Kiều Tàng

Chương 37




Mật thám nghe Vương gia nói xong, tuân lệnh quay lại, tất nhiên cũng nhớ kỹ lời Hoài Dương vương dặn dò —— Vương gia dặn không vội bắt, đừng làm quá lớn chuyện. Đợi điều tra vòng quan hệ của nàng ta, khi về Ngưỡng Sơn thì lại động thủ!


 


Bên này, Vân Nương cũng đã cùng đi mua sắm với Thạch tiểu thư xong, chuẩn bị ở lại trấn Linh Tuyền chơi đôi ngày rồi về Thanh Châu.


 


Thạch Tuyết Tễ cầm lò sưởi tay mới mua khen không dứt miệng, khen Vân Nương có mắt nhìn, giúp nàng ta chọn được lò sưởi ưng ý đến vậy.


---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

 


Vân Nương ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng lại cười lạnh.


 


Tay nghề của tiệm đồ sắt kia không tệ, cho nên lúc trước Liễu Miên Đường cũng từng tặng cho Tử Du lò sưởi cầm tay. Nàng may vá không được tốt, cho nên cái bao lò sưởi cầm tay lúc trước là do Vân Nương làm giúp nàng.


 


Vì thế, Tử Du cầm lò sưởi cầm tay cả ngày không rời nhưng lại chỉ nhớ đến sự quan tâm của Liễu Miên Đường, không để ý đến công Vân Nương may vá tỉ mỉ từng mũi kim.


 


Dựa vào đâu!


 


Rõ ràng là nàng ta quen biết Tử Du trước. Có điều là khi đó, y là hoàng tôn cao không trèo đến, là trưởng tử của Thái tử. Còn nàng ta thì chỉ là con gái nhà võ quan nho nhỏ, chỉ có thể ngước lên cao nhìn Lưu Dục.


 


Sau đấy, y ngã từ trên mây xuống, từ hoàng tôn Lưu Dục của Đại Yến biến thành Tử Du công tử không có họ. Vốn nàng ta tưởng rằng mình gần quan được ban lộc. Ai ngờ, lại bị Liễu Miên Đường vượt lên trước, chiếm mất toàn bộ tâm trí của công tử.


 


Bây giờ Liễu Miên Đường không còn nữa, cô con gái béo của Thạch thống lĩnh lại nhảy ra. Nghe ý của Đông Cung bộ cũ trên Ngưỡng Sơn, còn rất tán thành lần liên hôn này. Suy cho cùng thì bọn họ muốn trói chặt Thạch Nghĩa Khoan trên chiến thuyền Ngưỡng Sơn, cho nên mặc kệ Thạch tiểu thư mập hay ốm, xấu hay đẹp đều không sao.


 


---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---


Điều khiến người ta giận nhất là, có vẻ như Tử Du đồng ý với ý của bộ cũ, cưới Thạch tiểu thư.


 


Hôm nay, nàng ta cố tình nói cơ thể Tử Du suy nhược, dụ Thạch tiểu thư đến mua lò sưởi cầm tay.


 


Mà lò sưởi cầm tay Thạch tiểu thư cẩn thận chọn lựa lại giống y đúc lò sưởi cầm tay lúc trước Liễu Miên Đường mua cho Tử Du.


 


Có lẽ là sợ thấy cảnh thương tình, Tử Du đã cất chiếc lò sưởi cầm tay đó không dùng nữa từ rất lâu về trước rồi.


 


Hiện tại, Thạch tiểu thư tặng chiếc giống y chiếc cũ, trái lại nàng ta muốn nhìn xem Tử Du có nhớ tới lời thề non hẹn biển với Liễu Miên Đường, sinh ra lòng áy náy lấy người mới thay cũ không!


 


Thạch tiểu thư ân cần như thế cũng chỉ là bắt chước bừa, khiến cho công tử ghét thêm thôi.


 


Nghĩ vậy, Tôn Vân Nương mỉm cười, giờ nàng ta đã kiên nhẫn hơn trước.


 


Chỉ cần có nàng ta ở đây, ai cũng đừng mơ trở thành chính thất của Tử Du —— Hoàng hậu Đại Yến tương lai!


 


Thậm chí là Liễu Miên Đường, nàng ta cũng có cách dày vò nàng, để xem nàng có nhớ lại chuyện trước đây, phun ra số bạc lúc trước nuốt không!


 


……


 


Lại nói đến Thôi Hành Chu, sau khi ở quân doanh xem binh sĩ luyện tập, hắn chuẩn bị quay về vương phủ thăm mẫu thân.


 


Hôm ấy trước khi hắn đi, Sở thái phi trách hắn về phủ ít quá, bảo hắn có rảnh thì về nhà nhiều hơn.


 


Có lẽ là nghĩ sắp thành thân, Liêm gia bận rộn nhiều việc, cho nên Liêm Bình Lan tạm biệt thái phi, cùng mẫu thân nàng ta về Liêm phủ trước.


 


Thôi Hành Chu không phải tránh mặt biểu muội, hiển nhiên muốn về thăm nhà nhiều.


 


Thái phi bên này cũng bận rộn lo cho việc thành thân của nhi tử. Dù có là dân thường thì việc như này cũng phải bận hơn tháng trời. Huống chi là lễ thành hôn của vương phủ, việc phải chuẩn bị càng nhiều hơn.


 


Thôi Hành Chu không quan tâm mấy việc đó, thế nhưng thái phi chuẩn bị xong muốn cho nhi tử xem qua, để xem có vừa ý hắn hay không.


 


“Thiện đại nhân của phủ Nội Vụ ở kinh thành không đáng tin, đã nói là sẽ đưa lụa của Hải Vân đến Chân Châu nhưng mới đây lại nói không đưa.”


 


Thôi Hành Chu vừa nhận lấy canh sâm thị nữ mang đến vừa nói: “Trước giờ con không quan tâm mấy thứ này, mẫu thân đừng lãng phí tâm tư nhiều quá.”


 


Sở thái phi không đồng ý: “Di mẫu con nói, bà ấy thấy Hầu phu nhân ở phủ Trấn An hầu dùng lụa làm chăn lạnh, đắp vào ngày hè rất mát. Cũng không phải vật chuyên cung cấp cho hoàng gia. Chẳng qua phủ Nội Vụ tiện mua thôi, nắm độc quyền. Các nhà đều có, vương phủ chúng ta cho Thiện đại nhân không ít bạc tạ ơn, dựa vào đâu mà đến một khúc vải cũng không được phát cho?”


 


Thôi Hành Chu nghe di mẫu Liêm Sở thị xúi giục mẫu thân là nhíu mày lại.


 


Nếu là bình thường, mấy chuyện lén mua bán trong cung chẳng phải chuyện lớn gì. Nhưng hiện giờ Chân Châu là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của triều đình.


 


Phủ người khác đều có nhưng vương phủ của Hoài Dương vương bọn họ lại không. Thiện đại nhân đó cũng là người tinh mắt nên mới đổi ý, không bán vải cho vương phủ.


 


Có điều Thôi Hành Chu sẽ không nói rõ ra, hắn chỉ mỉm cười nghe mẫu thân than thở, sau đó gọi quản sự gọi đến giáo huấn một trận, chỉ nói nếu mua sắm ngoài địa phận Chân Châu, phải báo cho hắn, hắn có nhiều cách, không để mẫu thân thất vọng.


 


Rời khỏi viện của mẫu thân, Thôi Hành Chu lặng lẽ đi ở phía trước một lúc, đột nhiên lên tiếng dặn dò quản sự, sau này nếu di mụ Liêm Sở thị lại xúi giục mẫu thân mua đồ ngự cung, cứ hoãn không mua, lập tức báo cho hắn.


 


Cao quản sự là người nhanh nhạy, hiển nhiên hiểu tốt xấu trong đó, vội vã đáp vâng.


 


Thôi Hành Chu đứng ở đình bên hồ, nhìn sóng vỗ lăn tăn trên mặt hồ, lần đầu tiên cẩn thận tự hỏi về hôn sự của mình.


 


Nói là lần đầu tiên cũng không phải nói quá.


 


Lúc trước, hắn toàn nghe theo ý muốn hứa hôn của mẫu thân. Ngay cả việc Liêm tiểu thư có thích hợp làm thê tử mình không hắn cũng không suy nghĩ kỹ lưỡng.


 


Gần đây, hắn đã nhìn thấu tính tình của di mẫu và biểu muội, không phải khiến người ta không chịu nổi nhưng trong lòng có chút khó chịu.


 


Thôi Hành Chu không phải người muốn dựa vào liên hôn dệt hoa trên gấm, cũng không muốn làm mình ngột ngạt. Hắn tuyệt đối không cho phép vương phủ phát sinh chuyện phu thê khắc khẩu như ở phố Bắc.


 


Có điều Liêm di mẫu ham hư vinh, biểu muội làm việc không đủ rộng rãi, khiến người ta như mắc xương ở cổ. Đột nhiên Thôi Hành Chu thấy hối hận: Lúc trước không nên không suy nghĩ kỹ, đồng ý đề nghị của mẫu thân, đồng ý mối hôn sự thân càng thêm thân này.


 


Nhưng việc đã đến nước này, hắn sẽ không chủ động giải trừ hôn ước, nếu không chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh của biểu muội sao?


 


Nếu hối hận cũng vô dụng thì đợi hắn rảnh rỗi, hắn phải nói chuyện với di phụ* nên dạy vợ và con gái như thế nào…


 


*Di phụ: dượng.


 


Lúc đi ra khỏi vương phủ thì gặp xe ngựa của phủ Trấn Nam hầu vừa đến. Triệu Tuyền ló đầu ra khỏi xe, nói với Thôi Hành Chu: “Tìm ngươi thật khó, nếu không tìm được ngươi ở đây, ta phải dán bố cáo khắp tường thành rồi!”


 


Thôi Hành Chu không vội lên ngựa, hỏi Trấn Nam hầu có gì không. Triệu Tuyền phấn khởi giơ móc treo nói: “Phủ ta mới bàn giao du thuyền, ta định mời Liễu nương tử đi câu, thế nhưng giờ nàng khoác danh nghĩa của ngươi lên người, nên mời ngươi đi cùng, vậy mới danh chính ngôn thuận.”


 


Mặc dù Thôi Hành Chu đã quen cái tính không đứng đắn của Triệu Tuyền nhưng vẫn không thích lời thẳng thắn quá của y, nhướng mày nói: “Nếu ngươi biết là không danh chính ngôn thuận, cũng không giỏi ăn nói, tại sao phải làm khó người khác?”


 


Nhiều ngày nay Triệu Tuyền tương tư đến chịu không nổi, nghĩ là lâu rồi mình chưa gặp Liễu nương tử, đột nhiên cảm thấy buồn chán. Vất vả lắm mới lấy được cớ đi du hồ cùng nhau, tất nhiên muốn thuyết phục bạn tốt giúp đỡ.


 


“Được rồi! Cửu gia, ngài đừng đùa ta! Ngươi biết rõ tâm tư của ta đối với Liễu nương tử mà, tại sao không muốn giúp ta đạt được nguyện vọng? Giờ phản tặc Ngưỡng Sơn đã là tân khách quý của Thạch thống lĩnh, sổ con chiêu hàng cũng đã đệ trình lên. Liễu nương tử cũng vô dụng. Chi bằng để nàng cho ta, ta sắp xếp ổn thỏa cho nàng là được.”


 


Thôi Hành Chu nghe xong, sắc mặt trầm tĩnh như nước, không giận không vui nói: “Ngưỡng Sơn từng phái người tới bắt nàng, nếu không phải nhờ ám vệ ta sắp xếp thì nàng đã bị bắt đi rồi. Phủ Trấn Nam hầu của quân* đỉnh môn lập trụ, không thể có nửa điểm sơ xuất, tốt nhất là đừng dính vào vũng nước đục này.”


 


*Anh, ông, tôn xưng với người khác.


 


Triệu Tuyền nghe thế, lập tức suốt ruột, vội hỏi: “Liễu nương tử có bị thương không?”


 


Thôi Hành Chu chịu đủ cái thái độ quan tâm Liễu Miên Đường quá mức của bạn tốt, vừa xoay người lên ngựa vừa nói thẳng: “Sau này nàng có gả cho người khác cũng khó an toàn, chi bằng để ta tiếp tục chăm sóc nàng. Cho nên mong Triệu huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc người của mình thật tốt…”


 


Nói xong Thôi Hành Chu vung roi ngựa, thúc tuấn mã chạy, dẫn theo sai vặt và bọn thị vệ đi như tên bắn.


 


Chỉ còn lại Triệu Tuyền trợn tròn mắt hứng gió bụi ngẫm nghĩ về lời Thôi Cửu nói, đợi y nhận ra ý tứ muốn ăn hết một mình của Thôi Cửu thì đoàn người của Hoài Dương vương đoàn đã chạy không thấy bóng dáng đâu.


 


Khi Thôi Hành Chu trở lại phố Bắc, đúng lúc sau bữa trưa. Bởi vì trời mới đổ mưa, không khí ở phố Bắc chuyển lạnh, người ngồi ở đầu phố cũng ít đi nhiều, đỡ phải chào hỏi dông dài.


 


Do trước đó hắn lấy lý do đi thăm bạn bè ở quê, hai ngày tới sẽ không về, cho nên Miên Đường bảo Lý ma ma không cần chuẩn bị cơm trưa.


 


Lúc nàng đi thăm cửa tiệm có mua bánh nhân đậu đỏ ở trên phố, còn có ốc đồng sào mỡ bò cay. Nàng bấp chấp ăn ở trên phố, chậm rãi liếm mút ốc đồng, mua gói về nhà từ từ thưởng thức.


 


Cho nên khi Thôi Cửu vào nhà thì nhìn thấy cảnh mỹ nhân lười biếng nằm trên sạp, bàn tay trắng nõn chậm rãi lễ ốc.


 


Miên Đường đang ăn hăng say, thấy phu quân đã về, vội vàng dùng khăn lụa lau tay, hỏi hắn ăn không.


 


Thôi Hành Chu cũng nói đã ăn ở ngoài, Miên Đường gắp ốc đồng thấm đẫm thơm ngon trong đĩa, dùng xiên tre nhỏ lễ cho hắn ăn.


 


Trước đây hiếm khi Hoài Dương vương ăn mấy món ăn nhẹ dân dã này, ăn mấy miếng cảm thấy khá mới mẻ. Sau khi ăn vài miếng thì ngừng, thời gian còn lại hắn toàn nhìn Miên Đường ăn.


 


Nàng ăn hết sức thành thục, không cần dùng xiên tre, chỉ dùng tay cầm ốc, đầu tiên là vặn cho đầu nhọn ốc gãy sau đó đưa lên miệng hút nhẹ, dễ dàng hút được thịt ốc ra.


 


Thôi Hành Chu chăm chú nhìn nàng ăn, qua một lúc, mất tự nhiên mà thay đổi dáng ngồi, quay đầu đi không xem nữa, cầm lấy một quyển sách trên bàn mở ra đọc.


 


Miên Đường lại ăn thêm mấy con, thấy phu quân tập trung đọc sách, nửa ngày rồi vẫn chưa lật sang trang, tò mò vươn cổ ra nhìn xem, lập tức mặt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Trang này giảng cách làm giảm đau bụng kinh cho nữ tử, sao phu quân đọc chăm chú quá vậy?”


 


Mới nãy nàng rảnh quá không có việc gì làm nên lấy quyển y thư này ra xem, định bụng kỳ kinh tới sẽ bảo Lý ma ma dựa theo phương thuốc này sắc thuốc cho nàng uống, ai ngờ phu quân đọc nghiêm túc đến vậy, cảm thấy vô cùng xấu hổ!


 


Thôi Hành Chu nghe vậy, lúc này mới phát hiện mình đang xem phương thuốc điều dưỡng của nữ tử, thoáng sửng sốt rồi bình thản lại ung dung đặt quyển sách xuống, sau đó hỏi nàng: “Có thể kê đơn thuốc điều trị? Hàng tháng đều đau à… Nếu thể hàn sao còn ăn đồ lạnh như ốc thế này?”


 


Nói xong Thôi Hành Chu duỗi tay lấy đĩa ốc của nàng đi, kêu Phương Hiết ở bên ngoài mang ốc đi.


 


Miên Đường chưa đã thèm, mút mút ngón tay nói: “Đâu phải ăn thường xuyên đâu, hôm nay nhìn thấy thèm không chịu nổi mới mua một ít… Triệu thần y cũng nói, nếu ăn cái này, chỉ cần tránh thời gian uống thuốc là được, cách một canh giờ là không sao.”


 


Thôi Cửu bình tĩnh hỏi: “Hôm nay nàng gặp Triệu tiên sinh? Nàng nói chuyện gì với y?”


 


Miên Đường vừa ngồi bên cạnh Thôi Hành Chu viết chữ vừa thành thật trả lời: “Lúc mua ốc trên phố gặp được y. Hắn nói nhà y mới mua thuyền, muốn đi câu, lảm nhảm kêu cùng nhau đi du thuyền. Lúc ấy trong tay ta không có chậu nước, không thôi ta đã hắt nước y rồi, sau đó ta không không đáp, y nói đi tìm chàng đi cùng…”


 


Thôi Hành Chu mỉm cười, rất hài lòng khi Miên Đường ngoan ngoãn nghe lời, một bên nhận lấy khăn ướt Bích Thảo đưa lau tay cho Miên Đường, một bên dịu dàng nói: “Lần sau không cần chờ y nói, có thể trực tiếp hắt, tránh phải dây dưa.”


 


Miên Đường nghe hắn nói, ghé mắt nhìn phu quân, trong lòng nghi ngờ phu quân và Triệu thần y trở mặt. Có điều lời tướng công dặn dò rất hợp ý nàng, tất nhiên nàng đồng ý không chút do dự.


 


Lúc này đúng lúc trời xế chiều, khóm trúc Nam Thiên to trong bình hoa bên cạnh án thư dần dần nhuốm đỏ, cành trúc vươn dài đến mặt bàn rất đẹp.


 


Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường ngửa đầu nhìn mình, đôi mắt to quyến rũ và hàng mi cong vút, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng, lòng hắn thả lỏng, nhịn không được vươn tay xoa mặt nàng.


 


Miên Đường thấy trong phòng có nha hoàn, cảm thấy xấu hổ, hơi tránh đi nhưng lại bị nắm chặt lấy cổ tay.


 


“Phu quân, nhẹ chút, cổ tay đau…” Miên Đường không chịu đau được, nhịn không được khẽ nhắc.


 


Thôi Hành Chu phát hiện mình có chút thất thố, bất giác nhíu mày, cảm thấy tuy mình thương tiểu nương tử nhỏ bé này bơ vơ, quyết định giữ nàng lại, thế nhưng nếu nàng ảnh hưởng đến tâm trí hắn quá nhiều thì không nên…


 


Hắn quyết định sau này phải giảm bớt thời gian ở lại phố Bắc, chí hướng nam nhi cao xa, há để cho nữ tử nhỏ nhoi ảnh hưởng tâm trí?


 


Lúc Thôi Cửu đứng dậy muốn đi thì đột nhiên Miên Đường nhớ ra chuyện gì đó, nàng nói: “Đúng rồi, nếu phu quân có rảnh thì chiều nay cùng ta đến cửa tiệm. Cửa tiệm có một mặt tường bỏ không, Trần tiên sinh nói nếu vẽ tranh lên trông có hơi lộn xộn, tốt nhất quét vôi lại viết thư pháp nhã nhặn lên. Chữ chàng đẹp, vừa hay viết một bài thơ lên tường, không cần phải mời người ngoài, để người ta kiếm bạc.”


 


Chuyện chó má* này Thôi Hành Chu lười quản, thế nhưng hắn vừa đinh mở miệng từ chối thì nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Miên Đường nhìn mình, cái miệng ma xui quỷ khiến đáp: “Đừng nán lại lâu quá, buổi chiều ta còn có việc…”


 


*Chó má: đồ vô ích, bỏ đi…


 


Miên Đường nghe thấy phu quân đồng ý, vô cùng vui vẻ, lập tức bảo Bích Thảo chuẩn bị bút và nghiên trang vào hộp, để lên xe ngựa. Miên Đường và Thôi Hành Chu cùng nhau lên xe ngựa, đi đến cửa tiệm.


 


Khi tới cửa tiệm, Thôi Hành Chu thấy bức tường trống đã quét vôi, Miên Đường tự tay mài mực, xoay người nói với Thôi Hành Chu: “Phu quân, mời viết.”


 


Thôi Hành Chu hỏi: “Nàng có suy nghĩ định viết cái gì không?”


 


Miên Đường trợn mắt nói: “Định? Ta không giỏi văn chương, tùy phu quân…”


 


Thôi Hành Chu nhìn lướt qua mặt tường lớn nhỏ, một tay vén tay áo rộng, thoáng suy ngẫm rồi hạ bút thoăn thoắt viết xuống một bài thơ thất ngôn.


 


Chữ viết nét đậm vững vàng, nét kéo dài vừa phải, nhìn là biết luyện chữ nhiều năm. Hơn nữa câu từ bổ sung cho nhau, thể hiện suy nghĩ độc đáo, lời lẽ chí lý, nói từ phẩm* cũng như nhân phẩm.


 


*Phẩm chất đồ sứ.


 


Miên Đường thì nhìn phu quân mặc trường sam màu xanh lơ, dáng lưng ngồi thẳng, lực cổ tay tiêu sái, mắt thì nhìn thẳng.


 


Nàng biết phu quân có tài nhưng không ngờ xuất chúng đến vậy!


 


Hỏi ra thì bài thơ này là do nhất thời phu quân nghĩ ra, Trần tiên sinh ở bên cạnh cũng luôn miệng khen ngợi.


 


Hận bút cư sĩ luôn cao ngạo còn nói có thời gian phải lĩnh giáo thư pháp với phu quân.


 


Ngay lúc cửa tiệm nồng mùi mực và không khí văn nhã thì  đột nhiên có người tới.


 


Người tới là một công tử nhà giàu, phía sau có bốn năm tùy tùng.


 


Người nọ trông rất béo, mặt đầy mỡ, mặc trường sam màu hồng cánh sen thêu đài hoa, nhìn qua rất sáng sủa. Gã bước vào cửa tiệm, không để ý tới tiểu nhị ra đón chào, chỉ nhìn Liễu Miên Đường chăm chăm.


 


Đôi mắt kia dần trợn tròn, cao giọng hô to: “Đây… đây không phải là nương tử Miên Đường của ta sao!”


 


Miên Đường nghe thấy công tử béo gọi khuê danh của mình, nhất thời bị hù nhảy dựng, vội giương mắt cẩn thận đánh giá gã.


 


Sau khi xác nhận không quen, nàng mờ mịt quay đầu lại nhìn Thôi Cửu.


 


Thôi Hành Chu đi tới chắn trước người Liễu Miên Đường, ngăn cản công tử béo muốn cất bước tiến lên.


 


Công tử béo định bước sang, vươn bàn tay to đen sì muốn túm lấy Miên Đường, không ngờ tên mặt trắng có diện mạo không tầm thường đỡ tay gã, cực kỳ không vui, trừng mắt lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Dám cản bản công tử?”


 


Thôi Hành Chu bình tĩnh hỏi: “Không biết các hạ gọi loạn tiện nội* là có đạo lý gì?”


 


*Vợ.


 


Công tử béo trợn đôi mắt béo mỡ nói: “Tiện nội của ngươi? Hừ! Nữ tử này là thê tử tam thư lục sính của ta, có điều bỏ trốn với người khác, mãi không thấy bóng dáng đâu, giờ bị ta tìm thấy thế mà lại bỏ trốn theo tên mặt trắng ngươi! Xem ta có bắt đôi gian phu dâm phụ các ngươi lên công đường rồi bỏ lồng heo không!”


 


Công tử béo nói xong, thủ hạ lập tức ào ào xông lên, phá quầy, đập chén sứ, có vẻ muốn làm lớn chuyện.


 


Thoáng chốc, người trên phố cũng sôi nổi đến xem kịch.


 


Lúc này, ở tiệm trà đối diện, có một nữ tử đội mũ che mặt ngồi đó.


 


Thấy cửa tiệm đồ sứ đối diện bị đập phá, Vân Nương không kiềm được cười lạnh.


 


Mất trí nhớ là có thể sống yên ổn? Mơ đẹp thật đó!


 


Lúc trước Liễu Miên Đường hứa hôn với Cửu công của Thôi gia có cửa tiệm trong ba mươi dặm kinh thành. Vân Nương từng gặp vị hôn phu Thôi Cửu kia rồi, chính là một tên béo! Tuyệt đối không phải thanh niên tuấn tú bên cạnh Miên Đường ngày trước nàng ta nhìn thấy.


 


Vậy nên có thể thấy, thanh niên kia thấy Liễu Miên Đường mất trí nhớ, vừa lừa tài vừa lừa sắc.


 


Không biết có phải bạc Miên Đường giấu riêng đều rơi vào tay “Thôi Cửu” giả này không.


 


Vân Nương quyết định tương kế tựu kế, cho thủ hạ đi tìm tên béo, thay sang trường sam dẫn theo mấy tên lưu manh, giả làm Thôi Cửu phú hộ ở kinh thành, tới cửa tìm cái tên “Thôi Cửu” lừa sắc kia.


 


Tuy tên béo này là giả, thế nhưng hôn thư gã giữ là thật!


 


Lúc trước, khi Liễu Miên Đường bị Tử Du cướp dâu cứu lên núi, trong lúc hỗn loạn hôn thư bị Vân Nương lén lấy đi, vẫn giữ đến nay, giờ có thể mang ra dùng.


 


Chỉ cần tên lừa sắc Thôi Cửu giả hoảng loạn khi nhìn thấy hôn thư, chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, không dám đến công đường.


 


Nếu hắn muốn giải quyết riêng, như vậy Vân Nương có thể đích thân trò chuyện với hắn một chút, bảo hắn giao tiền ra để được bình yên.


 


Vân Nương đã sắp xếp hết thảy, dẫn theo thị vệ và nha hoàn chờ ở chỗ này, châm trà xem kịch là được.


 


Tên béo sẵn lòng đóng giả đó là người châu khác, khi nhận công việc béo bở này vốn gã chỉ bỏ ra có bảy phần sức. Gã được người ta chỉ dạy, lúc đi vào cửa tiệm nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của người gã phải nhận làm nương tử, bảy phần lực dâng lên gấp bội.


 


Thế mà lại là mỹ nhân!


 


Nếu tên mặt trắng trước mặt là trượng phu giả, giờ gã cướp nương tử này lại rồi nói sau.


 


Dù sao thì gã có hôn thư trong ngực, cướp được người, động phòng bù là đạo lý hiển nhiên!


 


Nghĩ đến chuyện đẹp phía sau, tên béo như bơm máu gà, cậy thế bắt nạt người!


 


Đáng tiếc, coi như hôm nay gã đụng phải tấm sắt.


 


Lúc gã hét lên với “Thôi Cửu” giả, thanh niên trông trắng nõn văn nhã kia vươn tay bóp chiếc cằm đầy mỡ của gã, gã cứ há hốc không nói được gì!


 


Mấy tên vô lại trên phố xa đông người thấy vậy, thoáng nhìn nhau rồi cùng lúc phóng lên trước.


 


Vào lúc này, đột nhiên trong đám đông có mấy đại hán đi ra, bước lên đạp chân bắt cánh tay mấy tên vô lại quấy rối lại trừng trị.


 


Mấy đại hán xuống tay hết sức tàn nhẫn, thấy mỗi lần dùng sức toàn ra chiêu tàn nhẫn đánh gãy tay gãy xương đùi. Thoáng chốc, mấy tên vô lại đau đến hét lạc cả giọng, bất lực kêu gào.


 


Lần này, Liễu Miên Đường nhìn thấy hết cảnh đám ám vệ ra tay. Thôi Hành Chu không thể đánh ngất nàng mãi.


 


Vì thế lần này, hắn dứt khoát chắp tay hô với mấy ám vệ: “Chư vị nghĩa sĩ ra tay cứu giúp, tại hạ cảm tạ!”


 


Bình thường đám ám vệ phụ trách theo dõi, xử lý phiền phức, có điều bản lĩnh diễn trò không đủ, thấy Vương gia chắp tay với mình, cả đám đực mặt ra, không biết nên phản ứng như thế nào.


 


Tuy nhiên Liễu Miên Đường có vẻ giang hồ lõi đời hơn.


 


Nàng lấy mấy thỏi bạc trên quầy, ôm trong ngực, bước tới trước mặt những nghĩa sĩ có “Lòng nhiệt tình” nói: “Chư vị vất vả, giúp tiểu điếm tránh khỏi tai hoạ, số bạc này là tướng công ta tạ ơn chư vị, đừng chê ít, cầm mà mua rượu uống nhé!”


 


Lúc này, ám vệ dẫn đầu bừng tỉnh, đưa mắt qua Thôi Hành Chu, im lặng đưa tay nhận ngân lượng, sau đó nhạt nhẽo nói: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ… Vị nương tử này không cần phải tốn kém…”


 


Nói xong, y quay đầu sang nói với ám vệ khác: “Cầm tiền của người ta thì phải giúp người ta giải nạn, trói mấy tên lưu manh này lại mang đến quan nha thẩm tra!”


 


Nói xong, những người còn lại lấy dây thừng buộc rương hàng trong tiệm ra trói người, sau khi trói xong thì túm người đi đến quan nha.


 


Miên Đường đứng ở đầu phố, nghĩ lại lai lịch của bọn họ mà lòng sợ hãi! Cái tên béo kia thế mà gọi cả tên họ nàng, nói nàng là nương tử gã!


 


Thôi Cửu ở bên này cũng thầm nhíu mày. Hắn không ngờ, ở trấn Linh Tuyền, vậy mà đột nhiên xuất hiện “Thôi Cửu thật” đến bắt gian.


 


Trước giờ đầu óc Liễu Miên Đường nhanh nhạy thông suốt, chỉ sợ lần bày bố dụ địch này để lộ sơ hở, muốn giấu cũng khó…


 


Nghĩ đến đây, Thôi Cửu phát hiện Liễu Miên Đường nhìn chằm chằm phố đối diện, bỗng nhiên bước nhanh qua đó.