Kiều Thê Như Vân

Chương 591: Đứng lên




Lí Càn Chính lúc này đã hiểu, tất cả đều là cái bẫy, sự tình giết thái tử đã bại lộ, đến trình độ này, chỉ có thể một đường đi đến, hắn lạnh giọng hét lớn: "Hắn là giả, là khôi lỗi Hán nhân, bệ hạ đã chết rồi, nhanh, chiếm lấy cung điện!"

Vừa gọi như vậy, tuy sĩ khí rơi xuống đáy cốc, nhưng vẫn gia tăng thế công.

Lí Càn Thuận cười nhạt một tiếng, hướng sau lưng Thẩm Ngạo nói: "Trẫm đã cho bọn hắn cơ hội, đáng tiếc, bọn hắn càng muốn tự tìm đường chết."

Thẩm Ngạo cười nói: "Bệ hạ, kế tiếp hãy xem Tiểu Vương."

Lí Càn Thuận gật đầu gật đầu nói: "Đi thôi, mang đầu của bọn hắn tới gặp Trẫm." Hắn mệt mỏi mà nắm thật chặt áo choàng sau lưng, nói: "Trẫm mệt mỏi rồi, bãi giá."

Thẩm Ngạo đến sau cửa cung, tại đó, một ngàn tên kỵ binh giáo úy đã tập kết xong.

Giáo úy sớm đã vào thành, chính là mặc quân phục Tây Hạ quân, xen lẫn trong Oai Vũ quân, đồng loạt trà trộn vào đến, Lý Thanh ngồi ở trên ngựa, hướng Thẩm Ngạo hành lễ: "Vương gia."

Thẩm Ngạo trở mình lên ngựa, lạnh lùng nói: "Theo bổn vương giết ra ngoài, bên ngoài cung điện, tất cả mọi người, giết chết bất luận tội!"

Cửa cung đột nhiên mở rộng ra, quân phản bội vốn vui vẻ, lập tức kinh ngạc phát hiện, đội kỵ binh đông nghịt hiện ra tại trước mặt bọn hắn.

"Là kỵ binh quân Tống!" Có người gọi.

Năm chữ này, đủ để khiến cho mọi người biến sắc, quân Tống lúc trước, chỉ là thứ để chê cười, nhưng từ khi bọn hắn đánh tan thiết kỵ Kim quốc, lấy một chọi mười, triệt để đánh tan sáu ngàn cấm vệ Tây Hạ, lúc này, đề cập kỵ binh quân Tống, đã đủ để cho tất cả mọi người hoảng sợ.

Hiện tại, đội kỵ binh này đã rút trường đao lành lạnh ra, vẫn là trầm mặc, đủ để cho những phản quân mỏi mệt này không thể sinh ra dũng khí.

"Giết!"

Một ngàn thiết kỵ phần phật chạy ra, chạy ở đầu tiên là Thẩm Ngạo, nhưng rất nhanh, liền bị Lý Thanh thay thế.

Móng ngựa hung hăng dẫm lên gạch, trong tiếng ầm ầm, tất cả mọi người chạy nhanh như gió.

Một đường đi qua, lực chiến mã đánh vào, bộ tốt không có khả năng chống cự, trong khoảng khắc, phản quân vọt tới dưới cung điện liền bị đánh bay, đối mặt thiết kỵ, một khi đụng ngã lăn, kết cục chỉ có một chữ chết, sau đó, đến chiến mã không chút do dự bước qua người bọn họ, tức thì hóa thành thịt nát.

Nhanh chóng xông qua cầu đá, tiếp theo là ngự đạo, ngay tại thời điểm phản quân còn chưa kịp phản ứng, một ngàn thiết kỵ liền nhanh như điện chớp, xé mở một lỗ hổng xông đến.

Theo sát phía sau, lại có hơn hai ngàn kỵ binh cấm vệ lao tới, không để cho phản quân có cơ hội thở dốc.

Thẩm Ngạo trên ngựa, mở miệng thở dốc, vừa rồi đạp ngựa qua, hữu kinh vô hiểm, kích thích khi kỵ binh xung phong, quả thật có thể khiến cho nam nhân điên cuồng, phóng ngựa đi qua, bên tai chỉ có tiếng gió ô ô, căn bản không cần chém giết, gặp được địch nhân, trực tiếp phóng ngựa đụng, chính mình phải làm, chỉ là không ngừng mà dùng ngựa đâm tới, kích thích chiến mã, lệnh chiến mã tiếp tục bảo trì trạng thái tốc độ cao.

Thẩm Ngạo ở tại vị trí trung ương đội kỵ binh, cũng không đụng nhiều người, chỉ có một mà thôi, nhưng một tiếng phịch trầm đục, tiếp theo là xương cốt vỡ vụn giòn vang, về sau lại có người bay ra ngoài, còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, người bị đánh bay đã rơi ra phía sau hắn mấy trượng.

Lý Thanh hét lớn một tiếng: "Thúc ngựa, lại xông lên!"

Tất cả mọi người phân phối đầu ngựa, Thẩm Ngạo ở trước mặt bọn họ, ngay cả một tân binh cũng không bằng, khá tốt, bên cạnh hắn có mấy hộ vệ tùy thời chăm sóc, cũng không xảy ra cái gì nhiễu loạn.

Trải qua một năm thao luyện, hơn nữa còn có mấy lần chiến đấu, kinh nghiệm đám giáo úy rất nhiều, thừa dịp phản quân còn chưa phục hồi tinh thần, lập tức bày ra đội hình xung phong, giống như một đao nhọn, hung hăng mà đâm vào trong loạn quân.

Phản quân triệt để hỏng, tuy có bốn năm vạn quân, nhưng lại như là cọng rơm cái rác, bị xua đuổi, chém giết, chà đạp.

Kỳ thật, nếu như dưới ban ngày ban mặt, đi xông vào quân trận Long Nhương vệ và Vũ Lâm vệ, một ngàn kỵ binh của Thẩm Ngạo, nếu có thể xé mở bọn hắn, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.

Nhưng đối mặt bốn năm vạn người này, kỵ binh giáo úy lại không có bất kỳ gánh nặng nào, những người này có gia nô, có hộ vệ, có quân đội, kỵ binh vừa xông, quân đội phải kết trận tự bảo vệ mình, nhưng đám gia nô cũng đã rối loạn, không đợi kỵ binh xông đến, Long Nhương vệ, Vũ Lâm vệ liền bị gia nô, bọn hộ vệ tách ra, hai bên trong lúc đó đã hỗn loạn, có địa phương rất thưa thớt, có phương lại như biển người thủy triều mãnh liệt, đừng nói là phản kích, chính là ngay cả chạy tán loạn cũng không thể đủ.

Qua lại xung phong liều chết bốn năm lần, vô số thi thể đã chồng chất ra một mảnh dài hẹp, đám tông vương bọn họ đều tự chạy tứ tán, một ít phiên quan xem thời cơ không ổn, cũng không thấy bóng dáng đâu, đám người hối hả lại bắt đầu tự giết, vì trốn chạy để khỏi chết, thậm chí có người không chút do dự, rút đao khiêu chiến đối với người chắn phía trước.

Hộ vệ bên người Tàu Vương cũng đã chạy sạch sẽ, Vương gia đã từng không ai bì nổi, lúc này lại chật vật không chịu nổi, bị một người đào binh dùng sức đẩy ra, ngã trên mặt đất, còn chưa chờ hắn đứng lên, một đội kỵ binh đã xông lại giống như bài sơn đảo hải, giẫm qua người hắn.

Dưới móng ngựa sắt hung hăng, dẫm nát hông của hắn, làm cho hắn không thể động đậy, khóc thét vài tiếng, cũng không có người bận tâm, lúc này, một người đánh ngựa tới, không phải Thẩm Ngạo thì là ai?

Đại cục đã định, chính là ghìm ngựa nhàn nhã dạo chơi trong hỗn loạn, cũng không có loạn binh nào dám tới gần, hơn nữa, người chạy tán loạn đã quá nhiều, vừa rồi còn hối hả, thoáng cái trở nên quạnh quẽ.

Bọn kỵ binh đã muốn đi ra ngoài truy kích bốn phía, tùy ý chém giết loạn binh, mà Thẩm Ngạo lại không có quên sứ mạng của mình, cười hì hì đánh ngựa, tìm được Lí Càn Chính, quan sát hắn, hờ hững cười nói: "Tàu Vương thật hăng hái, người đâu, áp giải hắn vào cung."

Đối với Tàu Vương này, Thẩm Ngạo một điểm hào hứng lăng nhục cũng không có, một ít đạo hạnh của hắn, phóng tới Biện Kinh đi, sớm đã bị người ta giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Mấy giáo úy xuống ngựa, bắt giữ Tàu Vương, mà Thẩm Ngạo đánh ngựa dẫn đường phía trước, trực tiếp vào cung điện.

................................................

Ở phía trong buồng lò sưởi, Tàu Vương chịu đựng đau nhức kịch liệt, nằm dài trên mặt đất, sự tình bại lộ, đã là mất hết can đảm, nhưng lúc này, bản năng cầu sinh lại làm cho hắn dấy lên một phần hi vọng, hắn run rẩy, vụng trộm nhìn thoáng qua hoàng huynh ngồi ở trên giường êm cao cao.

Lí Càn Thuận chậm rãi uống trà, lại không nhìn Tàu Vương, chỉ là nói với Thẩm Ngạo: "Nhanh như vậy?"

Thẩm Ngạo cười nhạt nói: "Đám ô hợp mà thôi."

Lí Càn Thuận nghe được ngoài buồng lò sưởi ẩn ẩn truyền ra tiếng sấm rền, sắc trời thay đổi bất thường, hắn điềm nhiên cười nói: "Một chuyến này, ngươi lập được đại công, Trẫm ban thưởng, tự nhiên không thể thiếu phần của ngươi, chỉ là, việc cấp bách trước mắt, là lập tức quét sạch dư đảng nghịch tặc, Trẫm liền giao cho ngươi đi làm."

Trong lòng Thẩm Ngạo hiểu, Lí Càn Thuận sở dĩ không đích thân động thủ, đơn giản là mượn tay người khác, để cho Thẩm Ngạo làm cái tên xấu xa mà thôi.

Thẩm Ngạo mỉm cười, gật gật đầu nói: "Bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt liền nhìn ra tiểu tế có năng khiếu, đánh chó mù đường, tiểu tế lại có vài phần tâm đắc, bệ hạ cứ ngồi nhìn xem."

Lí Càn Thuận cười ha ha một tiếng, bộ dạng rất là vui thích, đợi uống xong một chén trà nhỏ, ánh mắt mới rơi xuống trên người Lí Càn Chính, cái vui vẻ kia trong khoảng khắc liền tan thành mây khói, bắt đầu trở nên vô cùng dữ tợn.

Một vẻ cười to, đến vẻ dữ tợn, thì ra có thể trở nên nhanh như vậy, cái tốc độ này, ngay cả Thẩm Ngạo cũng phải mặc cảm, Thẩm Ngạo ở bên ngồi xem kịch vui, trong lòng suy nghĩ, Lí Càn Thuận này, quả nhiên không phải người thường.

"Ngẩng đầu lên." Thanh âm Lí Càn Thuận lạnh như băng, giống như băng cứng, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười lạnh lùng.

Trong lòng Lí Càn Chính run sợ, ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào con mắt Lí Càn Thuận, cố nặn ra một điểm dáng tươi cười nói: "Hoàng huynh..."

Lí Càn Thuận đột nhiên nở nụ cười, nói: "Ngươi không nói, Trẫm còn đã quên ngươi là bào đệ nữa! Đứng lên mà nói."

Lí Càn Thuận nói lời này, lại để cho dục vọng muốn sống của Lí Càn Chính tăng thêm vài phần, nhưng cũng không dám đứng lên, dập đầu nói: "Hoàng huynh thứ tội, thần đệ muôn lần đáng chết, thần đệ chỉ bị người khác giấu kín, ăn dầu mỡ heo, hôn mê tâm rồi..."

Lí Càn Thuận cười nhạt một tiếng, nói: "Dù sao cũng là huynh đệ mình, ngươi không cần sợ, Trẫm sẽ không để cho người khác giết ngươi, truyền ra ngoài, người không biết, còn nói Trẫm bạc tình bạc nghĩa, đứng lên trước đã."

Lí Càn Chính nghe xong lời này, tâm buông xuống một nửa, khẽ run run mà đứng lên, vẫn không quên nói: "Thần đệ đa tạ..."

Phanh... chén nhỏ trong tay Lí Càn Thuận gào thét một tiếng, nện vào đầu Lí Càn Chính, Lí Càn Chính nói đến một nửa, liền à nha một tiếng, bưng kín con mắt, chén nhỏ kia đập trúng mắt của hắn, rơi xuống mặt đất, tan thành từng mảnh.