Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 90: Giải thích trước




Lục Thất nhìn Lâm Nhân Triệu, ôn hòa nói:
- Đại nhân không phải là người hồ đồ, hà cớ gì không dám đối mặt với thực tại, nếu là Đông Ngô quân có thể xuất phát đến nam bộ, lại điều Khang Hóa quân và Ninh Quốc quân mỗi quân hai vạn đến chi viện Tây bộ, vậy hoàn toàn có thể ở dưới tình hình hiện tại, đại quân trực tiếp thẳng tiến đánh bại quân Sở, bệ hạ lại chỉ điều một vạn Ninh Quốc quân đến Tây bộ, huống hồ còn là Trấn Nam quân của Chu Lệnh Vân.

Lâm Nhân Triệu chau mày, Lục Thất lại thờ ơ nói:
- Đại nhân biết điện hạ, vì sao phải điều một vạn Ninh Quốc quân đến Tây bộ không?

Lâm Nhân Triệu lập tức lạnh lùng nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại nói:
- Vì một vạn Ninh Quốc quân bị điều đến đã từng đi ngược lại ý chỉ của bệ hạ, nghe hiệu lệnh của ta đi phía bắc hồ Trường Đãng đóng quân, mà bệ hạ mệnh lệnh đóng quân ở phía nam hồTrường Đãng, lúc đó ta vẫn là Đô Ngu Hầu Ninh Quốc quân, dụng ý của ta lúc đó chính là muốn phục kích quân lực Việt quốc.

Lâm Nhân Triệu nhíu mày nhìn Lục Thất, Lục Thất quay đầu nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói:
- Bệ hạ chính là một người thích tính kế nội đấu, một vạn Ninh Quốc quân điều đến Tây bộ chính là tự đi tìm đường chết, kết quả ông ta lấy được đền bù như mong muốn, một vạn Ninh Quốc quân đã từng thân cận với ta hầu như toàn quân bị tiêu diệt, suy cho cùng, là do ta là người của thái tử.

Lâm Nhân Triệu ngẩn ra, lại thấy Lục Thất nhìn ông ta, cười nhạt nói:
- Đại nhân dùng ta, kì thực là rước họa vào thân, nếu như bệ hạ biết đại nhân trọng dụng ta, liền sẽ cho rằng, đại nhân sẽ trở thành quân lực trợ giúp thái tử.

- Bổn quân cũng không phải là người sợ phiền phức.
Lâm Nhân Triệu trầm giọng nói.

Lục Thất mỉn cười, nói:
- Chiến cục tây bộ nếu là muốn hy vọng thắng, chỉ có thể là xuất binh tập kích bất ngờ, tuy nhiên binh lực vẫn là không đủ, ta khuyên đại nhân tốt nhất là dâng thư cầu triều đình viện binh.

- Bổn quân đã dâng thư cầu viện rồi, chỉ là vẫn luôn không có hồi âm.
Lâm Nhân Triệu trả lời.

- Phía đông của triều đình là có quân có thể dùng được, chỉ là bệ hạ luyến tiếc điều đến Tây bộ, Trấn Hải quân trước kia đã biến thành năm vạn quân lực của Ngô Thành Hổ Uy quân, hiện giờ lại phân thành hai vạn Kinh Khẩu quân và ba vạn Trung Ngô quân, mà hai vạn Trung Phủ Dũng của Thường Châu thuộc về Kinh Khẩu quân, Trung Ngô quân hiệu vốn là Việt quân Tô Châu, bệ hạ lấy dùng, chính là muốn đem ba vạn quân lực đóng trú ở Kinh Khẩu đi đến Thường Châu, mà đem hai vạn quân lực Trung Phủ Dũng của Thường Châu điều đến Kinh Khẩu.
Lục Thất thản nhiên nói.

Lâm Nhân Triệu nhíu mày nói:
- Xây dựng chế độ Kinh Khẩu quân, điều quân lực Thường Châu đi, bệ hạ hẳn là muốn ổn định Thường Châu quy trị.

- Ý tưởng là tốt, chỉ là rất ngây thơ, liền giống như triệt phá phân chia Hưng Hóa quân, tất nhiên sẽ khiến cho quân lực mất ổn định, hai vạn Trung Phủ Dũng của Thường Châu là hàng binh tinh nhuệ của Việt quốc, nếu như dụ dỗ làm cho bọn họ đóng quân ở Thường Châu, bọn họ sẽ an tâm mà quy trị, nhưng một khi muốn điều bọn họ rời khỏi Thường Châu, bọn họ tất nhiên sẽ nhạy cảm dễ binh biến .
Lục Thất ôn hòa nói.

Lâm Nhân Triệu ngẩn người, trầm giọng nói:
- Nếu như Thường Châu phát sinh binh biến, hẳn là có liên quan với ngươi chứ?

Lục Thất cười khổ, nói:
- Đại nhân nghĩ như vậy, Quốc chủ bệ hạ càng sẽ nhĩ như vậy rồi, Trung Phủ Dũng của Thường Châu, ta căn bản là chưa từng tiếp xúc qua, thiết lập Trung Phủ Dũng là thống soái Ngô Thành quân Vạn Bân làm thành, về sau để Ngô Thành Trung Phủ Sứ quản lí đồn điền, hiện giờ Vạn Bân và Trung Phủ Sứ đều bị bệ hạ điều đi Kinh thành, dùng quan tướng khác của Trung Phủ Dũng đảm nhiệm thống soái.

Lâm Nhân Triệu nhíu mày im lặng, nhưng rất nhanh nói:
- Nếu là có ba vạn quân đi Thường Châu, vậy Trung Phủ Dũng dưới sự uy hiếp, muốn tạo phản cũng khó.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Trung Phủ Dũng nhất định sẽ làm phản, có thể khiến cho Trung Phủ Dũng tạo phản, là Giang Âm quân Trương thị.

Sắc mặt Lâm Nhân Triệu hơi biến, lại nghe Lục Thất nói:
- Trước kia Thường Châu đại chiến, trên thực tế là Giang Âm quân và Trung Ngô quân đã đạt được minh ước, Trung Ngô quân đột kích, Giang Âm quân xem chừng, nếu Trung Ngô quân diệt được Ngô Thành quân, chiếm giữ huyện Tấn Lăng phủ trị Thường Châu, vậy Giang Âm quân liền quy hàng Việt quốc, chỉ là xảy ra chuyện khiến Giang Âm quân không ngờ, ba vạn quân Việt vậy mà lại bị đột kích thất bại thảm hại, lúc đó vì vỗ về hàng binh, liền xuất hiện quan áp ngân khế, có quan áp ngân khế tồn tại, khiến cho Trung Phủ Dũng an tâm quy thuộc Đường trị, cũng khiến cho lực ảnh hưởng của Giang Âm quân đối với Trung Phủ Dũng yếu đi, sau này Giang Âm quân Trương thị xúi giục năm vạn Trung Ngô quân chiếm giữ Tô Châu, mà Ngô Thành công chúa phủ vì là dòng chính của Đường quốc, lại là thống soái trên danh nghĩa của Trung Phủ Dũng, cho nên Giang Âm quân liền áp dụng thái độ dụ dỗ hợp tác, tiếp tục làm Đường thần, chỉ là hiện nay quan áp ngân khế bị bỏ, người của phủ công chúa cũng rời khỏi Thường Châu, cho nên ảnh hưởng của Giang Âm quân ở Thường Châu càng lớn.

Lâm Nhân Triệu sắc mặt âm trầm, lạnh nhạt nói:
- Loại tình trạng này, ngươi lại là không giải thích cho bệ hạ sao?

- Vô dụng, hữu tướng đại nhân đều khuyên không được bệ hạ, huống hồ là ta, nếu ta là góp lời, hậu quả chính là bị bệ hạ cho rằng là muốn để phủ công chúa có thể chiếm giữ lâu dài Thường Châu, một vị Trung Lang Tướng từng nói qua với ta, bệ hạ là một vị hoàng đế chưa từng thống soái quân lực tác chiến, trong suy nghĩ của bệ hạ, chính là ở dưới một bàn cờ, trong mắt chỉ có hai quân cờ trắng đen, không hiểu được trên chiến trường chân chính, địch nhân trong tối ngoài sáng rất nhiều, ví dụ như đại nhân Vương Văn Hòa, nếu như không có sự giúp đỡ của Vũ Văn thị và Vinh thị, Hưng Hóa quân sao lại có thể đánh bại quân Việt, nhưng là ở trong lòng bệ hạ, sẽ không suy nghĩ nhiều tính phức tạp của thế lực Tây bộ, ông ta chỉ cho rằng, đại nhân Vương Văn Hòa cấu kết với thế gia, cho nên chính là địch nhân có thể tạo phản.
Lục Thất lạnh giọng nói một hồi.

Lâm Nhân Triệu nhíu mày trầm lặng, Lục Thất lại nói:
- Tình hình của đại nhân cũng là không tốt, vì đi lại quá gần với Vinh thị, cho nên ở trong lòng của bệ hạ đã không còn tín nhiệm, cho nên mới chậm chạp không trả lời chuyện đại nhân cầu viện, nếu như đổi lại là ta, sẽ dâng thư xin từ chức, tiến cử Chu Lệnh Vân chủ trì chiến sự Tây bộ, đại nhân càng là luyến tiếc một lòng kiến công sẽ mất đi càng nhiều hơn, e rằng qua không lâu nữa, đại nhân liền sẽ mất đi quyền đóng giữ phía nam.

Lâm Nhân Triệu cau mày nói:
- Dâng thư xin từ chức?

Lục Thất mỉn cười, nói:
- Chỉ là thiển ý do bản thân lĩnh hội, nói câu bất kính, đại nhân phải coi Quốc chủ bệ hạ là địch nhân trên chiến trường, biết người biết ta mới có thể có phần thắng, đại nhân nếu không phỏng đoán thánh ý, vậy chiến cuộc ở Tây bộ đã rơi xuống thế hạ phong rồi.

Lâm Nhân Triệu lạnh lùng liếc Lục Thất nói:
- Lời này của ngươi, là đại nghịch bất đạo.

- Đại nhân nếu như là làm liều đột kích Kinh quốc, trên thực tế cũng là đại nghịch bất đạo rồi.
Lục Thất ôn hòa trả lời.

- Trong tâm của bổn quân là vì Đường quốc.
Lâm Nhân Triệu lạnh nhạt nói.

- Thuộc hạ cũng vì Đường quốc, nếu không cũng sẽ không giúp đại nhân làm bậy.
Lục Thất ôn hòa đáp lời.

- Chỉ mong những lời của ngươi là từ trong thâm tâm.
Lâm Nhân Triệu lạnh lùng nói.

Lục Thất cười khổ, nói:
- Đại nhân, thuộc hạ thật lòng nhắc nhở một câu, kế hoạch của đại nhân tốt nhất là phát động trong vòng một tháng, quá một tháng, đại nhân liền không có cơ hội nữa, vì đại nhân Chu Lệnh Vân thế nào cũng sẽ báo cáo lên trên, bệ hạ phi thường tín nhiệm Chu Lệnh Vân, sau khi thấy cáo trạng, tám phần sẽ đoạt quyền đóng giữ của đại nhân ở phía nam, đại nhân có thể chủ trì chiến sự Tây bộ, trên thực tế là do hữu tướng đại nhân chủ trương, bệ hạ không hề muốn dùng đại nhân.

Lâm Nhân Triệu im lặng, qua một lúc mới bình thản nói:
- Bổn quân đã biết, ngươi đi chỉnh quân đi.

- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Lục Thất cung kính hành lễ, xoay người đi tìm hiểu ba nghìn trung hộ quân

Lâm Nhân Triệu nhìn theo bóng lưng của Lục Thất, trong mắt rất là phức tạp, ông ta biết dùng Lục Thất là không thỏa đáng, nhưng là không dùng lại không được, ông ta ở Nam Xương phủ bị cản trở rất nhiều, căn bản không có cách nào thực thi những chiến lược quân sự lớn, ông ta đột nhiên nhíu mày suy nghĩ những lời của Lục Thất, bỗng quay đầu nhìn về phía đông, ông ta thoáng hiểu, Thường Châu nơi đó có thể sẽ xảy ra binh biến, mà Lục Thất báo cho biết, rõ ràng là lộ ra thâm ý.

Lục Thất đi đến bên cạnh Quan Xung, Quan Xung cung kính hành lễ, Lục Thất mỉm cười gật đầu, tiếp đó hỏi tình hình sau khi Quan Xung rời đi. Quan Xung cười khổ nói những việc đã trải qua, sau đó hỏi đến Vương Kiếm và Triệu Lâm, Lục Thất trả lời, lại nói sơ qua tình hình Tấn quốc, Quan Xung nghe xong giật mình không dứt, Tấn quốc không những có quốc vực rộng lớn, mà còn bức bách được Việt quốc xưng thần.

Ngày thứ ba, Lục Thất dẫn đầu hơn ba nghìn quân rời khỏi thành Nam Xương phủ, phụng mệnh đi thu hồi Tín Châu, cùng với cầu quân lương tiếp tế của Hấp Châu, quân lương của Nam Xương phủ thiếu thốn đã là sự thật, ba vạn quân lực đi ra ngoài tìm lương, cùng xuất quân thu hồi lại đất đai bị mất là phù hợp với đạo lí, Chu Lệnh Vân thân là Giám Quân sứ, không có quyền lợi ngăn cản, quân lực của Nam Xương phủ phòng ngự vẫn là đủ, trước khi Lục Kì quân chưa tới hợp nhất, mười vạn quân Sở cũng không tấn công được thành Nam Xương Phủ.