Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn

Chương 6: Coi như không có cuộc hôn nhân này




Cửa phòng bị đẩy ra. Đập vào mắt cô chính là đôi giày da chế tác thủ công của Italy. Đôi giày được lau chùi bóng loáng, tựa hồ có thể soi gương. Tô Bắc chậm dãi nâng mắt, nhìn tới trước mặt là một người đàn ông anh tuấn.

Hắn mặt vô biểu tình nhìn cô, mở miệng nói: "Tô tiểu thư, chào cô. Tôi là Vân Phàm, trợ lý của Lộ Tổng. Hôm nay Lộ tổng không được khỏe, cho nên tôi thay thế ngài tới đây đón dâu."

Tô Bắc nháy mắt trào phúng cười ra tiếng. Cô là thay thế xuất giá, đối phương là tìm người thay thế đón dâu, quả thực chính là tuyệt phối a! Nếu là thay thế đón dâu, Tô Bắc cũng không nghĩ khó xử đối phương. Cô chậm rãi đứng lên, mặt không biểu tình mở miệng: "Vậy đi thôi!"

Vân Phàm hơi hơi có điểm kinh ngạc. Hắn vốn dĩ cho rằng, hắn thay thế Lộ tổng tới đón dâu, đây là vô cùng không tôn trọng với đối đối phương. Khẳng định sẽ nháo lớn, thậm chí sẽ loạn không gả. Nhưng đối phương bình tĩnh giống như nước hồ phẳng lặng, làm hắn có điểm mù mịt. Chẳng qua, nếu Tô Bắc đã nói đồng ý đi thì hắn cũng không phải tự mình tìm thêm việc làm gì. Vân Phàm chủ động đi trước dẫn đường, đưa Tô Bắc vào trong xe đón dâu.

Suốt chặng đường, tâm tình Tô Bắc vô cùng buồn bực, nặng nề. Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy rằng là thế gia, nhưng đã ai từng gặp cảnh kết hôn mà chỉ có cô dâu như này sao? Hơn nữa, lại là kết hôn theo hình thức truyền thống, bái thiên địa, chùm khăn voan đỏ.

Khi nàng được đưa tới nhà họ Lộ thì bị thay khăn váy cưới hiện đại bằng khăn voan đỏ cùng hỉ phục truyền thống. Tô Bắc bị khăn voan che kín suốt một ngày, cô giống như con rối gỗ bị giật dây, mặc người lôi lôi kéo kéo.

Lăn lộn suốt một ngày, Tô Bắc mệt tới nỗi xương cốt đều sắp gãy, hết thảy nghi thức mới kết thúc. Cô bị đưa vào phòng tân hôn. Tô Bắc hồi tưởng lại mọi chuyện trải qua hôm nay, trong lòng có điểm hốt hoảng. Hôn lễ này giống như nghi thức tế điện thì đúng hơn, căn bản không cảm nhận được một chút vui mừng nào.

Nhìn căn phòng bố trí toàn bộ một màu đỏ sậm, trong lòng Tô Bắc nặng nề như rót chì, áp lực không thở nổi. Cô ngồi trong phòng ngót hai giờ, lúc này mới nghe thấy bên ngoài tựa hồ có tiếng bước chân tới gần. Từng bước, từng bước giống như đạp ở trong lòng Tô Bắc mà tới.

Tô Bắc thân thể hơi hơi giật giật, cô duỗi tay đem khăn voan đã kéo xuống lúc trước, lần nữa chùm lên đầu. Ngay lúc cô vừa chùm khăn voan lên thì cửa phòng đã bị mở ra trong nháy mắt. Tiếng bước chân đàn ông chậm dãi tới gần. Tô Bắc cúi đầu, thấy quần tây cùng giày da đàn ông chậm dãi bước tới.

Tâm hơi thít lại, nguyên bản tưởng rằng đã chuẩn bị tốt tất cả lời thoại, nhưng đột nhiên lại nói không nên lời. Thông qua quan sát ngày hôm nay, cô biết rằng vị Lộ tổng trong truyền thuyết này cũng không mong muốn kết hôn. Nếu nói như vậy, cô tại sao lại không cùng hắn đạt thành hiệo nghị, coi như không có cuộc hôn nhân này.

Chẳng qua, cô vẫn trầm mặc, quan sát một chút thái độ của đối phương.

Lộ Nam nhìn cô gái trước mặt, bị khăn voan che kín mít, trong lòng cũng hết chỗ nói. Bà nội cũng thật là, kết hôn thì kết hôn, lại còn làm cái dạng cô dâu truyền thống như thế này. Nhìn đâu ra giống hôn lễ, rõ ràng là hiện trường tế lễ. Chẳng qua, buổi sáng hôm nay, sau khi phân tích bệnh tình, giống như thật sự có chuyển biến tốt đẹp. Nếu nói như vậy, hắn liền sẽ chịu đựng một chút người con gái đang ngồi trước mặt mình đây. Giọng đàn ông khàn khàn chậm dãi vang lên trong phòng, tâm Tô Bắc có chút căng thẳng.

"Tự mình kéo khăn voan xuống đi, đội lâu như vậy chẳng lẽ muốn tôi giúp cô?"

Nghe giọng điệu đạm mạc, mang theo lạnh nhạt cùng xa cách. Tô Bắc hơi sửng sốt, thanh âm này hình như có chút quen thuộc. Nhưng tên đàn ông này cũng quá tự cho mình là đúng đi. Nếu không phải người cuối cùng rời khỏi phòng nói với cô không được lấy khăn voan xuống, cô mới lười đem khăn voan đã gỡ xuống đội lên đầu như vậy. Nghĩ đến đây, Tô Bắc không chút do dự duỗi tay trực tiếp kéo khăn voan xuống. Một khắc này, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông đối diện. Tô Bắc liền ngây ngẩn cả người. Là hắn! Lúc ở sân bay cô đã gặp người này.

"Là anh". Cô kinh hô ra tiếng.

Lộ Nam cũng ngây ngẩn cả người, hắn mị con ngươi nguy hiểm.

Năm năm trước, hắn bị tập đoàn Minh Sâm tính kế, uống rượu thuốc, lên giường cùng một nhữ nhân xa lạ. Lúc ấy, hắn thiếu chút nữa là có thể tìm thấy cô gái đó, không nghĩ tới cuối cùng vẫn muộn một bước. Đến bây giờ hắn vẫn không biết người con gái đó là ai, đến tột cùng trông như thế nào. Cũng là do lúc rời đi không nghĩ tới việc nhìn tới mặt cô ta.

Năm năm này, hắn cơ bản đều hoạt động ở thị trường hải ngoại, rất ít vụ làm ăn trong nước. Thế nhưng lại sẽ có người nhận thức hắn?

"Cô biết tôi?" Thanh âm Lộ Nam lạnh lẽo như băng.

Tô Bắc thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, chúng ta không phải gặp qua ở sân bay sao? Nhưng khi nhìn tới biểu tình âm trầm của Lộ Nam, cô cuối cùng vẫn là ngượng ngùng ngậm miệng.

Lộ Nam tiến tới một bước, đột nhiên nắm cằm Tô Bắc, lạnh lùng mở miệng: "Cô không cần khiêu chiến sự nhẫn lại của tôi, càng đừng tưởng rằng mình là thiên kim tiểu thư của Tô gia, liền ở nơi này muốn làm gì thì làm."

"Nói! Có phải cô nhận biết tôi?" Lộ Nam tăng thêm giọng điệu.

Tô Bắc lạnh lạnh nhìn hắn một cái, khinh thường mở miệng: "Anh suy nghĩ nhiều, tôi đối với anh thực không có hứng thú, không ý tưởng, càng không muốn đi khiêu chiến sự nhẫn lại của anh. Đại ca, thời gian của tôi cũng rất quý giá."

Nói xong, cô dùng sức ném ra Lộ Nam tay, tiếp tục nói: "Nếu anh không muốn kết hôn, hà tất còn chạy tới nhục nhã tôi. Anh phải hay không mắc bệnh tâm thần. Đại ca, có bệnh thì mau đi bệnh viện, tôi đây không chữa được."

Lộ Nam biểu tình hung ác nham hiểm, nháy mắt tựa như ma quỷ, hắn một tay đem Tô Bắc đẩy đến ở trên giường, hung ác nhìn nàng: "Cô dám mở miệng mắng tôi?"

Tô Bắc hừ lạnh một tiếng: "Mắng anh sai rồi sao? Anh nếu không muốn, làm gì còn làm tôi một ngày bị xem thường, buổi tối còn chờ lâu như thế!"

Lộ Nam nguy hiểm nhìn cô một cái, bỗng chốc từ trên người cô đứng lên, lạnh lùng mở miệng: "Nếu không phải ý kiến của các cụ trong nhà, tôi căn bản không nghĩ cưới cô."

Tô Bắc không sao cả bĩu môi: "Kia vừa lúc a! Dù sao tôi cũng không nghĩ gả cho anh. Nếu anh không muốn cưới, tôi không muốn gả, chúng ta đều là chịu bức bách, chúng ta sao không đạt thành hiệp nghị, không can thiệp đối phương, coi như không có cuộc hôn nhân này."