Kiêu Tế

Chương 49: Được cứu




Y Tà đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến. 

Hán Trung dễ thủ khó công, hắn chờ ở chỗ này là muốn dụ địch công thành, dẫn dụ lực lượng còn lại của Ngụy Hưng và Thượng Dung, làm cho bọn họ phải suy yếu, chờ đúng lúc binh Hung Nô đến thì có thể bao vây từ phía sau, hợp lực diệt gọn cả bảy vạn binh mã!

hắn và A Ba Cổ chỉ còn chờ người đến khiêu chiến.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của bọn họ là, sau khi Quân Tề xây dựng cơ sở tạm thời thìcũng không có ý định khai chiến, A Ba Cổ đem người ra khỏi thành, quân Tề treo miễn chiến.

"MN", A Ba Cổ là một kẻ có tính nóng nảy, bị lăn qua lăn lại hai ba lần, tức giận tới mức chửi má nó, lại vẫn không rõ quân Tề đến cùng là muốn làm cái gì.

Bọn họ đoán, quân Tề tám phần là muốn đánh lén vào ban đêm, cho nên đêm nào cũng chuẩn bị tinh thần.

Ban đêm quân Tề thật sự đi ra, nhưng cũng không như bọn chúng đoán là muốn đánh bất ngờ mà lại khua chiêng giống trống, tiếng Tần xoang* rống khắp nơi.

*Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía Tây Bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.

Thượng Dung và Ngụy Hưng đều ở Tần Châu, trong quân có nhiều binh sĩ thô kệch có giọng cực khỏe, tiếng Tần xoang cao vút sục sôi, đúng là Tần xoang rống một rống, mặt đất run ba hồi.

Bên trong quân Tề chọn ra người thay nhau xướng, xướng nguyên một đêm, binh lính Hung Nô nghĩ bọn họ sẽ đánh lén nên khẩn trương cao độ, sau nửa đêm bị huyên náo căn bản không ngủ được, vừa nhắm mắt lại thì có cảm giác như trong tai đều đangnhảy loạn.

Ngày thứ hai, quân Tề chia thời gian thành bốn lượt, liên tục phái ra nhiều toán binhnhỏ tập kích, phóng hỏa ở khắp nơi, lúc tập kích còn dùng thổ ngữ Tần Châu mà chỉ vào mũi người Hung Nô mắng, bởi vì nghe không hiểu nên Y Tà và A Ba Cổ đều nổi giận.

Nhưng làm cho bọn chúng cực kỳ sốt ruột là, đội ngũ ước định lại không đến đúng hạn.

- - Bọn hắn thả ra tín hiệu trong thành, lại không nhận được đáp lại.

Điều này khiến cho Y Tà có chút đứng ngồi không yên.

Nếu đội ngũ chưa tới, không có gì ngoài hai khả năng: một là, có chuyện làm trễ nãi hành trình; hai là, tin tực bị lộ, gặp phải quân mai phục.

một khi gặp phải tình huống thứ hai thì hỏng bét, tức kế hoạch của chúng đã bị quân Tề nhìn thấu, đội ngũ phía sau bị đứt, quân Tề sẽ vây bọn chúng trong thành?

Y Tà lại thả tín hiệu lần nữa, nhưng, vẫn không được đáp lại như cũ.

Ngoài thành Tần xoang hòa với tiếng mõ còn đang rống, rống đến làm người bực bộikhông chịu nổi, Y Tà nắm đại đao ở trong lều đi qua đi lại, tiếp theo "Ôi!" một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ, trực tiếp bổ cái bàn trước mặt thành hai nửa!

"Chắc chắn không phải Ngụy Lập lãnh binh!" Y Tà khàn giọng vung đao: "đi xác nhận xem chủ tướng quân Tề đến cùng là kẻ nào!"

A Ba Cổ đã gấp gáp không thể ngồi chờ nổi nữa, lập tức nói: "Thuộc hạ tự mình đi, mang một ngàn tinh binh đánh bất ngờ, chắc chắn sẽ tóm chủ tướng quân Tề về cho vương tử."

"đi từ Tây môn", Y Tà nói: "Cánh bên trái của bọn chúng tán loạn nhất."

A Ba Cổ lập tức đi điểm binh.

Chờ hắn ra khỏi màn, Tần Uyển mới chậm rãi đi ra từ trong trong trướng, Y Tà cất bước ngồi xuống trước cái bàn đã bị bổ thành hai nửa, hít thở sâu một hơi, Tần Uyểnkhông tiếng động nhặt mọi thứ lên, đứng ở phía sau giúp hắn ấn huyệt thái dương, im lặng một lát, nhẹ nhàng nói: "Lần này lãnh binh, có khả năng là Tiêu Lan."

"Tiêu Lan?" lông mày Y Tà cũng không dãn ra, quay đầu hỏi: "Đó là ai? Họ Tiêu, hoàng tử Đại Tề?"

Tần Uyển cười cười, cũng không trả lời ngay.

"Nàng biết hắn?" Y Tà giục: "Mau nói cho ta biết, người này làm việc như thế nào?"

"hắn...", ánh mắt Tần Uyển nhìn chằm chằm ở trên hư không nơi nào đó, nghĩ nên hình dung Tiêu Lan như thế nào.

Đúng vậy, hắn đến cùng là người như thế nào?

Tần Uyển bỗng nhiên phát hiện, chính mình lại nói không nên lời.

Trong ấn tượng của nàng ta, phần lớn vẫn là hình dáng Tiêu Lan trong khoảng mười đến mười hai tuổi, Tiêu Lan lớn lên như thế nào trước mười tuổi thì nàng ta không biếtrõ lắm, sau mười hai tuổi thì những việc Tiêu Lan đã trải qua, hắn làm việc thế nào thìnàng ta lại không hiểu. 

Cuối cùng Tần Uyển thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu: "không, thiếp chỉ gặp hắn vài lần từ rất lâu trước kia."

Y Tà lại nhắm mắt lại, mệt mỏi cọ xát vào ngực nàng ta.

- - Bên ngoài thành, nhờ có Quân Tề ban tặng mà binh lính Hung Nô đã hai hôm rồikhông được chợp mắt.

Nhưng tin tức xấu nhất là, A Ba Cổ dẫn theo một ngàn tinh binh đánh bất ngờ vào cánh trái quân Tề, bắt đầu một đường thuận lợi, xung phong liều chết tiến vào trong doanh, A Ba Cổ mắt nhìn tướng lĩnh cánh trái hoản loạn thì không khỏi tham công tâm khởi, muốn vọt vào trong quân trướng bắt chủ tướng, kết quả, một ngàn tinh binh này lại không thể trở về nữa.

Binh lính Hung Nô bị quân Tề ầm ĩ không được yên tĩnh, lại lại hao tổn một đại tướng cùng một ngàn tinh binh, nhất thời sĩ khí bị nhục nhã, Y Tà thở dài một hơi, hắn biếtrõ, đội ngũ phía sau hẳn là không đến được nữa.

Dưới loại tình hình này, quân Tề công thành đúng là thời cơ tốt, trước mắt hắn có hai con đường, hoặc là cố thủ thành trì, chống đỡ đánh một trận tử chiến; hoặc là bỏ thành mà đi, còn có cơ hội.

......

Ngoài thành.

Trước trướng trong quân có một cây cột gỗ, phía trước đốt một đống lửa, A Ba Cổ bị trói gô vào trên cây cột, trên cánh tay trái của hắn ta máu tươi chảy đầm đìa, dưới cánh tay áo thì trống rỗng, - - bị Tiêu Lan một kiếm gọt sạch nửa cánh tay.

hắn ta trợn con mắt như cái chuông đồng thở dốc: "Qủa nhiên kẻ lãnh binh là ngươi!"

A Ba Cổ đã từng đánh nhau với Tiêu Lan, trong một cuộc chiến ở Bộc Dương, nhưng Tiêu Lan không để lại tục danh, Hung Nô đều biết thủ tướng Bộc Dương là Thường Tự có một thủ hạ trẻ tuổi dũng mãnh, nhưng chỉ biết tên này cực kỳ tuấn tú, thế nên đãđặt cho hắn một cái danh xưng, gọi là "Hoa Sói."(sói đẹp như hoa)

Tiêu Lan cũng không bởi vì bắt giữ được A Ba Cổ mà đắc ý, chỉ nhìn hắn một cái: "Bây giờ ngươi biết được cũng chưa muộn."

Tiêu Lan lập tức kêu Hàn Lâm và Ngụy Lập vào trong trướng: "Nghỉ ngơi và hồi phục trong hai khắc, chuẩn bị công thành, toàn bộ mai phục vào cửa Đông và cửa Tây, chắc chắn Y Tà sẽ không bỏ thành mà đi."

thật ra, lúc bảy vạn nhân mã này đến thì ý chỉ của triều đình còn chưa xuống, có người phản đối, Tiêu Lan trói hai kẻ lại ngay tại chỗ, vừa đấm vừa xoa, lại dùng thân phận của Tiêu Chân cưỡng chế, thế nên trong mấy ngày này mới chạy tới Hán Trung được.

Nhưng hai địa điểm đang thủ binh hiện nay đánh với Hung Nô đều là bại nhiều thắng ít, sĩ khí không được tốt, may mà trước đó Tiêu Lan dùng chiến thuật bày nghi trận, Hung Nô như bị lọt vào sương mù, không thể nhúc nhích nên mới khiến cho bọn họ có bước chuyển biến lớn.

Nếu không lần này mà trực tiếp lao đến, bọn họ tám phần khả năng là đại bại mà quay về.

Nhưng trước mắt, thế cục đại biến, mới vừa rồi Tiêu Lan tự mình dụ binh, đem quân diệt được gần một ngàn tinh binh Hung Nô trong nửa canh giờ, bắt giữ đại tướng A Ba Cổ, sĩ khí đại chấn, đúng là lúc đồng tâm đồng lòng, lúc Ngụy Lập nghe được mệnh lệnh thì không nói lắp một chữ, lập tức dẫn cả đội đi trước.

Tiêu Lan một thân dáng vẻ quê mùa, mới vừa cùng A Ba Cổ chém giết, miệng vết thương càng bị loét rộng, vẫn không có dấu hiệu khép lại, hắn hơi nhắm mắt lại trầm tư, tưởng tượng nếu như mình là Y Tà thì sẽ đi theo cửa nào?

Đúng lúc này, Hàn Lâm vào bẩm: "Hầu gia, Phùng Thiêm về rồi."

- - Phùng Thiêm bị phái trở về Kim Lăng, đón Hoắc thị đến Dĩnh Xuyên, sao lại đến đây?

đang nghĩ ngợi thì Hoắc thị một thân áo choàng xám vén rèm đi vào, thấy Tiêu Lan, liền nói ngay: "Nhị lang, mẫu thân có chuyện muốn nói với con."

Tiêu Lan chau mày: "Sao mẫu thân đến đây?"

Phùng Thiêm vội vàng nói: "Lão phu nhân nghe nói Hầu gia ở chỗ này, không yên lòng nên không đi cùng thuộc hạ đến Dĩnh Xuyên."

Tiêu Lan nhìn hắn, ngữ điệu bình tĩnh: "Phùng Thiêm, ngươi nghe lệnh của ai?"

Phùng Thiêm kinh hãi: "Tất nhiên là Hầu gia."

"Ngươi biết được thì tốt.", Tiêu Lan ra lệnh: "Trình Ung, mang hắn ra ngoài, ngay tại chỗ đánh hai mươi đại bản."

Sắc mặt Phùng Thiêm thay đổi, lại sáng suốt không nói gì, không dám cầu xin tha thứ nửa câu.

Hoắc thị không nghĩ tới Tiêu Lan lại không nể mặt mũi bà như thế, sắc mặt tức giận đến xanh lên: "Ta còn chưa nói một câu nào!"

"Ta biết mẫu thân muốn nói gì", Tiêu Lan cung kính hành lễ, lời nói ra lại hoàn toànkhông có chỗ thương lượng, "Nhưng giờ phút này là ở trong quân, nếu mẫu thân làm nhiễu loạn quân tâm thì chớ trách nhi tử không khách khí."

nói xong thì bảo Hàn Lâm: "Phái người trông nom lão phu nhân, nếu như không làm được thì sẽ xử theo quân pháp."

trên đầu Hoắc thị bốc hỏa, bà dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn nhi tử của mình, Hàn Lâm đã tiến lên khom người nói: "Mời lão phu nhân, nếu ngài không đi, thuộc hạ chỉ có thể dùng dây trói cưỡng chế."

Hoắc thị tức giận phất tay áo một cái, ngón tay duỗi ra chỉ chỉ, cắn răng ra khỏi quân trướng, còn chưa bắt đầu được câu nào đã bị trông giữ.

Quả thực Tiêu Lan đoán được bà ta muốn nói gì, - - nay Hoàng thượng bị bắt, Kim Lăng tất loạn, bà muốn Tiêu Lan nhân cơ hội này đến thẳng Kim Lăng, không nên ở đây lãng phí lời gian.

Nhưng bà ta không hiểu được rằng, Tiêu Lan đang cứu, thực sự không phải là tính mạng Hoàng đế, trừ Diên Mi, thì chỉ còn thanh danh của Đại Tề mà thôi.

Canh bốn, đúng là thời điểm mệt nhoài, ngoài thành Tần xoang cuối cùng cũng ngừng.

Hung Nô đã đoán được quân Tề muốn công thành, nhưng trải qua ba ngày đêm khôngngừng lăn qua lăn lại đã khiến cho bọn chúng kiệt sức, ngựa hết hơi, chợt cảm thấy trời đất bỗng chốc yên tĩnh thì chỉ muốn ngã đầu ngủ, sĩ khí trầm thấp, phòng thủ thành dãn ra, Tiêu Lan mặc một cái áo giáp mỏng, ra lệnh một tiếng, quân Tề bắt đầu công thành.

Xem ra binh lực Hung Nô nhiều nhất ở cửa Đông, mà quân Tề binh lực mạnh, Y Tà chỉ có thể đi từ cửa Đông.

Nhưng Tiêu Lan cũng không đi đến cửa Đông, mà lại mang hai ngàn người, canh giữ ở cửa Trung, nơi mà Y Tà không thể nào đi.

Sáng canh năm, thành trì Tây Môn đã phá, quân Tề cùng người Hung nô trộn chungmột chỗ, trong thành hỗn loạn, Hàn Lâm đánh cửa Đông chạy nhanh đến, khẩn báo: "Hầu gia, Hung Nô mang thánh giá đánh cửa Đông lao ra!"

Trình Ung cũng nói: "Hầu gia, chúng ta đánh bọc sườn qua hay sao?"

Tiêu Lan: "Chờ đã."

Hàn Lâm đành phải đi về trước.

Đúng canh năm, đúng là thời khắc trời đất tối tăm, cửa chính thành trì cuối cùng cũng bị phá ầm ầm, quân Tề hành động một lần mà vào, đồng thời, một cỗ binh mã, mặc quần áo của cấm quân Đại Tề, từ mặt bên lao nhanh ra, Tiêu Lan ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên giơ roi đánh ngựa, "Đuổi theo!"

Cửa này, Y Tà phái một cỗ nghi binh, bản thân đổi thành quân phục cấm quân Đại Tề, đúng là đi ra từ trong cửa đó.

Tiêu Lan dẫn theo hai ngàn người đuổi sát phía sau, Trình Ung tu huýt một tiếng, năm trăm người khác dùng sức vung roi, theo Tiêu Lan và Trình Uung lao thẳng về phía trước, năm trăm con ngựa này đúng là lần trước mang về từ Ô Tôn, chạy việt dã, khoảng chừng hai khắc, chiến mã tăng tốc, khó khăn bức bọn chúng ngừng lại.

Tiêu Lan đã trông thấy Thái Hòa đế cùng trên một con ngựa với Y Tà, cũng trông thấy Tần Uyển, nhưng không thấy Diên Mi.

hắn cũng không nói lời nào, tay kéo dây cung, một mũi tên nhắm thẳng vào ngực Tần Uyển, trầm giọng nói: "Giao người ra."

Y Tà tóm lấy Thái Hòa đế: "Thoát khỏi đây, tự nhiên sẽ giao cẩu Hoàng đế của các ngươi lại cho ngươi."

Thái Hòa đế nước mũi nước mắt mặt mũi giàn dụa, thê thảm lại mừng rỡ quay ra, kêu lên: "A Lan." Đáng tiếc giọng khàn đặc, nghe hệt như tiếng vịt kêu.

Tiêu Lan không nhúc nhích đầu mũi tên, nói với Tần Uyển: "Ngươi biết ta nói tới ai."

Tần Uyển lại giục ngựa tiến lên vài bước, cười nói: "Tiêu Lan, ngươi dám đả thương ta?"

Nàng ta đánh cuộc là Tiêu Lan chắc chắn không dám.

Nhưng lần này cược sai rồi.

Lời nói dịu dàng của nàng ta còn chưa dứt, Tiêu Lan đã buông lỏng dây cung trong tay! Mũi tên như bay, trực tiếp bay về phía tai trái của nàng ta, trong lúc nổi giận đó, Tần Uyển bị mũi tên xé gió phải bức lùi về phía sau, mũi tên đâm vào tai bay thẳng ra ngoài, tai trái chỗ bị xé rách trực tiếp chảy máu.

Trong nháy mắt này, trong đầu Tần Uyển mộng mị một chút, Tiêu Lan đã giương mũi tên thứ hai lên, chĩa về phía nàng ta, giọng nói như cũ không có phập phồng quá lớn: "Đủ rồi. Nếu ngươi cảm thấy còn chưa đủ, thì dựa vào bản lĩnh mà đến lấy mạng của ta đi. Bây giờ, đem người của ta giao ra đây."

Tần Uyển sờ soạng một tay máu.

Y Tà hô lên một tiếng, trong mắt hắn, hai tên tù binh kia hoàn toàn không đáng giá bằng Tần Uyển, hắn ý bảo đem người tới.

Tiêu Lan cuối cùng cũng trông thấy Diên Mi.

Nàng bị trói ở trên ngựa, bởi vì thân thể cúi xuống mà đầu dán lên lưng ngựa, nhìn qua như thế này, căn bản không thấy được ai.

Thế nhưng phía sau nàng còn có một người nữa, cũng bị trói, đầu áp vào trên lưng Diên Mi.