không đủ xinh đẹp nên nàng chọn nha hoàn có nhan sắc bình thường, nhưng Đổng Bích Thanh đối xử với nha hoàn rất tốt, Xuân Lan và Đông Mai đối với chủ tử cũng trung thành và tận tâm. Lúc này đỡ cô gia say quắc cần câu đi về tân phòng, nhị nữ đều cảm thấy không đáng giá thay Đổng Bích Thanh.

“Tiểu thư, ngài nhìn cô gia vầy nè.”

Vào phòng, Xuân Lan và Đông Mai đỡ Chu Thời Dụ say bét nhè, nhìn Đổng Bích Thanh đang tẩy trang một cách bất lực.

Đổng Bích Thanh cũng khá chán ghét, nhưng nàng đã gả cho người ta rồi, nể tài năng của Chu Thời Dụ, Đổng Bích Thanh sẵn sàng chịu đựng. Hơn nữa, nam nhân say rượu đều như nhau, sáng mai tỉnh rượu, Chu Thời Dụ là một thư sinh hào hoa phong nhã, nên coi như cũng được.

“Đỡ cô gia lên giường, các ngươi lui ra đi.” Đổng Bích Thanh sai bảo.

Xuân Lan và Đông Mai tuân lệnh, xong việc liền đi ra ngoài nhưng không trở về phòng mà sóng vai đứng trước cửa, phòng ngừa tiểu thư còn có lệnh khác.

Lần đầu tiên Kim thị có nha hoàn hầu hạ, nấp trước cửa sổ đông phòng nhìn chằm chằm cửa sổ tây sương phòng của nhi tử, chuẩn bị nhìn xem bọn nha hoàn hầu hạ người thế nào, để bà cũng biết cách sai bảo.

Đêm nay Chu Sưởng cũng uống rất nhiều, không tò mò như Kim thị, ông lên giường ngủ trước.

Bên tây sương, Chu Thời Dụ chỉ say khướt nhưng vẫn còn ý thức, Đổng Bích Thanh giúp hắn cởi áo ngoài dính đầy rượu, Chu Thời Dụ mở đôi mắt say lờ đờ mơ màng nhìn nữ nhân bên cạnh. Tẩy trang xong, ngũ quan Đổng Bích Thanh càng không ổn, chỉ có gương mặt rất trắng, dưới ánh đèn hiện lên ba điểm đỏ ửng.

So với biểu muội mỹ nhân dịu dàng, Chu Thời Dụ chắc chắn chướng mắt vị thê tử này. Cho dù chướng mắt, Đổng Bích Thanh hiện tại là nữ nhân duy nhất hắn có thể có được. Nghĩ đến những điều tuyệt vời được miêu tả trong sách, khí huyết của Chu Thời Dụ dâng trào, đột nhiên kéo Đổng Bích Thanh nằm xuống giường.

Đây là lần đầu tiên của đại cô nương, bị hắn nào ôm nào hôn loạn xạ, Đổng Bích Thanh cũng nếm chút ngọt ngào. Đang ngọt ngào đột nhiên đau nhói cả người, nghĩ đến lời nhắc nhở của mẫu thân hôm qua, Đổng Bích Thanh cắn răng chịu đựng. May mắn không bao lâu, chỉ sau vài lần chớp mắt, Chu Thời Dụ ngừng lại, nghiêng đầu nằm sang một bên.

Đổng Bích Thanh mới bình phục cảm giác khó chịu, tiếng ngáy đầy mùi rượu của Chu Thời Dụ vang lên bên cạnh.

Ảo tưởng về động phòng bấy lâu nay lại thành ra thế này, Đổng Bích Thanh thấy ngán ngẩm, gọi bọn nha hoàn ngoài cửa lấy nước cho nàng.

Xuân Lan và Đông Mai bận rộn một cách thành thạo, khi chủ tử ngủ say, các nàng mới đi đông sương, ngủ cùng phòng với hai ma ma lo việc bếp núc.

Ở bên Triệu gia, A Kiều vẫn đang tính toán sổ sách hôm nay, Triệu Yến Bình ngồi đối diện xem bộ sách “Tuyển tập xử án của Lư thái công”.

Ban đêm thật yên tĩnh, động tĩnh trong tây sương của Chu gia không truyền ra, tiếng hai nha hoàn đổ nước rất rõ, A Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ hơi mất tập trung.

“Nhìn cái gì?” Triệu Yến Bình hỏi nàng.

A Kiều cúi đầu, vừa khảy bàn tính vừa có chút hả hê: “Thúy Nương nói, Đổng tiểu thư không đẹp lắm.”

Hiểu tâm tư của tiểu nữ nhân này, Triệu Yến Bình đặt sách xuống, nhìn sổ sách của nàng: “Gần xong chưa?”

A Kiều gật đầu, tập trung tinh thần hoàn thành.

Triệu Yến Bình đi ra ngoài. Khi A Kiều tính toán và dọn dẹp án thư xong, thấy hắn xách nửa thùng nước ấm bước vào.

Cả hai người đều đã lau người và rửa chân, tác dụng của thùng nước ấm này không cần nói cũng biết.

A Kiều đỏ mặt chui vào màn lụa.

“Đổng thị có đẹp hay không thì liên quan gì đến nàng?”

Triệu Yến Bình vừa hôn nàng vừa hỏi.

A Kiều bâng quơ xoa tóc hắn, bắt chước Thúy Nương hừ nhẹ: “Biểu ca chỉ cưới một thê tử có tiền, Mợ đã chạy qua khoe khoang với ta. Nếu Đổng tiểu thư xinh đẹp, Mợ và biểu ca chắc vẫy đuôi lên tận trời.”

Triệu Yến Bình lại hy vọng Đổng thị đủ xinh đẹp, đẹp đến mức Chu Thời Dụ say mê nàng, đừng tương tư A Kiều.

Triệu Yến Bình có thể khống chế Chu Thời Dụ không dám đến trước mặt A Kiều làm càn, nhưng không thể kiểm soát được suy nghĩ của Chu Thời Dụ, đều là nam nhân, Triệu Yến Bình hoàn toàn có thể đoán được Chu Thời Dụ sẽ nghĩ gì về A Kiều.

Triệu Yến Bình không muốn Chu Thời Dụ nghĩ về điều đó.

“Đừng nhắc đến bọn họ.” Triệu Yến Bình bế A Kiều, cúi đầu hôn nàng.

Thùng nước bên ngoài giường lặng lẽ bốc hơi, chỉ vì nam nữ trong màn lụa chậm chạp không kết thúc, nước ấm cũng biến thành nước lạnh.

Triệu Yến Bình nhúng ướt khăn lau cho A Kiều, A Kiều đang mơ màng ngủ hít nhẹ một hơi, mềm mại than: “Lạnh quá.”

Mùa thu đến thật rồi.

A Kiều chịu đựng được, Đổng Bích Thanh đã bắt đầu rửa mặt bằng nước ấm.

Sáng sớm, biết thói quen của nàng, Xuân Lan và Đông Mai đi vào bếp múc hai thau nước ấm, mỗi người bưng một thau đi hầu hạ tiểu thư và cô gia.

Lúc Chu Thời Dụ hoàn toàn tỉnh, thấy khuôn mặt mộc của Đổng Bích Thanh, Chu Thời Dụ cười miễn cưỡng, nhìn Xuân Lan và Đông Mai càng thêm héo lòng, chẳng giống tài tử trong sách không những cưới được tiểu thư xinh đẹp còn có thể thu nha hoàn của tiểu thư làm thông phòng.

Đổng Bích Thanh chỉ có ngoại hình không đẹp nhưng không ngốc, đôi mắt cũng không mù, nhìn thấy vẻ chán nản trong mắt Chu Thời Dụ, Đổng Bích Thanh trực tiếp nói rõ: “Cưới vợ phải cưới người hiền. Ta biết phu quân bất mãn dung nhan của ta, nhưng ta có thể giúp phu quân không lo chuyện áo cơm để tiếp tục đi thi. Khi phu quân đậu cử nhân, tiến sĩ và được làm quan, gia tài của Đổng gia ta càng có thể giúp phu quân thăng chức từng bước. Đến lúc đó, phu thê hai ta có vinh cùng vinh, sẽ được nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ.”

Chu Thời Dụ bị viễn cảnh mà nàng miêu tả hấp dẫn, nhận ra rằng bản thân mình phải dựa rất nhiều vào Đổng gia, cuối cùng đã kìm nén sự không cam lòng kia.

Hắn xin lỗi Đổng Bích Thanh. Đổng Bích Thanh mỉm cười, giả bộ hầu hạ hắn rửa mặt.

Rửa mặt xong, Xuân Lan và Đông Mai còn phải hầu hạ Đổng Bích Thanh chải đầu và trang điểm, Chu Thời Dụ đi ra ngoài trước.

Kim thị đứng trước cửa nhà chính chờ đã lâu, thấy chỉ mình nhi tử bước ra, Kim thị nhíu mày nói: “Hai nha hoàn đâu? Sao còn chưa ra, ta và cha ngươi và Song Song còn đợi rửa mặt. Bảo các nàng mau đi lấy nước đến đây.”

Giọng Kim thị không hề thấp, ba người chủ tớ Đổng Bích Thanh trong đông sương phòng đều nghe thấy.

Xuân Lan ngạc nhiên nhìn Đông Mai, Đông Mai nhìn tiểu thư. Các nàng đến đây để hầu hạ tiểu thư, Kim thị còn trông mong hai người bọn họ đi hầu hạ mọi người?

Lúc này, Chu Sưởng sốt ruột nói với Kim thị: “Nước trong bếp đã nấu sôi, nàng và Song Song tự đi múc nước, sao lại sai bọn họ?”

Kim thị trừng ông: “Mua nha hoàn là để sai, vì sao ta không sử dụng được? Ta hầu hạ mọi người cả đời, đã đến lúc ta nên được hưởng phúc của con cháu. Còn Song Song sắp gả chồng phải được chăm sóc kỹ, không thể làm hư tay.”

Bấy giờ Xuân Lan và Đông Mai đều tường tận, Kim thị không phải sai các nàng một lần mà muốn sai suốt năm!

Hai nha hoàn đều là đại nha hoàn ở Đổng gia, ngoại trừ hầu hạ tiểu thư thì không cần làm nhiều việc nặng. Nói thật, cuộc sống các nàng còn tốt hơn Kim thị và Chu Song Song. Trước khi tiểu thư xuất giá đã nói, các nàng đến đây chỉ cần hầu hạ thêm cô gia, không cần quan tâm đến cha mẹ và muội muội của cô gia.

“Tiểu thư, vậy phải làm sao?” Xuân Lan hỏi Đổng Bích Thanh.

Đổng Bích Thanh đã nghe nói về tính cách của Kim thị từ lâu. Bà là người tham lam, cay nghiệt và tâm địa đen tối, ngay cả cháu gái cũng có thể bán vào nơi kia. Đổng Bích Thanh đã nghĩ đến chuyện này, Kim thị đối với nàng khách khí thì nàng sẽ nể mặt Kim thị, hai người duy trì quan hệ thân thiện giữa mẹ chồng và nàng dâu. Nếu Kim thị muốn ra oai mẹ chồng trước mặt nàng khiến nàng không thoải mái, Đổng Bích Thanh sẽ không nhịn!

Hiện giờ nàng mới vào cửa, Kim thị đã đòi cướp nha hoàn của nàng, Đổng Bích Thanh sẽ không để bà đạt được nguyện vọng!

Một số quy củ phải được thiết lập ngay từ đầu, nếu thỏa hiệp một bước, Kim thị sẽ dám bước thêm ba bước.

Chu Sưởng nói không lại Kim thị, cũng không muốn mới sáng sớm đã cãi nhau, ông chuẩn bị tự mình đi lấy nước.

Kim thị ngăn ông lại, nháy mắt ra hiệu cho nhi tử.

Chu Thời Dụ nghĩ, dù sao cũng là nha hoàn, để Xuân Lan và Đông Mai làm nhiều chút cũng không sao.

Chu Thời Dụ quay về phòng, hắn chưa kịp mở miệng, Đổng Bích Thanh đã cười nói: “Phu quân, Xuân Lan và Đông Mai hầu hạ ta từ nhỏ, các nàng bận rộn cả ngày, miễn cưỡng mới có thể hầu hạ ta, hiện giờ còn phải lo cho phu quân. Nếu sai đi hầu hạ cha mẹ chồng và tiểu cô thì bên chúng ta sẽ lo không xong, thỉnh phu quân giải thích với bà bà.”

Khi nàng nói chuyện, Xuân Lan và Đông Mai vẫn vây quanh giúp nàng trang điểm.

Chu Thời Dụ thấy hai nha hoàn thật sự bận rộn nên ra nói với mẫu thân.

Chu Sưởng ở trong phòng nghe thấy thì cảm thấy mất mặt, cảnh cáo Kim thị không được lợi dụng con dâu.

Kim thị trừng mắt nhìn cửa sổ tây sương, con dâu có tiền mà keo kiệt không cho bà dùng nha hoàn? Nếu không lợi dụng được, vì sao bà phải cưới Đổng Bích Thanh làm con dâu, để Đổng Bích Thanh hưởng sái hào quang của nhi tử tú tài?

Không được, bà cần phải trị đứa con dâu này!