Kiều Tàng

Chương 178




Thạch hoàng hậu im lặng một lát, nói: "Bản cung tránh cho quốc trượng yêu thương ngoại tôn. Quốc trượng theo bản cung." Dẫn Thạch quốc trượng đến nơi ở của Thái tử.

Tiểu thái tử đang chơi đùa cùng với nha hoàn trong phòng, nhìn thấy mẫu hậu đến, nhảy vọt lên, duỗi hai tay, vừa cười khanh khách vừa nhảy lên về phía Thạch hoàng hậu. Nhìn thấy thái tử hoạt bát đáng yêu, trên mặt Thạch hoàng hậu rốt cuộc lộ ra ý cười, đi về trước mấy bước ngồi xổm xuống ôm thái tử đang nhảy vào lòng mình, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của thái tử. Lúc này mới đứng lên, nắm tay thái tử, chỉ vào Thạch quốc trượng nói: "Hoàng nhi, ngoại công của con hôm nay cố ý vào cung thăm con."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tiểu thái tử nhìn thấy Thạch quốc trượng, bĩu môi, tránh sau lưng Thạch hoàng hậu không muốn ra. Thạch quốc trượng thường xuyên ra vào hoàng cung, tiểu thái tử cũng là gặp qua mấy lần, mà Thạch quốc trượng cũng mang đồ chơi nhỏ đến cho hắn.

Chỉ là Thạch quốc trượng không hài lòng với Thạch hoàng hậu, nhi tử của Thạch hoàng hậu cũng không có hảo cảm gì, hơn nữa trong cung rất nhanh sẽ có những long tử do nữ nhi Thạch gia sinh ra, trong lòng Thạch quốc trượng lại có ý khác, khi gặp Thái tử không khỏi có chút lấy lệ, dù ngoài mặt là lấy lòng nịnh nọt, lại thiếu đi vẻ từ ái của trưởng bối.

Trẻ nhỏ vô cùng mẫn cảm, ai thật lòng đối với hắn, ai đối với hắn không tốt, con trẻ đều có thể cảm nhận được, vì thế mỗi lần thấy Thạch quốc trượng đều không quá vui vẻ.

Thạch quốc trượng lúng túng cười hai cái, nói: "Số lần thần tới quá ít, thái tử còn chút xa lạ với thần, sau này sẽ thường xuyên đến thăm thái tử." Nhưng trong lòng thì mắng: "Oắt con không biết tốt xấu, quả thật giống y như nương ngươi.”

Thạch quốc trượng lấy một hộp gỗ trong tay nội thị ở bên cạnh, mở nắp hộp, lộ ra mấy thứ đồ chơi bên trong, nói với tiểu thái tử: "Điện hạ, đây là mấy món đồ chơi mà thần tặng cho ngài."

Tiểu thái tử đến cùng là tâm tính trẻ con, nhìn thấy có đồ chơi, lập tức vui vẻ lại, từ sau lưng Thạch hoàng hậu chạy đến, dò cổ nhìn vào phía trong hộp. Trong hộp có ngựa gỗ có thể lắc lư, có hoa dung đạo, cửu liên hoàn*, còn có con nai nhỏ làm từ thủy tinh.

Hoa dung đạo và cửu liên hoàn không phải là đồ chơi mới mẻ gì, cho nên tiểu thái tử trực tiếp cầm con nai nhỏ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhìn tiểu thái tử vô cùng phấn khởi mà ngắm nghía, Thạch quốc trượng khóe môi hơi nhếch lên.

Mẫu cổ kia đóng trong con nai thủy tinh, tiểu hài tử khi cầm chơi khó tránh khỏi sẽ cọ trên tay. Ông ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Thạch hoàng hậu rất chú trọng đến hiếu đạo lễ nghi của thái tử. Vì thế mỗi ngày thái tử đều phải thỉnh an hoàng đế hai lần.

Tuy rằng bây giờ tẩm cung hoàng đế được giám sát, nhưng thái tử lại ra vào rất tự do. Mẫu cổ kia sau khi mất nước vẫn có thể sống sót ba canh giờ, chỉ cần trên tay tiểu thái tử dính mẫu cổ, sau khi tới gần Lưu Dục, Lưu Dục hẳn phải chết không nghi ngờ.

Thạch hoàng hậu chậm rãi nâng một ly nước trà, nói với thái tử: "Nào, kính một ly trà cho ngoại công của con đi, ông ấy còn chưa từng uống trà con kính phụng đâu!"

Tiểu thái tử nghe xong, rất ngoan ngoãn mà nâng chén trà lên, bưng cho ngoại công.

Thạch Nghĩa Khoan nghe xong liên tục nói không dám nhận.

Thạch hoàng hậu lại khẽ cười nói: "Tuy quân thần khác nhau, dù sao ngươi cũng là ngoại công của nó, cho dù tương lai nó có làm hoàng đế, cũng phải kính ngươi một chén trà này. Làm con cái, đối với phụ mẫu trưởng bối, rốt cuộc cũng phải biết tận hiếu tận nghĩa..."

Đợi sau khi Thạch Nghĩa Khoan lui ra về, tai mắt trong cung của hắn lập tức thăm dò động tĩnh của thái tử, nửa canh giờ tiếp theo đã đến thời gian thái tử đi vấn an.

Bình thường lúc này, Lưu Dục còn phải uống một lần thuốc nữa, chuyện đút thuốc này bình thường đều do Thạch hoàng hậu làm, cho nên mỗi lần Thạch hoàng hậu đều sẽ dẫn thái tử đi cùng.

Sau khi nghe thái tử đã cùng hoàng hậu tiến cung, Thạch Nghĩa Khoan thở phào một hơi, căng thẳng chờ tin tức vạn tuế trúng gió băng hà.

Chỉ cần hoàng đế vừa chết, nữ nhi biến thành quả phụ kia của ông ta sẽ không còn chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào lực lượng nhà mẹ đẻ để nâng đỡ đại nhi tử lên trên vương vị.

Đến lúc đó, Thôi Hành Chu cho dù bằng chứng như núi cũng không làm gì được ông ta.

Thạch Nghĩa Khoan nghĩ đến dây, lại bắt đầu an tâm chờ đợi tin dữ trong cung truyền đến.

Thế nhưng đợi hoài đợi mãi, mà vẫn không có người đến gõ cửa Thạch phủ.

Cho dù hoàng đế băng hà, Thạch hoàng hậu quyết định giữ bí mật không phát tang cũng phải có vài lão thần đến thương lượng quyết định! Sao có thể yên lặng như vậy!

Thạch Nghĩa Khoan có chút ngồi không yên, cho người đi nghe ngóng tin tức trong cung, thế nhưng người được phái đi mãi đến tối không thấy quay về, thật sự sống không thấy người, chết không thấy xác!

Thạch Nghĩa Khoan lần này ngồi không yên, hắn chỉ có thể phái người đi tìm Thôi Hành Địch, qua hồi lâu, Thôi Hành Địch gửi thư nói mời Thạch quốc trượng đi đến trường đình ngoài thành một chuyến.

Nếu như là ngày thường, Thạch Nghĩa Khoan tuyệt sẽ không lấy thân mạo hiểm, đi đến nơi không quen thuộc để tham gia cuộc gặp gỡ bí mật bực này.

Nhưng bây giờ ông ta mưu hại đương kim vạn tuế lại không biết kết quả tốt xấu, trong lúc nhất thời, vinh hoa phú quý của toàn gia sắp không giữ được, phải tìm một người đắc lực để thương lượng.

Vì thế, cân nhắc trái phải, Thạch Nghĩa Khoan nhất thời cũng không suy tính quá nhiều, vội vã lên xe ngựa, đi đến trường đình mật hội.

Khi xe ngựa ra khỏi kinh thành, trong một mảng bóng đêm, bước lên một cây cầu gỗ ở vùng ngoại ô, xe ngựa đi đến giữa cầu, nghe tiếng rắc một tiếng, mặt cầu kia sụp thành hai đoạn. Trong tiếng người hô ngựa hí, Thạch quốc trượng và xe ngựa đồng thời rơi xuống sông....

Sáng sớm ngày hôm sau, chờ đến khi có người đi qua phát hiện ra chuyện thảm, năm sáu thi thể nổi lơ lửng trên mặt nước kia, tình cảnh thảm không nỡ nhìn...

Khi tin tức Thạch quốc trượng nửa đêm xuất hành, bất ngờ gặp cầu gãy, rơi xuống nước mà chết truyền khắp triều đình, nhất thời quần thần biến sắc, dồn dập lén lút đằng sau chuyện bất ngờ này là có càn khôn khác.

Thạch hoàng hậu đau khổ mất phụ thân, bi thương khó nén, vạn tuế cũng ban thánh chỉ, giao trách nhiệm to lớn cho quan viên huyện nha nơi đó tận tâm kiểm tra an toàn cầu gỗ của huyện, tránh cho gây thành thảm hại bực này, mặt khác hậu táng quốc trượng đại nhân, truy phong lãnh địa và quả phụ, nhằm bày tỏ lòng tưởng nhớ của vạn tuế đối với nhạc phụ.

Thế nhưng Thôi Hành Địch thân ở một đại trạch ngoại thành lại không thể thoải mái được.

Nói thật, hắn thật sự không muốn nhìn thấy tin tức kế sách thứ hai của mình bị thất bại. Thế nhưng khi người Thạch quốc trượng phái ra bị bắt ở cửa cung, hắn đã đoán được Thạch quốc trượng đã bại lộ.

Hắn lúc ấy lập tức lên kế sách giết người diệt khẩu, để Thạch Nghĩa Khoan chết bởi sự cố ngoài ý muốn, cũng coi như cắt mất manh mối truy xét mẫu cổ. Mật thám của hắn đưa đến tin tức ở Chân Châu, Thôi Hành Chu đã dẫn theo Liễu Miên Đường lên thuyền vào kinh, tính một chút, cho dù bọn họ ngày đêm đi đường cũng phải mười ngày sau mới có thể đến kinh thành.

Có mười ngày này, đủ để hắn chôn vùi chứng cứ phạm tội, thu dọn tàn cuộc.

Chỉ là hắn bỗng mất đi nhân lực đắc lực đối phó với Thôi Hành Chu. Có điều hắn không vội, văn võ đầy triều, lòng người nóng nảy, đấu đá quyền lợi mãi mãi không ngừng, cứ coi như thiếu đi đám người Tuy Vương, Thạch Nghĩa Khoan, cũng không có gì thay đổi.

Dù sao hắn luôn có thể tìm được ứng cử viên thích hợp có thể lợi dụng, dù sao hắn đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nhiều hơn mười năm nữa cũng không là cái gì.

"Đô thống! Vạn tuế tuyên triệu người vào cung!" Đúng lúc này, bộ hạ đột nhiên đến truyền lời.

Sắc mặt Thôi Hành Địch âm trầm, hoàng đế.... quả nhiên là tỉnh táo.

Ẩn Long Vệ vào cung cũng không đi bằng cửa cung mà là có một thông đạo chuyên dụng bí mật, thẳng đến thư phòng hoàng đế. Mỗi lần, hắn đều bí mật như vậy đến gặp vạn tuế.

Khi Thôi Hành Địch ngồi xe lăn vào thư phòng, Lưu Dục đang ngồi ở sau long án phê chữa tấu chương, đối với một người hôn mê hơn một tháng mà nói, khí sắc của vạn tuế thật đúng là vẫn xem như tốt, không hề có chút cảm giác suy yếu của người nằm trên giường đột nhiên tỉnh lại cả.

Khi Thôi Hành Địch tiến vào, Lưu Dục chậm rãi ngẩng đầu, trên dưới đánh giá hắn nói: "Thôi gia cả nhà trung liệt lại vẫn luôn bị hoàng thất kiêng kị, không ngờ lại chọn một tên tàn phế không nơi nương tựa như ngươi làm Ẩn Long Vệ, lại dưỡng được Ngũ độc câu toàn bất trung bất nghĩa..."

Thôi Hành Địch nghe được trong lòng trầm xuống, chậm rãi nói: "Thần làm sai chỗ nào, kính xin bệ hạ trách phạt, nhưng bệ hạ nói như vậy, thần thật sự là nghe không hiểu..."

Đúng lúc này, sau giá sách ở một bên thư phòng hiện ra một người: "Ngũ ca, có gì không hiểu, cần ta đến giải thích cho ngươi một lần không?"

Thôi Hành Địch vừa chăm chú nhìn, Thôi Hành Chu vốn là vẫn còn đang ở Chân Châu lại xuất hiện trong kinh thành.

Hắn trầm mặt nhìn Thôi Hành Chu, chậm rãi cười nói: "Vạn tuế, thần tiếp nhận thánh chức, vốn là nên là hình thức ẩn mình, vạn tuế tại sao lại tiết lộ thân phận của thần cho Hoài Dương Vương?"

Lưu Dục trầm mặt nói: "Ngươi còn biết chính mình tiếp nhận thánh chức? Đã như vậy, vì sao lòng dạ khó lường, không chỉ tiết lộ hỏa pháo đồ cho người Oa, còn liên tiếp dùng tà cổ Miên Cương mưu hai đích mẫu của ngươi và trẫm?"

Thôi Hành Địch sắc mặt không đổi nói: "Vạn tuế nói cái gì, thần nghe không hiểu."

Thôi Hành Chu nhìn chằm chằm huynh trưởng khác mẹ ám độ trầm thương* nhiều năm này, trầm giọng nói: "Ngũ ca không cần cãi chày cãi cối. Ngươi cho rằng ngươi giết người diệt khẩu gọn gàng không để lại dấu vết, trên thực tế lại để lại sơ hở lớn nhất."

(*ám độ trầm thương: Hoạt động bí mật.)

Thôi Hành Địch nghe vậy nhíu mày hỏi: "Mặc dù không hiểu ngươi đang nói gì, nhưng nghe lại rất thú vị, hãy nói nghe xem."

Thôi Hành Chu cũng là nhìn ra hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trực tiếp nói: "Khi đó ngươi tự mình đến Miêu Cương lấy được một đôi cổ mẹ cổ tử, lại cần nuôi dưỡng thành nhiều đôi, những chuyện bí mật này, ngươi cũng không dám mượn tay người khác mà là tự mình làm. Chỉ tiếc là ngươi học được cách nuôi cổ và dùng cổ, lại không biết được cổ này sẽ phản phệ. Nuôi cổ quá lâu, ngón tay sẽ xuất hiện xuất hiện nhiều vết máu bầm, giống như là vết đen. Nếu ta đoán không nhầm, phu nhân của ngươi cũng tự mình giúp ngươi nuôi dưỡng những con cổ đó nhỉ? Hôm đó nàng ta đến phủ của ta vấn an, khi Miên Đường hàn huyên với nàng ta, trong lúc vô tình nhìn thấy mấy vết đen không thể nhìn ra được trên móng tay nàng ta, lúc này mới nghi ngờ đến phu thê các ngươi. Khi phu nhân ngươi gián tiếp hỏi hành tung của ta, thật ra ta đã dẫn theo Triệu Tuyền đi được một nửa đường vào kinh thành rồi. Cuối cùng giải cổ độc cho bệ hạ trước ngươi và Thạch Nghĩa Khoan, làm cho gian kế của các ngươi bị bại lộ! Ngươi nói mình trong sạch, có dám vươn tay ra để ta kiểm tra móng tay của ngươi một chút không?."

Thôi Hành Địch đương nhiên biết trên móng tay mình có mấy vết máu bầm không thể nhìn. Trước kia hắn cũng không thèm để ý, càng không có tâm tư nhìn móng tay phu nhân Liêm Bình Lan có gì biến hóa.

Thế nhưng là tuyệt đối không ngờ được, dị nhân ban đầu Trấn Nam kết giao ở Bắc Hải mới thật sự là đại năng dưỡng cổ, lại còn dốc túi chỉ bảo với ân nhân Triệu Gia Ngư chẩn bệnh cho hắn.

Cho nên Trấn Nam hầu mặc dù chưa từng nuôi cổ hại người nhưng đối với nguyên lý thuật cổ lại vô cùng quen thuộc, thế là lại tỉ mỉ nói cho Vương gia và vương phi, làm thế nào để phát hiện ra người dưỡng cổ bí ẩn kia.

Mà Miên Đường vừa hay nhãn lực kinh người, lúc trước nàng có thể phát hiện càn khôn bên trong lỗ sâu đục trong bức họa, tự nhiên cũng sắc bén phát hiện đầu mối trên ngón tay Liêm Bình Lan.

Thế là âm mưu Thôi Hành Địch tỉ mỉ trù tính nhiều năm lại bại lộ trên sơ suất nhỏ nho trên móng tay này.

Mà khi Miên Đường dùng bồ câu đưa thư báo phát hiện của mình cho Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu quả thật giật nảy cả mình.

Có điều tỉ mỉ suy nghĩ, năm đó Thôi phủ đấu đá bên trong, ngoại trừ bày bố của hắn, nghĩ đến vị ngũ ca nhìn thì suy yếu này cũng xuất không ít lực.

Theo dây leo này, tìm được manh mối của Thôi Hành Địch cũng trở nên đơn giản cực kỳ.

Sau khi hắn để Triệu Tuyền giải cổ độc cho vạn tuế, lại nói chuyện người Oa đạt được bản vẽ hỏa pháo của ti quân khí. Lưu Dục biết được thân phận Ẩn Long Vệ lại liên hệ hai việc với nhau, tự nhiên cũng hoài nghi đến Thôi Hành Địch.

Mà Thôi Hành Chu cũng vừa mới biết được thân phận khác của ngũ ca từ bên miệng của vạn tuế.

Suy nghĩ kỹ, trong xương cốt của Thôi Hành Địch vẫn có kiêu ngạo đặc biệt của nam nhân Thôi gia, hắn ẩn thân nửa đời người, tên giả dùng để vẽ tranh vẫn là một chữ "Ngôi".

Ngôi, Thôi gia chi quỷ dã*. Này có lẽ là Thôi Hành Địch tự trào phúng với thân phận của mình.

(*Thôi gia chi quỷ dã: là con quỷ của Thôi gia.)

Việc đến nước này, trong lòng Thôi Hành Địch ước chừng cũng biết chính mình bại lộ, cũng không phản bác nữa, khuôn mặt tương tự Thôi Hành Chu của hắn lộ ra thần sắc châm chọc, đột nhiên cười to thê lương.

Thế nhưng ngay lúc vạn tuế hô người đến trói hắn, đột nhiên rút ra hai đao từ trong xe lăn, hai chân dùng lực, bật khỏi xe lăn, thẳng tắp nhảy lên xà nhà, xuyên vỡ nóc nhà, từ lổ hỗng trên nóc mà chạy ra ngoài.

Hắn trù tính nhiều năm như vậy, tự nhiên đã làm chuẩn bị cho các loại bất trắc, bên dưới xe lăn này lắp lò xo bật lên, lại gắn thêm lưỡi đao, thật sự khó lòng phòng bị.

Thị vệ ngoài cửa xông lên, nhao nhao lấy thang muốn đuổi theo Thôi Hành Địch.

Thế như khi Thôi Hành Chu quay người lại nhìn Lưu Dục, lại phát hiện hắn một mặt trấn định, cũng không có vẻ hoang mang của việc ngoài dự tính.

Thôi Hành Chu nghĩ nghĩ, lập tức quỳ xuống nói: "Bệ hạ, thần gia môn bất hạnh, có loại tặc tử nịnh thần này, còn mong bệ hạ trách phạt vi thần tội trị gia không nghiêm."

Lưu Dục đứng lên, tự mình đỡ Thôi Hành Chu dậy: "Thôi ái khanh có tội gì? Ngươi cả ngày lẫn đêm đến kinh thành đưa giải dược cho trẫm, trung tâm này nhật nguyệt chứng giám, hơn nữa ngươi lần này bình định Bắc Hải, lại là có công, có tội gì?"

Thôi Hành Chu hỏi tiếp: "Có cần phong tỏa kinh thành, bắt tặc tử này?"

Lưu Dục lắc đầu: "Ẩn Long Vệ chính là ám tư tiên hoàng thiết lập, tất cả mọi người đều trung thành tuyệt đối với hoàng thất. Sau đó tiên thánh lòng biết lòng người khó dò, tự nhiên cũng thiết kế phiệt môn.... Những Ẩn Long Vệ này đều là từ nhỏ đã được chọn, trong người bọn họ đều bị giấu ám độc. Nếu là cả đời trung tâm thì sẽ bình an sống quãng đời còn lại, nhưng nếu hai lòng, bất kính với hoàng thất, như vậy tử trạng của hắn cũng thống khổ thê thảm vô cùng..."

Khi nói lời này, trên mặt đế vương trẻ tuổi hiện lên vẻ lạnh lùng như băng.

Thôi Hành Chu không nói gì, chỉ kính cẩn đứng ở một bên, thế nhưng trong đầu lại nhớ lại lời nói khi Triệu Tuyền từ trong cung giải độc trở về: "Vạn tuế căn bản không trúng độc. Vì sao hết lần này đến lần khác muốn giả thành bộ dáng trúng độc, nằm trên giường hơn tháng chứ?"

Khi Hoài Dương Vương nghe được tin này, hỏi Triệu Tuyền có từng vạch trần. Triệu Tuyền lau một trán mồ hôi lạnh nói: "Huynh còn thật sự xem ta như tên ngốc à! Chớ nói vạn tuế làm bộ trúng cổ độc, cho dù là vạn tuế nói mình bị tiêu chảy, ta cũng phải làm bộ ngửi thấy mùi phân. Tất nhiên là ta không vạch trần, chỉ dựa theo trình tự phối thuốc giải, cho hoàng đế chính là.... Lão Cửu, huynh nói vạn tuế.... liệu có giết ta diệt khẩu không?"

Khi nói xong lời cuối này, giọng của Triệu Tuyền đã mang theo nghẹn ngào.

Lúc ấy Thôi Hành Chu cũng không nói được sống chết của Triệu Tuyền. Thế nhưng lần này trở về, hắn lại có thể để cho Triệu Tuyền thoải mái tinh thần.

Vị vạn tuế này của bọn họ, thời trẻ trải qua cung biến, sau lại phụ thuộc vào thế lực khắp nơi, không ngừng yếu thế lấy lòng mới một đường trằn trọc ngồi lên hoàng vị.

Đáng tiếc sau khi ngồi lên hoàng vị lại bị các phe ngăn cản, khó mà thực hiện hoài bão. Thật ra công lực nhẫn nại của vạn tuế vẫn luôn dựa vào quan hệ bám váy, chắc chắc càng thâm sâu hơn vị ngũ đệ mới chạy trốn kia của hắn.

Chỉ là người có thể nhẫn nhịn, lòng nghi ngờ cũng nặng. Nếu Thôi Hành Chu không đoán sai, vạn tuế đã sớm phát hiện ra hành động của Thôi Hành Địch, lại vẫn luôn nhẫn nhịn không phát, thậm chí phối hợp "trúng cổ độc".

Hoàng đế lần này là đang thử thăm dò, thăm dò Thạch gia, có lẽ còn thăm dò hoàng hậu, thậm chí là thử thăm dò Thôi Hành Chu hắn.

Nếu như lần này hắn đến kinh quá muộn, hoặc là giữ lại giải dược không dâng lên, đều không qua khỏi cuộc thi đình chưa từng có này của hoàng đế.

Kết cục không qua được cuộc thi đình, giống như Thạch quốc trượng và Thôi Hành Địch, vĩnh viễn không có cách nào xoay sở.

Thân là đế vương, đa nghi nên tính là ưu điểm đi. Vị hoàng đế này của Đại Yến, nếu xương cốt cứng rắn, hẳn là có thể an ổn ngồi tiếp.

Mười ngày sau, Miên Đường rốt cuộc cũng đã đến kinh thành. Khi ở Chân Châu, nàng chọn một người có thân hình gần giống như Thôi Hành Chu, mặc dù hắn đội mũ rộng vành, cũng không thường ra khoang thuyền nhưng Miên Đường lại thường xuyên lộ mặt, che giấu tai mắt của Thôi Hành Địch.

Có điều nàng cũng không nghĩ đến, một đường này mà trong kinh thành đã thay đổi to lớn.

Sau khi nàng vào kinh thành, Thạch hoàng hậu đắm chìm trong đau khổ mất cha lại triệu Miên Đường vào cung gặp nàng.

*: ("Hoa dung đạo" là một trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian Trung Quốc sáng tạo căn cứ từ câu chuyện "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc.

Đồ chơi này như sau: trong một khung hình chữ nhật (tương đương với bàn cờ của đồ chơi) có đặt 10 quân cờ to nhỏ khác nhau, như hình vẽ thể hiện. Trên bề mặt quân cờ đều có tên, trong đó Tào Tháo là 1 quân cờ lớn nhất, 5 quân cờ kích cỡ trung bình lần lượt là thuộc hạ của Lưu Bị tức "ngũ hổ tướng" là: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung, thêm nữa là 4 quân cờ nhỏ là những lính quèn.

Sự sắp đặ của các quân cờ được thể hiện như trong hình vẽ, Tào Tháo bị vây tầng tầng lớp lớp, nhưng trong bàn cờ vẫn còn khe hở giữa hai ô nhỏ được coi như là lối thoát của Hoa dung đạo, vì vậy Tào Tháo vẫn còn một tia sống sót, ông ta có thể tận dụng cơ hội nhỏ bé này và có cơ hội là sẽ trốn ra.)

(Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Trong tiếng Anh trò chơi này của Trung Quốc được gọi là "Chinese King" có nghĩa là "Vua Trung Quốc"; Người Trung Quốc chơi Cửu liên hoàn bắt đầu từ khi nào cũng không có cách gì khảo chứng nữa, nhưng vào đời Minh, đời Thanh của Trung Quốc, Cửu liên hoàn là được ưa thích nhất.

Cách chơi Cửu liên hoàn như sau: có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái thẳng, mỗi một cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên trên xuống dưới trong cái lỗ nhỏ, mà không thể thò ra khỏi miếng gỗ. Ngoài ra còn có đính một chiếc thoa sợi đôi. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống. Để có thể đính được số vòng này lên hoặc gỡ được xuống phải làm mấy trăm cách vô cùng phức tạp nhưng lại rất thú vị.)