Kiều Thê Như Vân

Chương 55: Câu cá




Thẩm Ngạo mỉm cười, cầm chiếc nhẫn lên, chỉ vào thành bên trong nói: "Công gia nhìn kỹ, có phát hiện dầu trơn không còn nữa?."

Sắc mặt Đoan Chính ngưng trọng, híp mắt nhìn thành trong, tựa như là để thuyết phục Thẩm Ngạo, hoặc như là vì thuyết phục chính mình, nói: "Có lẽ... Có lẽ là đã bị mài mòn cũng không nhất định."

Hắn lại làm sao không biết Thẩm Ngạo vạch ra vấn đề rất chính xác, chỉ là trong lòng vẫn đang không muốn tiếp nhận sự thật này.

Của gia bảo truyền mấy trăm năm, đến trong tay của mình, lại bị người đánh tráo...

Thẩm Ngạo lắc đầu: "Mài mòn là tuyệt đối không có khả năng, chỉ có một loại giải thích, dầu trơn ngay từ đầu đã không có, trừ thứ đó ra, lại nhìn cái lục tùng thạch này, nhìn bề ngoài hình như chỉ dùng công nghệ lúc Ngụy Tấn, nhưng nhìn kỹ, rõ ràng cho thấy là hàng nhái, xin hỏi Công gia, thời kì Ngụy Tấn đã có kiểu cắt ngang rồi sao?"

Cắt ngang là một loại công nghệ cắt bảo thạch, đến Đường sơ mới bắt đầu lưu hành, trước đó, phần lớn là dùng cách mài làm chủ. Cái lục tùng thạch này, tuy có ngấn mài, nhưng nhìn kỹ phía dưới, lại ẩn ẩn có dấu vết cắt, như vậy, Thẩm Ngạo suy đoán, khả năng duy nhất là người chế tạo bỏ chút công phu, dùng cắt ngang trước, lại dùng phương pháp thủ công mài mài để chế tạo cái lục tùng thạch này.

Thời kì Ngụy Tấn không thể nào có biện pháp cắt ngang, cái này là chứng cớ trọng yếu để Thẩm Ngạo kết luận nó là đồ dỏm.

Đoan Chính cẩn thận nhìn, bình thường hắn cũng không chú ý, lúc này nhìn lục tùng thạch hình củ ấu, mặt đã như màu đất, trong miệng nói: "Ngay tại ba tháng trước, ta còn từng mời chút ít người biết đánh giá đến xem xét cái nhẫn này, bọn hắn đều xác nhận đây là thật, như thế nào... Làm sao lại bị người ta thay thế bằng đồ dỏm rồi?"

Tâm niệm Thẩm Ngạo vừa động, lập tức nhớ tới một loại thủ pháp lừa đảo, lại nói tiếp về loại thủ pháp này, kỳ thật là do hắn sáng chế, hắn cố ý ngụy trang thành Giám định sư, hơn nữa ngụy tạo chứng nhận tư cách Giám định sư, treo biển hành nghề, thành lập một gian văn phòng.

Kể từ đó, người giám bảo liền tốp năm tốp ba tới tìm Thẩm Ngạo xem xét, nếu đụng phải trân bảo quý báu, Thẩm Ngạo liền cố ý nói với khách hàng, tạm thời vẫn không thể kết luận thật giả, qua một vòng hoặc là nửa tháng lại đến, khách hàng kia mang theo bảo bối rời đi, Thẩm Ngạo lại lợi dụng trong khoảng thời gian này chế tạo ra đồ dỏm đồng dạng, đợi lúc khách hàng kia mang theo bảo bối đến, Thẩm Ngạo chỉ cần một cái thủ thuật nho nhỏ, có thể đánh tráo đồ dỏm và chính phẩm.

Sau đó, Thẩm Ngạo tuyên bố với khách hàng, bảo bối là đồ dỏm, đợi khách hàng kia mang theo đồ dỏm thất vọng rời đi, nào biết một kiện vật báu vô giá rơi vào trong túi Thẩm Ngạo rồi.

Thủ pháp lừa dối như vậy rất đơn giản, lại tương đối thực dụng. Bởi vì người đến giám bảo, phần lớn đều không có năng lực giám định và thưởng thức, bọn hắn mang theo bảo vật đến, là hi vọng Giám bảo sư có thể phân biệt nó là thật hay giả. Mà Thẩm Ngạo cần làm chỉ có một việc, cố làm ra vẻ, vốn là cố ý nói cần tra chút ít tư liệu, kéo dài thời gian, rồi mình tận lực ở trong thời gian ngắn chế ra đồ dỏm, từ đó tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.

Cuối cùng, chính phẩm rơi vào trong tay Thẩm Ngạo, mà Thẩm Ngạo quang minh chính đại xem xét, tuyên bố bảo vật là đồ dỏm, ai cũng sẽ không hoài nghi Thẩm Ngạo sớm đã đánh tráo bảo bối, cho dù hoài nghi, cũng không có chứng cớ.

Thẩm Ngạo hoài nghi cái nhẫn này cũng đã bị người đánh tráo, thủ pháp có rất nhiều chỗ tương tự cùng phương pháp mình làm lúc trước.

Xem ra, là đụng phải cao thủ.

Thẩm Ngạo ngồi xuống, trấn an Đoan Chính, nói: "Công gia chớ hoảng sợ, có lẽ ta có biện pháp tìm chiếc nhẫn kia trở về."

Đoan Chính dù sao cũng là người từng gặp nhiều sóng to gió lớn, lúc này hơi chìm ở trong tức giận, hoảng hốt qua đi, trong đôi mắt đổi lại là sát khí đằng đằng, trầm giọng nói: "Nếu bắt được người trộm nhẫn, ta phải lột da hắn. Thẩm Ngạo, ngươi nói một chút, có biện pháp gì?."

Thẩm Ngạo hỏi: "Công gia, ba tháng trước đem chiếc nhẫn này cho kỳ nhân giám định, lúc ấy có mấy người giám bảo ở đây?"

Đoan Chính trầm ngâm chốc lát, nói: "Ba người, một người là Ngự Sử trung thừa Tằng đại nhân, còn có tri huyện Đầm Châu Dương đại nhân vào kinh báo cáo công tác, tên còn lại khá lạ mặt, là Dương đại nhân dẫn đến, nói là đệ nhất nhân giám bảo Đầm Châu."

Oa, thì ra lão tía Tằng Túc An cũng là người thu thập, Thẩm Ngạo lập tức cảm thấy cái thế giới này quá nhỏ, trong lòng lại đang cân nhắc, hắn là Ngự Sử trung thừa, cho dù bảo vật trân quý, cái nguy hiểm này hắn cũng không dám vơ vào mình, dù sao đối phương là Quốc công, một khi phát hiện ra, tiền đồ cẩm tú liền biến thành hư ảo.

Người khác là tri huyện Đầm Châu, chắc là đến nịnh bợ Đoan Chính, tạm thời cũng có thể bài trừ. Ngược lại, một người cái gì mà đệ nhất giám bảo Đầm Châu có hiềm nghi lớn nhất, dù sao người này không có chức quan, không cần lo lắng gì, vừa mới bắt gặp cái bảo vật này, không chừng cũng sinh ra lòng tham lam.

Đoan Chính cũng nổi lên lòng nghi ngờ, hỏi: "Người nọ hình như họ Vương, gọi Vương Chu Tử, ngươi cũng hoài nghi hắn sao?"

Thẩm Ngạo nói: "Quốc công biết hắn đặt chân ở chỗ nào trong kinh thành không?"

Đoan Chính cười khổ: "Lúc ấy ta chỉ chú ý nói chuyện tào lao cùng Tằng đại nhân, không bận tâm đến hắn, cũng không nên hỏi nhiều."

Thẩm Ngạo nói: "Nếu như hắn thật sự là người trộm bảo, nhất định còn ở lại Biện Kinh."

Đoan Chính hỏi: "Tại sao vậy?"

Thẩm Ngạo nói: "Bảo vật như vậy không giống bình thường, cầm ở trong tay sẽ quá phỏng tay, phải mau chóng để nó rời tay. Mà thành Biện Kinh nhiều quan lại quyền quý nhất, người có thể ra giá cao cũng nhiều. Hơn nữa, người này nhất định an bài nội ứng tại bên người Công gia, một khi Công gia phát giác ra khác thường, hắn tùy thời sẽ chạy ra khỏi Biện Kinh đi."

"Nội ứng?" Đoan Chính nhíu lông mi, ngưng trọng hẳn lên, phủ Kỳ Quốc công gia quy sâm nghiêm, tất cả nô bộc chỉ làm chức vụ của mình, không thể tưởng được, trong đám người lại có kẻ thông đồng ngoại nhân! Lẽ nào lại như vậy!

Thẩm Ngạo nói: "Nếu không có nội ứng, người này không thể đích thân lẻn vào nội phủ đánh tráo, như vậy có thể khẳng định, hắn nhất định mua được người thân nhất tín bên người Công gia, mới có thể thi triển kế hoạch của hắn."

Đoan Chính sờ quai hàm, gật đầu: "Đúng, người thân tín nhất, để cho ta suy nghĩ."

Cái gọi là người thân nhất tín, chính là người cực kỳ có cơ hội đánh tráo, trong lòng Đoan Chính nghĩ: "Hay động vào chiếc nhẫn của ta, ngoại trừ phu nhân, Hằng nhi, Nhược nhi, còn có ai đâu? Đúng rồi, còn có một người." Trong hai con ngươi của hắn, xẹt qua một tia lãnh ý, nói: "Lúc ta tắm rửa, cái nhẫn này sẽ giao cho Triệu chủ sự đảm bảo một đoạn thời gian, người này hẳn chính là Triệu chủ sự? Thật tốt, ta kêu hắn đến, hỏi hắn xem, công phủ đối đãi hắn không tệ, tại sao hắn phải làm loại sự tình chân ngoài dài hơn chân trong này (ăn cháo đá bát)."

Triệu chủ sự? Là hắn?

Trong lòng Thẩm Ngạo không nhịn được, nhìn có chút hả hê, nhân phẩm rất trọng yếu, mặc dù hắn biểu hiện ra ngoài là một bộ dạng đáng tiếc, một người trung bộc tốt như vậy mà lại đọa lạc vì tiền tài, trong lòng lại âm u nghĩ đến Triệu chủ sự lúc bị người lột sạch thân thể, bị người kéo đi vạc nước nóng, sau đó…….

Lão già kia, ngầm hại Thẩm Ngạo ta, hôm nay cuối cùng bị ta bắt được chỗ yếu rồi, xem ta chỉnh chết ngươi như thế nào.

Thẩm Ngạo có đôi khi rất chính khí, nhưng tại chút thời điểm lại vặn vẹo độc ác rất lợi hại, khác nhau lớn nhất vẫn là bằng hữu và địch nhân, đối với bằng hữu, hắn tuyệt đối không làm chuyện gì xấu, nhưng là địch nhân, Thẩm Ngạo sẽ không có nhiều lòng dạ đàn bà như vậy, không làm đối phương cực khổ đến chết, dẫm hắn dưới chân, bước lên trên người hắn một vạn lần, tuyệt đối không ngừng nghỉ.

"Chọc ta? Nói bậy sau lưng ta? Ngươi nhất định phải chết!"

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, cũng tỉnh táo lại rất nhanh, nói: "Hiện tại đề ra nghi vấn với Triệu chủ sự là rất không thỏa đáng. Công gia ngẫm lại xem, Triệu chủ sự kia sẽ thừa nhận việc này sao? Hắn nhất định rất rõ ràng, một khi thừa nhận chuyện này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sống chết phủ nhận lại còn có một đường sinh cơ. Chỉ cần hắn cắn răng không nhận tội, chúng ta cũng không có cách nào bắt hắn. Mà đồng đảng của hắn ở bên ngoài phủ, một khi phát hiện không ổn, chỉ sợ sẽ lập tức lẩn trốn. Đến lúc đó tuy Công gia có thể điều động người truy tìm cực nhanh, nhưng muốn tìm chiếc nhẫn về lại rất khó khăn."

Đoan Chính bởi vì bị mất đồ gia truyền, giờ phút này cũng là có chút ít rối loạn, nếu không cũng sẽ không vội vàng xao động như thế, lúc này nghe Thẩm Ngạo nhắc nhở xong, mong mỏi liếc nhìn Thẩm Ngạo, trong lòng nghĩ: "Tên hậu sinh này thật không đơn giản, thông minh lanh lợi, lại hiểu thuật xem xét, tư duy kín đáo, lại đọc qua sách. Sau này không thể để hắn chôn vùi ở kiếp thư đồng."

Ai từng nghĩ đến, Thẩm Ngạo lại để cho Đoan Chính sinh ra lòng yêu tài, Thẩm Ngạo tiếp tục nói: "Huống hồ đồng đảng hắn bên ngoài phủ tuyệt đối không phải là người bình thường, hắn dám đổi chí bảo gia truyền của Công gia, chứng minh người này rất có gan. Lại có thể ở trong thời gian ngắn chế tạo ra một đồ dỏm, có thể thấy được tâm trí và kỹ nghệ của hắn tương đối cao siêu, có thể nghĩ ra kế hoạch không chê vào đâu được như thế, thật sự không đơn giản. Theo ta thấy, hắn hẳn là cái loại người cực kỳ cẩn thận, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không lưu lại sơ hở cho người ta, phải bắt được hắn, lấy lại chiếc nhẫn mà nói.., chỉ có thể dùng trí."

Thẩm Ngạo cũng sinh ra bội phục đối với đạo tặc nghệ thuật phía sau màn, kế hoạch hoàn mỹ, kỹ nghệ tinh xảo, có thể giao thủ cùng cao thủ như vậy, là một việc rất sung sướng.

"Được rồi, vậy thì đến thử một lần, nhìn xem đạo tặc Tống triều lợi hại, hay là đạo tặc đời sau càng mạnh. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, con mẹ ngươi, sóng trước của đã chết ở trên bờ cát rồi!"

Đoan Chính hỏi: "Dùng trí như thế nào?"

Thẩm Ngạo mỉm cười: "Công gia nghe nói qua cách câu cá chưa?"

Đoan Chính không hiểu ra sao, đã thấy Thẩm Ngạo cười mỉm nói: "Xin Công gia yên tâm, lấy nửa tháng làm hạn định, Thẩm Ngạo nhất định tìm chiếc nhẫn kia trở về cho Công gia, Châu về với Hợp Phố."