Kiêu Tế

Chương 34: Lấy không




Bộc Dương đã đổi thái thú mới, sau thu lại không có chiến sự, dân chúng dần dần an ổn, bởi vì Lục Văn Chính hạ lệnh trong thời gian từ tháng chạp đến tháng giêng cho phép các nơi bố trí hiệu buôn, trong thành liền sôi nổi hẳn lên, rất có không khí náo nhiệt cuối năm.

Giờ này còn chưa tới giờ cơm, bọn họ cũng không đi xa, liền vào ngồi trong một gian tiệm ăn ở xéo đối diện.

Phó Trường Khải gọi mấy loại điểm tâm và chút thức ăn, thêm một nồi canh nóng, Mẫn Hinh cũng không phải người dè dặt, thức ăn được bưng lên, nàng liền thành thực ăn.

Diên Mi không đói bụng, chỉ từ từ ăn bốn miếng bánh nhỏ mà Phó Trường Khải cho nàng và uống một chén canh, Phó Trường Khải hỏi nàng còn muốn nữa hay không, Diên Mi cảm thấy uống một chén canh sẽ tương ứng với ăn bốn miếng điểm tâm, nàng ăn không vô, nhưng còn muốn uống thêm chút canh nên rất rối rắm nhìn hắn.

Phó Trường Khải liền múc một chén canh nữa cho nàng, cười nói: “Cũng có thể uống canh không ăn điểm tâm, muội muốn nếm thử cái khác thì cứ ăn hai miếng, còn lại thì đưa Nhị ca.”

Diên Mi vung vung tay: “Chỉ cần canh không cần điểm tâm.”

- - Vẫn là lượng cơm của mình nhiều rồi.

Để đũa xuống uống một hớp canh nóng, cảm thấy rất thoải mái, mắt nhìn qua thì gặp Phó Trường Khải đang giúp Diên Mi phủi phủi ống tay áo dính chút vụn điểm tâm, trong lòng tự nhủ hôm trước nhìn còn tưởng là một hán tử lỗ mãng, không nghĩ tới còn có thể mềm mại với muội muội như vậy.

Tròng mắt Mẫn Hinh quay tít một vòng, ăn không của người ta một đĩa điểm tâm, cũng không thể nửa câu cũng không nói, liền thả chén hỏi: “Tay Phó công tử thế nào rồi?”

Phó Trường Khải dựng thẳng cổ tay cho nàng nhìn, gật đầu nói: “Bôi một ngày rồi, quả nhiên không còn ngứa nữa, đa tạ Mẫn đại phu.”

Mẫn Hinh giật nhẹ khóe miệng, đảo mắt nhìn ra ngoài phố, hơi có chút lúng túng.

Phó Trường Khải lại hỏi tiếp: “Nguyên tổ tiên Mẫn đại phu là ở Dĩnh Xuyên sao?”

Mẫn Hinh lắc lắc đầu, gượng cười nói: “Không phải.”

”Ừm”, lúc nói chuyện, giọng Phó Trường Khải nhẹ nhàng, chậm rãi, làm người ta thấy rất thoải mái, hắn nói: “Ta nghe giọng của Mẫn đại phu đậm chất phổ thông, cũng không nghe thấy giọng bản địa, là sau này mới đến Dĩnh Xuyên sao?”

”Phải”, Mẫn Hinh ngoài miệng đáp lời, trong lòng tự nhủ ngươi mới nghe ta nói vài câu mà đã nghe ra rồi? Lừa người à!

”Nguyên nhà của ta ở Giang Đô”, nàng thuận miệng nói: “Về sau lũ lụt, chỉ có thể hành tẩu tứ phương với huynh trưởng để kiếm sống.”

”Không trách được”, Phó Trường Khải lộ ra áy náy, “Phó mỗ mạo muội, làm cho Mẫn đại phu phải nhớ lại chuyện lúc trước.”

Mẫn Hinh vốn là nói bừa, nhất thời khoát tay: “Không trách được cái gì?”

Phó Trường Khải chỉ chỉ một cái đĩa không trên bàn, “Không trách được Mẫn đại phu thích món này, nguyên cũng là người phía Nam.”

Hắn chỉ vào mấy miếng điểm tâm màu trắng trên bàn, là một loại điểm tâm rất phổ biến ở phía Nam, đem gạo chế biến thành cơm cháy, mỏng như tờ giấy, dùng dầu chiên lên, bên trên phết đường hoặc mật, ăn rất giòn, tiệm ăn này làm cũng không phải rất ngon, nhưng là khó có được, Mẫn Hinh thích nhất cái này, vô thức ăn nhiều hơn mấy miếng.

Trong bụng nàng xấu hổ, may mà vừa rồi mình nói Giang Đô, chứ nếu thuân miệng nói một địa phương ở phía Bắc thì có khi tự vả vào miệng cũng nên.

... Quả nhiên thương nhân đều là hạng người gian trá.

Mẫn Hinh không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa, vốn là hai huynh muội nói chuyện, nàng ở một bên thì không thích hợp, đang nghĩ muốn cáo từ thì thấy Phó Trường Khải nói với Diên Mi: “Chân Nhị ca vẫn còn đau, muội mang hai nha đầu đi qua cửa hàng lúc nãy mua đồ trước, được không?”

Mẫn Hinh lập tức lên tiếng: “Tôi bồi phu nhân đi.”

Phó Trường Khải lại đè tay nàng lại: “Ta còn có vài lời nói muốn nói cùng Mẫn đại phu.”

Mẫn Hinh hoàn toàn đoán không ra ý tứ của Phó Trường Khải, nếu thật sự là có bệnh muốn hỏi thì không cần bảo Diên Mi đi rồi, liền trực tiếp hỏi: “Phó công tử có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Phó Trường Khải cũng không vòng vo, “Nghe nói thời gian trước tiểu muội bị bệnh, là Mẫn đại phu chữa trị?”

Hắn nói ra lời này, cuối cùng Mẫn Hinh cũng có thể đoán được đại khái mục đích của hắn.

- - Sợ là vị ca ca này mới biết được chuyện muội tử mình lúc trước bị bệnh nhưng không rõ sự tình bên trong, hơn nữa tiểu phu nhân cho tới bây giờ còn chưa có động phòng... Loại chuyện này cũng không thể nói với ca ca nên Phó Trường Khải liền tới tìm nàng hỏi thăm.

Hiểu rõ nguyên nhân, Mẫn Hinh liền có sức lực, khuôn mặt nghiêm túc, vẻ mặt chính khí hướng về phía người đối diện: “Phó công tử, ta là một tiểu đại phu, không nói chuyện riêng của khách.”

Phó Trường Khải cười một tiếng, “Mẫn đại phu hiểu lầm, không phải ta muốn hỏi chuyện này.”

Không phải hỏi cái này? Mẫn Hinh ngạc nhiên: “Vậy đến cùng là ngươi tìm ta làm chi?”

”Ta là thương nhân”, Phó Trường Khải nói: “Chắc hẳn Mẫn đại phu cũng nhìn ra, ta muốn cùng ngươi làm việc mua bán.”

”Cùng ta?” Mẫn Hinh dở khóc dở cười, “Ta hoàn toàn không có vốn, hai là không có vật để buôn, Phó công tử muốn cùng ta buôn bán cái gì chứ?”

Phó Trường Khải đi ra ngoài nhìn thoáng qua, “Mẫn đại phu chắc cũng biết được, Phó gia ở Kim Lăng, một mình xá muội gả vào Hầu phủ, cửa Hầu phủ thì sâu, khó tránh khỏi có vài người thấy muội tử của ta dễ khi dễ, ta nghĩ muốn mời...”

Hắn nói còn chưa dứt lời, thần sắc Mẫn Hinh đã lạnh lẽo, nàng móc ra bạc vụn ném lên bàn, coi như trả tiền cơm, chắp tay như một nam tử nói: “Phó công tử tìm nhầm người rồi, mặc dù ta yêu bạc, y thuật cũng trung trung nhưng không giúp được người khác làm những thủ đoạn hại người trong hậu trạch kia.”

Nàng nói xong liền đi, Phó Trường Khải không ngờ nàng thẳng thắn như vậy, lập tức bước tới cản cản lại, Mẫn Hinh đụng đầu vào người hắn, đỏ mặt tía tai trừng mắt.

Phó Trường Khải vội lui ra sau một bước: “Xin Mẫn đại phu hãy nghe ta nói hết, Phó mỗ không có ý khác. Ta chỉ mong tiểu muội hảo hộ chính mình, nếu như người khác không đụng đến nàng, ta cần gì giúp nàng gây thù oán?”

Sắc mặt Mẫn Hinh hơi nguôi ngoai, xoay người lại lại ngồi xuống, nghe giọng nói Phó Trường Khải tiếp tục truyền đến: “Chỉ là một mình nàng ở chỗ xa xôi này, ta không yên tâm, Mẫn đại phu cũng là người trải qua nhiều chuyện, khẳng định là biết trong nội viện này cũng có thời điểm không yên ổn, tiểu muội thuần khiết lương thiện, chuyện khác sao cũng được, ta chỉ cầu nàng bình an, chớ bị chuyện gì thương tâm còn không biết, nên muốn xin Mẫn đại phu giúp đỡ nhiều hơn.”

- - Nói trắng ra, đây là muốn phó thác Diên Mi cho nàng, hắn ta trở về thì tốt rồi, còn lại đều là chuyện của mình.

Vốn Mẫn Hinh cũng không muốn nhận chuyện này, nhưng nếu nói vật dụng cho nữ tử, bất luận là dược hay hương, nàng tự nhân không có được mấy người lợi hại bằng mình.

Dừng một chút thì nói: “Phó công tử muốn cùng ta mua bán, ta cũng không có tiền vốn.”

”Không cần tiền vốn”, Phó Trường Khải nói: “Mua bán cái gì ta cũng làm được, không so đo tính toán, ta cho Mẫn đại phu cổ phần trên danh nghĩa, ngươi chỉ cần hưởng lợi nhuận là được.”

- - Hoàn toàn là lấy không.

Mẫn Hinh nghiêng người liếc nhìn hắn một cái, kỳ thật điều kiện mà Phó Trường Khải nói với nàng cũng không cần thiết, bởi vì trước mắt Diên Mi có cái gì không thoải mái, Tiêu Lan cũng đi tìm nàng như thế thôi, bạc khám bệnh đưa không ít, lại ăn cái này của Phó Trường Khải nữa thì…, nàng sờ sờ lương tâm, cảm thấy có chút xấu hổ.

”Không sao”, Phó Trường Khải cũng không chê ít, giống như là nàng đang nói một trăm lượng bạc vậy, “Ta đưa cho Mẫn đại phu, lợi nhuận thì cho ngươi, thua lỗ thì tính cho ta.”

Mẫn Hinh thầm nghĩ đó là tất nhiên, trong miệng giả khách khí: “Sau này ta sẽ bổ sung cho Phó công tử.”

Phó Trường Khải khẽ cười, thanh toán, trả tiền, hai người một trước một sau ra khỏi điếm, Diên Mi vẫn còn chưa mua sắm xong, thấy bọn họ đi tới thì kêu Phó Trường Khải nhìn xem còn thiếu cái gì nữa không, Mẫn Hinh cáo từ trước, nói với Diên Mi: “Ngày khác ta lại đi quý phủ nói chuyện với phu nhân.”

Diên Mi gật đầu một cái, đợi nàng đi rồi thì nghiêng đầu nhìn Phó Trường Khải.

Phó Trường Khải cười, “Nhìn ta làm gì, không nỡ để Nhị ca đi sao?” trong đầu Diên Mi quả thật có suy nghĩ như vậy, nhưng nàng không nói đâu.

Sáng sớm hôm sau, Phó Trường Khải thu thập xong hành trang, chọn ra một con ngựa rồi chạy về Kim Lăng tham gia lễ mừng năm mới.

Bên trong Hầu phủ cũng vẩy nước quét nhà đổi mới hoàn toàn, treo lên đèn lồng đỏ, dán câu đối xuân, lần đầu Diên Mi xa nhà đón lễ mừng năm mới cùng Tiêu Lan nên cảm thấy có chút là lạ.

Nói về nhân số thì đám người Trình Ung rất nhiều, ban đêm thì đến phủ Thái Thú, bên quân doanh và Mẫn Hành, Mẫn Hinh đều có tặng thức ăn qua, bên trong Hầu phủ cũng vội vàng tặng lại một hồi, người đến người đi, nhưng Diên Mi cũng không biết có nhiều náo nhiệt như vậy; mà buổi tối lúc đón giao thừa chỉ có nàng và Tiêu Lan hai người, mặc dù không có nhiều người nhưng nàng cũng không cảm thấy quạnh quẽ.

Từ tháng giêng đến tháng hai, vẫn là thời tiết tay chân lạnh cóng, cho đến cuối tháng tư Bộc Dương mới thật sự ấm áp lên.

Thời gian Tiêu Lan ở Dĩnh Âm cũng càng lúc càng dài, bởi vì mỏ sắt đã đào được một nửa, khoáng thạch cần được tinh luyện, hắn cơ hồ phải phòng thủ ngày đêm.

Hôm nay mới vừa hồi phủ, Diên Mi liền lôi kéo Tiêu Lan đến Viễn Hương Đường, Tiêu Lan nói với nàng: “Vội vàng chạy cái gì, cẩn thận dưới chân một chút.”

Trên mặt Diên Mi cực kỳ vui vẻ, xa xa chỉ cho Tiêu Lan: “Lan ca ca, xem!”