Kim Bài Đả Thủ

Chương 116




Hôm đó, dưới tình huống như thế, đây chẳng qua chỉ là một cái ôm ngắn ngủi.

Nhưng trong trí nhớ của Dương Lỗi nhiều năm về sau, đó lại là cái ôm lâu nhất của hắn và Phòng Vũ, lâu như thể đã qua cả một đời.

Phòng Vũ dùng bàn tay dính đầy máu và bùn đất nâng mặt Dương Lỗi lên, cố sức vuốt ve gương mặt của hắn, như thể chỉ cần buông tay là hắn sẽ biến mất vậy. Ngón tay Dương Lỗi ghim vào lưng Phòng Vũ, tất cả giác quan đều hãm sâu trong ánh mắt của Phòng Vũ, Dương Lỗi thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của mình…

Trăm ngàn lời nói như gió táp mưa sa cuộn trào trong lồng ngực, thế nhưng Dương Lỗi chỉ nghe bản thân mình hét một câu:

“… Anh điên rồi sao?!”

Giọng nói run rẩy của Dương Lỗi tản ra trong mưa…

“Chúng ta về nhà.”

Phòng Vũ siết chặt bả vai của hắn, Phòng Vũ gằn từng chữ…

Thật lâu về sau, ký ức của Dương Lỗi về những gì hai người đã nói hoặc đã làm khi ấy bỗng dưng bị gián đoạn, như thể nó là một lỗ hổng trong tâm trí bị kích thích quá độ của hắn. Dương Lỗi biết mình vẫn nhớ, nhớ rõ nữa là khác, chỉ là nó in sâu trong đầu óc của hắn, đặt tại nơi sâu nhất, chỉ bản thân hắn mới có thể chạm vào.

Bọn họ ra khỏi nơi đó, ra khỏi khu rừng hiểm nguy bốn bề kia.

Một viên đạn tín hiệu bay thẳng lên bầu trời, luồng sáng lóa mắt nổ tung trước mắt mọi người.

Mặt đất náo loạn, cánh quạt chuyển động, đội cứu viện vội vàng xuất phát…

Cùng ngày hôm đó, các kênh truyền hình khắp cả nước đều phát sóng tin tức về khu bị nạn. Tại khu bị nạn, mưa càng lúc càng nặng hạt, tình hình nghiêm trọng, nhưng may là không dẫn đến tình trạng đất đá trôi và sạt lở núi trên diện rộng, tạo thêm thời gian cho việc giải nguy cứu viện, giúp quần chúng gặp nạn sơ tán một cách an toàn…

Máy bay trực thăng từ từ đáp xuống, thổi bay tóc của những người dưới mặt đất.

Tiếng ồn cực lớn chấn điếc cả tai Dương Đại Hải, gõ mạnh vào tim ông.

Mọi người lo lắng chờ đợi, đến khi rốt cuộc trông thấy hai bóng người nọ, tất cả vỡ òa trong tiếng reo hò…

Nhân viên y tế chạy tới, chính ủy Lục và nhóm binh sĩ cũng chạy sang.

Dương Đại Hải di chuyển bước chân loạng choạng, lảo đảo bước về phía trước…

Khi Dương Lỗi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà trắng xóa của bệnh viện, trong khoang mũi toàn là mùi của nước sát trùng.

Hắn ngơ ngác vài giây, chợt nhận ra mình đang ở nơi nào, đột nhiên ngồi bật dậy.

“Tỉnh rồi hả? Nè nè cẩn thận chứ, còn đang ghim kim kìa!” Y tá vội vàng tới điều chỉnh bình truyền nước biển.

Dương Lỗi hấp tấp nhìn bốn phía, đây là phòng bệnh đơn.

“Anh ấy đâu?” Dương Lỗi mở miệng hỏi ngay.

“Ai?” Y tá không hiểu gì hết.

“Người được cứu chung với tôi đó! Anh ấy đâu rồi?!” Dương Lỗi gần như rống lên, dọa cô y tá ngây ngẩn cả người.

Sau khi Dương Lỗi bắn đạn tín hiệu trong balô cứu hộ của Phòng Vũ, lúc này máy bay trực thăng vẫn luôn quanh quẩn ở phụ cận mới tìm được vị trí của bọn họ, thả dây kéo bọn họ lên, đưa bọn họ rời khỏi hiểm cảnh. Trục kéo chuyển động lên xuống, đưa bọn họ vào cabin, nhân viên cấp cứu và nhân viên y tế vội vây quanh hai người.

Dương Lỗi nằm bên cạnh Phòng Vũ, cùng Phòng Vũ mười ngón siết chặt.

Dương Lỗi lâm vào mê man. Hắn đã không chợp mắt mấy ngày mấy đêm, ngay khi tựa vào ngực Phòng Vũ, được Phòng Vũ ôm vào lòng, cảm giác an tâm và thả lỏng khiến hắn lập tức chìm vào bóng tối. Trong lúc ngủ mê man, hắn vẫn nắm chặt tay Phòng Vũ, không chịu buông ra.

Dương Lỗi sợ rằng mình vừa mở mắt, Phòng Vũ sẽ biến mất. Hắn còn quá nhiều lời muốn nói, quá nhiều lời nhất định phải nói nhưng chưa kịp nói hết…

Trước khi nhân viên cấp cứu trên trục kéo nhảy xuống đất, Phòng Vũ đã hứa với hắn. Phòng Vũ nói, bây giờ đừng nói gì cả… đợi chúng ta sống sót trở về, tôi sẽ nghe em nói…

“Anh ta hả, hồi sáng còn ngồi đây nhìn anh mà. Lát sau không thấy nữa, chắc là đi rồi!” Y tá nói thật.

“Đi đâu??”

“Anh ta chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, đi về chứ gì nữa, hình như về nhà khách ở con đường đối diện, có lẽ là lấy hành lý…” Y tá cũng chỉ đoán mò.

Dương Lỗi nhổ kim tiêm, tức tốc nhảy xuống giường.

“Này này anh! …”

Trong tiếng kêu kinh ngạc của y tá, Dương Lỗi mặc quân phục chạy ra khỏi phòng bệnh.

—— Anh đã nói sẽ chờ tôi! Anh đã nói nếu chúng ta sống sót trở về, anh sẽ nghe lời tôi muốn nói!!

… Phòng Vũ!!

Dương Lỗi phóng tới hành lang, bắt gặp Dương Đại Hải đang đi tới.

“Tiểu Lỗi…” Dương Đại Hải gọi một tiếng, rồi lại im lặng dưới ánh mắt của Dương Lỗi.

Dương Lỗi cũng không nói gì, chỉ nhìn ông một cái.

Sau cái nhìn đó, Dương Lỗi không quay đầu lại mà vội vàng chạy đi, lao thẳng xuống dưới lầu.

Dương Đại Hải không có gọi hắn lại, ông đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Dương Lỗi biến mất.

Lúc Dương Lỗi nhìn ông với ánh mắt như thế, Dương Đại Hải biết, ông đã mất đứa con trai này…

Điện thoại trong túi áo đổ chuông, Dương Lỗi vừa chạy như điên vừa bắt máy.

“Dương Lỗi! Cậu không sao chứ? Cậu…” Giọng nói lo lắng của Phương Mai vang lên.

“Phương Mai.”

Dương Lỗi cắt lời cô.

“Xin lỗi.”

“……” Phương Mai cảm nhận được điều gì đó.

Dương Lỗi tiếp tục chạy. Đối với Phương Mai trong điện thoại, hắn cảm thấy vô cùng có lỗi, áy náy, nhưng hắn vẫn kiên định…

“Chuyện đã hứa với cậu, tớ không có cách nào làm được. Xin lỗi…”

Dương Lỗi tiếp tục chạy, cứ như trong sinh mạng của hắn chỉ còn mỗi việc chạy vậy. Hắn lao ra khỏi cổng bệnh viện, mọi người kinh ngạc nhìn một sĩ quan trẻ tuổi chạy băng băng dưới ánh đèn neon trên đường cái. Hắn chạy tới nhà khách ở con đường đối diện, nhào đến trước đại sảnh, sau khi nghe số phòng, không kịp đợi thang máy mà chạy thẳng lên cầu thang…

Tại hành lang vắng vẻ trên lầu, một người đứng ở huyền quan trong phòng, đang định đóng cửa lại.

Người nọ bị ai đó ở đằng sau vọt tới ôm vào lòng.

“……” Phòng Vũ sững lại.

“Có phải chỉ cần tôi còn sống, anh sẽ lại bỏ mặc tôi không.”

Phòng Vũ không động đậy, đứng yên tại chỗ, cửa đóng lại sau lưng bọn họ, ngăn cách với bên ngoài.

“Lẽ ra tôi nên chết ở nơi đó.”

“… Đừng nói bậy!”

“Tại sao không nói cho tôi biết?!”

Tiếng hét đau đớn bật ra từ buồng tim của Dương Lỗi, thanh âm như mang theo máu, xé nát tim hắn, cũng xé nát tim Phòng Vũ…

Bảy năm, bảy năm của bọn họ, bọn họ không thể tìm lại bảy năm đó nữa.

Ngón tay của Dương Lỗi bấu chặt vào áo của Phòng Vũ, giống như muốn ghim vào cơ thể Phòng Vũ vậy. Giọng nói của hắn như không thuộc về chính hắn nữa, thậm chí hít thở cũng chẳng khác gì vạn tiễn xuyên tâm…

Trái tim hắn như bị dao cắt thành từng mảnh nhỏ, đau đến mức khiến hắn có cảm giác như bị dìm đầu xuống nước đến ngạt thở, cho dù há miệng cũng không thể thở nổi! Hắn hận không thể cầm dao đâm từng nhát vào người mình, để cho máu tươi chảy khô, để cho lục phủ ngũ tạng bị vét sạch, cuối cùng chỉ còn lại một cái xác, cái xác rỗng không này chẳng có gì hết, chỉ còn nỗi đau tận xương tuỷ, ngay cả hồn phách cũng bị xé rách!

“… Tôi muốn cái gì anh không biết sao? Không biết sao??”

Phòng Vũ nghe giọng nói vỡ vụn không thành tiếng của Dương Lỗi sau lưng, Phòng Vũ siết lấy ngón tay đang bấu chặt trước ngực mình của Dương Lỗi…

“… Anh ngốc hả? Mẹ nó anh ngốc hả?!”

Thanh âm vỡ thành từng mảnh nghẹn ứ biến mất ở cổ họng, Dương Lỗi vùi mặt thật sâu vào lưng Phòng Vũ, Phòng Vũ cảm giác được người phía sau đột nhiên run run, và rồi nghe thấy tiếng khóc bộc phát, không khống chế được của một người đàn ông…

Hắn hủy hoại Phòng Vũ, chính tay hắn đã hủy hoại người mà hắn yêu nhất trên đời này.

Lúc hắn hăng hái hồ hởi tại quân doanh, Phòng Vũ ngồi sau song sắt chịu khổ, trải qua đêm lạnh dài đằng đẵng. Lúc hắn nhìn pháo bông đầy trời oán hận Phòng Vũ trong đêm thiên hi, Phòng Vũ ở sâu trong lao tù, chỉ nhìn thấy lưới điện và tường cao lạnh lẽo…

Hắn có mục tiêu, có sự nghiệp, nhưng mục tiêu và sự nghiệp của hắn lại đổi bằng mỗi một ngày Phòng Vũ ngồi trong tù.

Vậy mà hắn còn cho rằng mình là người đau khổ nhất trần đời, hắn đẩy Phòng Vũ ra hét to, chúng ta không thể quay lại được nữa! … Đừng để tôi coi thường anh!

“… Tôi mới ngốc, tôi mới là kẻ ngốc nhất trên đời này!!”

Nếu hắn thật sự tin tưởng Phòng Vũ, hắn đã không bỏ cuộc chỉ vì một lá thư, nếu trong ba năm đó, hắn chịu tìm hiểu rốt cuộc Phòng Vũ ở đâu, sống như thế nào, nếu đêm giao thừa đó, thấy Phòng Vũ cô đơn lẻ loi trong căn phòng tối mịt, hắn thật sự để tâm tại sao lại như vậy, thế thì chẳng cần đợi tới hôm nay mới biết được tất cả!

Nếu như, nhưng đời người không có nếu như.

Là vì hắn chưa từng thật sự tin tưởng cuộc tình này. Là chính tay hắn hủy hoại người mà hắn luôn miệng nói yêu.

“……” Tim Phòng Vũ như thắt lại.

Phòng Vũ muốn xoay người qua, nhưng Dương Lỗi cứ giữ lấy hắn, lưng áo của Phòng Vũ ướt đẫm một mảng, ướt đẫm trái tim đau nhói của Phòng Vũ. Phòng Vũ cúi đầu nhìn cánh tay của Dương Lỗi, trên đó là từng hàng vết sẹo, cái này phải do chính mình dùng dao mới có thể rạch ngay ngắn như vậy. Ở bên ngoài nhà giam nọ, Dương Lỗi cứ dùng dao rạch từng đường từng đường lên cánh tay mình như thế…

Phòng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vết sẹo kia.

“… Là lỗi của tôi! Là tôi hại anh!!”

Dương Lỗi nghẹn ngào khóc…

“Nhảm nhí!!”

Phòng Vũ thình lình xoay người lại, bắt được Dương Lỗi, hai mắt đỏ thẫm.

“Lỗi của em?? Tôi nổ súng giết người, lúc nghiêm đả có thể bị xử bắn! Nhưng tôi chỉ bị phán sáu năm còn được giảm hình phạt, vì cái gì, vì em!”

“Đừng nói là bảy năm, cho dù mười bảy hay hai mươi bảy năm, cũng là tôi đáng nhận, tôi phạm pháp, phải trả giá! Cho dù được quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ báo thù cho anh Cửu, tôi nên bị phán như thế nào, nếu không bị bắn chết như Vương Lão Hổ thì cũng ăn cơm tù cả đời! Nhưng bây giờ tôi chỉ ngồi bảy năm, mạng của tôi vẫn còn, vậy là hại sao?? … Là hại sao??”

Phòng Vũ trừng to cặp mắt đỏ sậm nhìn Dương Lỗi, dùng sức nâng mặt Dương Lỗi lên, nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn.

“Nếu nói sai, tôi chỉ làm sai một chuyện.”

Chuyện duy nhất mà hắn hối hận, chuyện duy nhất mà hắn làm sai.

“… Lúc đó… tại sao tôi lại thả em đi!”

Khi thấy Dương Lỗi say mèm khóc tức tưởi trong ngực mình, khi thấy chiếc mũ sắt trong đống bùn đất lổn ngổn, khi hắn phát điên dùng ngón tay đào xuống lớp đất sâu hoắm, hắn biết năm đó mình sai rồi, sai thật rồi.

Lúc Phòng Vũ viết lá thư ấy, hắn cho rằng như thế là đáng giá, hắn tự nhủ với bản thân mình, buông tay mới là đúng.

Thế nhưng khi chứng kiến Dương Lỗi đau khổ suốt ba năm, khi hắn đứng trong núi ngỡ rằng mình đã mất Dương Lỗi, Phòng Vũ mới hiểu được, mình sai rồi.

Đời người phải đi một ít đường vòng. Nên yêu như thế nào, phải trả một cái giá lớn mới có thể thấu hiểu.

Hắn và Dương Lỗi đều đi đường vòng, càng vòng càng xa nhau, để rồi cuối cùng phát hiện đây là một sai lầm. Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn hy vọng ông trời cho mình một cơ hội nữa, lần này nếu nắm được, hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Nhưng mà ông trời có thể cho hắn một cơ hội nữa không? Có không??

“Ở trong tù, tôi không khổ, tôi có niệm tưởng, cho dù ngồi lâu hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến em, trong lòng tôi rộng thoáng.”

Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp Dương Lỗi gửi đến, nhìn Dương Lỗi trong ảnh bảnh bao mặc đồng phục học sinh trường quân đội, đó là lần đầu tiên Phòng Vũ nở nụ cười trong tù, hắn cảm thấy cuộc sống đã có hy vọng, hắn cảm thấy tất cả khổ nhọc đều đáng giá.

“Em hại tôi? … Không có em, đời tôi còn ánh sáng sao?!”