Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 41: Quốc sứ




Thánh chỉ của quốc chủ và mệnh lệnh của triều đình được ban bố ra ngoài, mười hai ngày sau, Ngư Hoa Hiên một thân quan phục tam phẩm, mang theo lễ vật cùng đặc sản của Mân địa, một đoàn gồm hai mươi tám người đã đến Giang Ninh, tự xưng là Tấn vương cũng là Nam Giang hầu, phụng vương lệnh đi sứ Đường quốc, khấu kiến Giang Nam quốc chủ bệ hạ.

Đột nhiên xuất hiện một sứ thần của Tấn quốc đến tiếp kiến, khiến cho Đường triều lâm vào kinh ngạc, quốc chủ và các trọng thần cùng nhau nghị luận, nên đối xử như thế nào với Tấn quốc, nhìn quốc thư mới được trình lên, hóa ra Tần quốc chính là Thanh Nguyên quân của Mân địa.

Trong quốc thư có nói:
- Thần Lục Bính Tiết độ sứ đời sau của Thanh Nguyên quân, thượng bẩm quốc chủ bệ hạ, vì Tiết độ sứ Thanh Nguyên quân đại nhân bệnh nặng qua đời, chỉ định thần làm Tiết độ sứ đời kế tiếp, thần cảm tạ ơn nghĩa nhận chức vị, cũng biết quốc chủ bệ hạ nhân đức, nguyện tiếp tục xưng thần nhận chủ.

Thần Lục Bính vì muốn bày tỏ tấm lòng, phát binh tấn công Mân quốc, tiêu diệt kẻ địch, lại gặp phải Hưng Hóa quân tiến công Cù Châu Việt quốc, thần đúng lúc phát binh hiệp trợ, đánh bại Việt quân, giành được Xử Châu và Ôn Châu, thần may mắn lấy được địa phận sáu châu, nắm giữ tám vạn binh lính, tất cả viên quân vì chiến công này kính thần làm vương, thần bất đắc dĩ trở thành Tấn vương.

Thần được sinh ra tại bờ sông Tấn, tổ tiên là hậu nhân của Lục Tốn, vì chiến loạn mà lưu lại tới Mân địa, thần không dám quên gia huấn của tổ tiên, nay được tôn làm Tấn vương, nguyện lấy văn hóa của Đường quốc để giáo háo dân chúng.

Hiện nay, Sở quốc không nhớ đến ân đức của thượng quốc, ngang nhiên tập kích quốc chủ, thần nguyện mang quân tiên phong đi vè hướng tây, kiềm chế binh lực của Sở quân, gây hao tổn cho tài lực của Sở quốc, thần khấu tạ quân chủ, mong sớm nhận được tin lành.”

Lý quốc chủ nhìn khắp lượt các quân thần:
- Thần phận của Lục Bính, các vị ái khanh có biết không?

Quần thần nhìn nhau, lại bộ thượng thư ôm quyền hành lễ nói:
- Bệ hạ, Mân địa Tây Nam thuộc địa phận của tộc man di, cách Giang Ninh rất xa, tên Lục Bính này, hẳn là quan tướng của Thanh Nguyên quân.

Lý quốc chủ gật đầu, lại bộ thượng thư lại nói:
- Bệ hạ, quốc thư này của Lục Bính, có thể thấy Thanh Nguyên quân đã đổi chủ.

Lý quốc chủ gật đầu nói:
- Khanh cho rằng chúng ta nên hồi âm như thế nào?

- Mân địa man di, chỉ có thể do họ tự trị, tuy nhiên, không ngờ họ lại có thể chiếm được lục châu, như vậy cũng sẽ trở thành tai họa lớn.
Lại bộ thượng thư hồi đáp.

- Bệ hạ, Thanh Nguyên quân chiếm cứ Tuyền Châu và Chương Châu, hiện giờ lại lấy được Chỗ Châu và Ôn Châu, vì vậy, không thể tiếp tục bỏ mặc, nhưng thần cho rằng, với tình hình hiện nay chỉ có thể không để ý tới.
Binh bộ thị lang hành lễ nói.

Lý quốc chủ im lặng, Lại bộ thị lang hành lễ nói:
- Nếu không để ý tới, vậy Tấn quốc kia chỉ sợ sẽ quay ngược phù trợ cho Sở.

- Thanh Nguyên quân có thể lấy được Xử Châu và Ôn Châu, hẳn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi, hiện giờ Hưng Háo quân rời khỏi Cù Châu, Việt quốc tất nhiên sẽ phản công, khi đó Thanh Nguyên quân nhất định sẽ bị đánh bại, một khi chúng lui quân, chúng ta lại thừa nhận Tấn quốc, há chẳng phải trở thành trò cười sao.
Binh bộ thị lang phản bác.

- Hưng Hóa quân rời khỏi Cù Châu, nhưng Phủ Châu lại có hơn mười vạn quân Sở, nếu Tấn quốc kia quy thuận Sở quốc, vậy chưa chắc sẽ bị đánh bại.
Lại bộ thị lang phản bác.

- Ồ, vậy lại càng kỳ lạ, nếu đã có quân Sở, vậy Tấn quốc như thế nào lại đến Giang Ninh cầu trợ giúp? Chỉ sợ có âm mưu, chẳng lẽ Tấn quốc kia, không sợ bị Sở quốc và Việt quốc tấn công sao.
Binh bộ thị lang nghi ngờ nói.

- Thanh Nguyên quân vốn là thần tử của Đường quốc, Đường quốc cũng là một nước trọng thần, nếu Tần quốc kia phụ trợ Sở quốc, thứ nhất sẽ mang danh phản bội, thứ hai liệu Sở quốc sẽ dung chứa Tần quốc kia sao? Tần quốc kia có thể đang dùng kế sách viễn giao cận địch, kỳ vọng Đường quốc có thể kiềm chế Sở quốc, một khi phụ trợ cho Sở quốc, sẽ phải gánh lấy hậu quả bị nuốt chửng.
Lại bộ thị lang phản bác.

Binh bộ thị lang chau mày, trầm tư, đột nhiên xuất hiện một Tấn quốc, trên thực tế cũng không phải hắn bài xích, hiện giờ Nam đô đều chìm trong chiến tranh, gây bất lợi đối với căn cơ của Vinh thị, nếu Tấn quốc có thể kiềm chế Sở lực, kia ngược lại có lợi cho Vinh thị.

- Hữu tướng thấy sao?
Lý quốc chủ nhìn về phía hữu tướng hỏi.

Hữu tướng hành lễ nói:
- Nếu bệ hạ không cố kị phản ứng của Chu quốc, có thể thừa nhận Tấn quốc kia.

Lý quốc chủ biến sắc, cau mày nói:
- Chuyện này liên quan gì tới Chu quốc?

- Bệ hạ, hiện giờ Đường quốc và Việt quốc đều xưng thần với Chu quốc, nếu bệ hạ không thừa nhận Tấn quốc, vậy Tấn quốc kia có khả năng sẽ không phụ trợ Sở quốc, là là trực tiếp nhận phong từ Chu quốc, mà Chu quốc tất nhiên nguyện ý thừa nhận Tấn quốc, có được thừa nhận của Chu quốc, sẽ kiềm chế được Việt quốc phản công. Chu quốc hy vọng đại nam giang bắc, các nước đều cùng tồn tại.
Hữu tướng hồi đáp.

Lý quốc chủ im lặng, quần thần cũng lâm vào trầm tư, sau một lúc, Lý quốc chủ mới nói:
- Thanh Nguyên quân vốn là thần tử của Đường quốc, hiện giờ nếu triều bái, cũng là chuyện thường tình.

- Bệ hạ thánh minh.
Hữu tướng hành lễ chúc mừng, quần thần cũng tán đồng.

Lý quốc chủ gật đầu, sắc mặt có chút vui mừng, y tuy sợ Chu quốc, nhưng trong lòng vẫn luôn không cam chịu khuất nhục, y hiểu rõ, nếu hắn cự tuyệt Tấn quốc triều bái, kia chẳng những cho thấy y ngày càng yếu đuối, mà đối với Đường quốc sau này cũng càng khó khăn hơn, Tấn quốc nếu phụ thuộc Đường quốc, vậy sẽ là một tồn tại đối lập với Sở quốc và Việt quốc, cũng sẽ không bị Chu quốc lợi dụng, Đường quốc không thể để xung quanh mình toàn là địch quốc.

- Bệ hạ, Tấn vương chi phong, thần cho rằng phẩm hàm quá cao, trước kia Tiết độ sứ Thanh Nguyên quân đã được tứ phong là quận vương, không bằng phong thành Tấn Giang quận vương.
Hộ bộ thị lang chợt hành lễ nói.

Lý quốc chủ hơi nhíu mày, lễ bộ thượng thư hành lễ nói:
- Bệ hạ, thần vẫn cho rằng nên tứ phong như ý chỉ, phong vương phong hầu của người man di, không thể so sánh như chúng ta, lúc này nếu sửa chữa, sẽ dễ gây ra hiểu lầm.

- Bệ hạ, Lưu đại nhân nói có lý, nếu Tấn vương kia cảm thấy tứ phong so với Sở vương thấp hơn, có lẽ sẽ sinh ra oán tâm.
Lại bộ thị lang phụ họa theo.

Lý quốc chủ gật đầu nói:
- Nếu thừa nhận là nước phụ thuộc, để cho Hồng Lư Tự Khanh y theo quốc lễ mà tứ phong.

- Thần lĩnh chỉ.
Hồng Lư Tự Khanh hành lễ lĩnh chỉ, đối với việc Tấn quốc xưng thần, cũng đồng tình.

Ngày hôm sau, Ngư Hoa Hiên nhận được sự tiếp đãi theo cấp bậc quốc lễ, được Hồng Lư Tự Khanh tiếp đón, bắt đầu thương thảo những chi tiết về lễ nghi lập quốc, như quan chế của Tấn quốc sẽ giống như của Đường quốc, lễ phong vương y theo vương chế, Đường quốc sẽ tứ phong Tấn vương

Mà lúc này, Lục Thất vô cùng nhàn rỗi, nhưng vẫn luôn bận tâm, nhàn rỗi vì luôn dưỡng thân tại huyện Bà Dương vì bận tâm Sở quốc đột kích, tạo nên nhiều thay đổi, Lý quốc chủ không ngờ lại hạ chỉ trưng thu lương thực của Thường Châu, lý do trưng thu vô cùng hiên ngang lẫm liệt, làm cho kế sách khởi binh Thường Châu rơi vào khó khăn.

Trưng thu lương thực để chống đỡ kẻ thù bên ngoài, nếu cự tuyệt, vậy sẽ chịu sự thóa mạ, nếu trưng thu, Lục Thất cũng không cam lòng vì lý quốc chủ mà chịu tổn thất, hắn chỉ có thể trưng thu lương thực tại Giang Ninh, trước thể hiện thái độ vì nước vì dân, mà lương thực ở Thường Châu cũng phải cắt ruột mà dâng lên, chỉ vì phòng ngự Chu quốc nên phủ quân Quận chúa cũng cần quân lương

Nếu Lý quốc chủ được một tấc lại tiến một thước trưng thu quân hộ lương thực, vậy cũng chỉ có thể khởi binh tạo phản, mang quân chiếm đóng huyện Tấn Lăng, dù sao Đường quốc cũng đang ứng chiến với Sở quốc, chịu uy hiếp của Chu quốc, không sợ Lý quốc chủ giở trò.

Lục Thất vẫn còn một chuyện rầu rĩ không vui, chính là không ngờ Lý quốc chủ lại hủy bỏ chế độ Hưng Hóa quân, chia Hưng Hóa quân thành “ Lục kỳ quân và Đông Ngô tiết độ quân”, hiện giờ người nên vui mừng nhất chính là Chu Chính Phong, tên kia tuy không còn thống lãnh trăm ngàn binh mã, nhưng trên thực tế y có được bốn vạn Đông Ngô quân, chính thức trở thành một thống soái thực thụ.

Hưng Hóa quân cứ như vậy mà tan rã sao? Lục Thất vì vậy mà vô cùng buồn bã, nhưng hắn cũng suy nghĩ thông suốt, chế độ Hưng Hóa quân bị hủy bỏ, hẳn là Lý quốc chủ đã sớm có được sách lược tốt, Tiết độ sứ Đông Ngô quân Chu Chính Phong chính là sự chuẩn bị cho việc xây dựng chế độ ở Thường Châu, nếu Sở quốc không đột kích, chế độ xây dựng Hưng Hóa quân cũng bị hủy bỏ.

Mặt khác, việc hủy bỏ chế độ Hưng Hóa quân cũng là chủ ý của hoàng đế Đường triều, y lại theo chế độ binh bộ sở lục, lấy Hưng Hóa doanh tướng làm cơ sở, bao gồm cả đô úy doanh, làm rối loạn tổ chức, mà điều Lục Thất không ngờ nhất chính là, Tống Lão Thanh lại không trở thành Đông Ngô Tiết độ sứ, mà trở thành đô úy của một nhánh quân của Nam đô, cũng đồng nghĩa với việc bị giáng chức.

Lục Thất hiểu rõ, Lý quốc chủ dĩ nhiên đã biết Chu Chính Phong nể trọng Tống Lão Thanh, nên đẩy Tống Lão Thanh ra xa, rời khỏi Chu Chính Phong, chính là hai đô úy Hưng Hóa quân cũng rơi vào hoàn cảnh như Tống Lão Thanh, đều trở thành đô úy của mười ngàn kỳ binh.

Vương Dũng cùng Hồ tướng quân rời khỏi, Hồ tướng quân trở thành chủ soái của quân đoàn Đông Ngô, Vương Dũng trở thành đô úy của một nhánh quân của Nam đô, hơn nữa, hoàng đế Đường triều vô cùng coi trọng binh lực của Đông Ngô quân đoàn, trừ địa doanh của Tiết độ sứ là mười ngàn quân, ba vạn quân còn lại chia làm mười nhánh quân, ba nghìn tướng sĩ hợp thành một nhánh, nói cách khác, Hồ tướng quân vốn là chủ soái của mười ngàn quân, hiện giờ biến thành chủ soái của ba nghìn quân, chủ soái và Hành quân Tư mã sẽ do quan tướng kinh quân của Lý quốc chủ đảm nhiệm.