Kiêu Phong

Quyển 3 - Chương 77: Đại chiến Thường Châu (V)




Vạn Bân nghe xong ngạc nhiên nghi ngờ, nói:
- Để tù binh trở thành quân phủ? Ngươi có ý gì?

- Đại nhân, chẳng phải quân phủ Công chúa chính quý mà là phụ của phụ trợ, nghĩa là quân lâm thời.
Chu Vũ giải thích.

Vạn Bân giật mình, lắc đầu nói:
- Chu tướng quân, chúng ta không có quyền làm chủ việc mở rộng quân. Nếu làm như vậy, triều định tất sẽ truy cứu tội. Hơn nữa, nhiều tù binh như vậy, một khi trả lại vũ khí cho bọn chúng, ngươi thấy chúng chắc chắn không làm phản chứ?

- Lời đại nhân nói, thuộc hạ đã hiểu. Nhưng, hai cái hại chọn lấy cái nhẹ, hiện tại chúng ta cần gấp những tù binh này trở thành quân phụ trợ. Trước đây đại nhân cũng đã biết, Giang Âm quân rất có thể sẽ phản Việt quốc, bằng không làm sao lại dung túng ba vạn đại quân Việt quốc tập kết được? Trước mắt thì quân Việt xuất binh một đòn sấm sét, càng có thể thừa thắng tấn công chiếm lấy huyện Vô Tích. Còn Ninh Quốc quân thì không thể ở lại lâu được, phải nhanh chóng quay trở về biên phòng Ninh Quốc quân. Khi đó, chúng ta sẽ đối mặt với sự phản bác của Việt quốc, và khả năng phản bội của Giang Âm quân, hậu quả là sẽ bị mất thành quả đạt được ở Thường Châu.
Chu Vũ nói rõ lợi hại.

Vạn Bân liền nhíu mày, im lặng một hồi, lắc đầu nói:
- Không ổn, Bệ hạ không chấp nhận được chuyện quân tướng làm bậy, sau này tất sẽ truy cứu.

- Đại nhân, nếu sự huy hoàng của Thường Châu có được lại bị mất đi, vậy đại nhân sẽ nhận hậu quả gì? Đại nhân đừng quên, ngài là chủ soái của Ngô Thành Quân. Sau này danh tướng đại thắng Thường Châu sẽ có một chỗ của đại nhân. Tên của ngài sẽ giống như tướng quân Dương Côn. Trong lịch sử quân sự lưu danh, được người đời sau ngưỡng mộ. Ngược lại, sẽ bị ngàn người chỉ trích, người sau hổ thẹn.
Chu Vũ lại nghiêm nghị góp lời.

Vẻ mặt Vạn Bân hơi biến sắc, lời của Chu Vũ cực kỳ độc ác, ngoài mặt là khuyên nhủ hắn ta, trên thực tế lại là uy hiếp, ngàn người chỉ trích, người đời sau hổ thẹn. Hắn ta quả thực là không thể gánh nổi. Lời nói của Chu Vũ nếu không tiếp nhân, sau này Thường Châu binh bại, hắn ta không biết biến báo chủ soái, sẽ có trách nghiệm lớn đối với thất bại của Thường Châu.

- Chu tướng quân, ngươi cố chấp như vậy, liệu có phải là có dụng tâm khác không?
Vạn Bân chất vấn.

- Đại nhân, thuộc hạ là có dụng tâm khác, nhưng chủ yếu chính là không thể để Thường Châu binh bạc. Còn dụng tâm khác của thuộc hạ đều là ứng với cơ mà sinh ra, bởi vì thuộc hạ biết, trước trận chiến Trung phủ sứ đại nhân đã cảm thấy đất đai Thường Châu giá rẻ, đã mua được rất nhiều. Sau đó Trung phủ sứ đại nhân lại biết Bệ hạ đã điều một vạn đại Ninh Quốc quân tới Thường Châu. Do đó, Trung phủ sứ đại nhân đã mua được rất nhiều đất bị chiếm đống. Hiện giờ Thường Châu quy thuộc về Đường, hào cược của Trung phủ sứ đại nhân cũng đã thành công, cho nên sau này sẽ cần lượng lớn nhân lực làm ruộng.
Chu Vũ nghiêm mặt giải thích.

Vạn Bân kinh ngạc nhìn Chu Vũ, làn sóng mua đất của huyện Tấn Lăng. Hắn đương nhiên là đã nghe nói đến, cũng biết là tên Trung phủ sứ đó dẫn tới. Khi đó hắn ta lại cảm thấy người phụ nữ đó bị điên, mua đất bị chiếm làm gì? Điều đó có khác gì ném bạc qua cửa sổ, vẫn không bằng dùng để ủng hộ vũ khí của Ngô Thành Quân.

- Đại nhân, kết cục sau này những tù binh này tất nhiên là được giải đi tới vùng đất xa xôi làm cu ly. Vậy chúng ta cũng chẳng được gì, chi bằng cho Trung phủ sứ đại nhân dùng làm ruộng, ta cũng sẽ xin Trung phủ sứ đại nhân bỏ ra ít đất vườn cho những tên tù binh này, để chúng vì chúng ta mà làm việc.
Chu Vũ thành khẩn nói.

Vạn Bân im lặng, Chu Vũ lại nói:
- Đại nhân không phải lo lắng tới hậu họa. Những tên tù binh này có thể dùng làm lính phụ trợ, không thuộc Ngô Thành Quân, mà là danh hiệu đồng binh mạnh, sau này Bệ hạ không đồng ý, có thể để chúng giải áp quy điền.

- Đại nhân, Thường Châu chiến loạn nhiều năm, rất cần nhân lực để phục hồi sức sống. Để tù binh có thể trở thành quân lính mạnh của Ngô Thành Quân. Một là có thể uy hiếp Giang Âm quân. Hai là vì chúng ta mà mưu được thưởng công của các tướng sỹ.

- Đại nhân, quân dưỡng của phủ Công chúa rất khó. Công chúa điện hạ vì để giảm thiểu thương vong cho Ngô Thành Quân, lại dốc lòng vì chúng ta đưa võ bị tới. Mà võ bị là Bộ binh phải cho phép, nhưng Bộ binh đã cho chúng ta những gì? Thưởng công sau này liệu có không?
Chu Vũ đau khổ thuyết phục. Nếu Vạn Bân không đồng ý, hắn căn bản không thể để tù binh quy thuộc dưới trướng phủ Công chúa.

Cuối cùng Vạn Bân im lặng gật đầu, nói:
- Được rồi, bổn tướng tiếp nhận ý kiến của ngươi. Tuy nhiên dù là quân binh mạnh, vậy thì phải có quân hiệu bản chất rõ ràng.

Chu Vũ mỉm cười, nghĩ một hồi nói:
- Đại nhân, tên là Ngô Thành trung phủ dũng, được không?

Vạn Bân ngẩn người suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Được rồi.

- Tạ đại nhân có thể vì phủ Công chúa mà phân ưu.
Chu Vũ cung kính nói tạ ơn.

Thấy bóng Chu Vũ đã đi rồi, Vạn Bân bất đắc dĩ cười nhăn nhó. Hoàn cảnh của hắn ta rất đáng hổ thẹn, một mặt phải nguyện trung thành Bệ hạ, một mặt lại không muốn đắc tội với phủ Công chúa. Bởi vì phủ Công chúa trên thực tế rất thân cận với Thái tử. Mặt khác, thân là một thành viên của phủ Công chúa, và rất nhiều khó khăn trong lúc dẫn quân, khiến hắn ta rất cảm kích trước sự ủng hộ của phủ Công chúa.

Đương nhiên, hắn ta có thể hứa với Chu Vũ, chủ yếu vẫn là vì bốn chữ người sau hổ thẹn, khiến lòng hắn rất e dè. Thân là võ tướng, không muốn gánh vác nhất là trách nhiệm bại chiến, đặc biệt là đại chiến Thường Châu trấn động kinh quân. Một khi có trách nhiệm, vậy thì rất có thể thân bại danh liệt, hổ thẹn với đời sau. Ngược lại, Vạn Bân hắn sẽ được gọi là danh tướng.

- Chuyện gì đều có được và mất. Nếu Dương Côn làm trước, ta coi như là theo hắn ta.

Vạn Bân nhìn về phía xa, tự an ủi, hắn ta có lẽ là trung thành với Bệ hạ, cũng lo nếu Bệ hạ nghi kỵ có lẽ là phải đối mặt với cái lợi và cái hại hiện thực. Hắn ta không thể không lựa chọn, bởi vì không biến biến báo hậu quả ngu trung, quả thực đã khiến cho hắn ta lo sợ.

Chu Vũ đã thuyết phục được Vạn Bân, hắn ta lập tức chạy vội tới tù bình, bảy nghìn tù binh được chia ra làm 15 nhóm áp giải, trong đó một nhóm là quan tướng, được trong binh áp giải.

Chu Vũ đương nhiên không thể đi trước thuyết phục quan tướng đầu hàng, mà trước tiên hắn ta đối phó với binh lính tầng dưới. Binh lính tầng dưới quan niệm rất bạc về quốc gia. Trong ý thức của họ là quân lương và ăn no. Đối với binh linh lớp dưới hấp dẫn nhất chính là có ruộng đất, phụ nữ và đời sau của mình.

Chu Vũ là lão binh nhiều năm ở tầng thấp, cho nên hắn tự tin thuyết phục bảy nghìn quân Việt. Trong lòng hắn ta như có lửa đốt, đó là cơ hội tốt khó gặp được, lợi dụng danh vị tôn quý của phủ Công chúa, lợi dụng lượng lớn ruộng đất vốn có, đó sẽ tạo dựng được sự tồn tai của Giang Âm quân thứ hai.

Nói là một câu Đường Hoàng sẽ có thể giải áp quy điền, vậy thì xem như là lính gì? Nếu cánh quân Việt này quy thuộc phủ Công chúa, lại có ruộng đất nhà cửa, đó là có được quân bá của địa phương vốn có rồi, hoàn toàn có thể không màng tới thánh chỉ của Đường Hoàng, cộng thêm sự uy hiếp của Giang Âm quân, lấy sự yếu đuối của Đường Hoàng chỉ biết e dè không dám phá bỏ.

- Các huynh đệ, bổn tướng quân đến đây là nói cho các ngươi một cơ hội có được phúc khí. Trung phủ sứ đại nhân của phủ Công chúa Ngô Thành gửi tới lời nhắn, muốn chiêu mộ các ngươi trở thành quân phủ Công chúa. Nếu đồng ý sẽ ban cho các ngươi ruộng đất của Thường Châu. Đó sẽ hoàn toàn thuộc về ruộng đất của các ngươi. Nếu không đồng ý trở thành quân phủ Công chúa của nước Đường, vậy thì chỉ có thể áp giải đi kinh thành, giao cho triều đình xử lý. Tất cả tự nguyện, báo danh tự nguyện đi.
Chu Vũ nói với năm trăm tù binh, nói những lời dễ nghe.

Nhưng nhận lại là sự ngơ ngẩn, mấy trăm cặp mắt nhìn Chu Vũ, giống như nhìn một tên ngốc. Lời Chu Vũ nói quá khó để người khác tin, rõ ràng chính là đùa người ta.

- Thế nào? Không đồng ý ứng mộ, được thôi. Ta chỉ là thay Trung phủ sứ chuyển lời, không có thì thôi.
Chu Vũ nói xong, vừa quay người bước đi.

- Ngươi nói là thật chứ?
Bỗng có người hỏi.

Chu Vũ nhìn lại, thấy một người đàn ông khôi ngô, hắn đáp:
- Là thật, ngươi nghĩ là bổn tướng quân ở thời chiến sẽ tới đùa với các ngươi sao?

Người đàn ông giật mình, nhìn quanh, lại nhìn Chu Vũ nói:
- Được, mặc kệ thật hay giả, ta là tù binh là thật, ta ứng mộ.

- Ta cũng ứng mộ, ta, ta, ….
Người đàn ông vừa ứng mộ, lập tức tất cả mọi người lần lượt tỏ ý ứng mộ.

Chu Vũ gật đầu, liền hỏi một người, chỉ người đàn ông nói:
- Hắn ta là quan chức gì?

Người đó sợ hãi, cúi đầu liếc nhìn người đàn ông, mới quay đầu lại nói:
- Bẩm đại nhân, Lý đại ca không phải là quan.

Chu Vũ mỉm cười gật đầu, nhìn người đàn ông, nói:
- Ngươi là Trung quân lệnh của doanh trại này, đồng thời là dực vệ của Trung phủ sứ đại nhân.

Người đàn ông giật mình, ánh mắt chần chừ nhìn Chu Vũ, Chu Vũ cười nhạt nói:
- Thế nào, còn không bái kiến tướng quân đại nhân đi?

Người đàn ông cắn chặt răng, cung kính hỏi:
- Xin hỏi tướng quân đại nhân, ứng mội ta là để đi tác chiến với Việt quốc sao?

Chu Vũ nhìn người đàn ông, cười nhạt nói:
- Không phải, là Trung phủ sứ đại nhân cần nhân lực, đã khôi phục được vùng đất trù phú của Thường Châu. Tuy nhiên trước mắt các ngươi không thể đi chiến đấu với quân Việt được, nhưng sẽ ở hậu phương, chính là Trung phủ sứ đại nhân của phủ Công chúa Ngô Thành.

Người đàn ông ngẩn người ra, chần chừ cúi đầu hành quân lễ nói:
- Lý Hổ bái kiến tướng quân đại nhân.