Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 93: Nguy hiểm




Lại thấy Lôi huyện úy nâng vò rượu rót ra hai chén lớn, đặt vò rượu xuống rồi bưng lên một chén, mắt chuyên chú nhìn Lục Thất thành khẩn nói:
- Lục huynh đệ, lần trước lão Lôi chậm trễ, nay ca ca rốt cuộc có thể bồi tội với ngươi rồi, trước xin kính ngươi một chén.

Lục Thất vội bưng chén lên, nghiêm mặt nói:
- Lời này của Lôi đại ca sai rồi, quan trường như chiến trường, địch ta không rõ thì sao dám thoải mái tỏ ý hữu hảo chứ, rượu này là rượu kết giao, chúng ta phải uống chung mới đúng.

- Tốt, Lục huynh đệ là một người hiểu biết.
Lôi huyện úy cao giọng nói xong, chén rượu của hai người cụng một cái uống một hơi cạn sạch.

- Mau tới đây, rót rượu cho gia.
Lôi huyện úy buông chén lớn tiếng nói.

Một ả kiều nương diễm lệ toàn thân trần truồng đi tới, lúc này Lục Thất mới rảnh nhìn xem nơi khác, thấy kiều nương tiến tới có vài phần tư sắc, diện mạo bình thường, tuy nhiên làn da trắng mịn, đường cong cơ thể không tệ, nhất là một đôi mắt phượng long lanh duyên dáng rất câu nhân.

- Huynh đệ, hôm nay thực con mẹ nó không khéo mà, lão Lôi vốn định bao Tây Tử cô nương cùng với Bảo Vũ cô nương của Minh Hoa viện bồi rượu, ai ngờ Tiêu phủ lại gọi đi toàn bộ, lão bà tử chết tiệt chỉ để lại ả lẳng lơ này thật là qua loa tắc trách. Huynh đệ, không có biện pháp nha, chúng ta quan chức quá nhỏ, đến cả một quản gia Tiêu phủ cũng không thể trêu vào, để lần sau lão Lôi lại mời ngươi.
Lôi huyện úy bực bội giải thích.

- Lôi đại ca không cần tức giận, chúng ta không thể trêu vào Tiêu phủ, lần sau lại tụ họp do huynh đệ làm chủ, chúng ta đi tửu lâu.
Lục Thất ôn tồn nói.

- Ha hả, huynh đệ không thích uống rượu hoa sao?
Lôi huyện úy cười mờ ám nói.

- Trước mắt là không thích.
Lục Thất cười đáp.

- Ha hả, lão Lôi trái lại đã quên huynh đệ gần đây mới nạp mấy vị mỹ thiếp, đúng là không nên uống rượu hoa mà.
Lôi huyện úy trêu đùa.

- Lôi đại ca quả là trong sự thô kệch có sự tinh tế nha, nào, chúng ta uống một chén nữa.
Lục Thất thong dong mà nói, nâng chén cùng Lôi huyện úy uống cạn.

Hai người nâng đũa dùng thức ăn, Lôi huyện úy ôn hòa nói:
- Lục huynh đệ, hiện tại ngươi dấn thân vào quan trường Thạch Đại rồi, đã có tính toán gì về sau hay chưa?

Lục Thất ngẩn ra, hắn cũng không vì Lôi huyện úy hào sảng nhiệt tình mà mất đi cảnh giác, Lôi huyện úy vừa hỏi, hắn trước hết nghĩ đến có phải gã thay mặt cho Vương chủ bộ dò hỏi mình hay không, bởi vì Lôi huyện úy là một thành viên trong thế lực của Vương chủ bộ.

Hắn nâng đũa ăn thức ăn, cười nói:
- Ta đương nhiên đã có quyết định, mục đích leo lên chiếc ghế Huyện Úy hộ quân chính là vì phú quý của Lục gia, sau này ta sẽ buông tay buông chân mà kiếm bạc trắng, tuy nhiên ta sẽ không tập trung triển khai ở huyện thành, mà là ngày sau tại làng xã kiến thiết thương phường, huyện thành Thạch Đại chỉ là miệng buôn bán hàng hóa của ta thôi.

Lôi huyện úy ồ một tiếng, ôn hòa nói:
- Lục huynh đệ, quan trường Thạch Đại rất là phức tạp, sau này nếu Tôn huyện lệnh bày tỏ thiện ý với ngươi, ngươi sẽ làm sao này?

Lục Thất cười nhạt nói:
- Ta là được Vương đại nhân một tay cất nhắc, sau này cũng chỉ nghe theo Vương đại nhân thôi, Vương đại nhân nghe ai thì ta liền nghe người ấy, người khác thể hiện thiện ý không có quan hệ gì với ta.

Lôi huyện úy gật đầu nói:
- Tri ân báo đáp, Lục huynh đệ nói rất đúng, nào, uống.
Hai người nâng chén cụng một cái lại uống cạn.

Buông chén, Lôi huyện úy cười nói:
- Lục huynh đệ, lão Lôi thật sự rất kính phục ngươi, ngươi đoạt cửa thành Tây lại dám chém giết Đội phó, đổi lại là lão Lôi, một đao kia thật sự không dám chém xuống nha.

Lục Thất cười nhạt nói:
- Quân lệnh tựa núi, ta đã nhận nhiệm vụ thì còn cái gì là dám hay không dám hạ đao đây.

- Lục huynh đệ hẳn là đã giết rất nhiều người.
Lôi huyện úy dùng ánh mắt khác thường hỏi.

- Trên chiến trường có thể nào không giết người, chết trong tay ta không dưới trăm người đâu.
Ngữ khí Lục Thất ngạo ngễ, Lôi huyện úy nghe được liền nhíu mày.

- Tốt, Lục huynh đệ là dũng sĩ chân chính, so với lão Lôi ta mạnh mẽ hơn nhiều, lão Lôi ta chưa từng trải qua chinh chiến trên chiến trường, chỉ giết qua mười ba tên đạo tặc.
Lôi huyện úy khiêm tốn nâng chén.

Uống một hơi cạn sạch, Lục Thất lau miệng cười nói:
- Giết một cùng với giết trăm không có gì khác nhau, giết qua người rồi cũng không biết máu tanh đáng sợ.

- Lục huynh đệ nói rất đúng, nào, uống.
Lôi huyện úy hào phóng cùng Lục Thất đối ẩm.

*****

Hoàng hôn qua đi, thời điểm sắc trời tối mò, Lục Thất mang theo bảy phần men say rời khỏi Minh Hoa viện, hắn cương quyết khước từ ý tốt mời nghỉ lại của Lôi huyện úy, một mình tiêu sái sải bước nhẹ bỗng đi trên đường.

Nói thật lòng, hôm nay tuy Lôi huyện úy tương đối nhiệt tình, nhưng không biết tại sao, Lục Thất không thể nào hưởng ứng nhiệt tình của Lôi huyện úy, trước đây ở trong quân đội hắn đã từng bảy tám lần điên cuồng say sưa cùng bọn chiến hữu, mỗi lần đều sung sướng đến say như chết, nhưng khi uống rượu với Lôi huyện úy, nội tâm của hắn thậm chí còn ngầm mâu thuẫn. Có lẽ là vì hắn mang lòng cảnh giác đối với Lôi huyện úy, Lục Thất chỉ có thể giải thích như vậy.

Rời khỏi Bách Hoa phường, lại xuyên qua Bách Nhân phường đã đến phố Nam, theo phố Nam Lục Thất còn muốn đi phố Tây xem cửa hàng. Nhưng khi hắn đi đến giữa đường Bách Nhân phường, một cảm giác hồi hộp bất ngờ đánh úp lên não, hắn giật mình một cái tựa như dã thú dựng thẳng người như cây cung, La Hán khí công nháy mắt phóng ra bao bọc lấy toàn thân.

- Tranh tranh tranh...
Một hồi tiếng động rất nhỏ truyền vào trong tai Lục Thất, Lục Thất kinh hãi mạnh mẽ nhào tới phía trước, âm thanh này là âm thanh nỏ tiễn bắn đồng loạt, đối với một tên quân nhân thám mã như hắn không thể quen thuộc hơn nữa.

- Đinh đinh đinh...
Hơn hai mươi chi tên nỏ dày đặc bắn lên trên mặt đất đá xanh, phương hướng tên nỏ phóng tới là từ nhà dân ở hai bên.

Lục Thất liều mạng nhào tới trước vừa vặn tránh khỏi loạn tiễn, hắn đúng là có La Hán khí công hộ thân, nhưng loại binh khí tên nỏ này mảnh mà bén nhọn, lực lượng lại lớn, nếu chẳng may bắn tới vị trí khí công bạc nhược cũng rất nguy hiểm.

Lục Thất lao tới trước trốn tránh tiễn, thuận thế lộn một cái, đồng thời hai tay từ trong quan ủng lấy ra hai cây dao găm, trong thời gian cực ngắn hướng về hai phía bắn ra mưa tên phóng tới, hai đạo hàn quang bay về phía hai cửa sổ đã bị tàn phá bắn thẳng vào, theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi, trốn chạy.

Lục Thất không xông vào nhà dân nhìn, mà là lớn tiếng hô cứu mạng, rất nhanh có rất nhiều bình dân từ các nhà dân và đằng xa đi tới, đều kinh hãi vây nhìn Lục Thất. Lục Thất nhờ người tiến đến nhà dân ở hai bên xem xét, kết quả sau cửa sổ nhà dân bên trái phát hiện một gã quan binh đã chết, nguyên nhân cái chết là bị một cây dao găm găm vào mặt, trên tay quan binh còn cầm cung nỏ chỉ có quân đội mới có. Mà phía bên phải lại không có ai, nhưng trên mặt đất có một cây cung nỏ.

Chốc lát sau phường chủ đến đây, Lục Thất giơ lên lệnh bài Huyện Úy giắt bên thắt lưng, phường chủ vừa thấy liền hoảng sợ, sự tình này xem ra là chuyện lớn rồi, khẩn trương nghe Lục Thất kể rõ đầu đuôi xong, lại nhìn hiện trường, sau còn có nhân chứng, Lục Thất lệnh cho phường chủ theo cùng đi đến nhà Vương chủ bộ.

Tại sao phải đến nhà Vương chủ bộ? Là vì sau khi Lục Thất bị ám sát, trong lúc kinh sợ cấp bách đã tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa thấy kẻ tập kích hắn trong bóng tối chính là quan binh, lập tức biết việc này tất nhiên là có người đầu têu, hắn muốn tìm Vương chủ bộ bàn một chút.

Vương chủ bộ cơm nước xong xuôi đang ở trong phòng dưỡng thần, Lục Thất đến thăm làm y rất ngoài ý muốn, vội vàng đích thân ra ngoài đón vào, nghe Lục Thất kể rõ và phường chủ làm chứng, Vương chủ bộ mặt mày trở nên âm trầm, y trước hết đuổi phường chủ rời đi.

Phường chủ vừa đi Vương chủ bộ ôn tồn nói:
- Thiên Phong, ngươi cho rằng là ai muốn giết ngươi?

Lục Thất thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Trọng thúc, Thiên Phong cho rằng Tả Hữu Huyện Úy có hiềm nghi lớn nhất.

Vương chủ bộ trầm mặc một lát, ôn tồn nói:
- Chuyện này khả năng là Triệu huyện úy làm không lớn, rất có thể là Ngưu huyện úy, hoặc cũng có thể là do quan binh tự chủ ý, vì nguyên nhân ngươi đã giết chết Đội phó cửa thành Tây, lại trục xuất rất nhiều quan binh cửa thành Tây, cho nên việc này cũng rất khó điều tra rõ được, chỉ có thể truy nã tên quan binh chạy trốn kia.

Lục Thất nghe xong suy nghĩ một chút, trong lòng hiểu được Vương chủ bộ không muốn làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, hắn gật đầu nói:
- Thiên Phong hiểu được, về sau sẽ cẩn thận.

Vương chủ bộ gật đầu, ôn hòa nói:
- Hôm nay cùng Lôi huyện úy uống rượu có hòa hợp không? Nói chuyện gì đó?

Lục Thất nói đúng sự thật một câu cũng không sai, Vương chủ bộ nghe xong gật đầu nói:
- Thiên Phong, sau này không nên uống rượu hoa trong huyện thành nữa, muốn uống thì phải đi sang hương bảo hoặc huyện khác, còn nữa uống rượu ở bên ngoài chỉ có thể say ba phần thôi, hôm nay ngươi đã uống quá lượng rồi, cũng may thân thủ ngươi cao cường.

Lục Thất thụ giáo nói:
- Thiên Phong nhớ kỹ.

Vương chủ bộ ôn hòa nói:
- Nghe nói gần đây ngươi bận rộn nhiều việc, đang xây dựng phường tạo giấy, ngươi rất thông hiểu thuật chế tạo giấy sao?

Lục Thất mỉm cười nói:
- Đúng là rất thông hiểu.

Vương chủ bộ cười nói:
- Xem ra ngươi rất có lòng tin.

Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ ôn tồn nói:
- Có một việc ngươi đã biết chưa? Tiêu phủ có đến một vị quý nhân, chính là ngũ phẩm Vũ Lâm Lang Tướng Vinh Xương, Vinh Xương là con trai thứ năm của Binh bộ Thị lang đương triều, cũng là vị hôn phu của Tứ tiểu thư Tiêu phủ.

Lục Thất vừa nghe trong lòng chấn động mãnh liệt, sắc mặt đổi lại đổi, lạnh nhạt nói:
- Trọng thúc nhất định hiểu rất rõ về Vinh Xương.

Vương chủ bộ trầm mặc mấy giây, mới nói:
- Thiên Phong, có mấy lời ta nói ngươi đừng để ý, vị Võ Lâm Lang Tướng Vinh Xương này ta hiểu rõ, Vinh Xương năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, chín năm trước ta ở kinh thành đã từng nghe nói về gã, đây là một nhân vật ngạo mạn có rất nhiều thói hư tật xấu, năm đó là một trong năm đại ác Thiếu kinh thành, chẳng qua Vinh Xương tuy rằng thiếu niên trụy lạc, nhưng lại có một thân võ nghệ, có điều người này đối với người trên cao thì kính trọng đối với kẻ dưới mình lại ức hiếp, hết sức chán ghét kết giao cùng người có xuất thân đê tiện, nếu sau này ngươi có chuyện gì khó khăn, ta khuyên ngươi không nên chủ động đi cầu gã.

Lục Thất nghe xong không kìm nổi hừ lạnh một tiếng, Vương chủ bộ nhìn hắn một cái, ôn tồn nói:
- Thiên Phong, thế sự nhiều thay đổi, ta chỉ nói qua cho ngươi tham khảo. Hiện tại có chút chính sự cần ngươi lo liệu.

Lục Thất sửng sốt, quay đầu ôn hòa nói:
- Trọng thúc có chuyện gì xin cứ phân phó.