Kim Bài Đả Thủ

Chương 45




Đinh Văn xảy ra chuyện.

Dương Lỗi đang ngồi trong phòng làm việc ở công ty xây dựng của Yến Tử Ất thì nhận được điện thoại của Đinh Văn. Đinh Văn chỉ biết số điện thoại văn phòng của Dương Lỗi.

“Anh Lỗi…”

Giọng nói của Đinh Văn có gì đó không ổn.

“Sao vậy?” Dương Lỗi cũng cảm thấy có điều khác thường.

“… Em đang ở… đồn cảnh sát Cổ Lâu… anh có thể tới đón em không?”

Đinh Văn ấp a ấp úng, giống như không biết phải mở miệng thế nào.

“Tôi sẽ đến ngay!”

Dương Lỗi cầm áo khoác, đi ra cửa.

Kể từ khi Phòng Vũ xảy ra chuyện, Dương Lỗi chưa gặp lại Đinh Văn lần nào.

Đinh Văn cũng có gọi điện thoại và đến tìm Dương Lỗi nhiều lần, nhưng Dương Lỗi chỉ áy náy nói với Đinh Văn rằng gần đây hắn bận rộn lắm, hơn nữa Phòng Vũ đang bị thương, hắn muốn chăm sóc Phòng Vũ, vì thế không có thời gian đến nhà Đinh Văn chơi máy vi tính.

Đinh Văn rất thất vọng.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi thật sự không có thời gian rảnh.” Dương Lỗi không đành lòng tổn thương Đinh Văn.

“Nếu anh muốn tìm tôi thì cứ việc đến, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh.”

Dương Lỗi nói.

Nhưng mà trong lòng Đinh Văn hiểu rõ, Dương Lỗi chắc chắn sẽ không giống như lúc trước, ngày nào cũng chạy đến nhà mình. Sau này sẽ không bao giờ đến nữa.

Đinh Văn cảm thấy rất khó chịu. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thất tình, nhưng lại là lần khắc cốt ghi tâm nhất. Đinh Văn thật sự đã yêu Dương Lỗi.

Bị nỗi đau thất tình giày vò, Đinh Văn chạy tới công viên nhỏ gần quảng trường Cổ Lâu.

Khi đó, trong quảng trường Cổ Lâu có một góc học tiếng Anh, năm ấy việc học tiếng Anh bắt đầu thịnh hành, vì thế vào mỗi cuối tuần, một nhóm người sẽ tụ tập ở quảng trường Cổ Lâu, những người đến đó không nói tiếng Trung mà nói Tiếng Anh, vừa học luyện nói vừa kết bạn với nhau.

Cách góc học tiếng Anh không xa là một công viên nhỏ, một công viên yên tĩnh và tối tăm, trong công viên có một góc khác, cũng có một nhóm người đang tụ tập ở đó.

Thế nhưng chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của cái góc này, chỉ có người trong nhóm mới biết.

Đây là nơi tìm bạn của những người đồng tính.

Đinh Văn chính là khách quen ở nơi này. Mỗi khi thiếu thốn tình cảm, Đinh Văn sẽ chạy đến đây tìm bạn tình, giải quyết nhu cầu sinh lý. Đương nhiên, Đinh Văn cũng từng hy vọng sẽ tìm được đối tượng thật lòng yêu thương mình ở đây, nhưng mà không lâu sau, hắn phát hiện việc này quá khó khăn.

Vào thời đó, đồng tính được xem là một căn bệnh đáng sợ, vốn dĩ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu để lộ thì chẳng khác gì trời sập. Vì thế cho dù thật sự đồng tính, không mấy ai dám công khai tính hướng của mình, tất cả chỉ biết liều mạng che đậy bản chất thật, người như Hoa Miêu rất hiếm thấy.

Dưới tình huống như vậy, càng hiếm có người qua lại cố định với nhau hoặc trở thành người yêu lâu dài. Đa phần chỉ là quen biết, gặp gỡ, rồi lén lút đi thuê phòng, sau khi ra khỏi đó thì đường ai nấy đi, thậm chí còn không biết tên thật của nhau.

Trong giới đồng tính lúc bấy giờ, việc này gọi là “câu cá”.

Tối hôm đó, Đinh Văn đến công viên để câu cá. Hắn cần tìm kích thích để quên đi Dương Lỗi.

Dáng dấp của Đinh Văn khá tốt, rất dễ tìm bạn tình. Đinh Văn ngồi xuống ghế đá trong công viên vắng lặng, chưa tới vài phút đã có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đó là một người đàn ông trung niên tầm 38-39 tuổi, mặt mũi khôi ngô, thành thục. Đinh Văn liếc nhìn người nọ vài lần, không có đứng lên.

Hành động này nghĩa là đồng ý.

Theo thường lệ, lẽ ra bọn họ sẽ chạy tới một khách sạn nhỏ trên con phố vắng vẻ nào đó để thuê phòng. Nhưng tối hôm đó, có lẽ do quá gấp rút, cũng có lẽ do muốn trải nghiệm cảm giác kích thích khi đánh dã chiến, người đàn ông trung niên ôm Đinh Văn vào bụi cỏ sâu nhất trong công viên, tiếp đó vội vàng đè Đinh Văn xuống, cởi quần của hắn ra.

Đã lâu chưa làm chuyện này, Đinh Văn cũng rất kích động, hai người thỏa thích làm ngay trong bụi cỏ.

Chỗ này rất ít người qua lại, hơn nữa đang lúc nửa đêm, có khi vài tiếng đồng hồ cũng chẳng có ma nào đi ngang qua. Vốn dĩ sẽ không bị phát hiện, nhưng Đinh Văn quá xui xẻo, đúng lúc đêm nay có hai cảnh sát đến đây tuần tra, bọn họ cũng không định đến chỗ này, nhưng một trong hai cảnh sát muốn đi tiểu, vì vậy mới chạy vào bụi cỏ, khi đến gần thì nghe bên trong có tiếng động lạ.

Lúc cảnh sát chiếu đèn pin vào, vật to tướng của người đàn ông trung niên đang cắm vào mông Đinh Văn, cả hai sợ ngây người, muốn tránh cũng không kịp, bộ phận riêng tư nhất đều bại lộ dưới ánh sáng của đèn pin.

“Đi ra! Tất cả ra ngoài ngay!”

Ban đầu cảnh sát không nhìn thấy rõ lắm, cứ tưởng một cặp nam nữ đang làm chuyện bậy bạ, nhưng khi trông thấy hai người đàn ông dè dặt bước ra, cảnh sát hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười khinh miệt.

“Thì ra là lũ đồng bóng!”

“Mặc quần vào! Đi theo bọn tao!”

Đinh Văn bị dẫn về đồn cảnh sát như thế. Hắn ngồi ở đó suốt một đêm, chịu đủ mọi tra tấn tinh thần.

Người đàn ông trung niên và Đinh Văn vừa sợ hãi vừa xấu hổ, chỉ biết co rúm ở một góc, mặc cho đám cảnh sát ở trong đồn vây xem.

“Biết tại sao bọn mày bị bắt không?” Một cảnh sát cười hô hố hỏi Đinh Văn.

Đinh Văn không nói tiếng nào.

“Vì tội lưu manh đó! Làm trò lưu manh! Đúng là không biết xấu hổ, ở nơi đó mà cũng làm được, chậc chậc, tại các anh không nhìn thấy thôi, ối trời ơi, lúc đó hả…” Hai tên cảnh sát phát hiện sự việc thêm mắm thêm muối miêu tả lại tình cảnh ban nãy, dùng từ rất trắng trợn, kể xong cả đám cảnh sát đều cười hả hê và khinh thường. Nghe tiếng cười chói tai của bọn họ, Đinh Văn cúi đầu thật thấp, nước mắt bắt đầu trào ra…

“Nè, trong hai đứa mày, ai là nam, ai là nữ?”

“Bọn mày đến bệnh viện tâm thần khám chưa?”

“Bọn mày có thể làm với phụ nữ không? Đã từng làm chưa?”

……

Trong mắt đám cảnh sát, “đồng bóng” là đối tượng để mua vui. Mỗi lần bắt người như vậy về đồn, bọn họ đều làm thế để mua vui. Bọn họ cảm thấy những người này có vấn đề thần kinh, cần phải được chữa trị, là bọn lưu manh, là bọn điên khùng, là thành phần quái dị của xã hội, có bệnh mà không chịu đi chữa, hèn chi cả đời đều là đồ ái nam ái nữ!

Đinh Văn vẫn cúi đầu ngồi xổm dưới đất, đám cảnh sát có nói gì cũng không phản ứng, đến khi cảnh sát nói chờ trời sáng sẽ báo cho đơn vị đến lãnh người, Đinh Văn mới có phản ứng. Hắn hoảng sợ, khàn giọng nói, tôi xin các anh, đừng báo cho đơn vị của tôi biết, tôi, tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng trả…

Cảnh sát nói nhất định phải có người đến bảo lãnh hắn ra ngoài, trong tình huống bất đắc dĩ, Đinh Văn chợt nghĩ đến Dương Lỗi.

Bây giờ hắn không muốn gặp ai cả, chỉ muốn gặp Dương Lỗi mà thôi, Dương Lỗi chính là ánh sáng, là hơi ấm duy nhất trong lòng hắn…

Lúc Dương Lỗi đến đồn cảnh sát đón Đinh Văn, Đinh Văn vẫn một mực cúi gằm, không chịu ngẩng đầu lên. Lúc Dương Lỗi làm thủ tục, tên cảnh sát vừa xử lý công việc vừa len lén liếc Dương Lỗi, ánh mắt quái dị, cười như không cười, trong mắt hiện rõ sự đắc ý.

Khi Đinh Văn bước ra khỏi đồn cảnh sát, tên cảnh sát đã bắt hắn về mỉa mai một câu: “Đồ bóng! Sau này đừng cởi truồng nữa nhé!”

Câu này vừa bật ra, cả đồn cảnh sát lập tức cười ầm lên.

Bả vai Đinh Văn run rẩy, hắn đau đớn cúi đầu càng thấp hơn.

Dương Lỗi nổi giận. “Đồng bóng” là một từ rất sỉ nhục.

“Nói gì thế? Miệng lưỡi sạch sẽ chút đi!”

Dương Lỗi quay người lại, liếc tên cảnh sát kia.

“Sao hả? Mày hung hăng cái gì? Nó là lưu manh! Tao thấy lần nào là bắt lần đó!”

“Anh ấy phạm tội gì? Mày nói tao nghe thử xem, nói nguyên văn luật pháp ấy! Điều mấy, câu mấy!”

Dương Lỗi thản nhiên chất vấn tên cảnh sát.

“…….” Tên cảnh sát kia nghẹn họng. Mặc dù thời đó luôn xem đồng tính như tội lưu manh mà bắt, nhưng trong luật pháp không có điều khoản nào về việc này, một cái cũng không có.

“Bỏ đi Dương Lỗi, bỏ đi… chúng ta đi thôi…” Nước mắt của Đinh Văn đã trào ra rồi.

Dương Lỗi đưa Đinh Văn về nhà.

Đêm hôm đó, Đinh Văn nghẹn ngào khóc nức nở.

“… Em đã làm gì sai?! Trời sinh em như vậy là lỗi của em sao?! … Em không có giết người, không có trộm cắp, không có cướp của! … Em cũng không muốn mình như vậy! Em có thể làm gì bây giờ?! … Đây là lỗi của em sao?! …”

“… Anh Lỗi, anh biết không… em thật sự chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhiều khi em chỉ muốn chết đi cho rảnh nợ… ông trời sinh ra em là người như vậy, em biết làm thế nào đây? …”

Đinh Văn xắn tay áo lên, trên cánh tay là những vết sẹo đáng sợ do hắn tự gây ra.

“… Em rất hận bản thân mình, mỗi khi cảm thấy hận bản thân, em sẽ rạch mình một nhát… em không đi tìm đàn ông nữa, em cũng là người, em cũng đáng được tôn trọng!! … Mẹ nó em không chịu nổi nữa… em không chịu nổi nữa…”

Đinh Văn gần như phát điên, hắn khóc nức nở, nói đi nói lại nhiều lần, nếu có kiếp sau, hắn không bao giờ muốn yêu đàn ông nữa, hắn tình nguyện làm heo làm chó chứ không muốn làm đồng tính…

Dương Lỗi nhìn thấy tất cả.

Quay về từ nhà Đinh Văn, tâm trạng của Dương Lỗi vô cùng nặng nề, nặng như chì vậy.

Hắn biết áp lực của người đồng tính ở thời đại này rất lớn, nhưng trước giờ hắn chưa từng chứng kiến cụ thể và trực tiếp như vậy.

Dương Lỗi bị sốc nặng.

Hắn thử tưởng tượng, nếu hôm nay đổi lại là Phòng Vũ, hắn còn có thể giữ bình tĩnh hay không, có thể trơ mắt nhìn cuộc sống của Phòng Vũ rơi vào vũng bùn như vậy hay không.

Nhưng bọn họ đã làm gì sai? Vì yêu ai đó sao? Cho dù người đó là nam hay nữ thì có ảnh hưởng đến ai không? Có ảnh hưởng đến xã hội không? Đây chẳng qua chỉ là tình yêu giữa hai con người mà thôi, như vậy là sai sao?

Dương Lỗi buồn phiền đến cùng cực. Dũng khí và sức mạnh của một người đàn ông nói cho hắn biết, sợ cái quái gì! Là đàn ông thì đừng do dự! Cứ dũng cảm nói ra, nói cho Phòng Vũ biết! Nhưng mà lý trí và thực tế nói cho hắn biết, làm thế sẽ hại Phòng Vũ, sẽ kéo Phòng Vũ xuống vực sâu. Dương Lỗi có thể mặc kệ tương lai của chính mình, nhưng hắn không thể mặc kệ Phòng Vũ, hắn không thể hủy hoại tương lai của Phòng Vũ!

Dương Lỗi mang tâm trạng mâu thuẫn và mệt mỏi quay về nhà, ai ngờ vừa vào cửa lại nhìn thấy Phòng Vũ đang định đi ra ngoài.

“Anh muốn đi đâu?”

Dương Lỗi hỏi.

“Đi uống rượu, giải trí một tí. Cậu đi không?”

Mấy buổi tối gần đây, Phòng Vũ đều đi chơi tới khuya mới về. Dương Lỗi thậm chí có cảm giác Phòng Vũ không muốn ở trong ngôi nhà này nữa.

“Lại đi? Anh không thể ngồi yên ở nhà à?”

Giọng nói của Dương Lỗi rất nóng nảy.

Phòng Vũ liếc nhìn Dương Lỗi.

“Sao vậy?” Phòng Vũ cũng phát hiện thái độ của Dương Lỗi không ổn.

“Đi chung đi!” Phòng Vũ còn trẻ, hiển nhiên cũng thích đi chơi.

“Không đi! Có gì thú vị đâu, chỉ ca hát rồi uống rượu thôi chứ gì!”

“Vậy ở nhà thì có gì thú vị?” Phòng Vũ cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình. “Tôi ở nhà cũng không có gì làm!”

“Bộ tôi không có ở nhà hả? Nói chuyện với tôi không được à?” Tính tình nóng nảy của Dương Lỗi lại phát tác. Hôm nay tâm trạng của hắn thật sự rất tệ, hắn muốn giải tỏa.

“Không phải Phương Mai sắp tới rồi sao, không phải có cô ấy nói chuyện với cậu rồi sao?”

Phòng Vũ cũng không biết tại sao mình lại thốt ra câu này.

Vừa nghe Phòng Vũ nói, Dương Lỗi giống như bị châm ngòi, lập tức nổi bùng lên.

“Cô ấy với tôi? Có phải anh đã sớm thấy tôi phiền, anh còn mong cô ấy cứ bám theo tôi chứ gì?”

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi chằm chằm, sắc mặt tối sầm.

“Đủ rồi! Cậu nói đủ chưa?”

“Không phải ý của anh là như vậy sao?! Nếu anh thấy tôi phiền thì nói một tiếng đi!”

Trong lòng Dương Lỗi tích tụ một đống phiền não, đối mặt với Phòng Vũ nhưng lại không thể nói ra, càng không thể nói càng làm hắn nóng nảy, càng làm hắn muốn bộc phát. Vả lại cơn tức này, với người không liên quan chắc chắn sẽ không bộc phát, nhưng với người mình yêu thương nhất lại bộc phát rất dữ dội.

“……”

Phòng Vũ trừng mắt nhìn Dương Lỗi, nhẫn nhịn. Hắn đẩy Dương Lỗi ra, đi về phía cửa.

Dương Lỗi kéo Phòng Vũ lại. Tâm trạng của cả hai đều không tốt, vậy mấy ngày nay tâm trạng của Phòng Vũ có tốt không? Nếu tâm trạng của Phòng Vũ tốt, buổi tối hắn còn chạy ra ngoài để làm gì? Bị Dương Lỗi kéo như vậy, Phòng Vũ cũng nổi giận, hai người đều là thuộc hạ có thực lực, động một chút là có thể đánh nhau ngay. Phòng Vũ hất tay đẩy Dương Lỗi ra, Dương Lỗi lảo đảo, đập lưng vào cây cột của giàn hoa tử đằng. Dương Lỗi đứng thẳng dậy, hắn cũng nổi giận, phương thức giải tỏa cảm xúc của đàn ông chính là uống rượu và nắm đấm, đây là cách trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất. Dương Lỗi xông đến giữ chặt Phòng Vũ, lúc này Phương Mai bước vào cửa, cô nàng lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy lại kéo Dương Lỗi.

“Hai người làm gì vậy!? Tại sao lại đánh nhau?”

“Tránh ra! Không có chuyện của cậu!” Dương Lỗi đẩy Phương Mai ra.

“Có chuyện gì từ từ nói không được sao?” Phương Mai cũng bị dọa sợ. Đã lâu Phương Mai chưa thấy Dương Lỗi như vậy, cô vội vàng ôm chặt cánh tay của Dương Lỗi.

Phòng Vũ nhìn thoáng qua cánh tay Dương Lỗi đang được Phương Mai ôm, đoạn liếc Dương Lỗi một cái, cuối cùng quay lưng bỏ ra ngoài.

“Phòng Vũ!”

Dương Lỗi gọi, tiếng gọi đau khổ, buồn bã, hắn đẩy Phương Mai ra, từ từ ngồi bệt xuống cạnh giàn hoa.

“… Có chuyện gì vậy?”

Phương Mai không biết phải làm sao, chỉ đứng yên bên cạnh Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhìn mặt đất, trong lòng như có vô số con sóng cuộn trào, đầu óc thì rối tinh rối mù, giống như một chiến trường hỗn loạn. Dương Lỗi hung hăng vò tóc mình.

Phương Mai bắt lấy tay Dương Lỗi, kéo tay của hắn xuống

“Cậu có tâm sự hả, kể cho tớ nghe đi.” Phương Mai nhẹ nhàng nói. Cô nàng mơ hồ đoán được, tâm sự của Dương Lỗi chắc chắn có liên quan đến cô gái mà hắn thích.

“Tớ không sao. Để tớ yên tĩnh một lúc đi.”

Dương Lỗi thấp giọng nói.

“Tớ ở đây với cậu.”

“Cậu về đi.”

Bây giờ Dương Lỗi thật sự rất phiền.

Phương Mai im lặng. Dương Lỗi ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của Phương Mai, hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Không phải hắn cố tình đối xử với Phương Mai như vậy, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm trạng.

“Nói ra đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn.” Một lúc lâu sau, Phương Mai nói.

Có lẽ Dương Lỗi không thể nhịn được nữa, hắn đã dồn nén chuyện này trong lòng quá lâu rồi.

“Phương Mai, cậu biết đấy, tớ đã có người trong lòng.”

Dương Lỗi buồn rầu nói.

“Tớ thật sự rất thích anh ấy… thật đó, thích đến mức… tớ cũng không biết phải làm gì nữa!”

“Tớ sợ nói ra sẽ làm hại anh ấy, sợ anh ấy sẽ không chấp nhận được, sau này sẽ giữ khoảng cách với tớ! Nhưng mà… tớ không thể khống chế bản thân mình!”

“Mẹ nó, có phải tớ… hèn nhát lắm không??”

Dương Lỗi nói từng câu từng câu, không biết nói cho Phương Mai nghe hay là nói cho chính mình nghe.

Hắn suy sụp ngồi dưới giàn hoa tử đằng, ngẩng đầu nhìn xuyên qua khe hở của giàn hoa, nhìn lên bầu trời đêm bao la. Không có ngôi sao nào, chỉ có một mảnh tối đen mờ mịt, giống như tâm trạng bây giờ của hắn vậy.

Phương Mai ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Dương Lỗi, nhìn gương mặt tuấn tú mà sầu não và đôi lông mày nhíu chặt của Dương Lỗi, Phương Mai có cảm giác như đứt từng khúc ruột.

Cô nghe người mình yêu nói về tình yêu của người đó dành cho một người khác, ngoại trừ lắng nghe, cô không biết làm gì nữa.

Phương Mai mở rộng hai tay, ôm lấy Dương Lỗi. Cô áp sát vào ngực Dương Lỗi, ôm chặt lấy hắn.

“Không sao cả, cô ấy không cần cậu, nhưng tớ cần cậu mà.”

*Phương Mai nghe nhầm “anh ấy” thành “cô ấy”, “anh ấy” và “cô ấy” trong tiếng Trung viết khác nhau: 1 cái là 他 còn 1 cái là 她, nhưng âm đọc giống nhau, đều là tā, vì vậy việc nhầm lẫn diễn ra trong văn nói vì phát âm giống nhau, còn trong văn viết thì không.

Phương Mai nói, rơi nước mắt.

Dương Lỗi cúi đầu nhìn Phương Mai. Nếu người hắn thích là Phương Mai thì đơn giản rồi, thế mà hắn lại cố tình thích người không nên thích, nhưng hắn không hối hận về điều này.

“Xin lỗi…”

Dương Lỗi nhỏ giọng nói.

“Dương Lỗi, cậu hôn tớ một lần cuối cùng đi… coi như… là cậu nợ tớ…” Phương Mai nói.

Dương Lỗi do dự trong chốc lát, không nhúc nhích.

“… Không bao lâu nữa, tớ phải về nước Anh rồi. Cậu coi như, cho tớ một kỷ niệm đi.”

Phương Mai bình tĩnh nói.

Dương Lỗi từ từ ôm lấy Phương Mai.

Hắn nợ Phương Mai, áy náy với Phương Mai, cảm kích Phương Mai, cảm kích Phương Mai luôn đứng phía sau cho hắn sự ấm áp và an ủi…

Phương Mai ngẩng đầu lên đối diện với Dương Lỗi. Dương Lỗi nhìn Phương Mai, do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Một nụ hôn không có tình yêu, không có quyến luyến, chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng và hời hợt. Mặc dù trông bọn họ giống hệt hai người đang yêu nhau, nhưng rõ ràng đây chỉ là một lời tạm biệt.

Trên đôi má Phương Mai, một dòng nước mắt chảy xuống…

Phòng Vũ đứng trước cánh cổng sắt, nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau dưới giàn hoa tử đằng.

Vừa rồi khi đi đến góc đường, Phòng Vũ dừng bước, do dự một chút rồi xoay người quay trở lại. Phòng Vũ đã nghe Dương Lỗi gọi tên mình, tiếng gọi ấy khiến trong lòng hắn khó chịu vô cùng.

Hắn cảm thấy vừa rồi mình không được bình tĩnh. Dương Lỗi phản ứng như vậy chắc chắn là có lý do, lẽ ra hắn nên hỏi Dương Lỗi bị sao vậy, hỏi xem tại sao tâm tình của Dương Lỗi lại không tốt, chứ không phải cự cãi với Dương Lỗi.

Phòng Vũ muốn quay lại làm hòa với Dương Lỗi, muốn dẫn Dương Lỗi ra ngoài giải sầu, ai ngờ vừa bước qua cánh cổng sắt chưa đóng, Phòng Vũ lại nhìn thấy cảnh tượng kia.

Phòng Vũ bỏ đi. Không ai phát hiện hắn đã từng quay lại.

Phòng Vũ đến Loạn Thế.

Âm nhạc ồn ào, người người hỗn loạn, chìm đắm trong men rượu, rất hợp với tâm trạng của Phòng Vũ hiện giờ.

Phòng Vũ gọi Lão Lượng tới.

Lâu rồi Phòng Vũ không có ghé qua Loạn Thế, lần gần nhất chính là hôm sinh nhật Dương Lỗi, Phòng Vũ đánh đàn ở đây, mỉm cười chúc Dương Lỗi sinh nhật vui vẻ.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

Cho dù chậm tiêu đến cỡ nào, Lão Lượng vẫn phát hiện tâm trạng của Phòng Vũ không được tốt.

“Không có gì.” Phòng Vũ cầm ly rượu, nhìn chất lỏng bên trong.

“Đã lâu các anh em không có vui chơi, Minh Tử vừa tậu mấy cái máy điện tử, mở một phòng ở Ngũ Thôn, hai ngày nữa tất cả mọi người sẽ đến đó ủng hộ.”

Máy điện tử khi đó chính là máy đánh bạc, chúng rất được ưa chuộng. Dù sao Phòng Vũ cũng là lưu manh, chuyện này hiển nhiên không thể thiếu.

“Vậy nha! Quyết định thế nhé!” Lão Lượng rất hào hứng.

“Nhưng mà em nói chứ, đại ca à, anh ra ngoài chơi phải vui lên mới đúng, nhìn anh được nuôi ở nhà Dương Lỗi, bộ không có gì làm hả? Trắng ra thấy rõ luôn rồi kìa.”

“Biến đi!”

“Em nói thật đấy, em thấy anh cũng chán đến mức phải chạy ra đây rồi. Hay là tối nay… chúng ta tìm vài cô em đi?”

Lão Lượng là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy. Hắn cảm thấy gần đây tâm trạng của Phòng Vũ không ổn, cần có thứ gì đó kích thích.

“Thôi dẹp đi! Cậu đừng có làm loạn nữa!”

Trước mặt đàn em, Phòng Vũ là người có quyền hành tuyệt đối, nói một không nói hai, hắn nói một câu, Lão Lượng lập tức ngoan ngoãn nghe lời, không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng nhìn dáng vẻ u sầu của Phòng Vũ, Lão Lượng nhịn không đươc bổ sung thêm một câu:

“Đại ca, anh thật sự thiếu pansy.”

Phòng Vũ nhìn Lão Lượng.

“Thật đấy, anh nên tìm một người đi. Sống một mình như vậy còn gì là thú vị?” Lão Lượng khuyên nhủ.

“Chuyện trước kia, đâu phải cậu không biết.” Phòng Vũ nói.

“Em biết, nhưng anh cũng không thể không yêu đương nữa. Anh muốn làm hòa thượng suốt đời à? Với lại bây giờ là thời đại nào rồi, yêu nhau không nhất định phải lấy nhau, có ai bắt anh chịu trách nhiệm đâu?”

Lão Lượng thật sự không hiểu nổi Phòng Vũ, không muốn làm chậm trễ con gái người ta thì không yêu đương nữa à? Nếu nói như vậy, đàn ông trong giới xã hội đen chắc đã thành hòa thượng hết rồi.

“Cứ chọn cô gái lần trước đi, Lâm San San gì đó, em thấy cô ta không tệ.”

Chuyện Lâm San San theo đuổi Phòng Vũ, những người trong giới giang hồ ở Giang Hải đều biết. Tất cả mọi người đều cho rằng Phòng Vũ là đồ ngốc.

“Anh không có cảm giác với cô ta.”

“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng!”

Lão Lượng quan sát sắc mặt của Phòng Vũ.

“… Đại ca, có phải anh đã có người trong lòng rồi không?”

Căn cứ theo kinh nghiệm của Lão Lượng, Phòng Vũ như thế rất giống những người đang đau khổ vì tình.

“……”

Phòng Vũ im lặng một lúc.

“Anh không biết.”

Phòng Vũ nói.

“Sao lại không biết?” Lão Lượng cảm thấy khó hiểu.

Nhìn Dương Lỗi và Phương Mai ôm hôn, Phòng Vũ đã hiểu cảm giác của mình là thế nào.

Cảm giác này không bình thường, quá sức không bình thường.

Nhưng mà Phòng Vũ biết, mình đã không bình thường từ lâu rồi.

Đó là anh em của mình, anh em của mình có bạn gái, mình sẽ cảm thấy thế này sao?

Mình sẽ cảm thấy thế này sao??

Vì vậy đó không phải là anh em của mình. Vậy thì đó là gì của mình đây?

Mình muốn gì, mình buồn khổ vì cái gì, mình kiềm nén cái gì, rốt cuộc tại sao mình lại ở đây uống rượu giải sầu?

Phòng Vũ ngửa cổ, uống cạn ly rượu trong tay.

Lão Lượng đột nhiên chọt chọt Phòng Vũ, Phòng Vũ quay đầu lại.