Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 14: Vung tay




Thị thiếp?

Quân Vũ Thường thật sự là hào phóng.

Sau khi Phượng Khuynh Thành nghe, trong lòng buồn cười.

Cho dù Quân Vũ Thường mở miệng, đừng nói là thị thiếp, cho dù là vị trí chính phi, Phượng Khuynh Thành nàng tuyệt đối cũng sẽ không liếc mắt một cái.

Sợ nhìn sẽ dơ mắt của mình. Diễn đàn l &* ê q!@# uý đ,./ ôn

"Vương gia thật thích nói đùa, nô tỳ chính là tiện mệnh, sao dám......" Phượng Khuynh Thành nói xong, eo khẽ vặn vẹo, thân thể chuyển một cái, muốn thoát khỏi ngực của Quân Vũ Thường.

Quân Vũ Thường lại cười híp mắt càng ôm càng chặt, hai người dính sát vào nhau, không hề có khe hở. Quân Vũ Thường thậm chí cảm giác được Phượng Khuynh Thành cao vút, mềm mại khiến cho hắn trong nháy mắt có phản ứng.

Tâm trạng nhộn nhạo khiến bàn tay nắm cằm của Phượng Khuynh Thành siết chặt lại, cúi đầu muốn hôn đôi môi đỏ mọng mê người thơm ngạt ngào của Phượng Khuynh Thành.

Một bàn tay nhỏ bé trắng thuần mảnh khảnh thon dài nâng lên, đè ở trên môi mỏng của Quân Vũ Thường, Phượng Khuynh Thành lạnh giọng nói, "Vương gia, xin tự trọng......"

"Tự trọng?" Quân Vũ Thường nghe vậy ha ha cười ra tiếng, khẽ mở môi mỏng, yêu muội không dứt thở ra nói, "Giai nhân tuyệt sắc trong ngực, mỹ nhân à, ngươi nói, muốn Bổn vương tự trọng như thế nào?"

Trời mới biết, vào giờ phút này hắn muốn làm nhất, chính là đè nàng ở dưới thân, hung hăng sủng ái.

Nhiều năm tình trường, cho tới bây giờ không có một cô nương nào, không có bất kỳ trêu đùa, ngửi trên người nàng hương thơm nức mũi, mà vòng eo nàng khẽ vặn vẹo, sẽ khiến cho hắn dục hỏa thiêu cháy, khó khăn tự động kiềm chế!

"Tiểu yêu tinh, ngươi nghĩ là Bổn vương, ở nơi này muốn ngươi sao?......"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, trong lòng lạnh đến buồn nôn, giơ tay lên vận khí, gần như sẽ tung ra một kích trí mạng, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi tới.

"Phượng Nhi, là ngươi sao?" Tử Thư khẽ gọi, trong lòng nhói đau.

Cánh tay xuôi ở bên người gắt gao nắm thành quả đấm, thân thể cao lớn phát run, gương mặt tỏa nắng vui tươi tràn đầy lo lắng.

Phượng Khuynh Thành nghiêng đầu, mặt đỏ lên, sau đó dùng lực đẩy Quân Vũ Thường ra, không nhìn Quân Vũ Thường lảo đảo lùi về sau mấy bước, khẩn trương nhìn Tử Thư, lắp bắp nói, "Tử Thư, ta......"

Tử Thư mặc dù trong lòng nhói đau, nhưng vẫn nói, "Phượng Nhi, ta mới vừa thấy Tưởng đại nương đang tìm ngươi, sợ là có chuyện quan trọng, ngươi mau đi đi!"

"Được!" Phượng Khuynh Thành đáp một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.

Quân Vũ Thường bị Phượng Khuynh Thành dùng sức đẩy ra thì nổi giận, lại thấy hình như quan hệ giữa Phượng Khuynh Thành và Tử Thư không tầm thường, gặp thấy Phượng Khuynh Thành ngay cả lời áy náy cũng không có nói, liền muốn rời đi, trong lòng càng tức giận, ném bầu rượu đi, vươn tay ra bắt Phượng Khuynh Thành, bầu rượu rơi trên mặt đất, rắng rắc một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh, rượu tràn ra, mùi rượu bốn phía.

Tử Thư nhìn thấy, nhanh như tia chớp tấn công Quân Vũ Thường, nhiều chiêu không lưu tình.

Quân Vũ Thường đánh trả, ra tay càng thêm vô cùng tàn nhẫn.

"Tử Thư, cẩn thận......" Phượng Khuynh Thành sợ Quân Vũ Thường đả thương Tử Thư, lên tiếng nhắc nhở.

Tử Thư nghe vậy, nhếch miệng lên nở nụ cười, Quân Vũ Thường lại hận Tử Thư, nhiều chiêu trí mạng.

Thấy hai người đánh đến khó phân, Phượng Khuynh Thành đứng ở một bên nhìn, trên mặt mang theo lo lắng, nhưng trong lòng tính toán, nếu như mình đánh nhau với bọn họ, có mấy phần thắng?

Trong lòng càng thêm kinh ngạc võ công của Tử Thư, lợi hại như vậy, ra chiêu thu chiêu nước chảy mây trôi, giống như là trải qua quá trình tôi luyện đặc biệt, giống như là trong tổ chứ sát thủ, những sát thủ kia giống nhau, mỗi ngày đều phải đề cao cảnh giác, để ngăn đối thủ đột kích.

Tử Thư cùng Quân Vũ Thường đánh nhau trên trăm chiêu, cũng không phân biệt được ai thắng ai thua, mới bắt đầu Phượng Khuynh Thành thấy cũng không tệ lắm, ngay sau đó đã cảm thấy vô vị tẻ nhạt, "Các ngươi từ từ đánh, ta đi trước!"

Nói xong, xoay người rời đi.

Quân Vũ Thường thấy Phượng Khuynh Thành muốn đi, tức giận, ra tay càng thêm tàn nhẫn, Tử Thư khó khăn ứng đối, lại khiến Quân Vũ Thường không có cách nào đuổi theo Phượng Khuynh Thành.

Cho đến khi Phượng Khuynh Thành rời đi, không thấy bóng dáng, Tử Thư mới thu tay, lùi về sau mấy bước.

"Khốn kiếp, cũng chỉ là một tiện dược đồng, mà dám động thủ với bản vương, Thư Mộ Bạch dạy dỗ thật là tốt!" Quân Vũ Thường nói xong, phất tay áo trực tiếp đi đến đại sảnh.

Tử Thư đứng tại chỗ, nghiêng đầu, cười lạnh, đi tới nhà bếp, hắn muốn tìm Phượng Khuynh Thành, nói cho Phượng Khuynh Thành thân phận của mình, sau đó đưa Phượng Khuynh Thành rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.

Phòng bếp.

Thanh Nhi thấy Phượng Khuynh Thành bình yên vô sự trở lại, hơi dừng lại, rồi xoay đầu đi tiếp tục làm việc khác, Phượng Khuynh Thành nheo mắt lại, liếc mắt nhìn bóng lưng của Thanh Nhi, khóe miệng thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Thanh Nhi lại đột ngột run một cái, len lén quay đầu lại nhìn Phượng Khuynh Thành, nhưng không nhìn thấy Phượng Khuynh Thành, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Một cánh tay không nhẹ không nặng đặt lên trên vai của nàng, hoảng sợ nàng "A" một tiếng kêu lên.

"Thanh Nhi, ngươi làm sao vậy?" Phượng Khuynh Thành dịu dàng hỏi, hạ cánh tay trên người Thanh Nhi xuống, lại khẽ dùng sức, nắm được xương vai Thanh Nhi.

"Ta... ta......" Thanh Nhi có tật giật mình, một câu cũng nói không hoàn chỉnh, sau đó thẹn quá thành giận giơ tay chuẩn bị đẩy tay Phượng Khuynh Thành ra, Phượng Khuynh Thành lại trước nàng một bước, thu tay lại, lui về phía sau mấy bước.

Trong tròng mắt mang theo ý cười châm chọc.

Ý cười đó khiến Thanh Nhi rợn cả tóc gáy, trái tim thình thịch không ngừng đập.

Phượng Khuynh Thành lại lấn người tiến lên, ở bên tai Thanh Nhi, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe thấy, "Thanh Nhi, hôm nay thật là phải cám ơn ngươi, nếu không, ta thật sự không biết, Tử Thư đối với ta tình thâm ý trọng!"

Nói xong, không để ý Thanh Nhi kinh ngạc miệng mở lớn, xoay người rời đi.

Lại thấy Tử Thư vội vội vàng vàng đi tới, mày Phượng Khuynh Thành khẽ cau, ngay sau đó giơ tay lên nhẹ phất qua chân mày của mình, trong nháy mắt khóe miệng đầy lo lắng.

"Phượng Nhi......"

"Tử Thư......"

Hai người gần như mở miệng cùng lúc, Tử Thư càng thêm nhanh chóng cầm tay của Phượng Khuynh Thành, vội vàng nói, "Phượng Nhi, ta dẫn nàng rời khỏi Vương phủ!"

Rời đi? Eri

Bỏ trốn? Diễn đàn l &* ê q!@# uý đ,./ ôn

Phượng Khuynh Thành có chút không tiêu hóa được sự vội vàng cùng lớn mật của Tử Thư, chỉ bằng vào thân phận dược đồng của Tử Thư, cho dù võ nghệ cao cường, có thể mang nàng đi đâu?

Lại nói, không phải nàng tới Nhiếp Chính Vương phủ để chơi đùa, là tới trộm Thiên Sơn Tuyết Liên.

Đồ chưa tới tay, tại sao có thể rời đi.

"Tử Thư, ta......"

Tử Thư cho là Phượng Khuynh Thành sợ, vội vàng nói, "Phượng Nhi, nàng đừng sợ, cho dù đi đâu, ta đều có thể bảo vệ được nàng, không để cho nàng chịu một chút xíu tổn thương, Phượng Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta có thể cho nàng vinh hoa phú quý, cuộc sốngphong phú sung túc, tuyệt không để cho nàng làm những việc nặng việc cực này......"

Đây là đang dùng miệng đánh phủ đầu sao?

"Tử Thư, không phải vậy, ta......" Phượng Khuynh Thành nói xong, quả quyết rút tay của mình từ trong tay Tử Thư về, vô cùng quyết đoán nói cho Tử Thư, "Tử Thư, ta sẽ không rời đi cùng ngươi!"

Một, nàng không thương, thậm chí không thích Tử Thư.

Tối đa chỉ là lợi dụng.

Hai, đồ nàng muốn còn chưa có lấy được, càng sẽ không rời đi, thật vất vả mới lẫn vào được, nàng sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Tử Thư nghe thấy tâm hồn bể nát, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Phượng Khuynh Thành, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao, Phượng Nhi, tại sao?"

"Tử Thư, ta thích sự tỏa nắng vui tươi của ngươi, mà phần thích đó, cũng chỉ là thích đơn thuần, vẫn chưa sâu đến mức có thể bất chấp tất cả bỏ trốn cùng ngươi, cho nên, Tử Thư, thật xin lỗi!" Phượng Khuynh Thành nói xong, áy náy bĩu bĩu môi với Tử Thư, xoay người.

Tử Thư lại đột nhiên từ phía sau ôm lấy Phượng Khuynh Thành, thật chặt......