Kim Chi Sủng Hậu

Chương 53: Suốt bảy ngày không gặp, nàng còn muốn đẩy trẫm ra?




Ban đầu đều nói chuyện rôm rả, thấy Ngọc Chiếu và lão thái phi đi tới, mọi người đều đứng dậy gật đầu chào Ngọc Chiếu.

Ngọc Chiếu lần lượt cúi chào mấy vị công chúa vương phi.

Đại trưởng công chúa Hưng Bình tuổi cũng không còn trẻ, ước chừng hơn bảy mươi, một đầu tóc hoa râm đều chải ngược ra sau, đầu đội đào tâm kim quan, cũng không đeo nhiều trang sức.

Điểm nổi bật của đại trưởng công chúa khiến người ta nhìn một cái có thể nhớ mãi chính là cái mũi túi mật của bà cao thẳng hơn các nữ quyến khác, thoạt nhìn rất khó gần không quá hòa nhã, nhưng phong thái lỗi lạc, vừa nhìn đã biết thân phận tôn quý.

Nhưng thật ra bà lại không nghiêm khắc như vẻ ngoài, vừa thấy bọn họ tới liền gọi thị nữ mời hai người ngồi.

Bàn này của đại trưởng công chúa Hưng Bình rõ ràng đều là lão nhân lớn tuổi, cố ý để trống hai vị trí, chính là cho Ngọc Chiếu và lão thái phi ngồi.

Lão thái phi nói chuyện với mọi người, không dấu vết giới thiệu Ngọc Chiếu với mọi người.

Ánh mắt đại trưởng công chúa Hưng Bình rơi vào trên người Ngọc Chiếu, chợt nói, "Đứa nhỏ này khiến bàn của chúng ta có phải còn quá trẻ hay không?".

Bên phải bà là Tấn vương phi, tóc cũng đã bạc gần hết, nếu vẻ mặt đại trưởng công chúa nghiêm túc, thì vị lão vương phi này lại phúc hậu hiếm thấy, khuôn mặt tròn mịn, cười lên giống như một pho tượng Phật Di Lặc.

Tấn vương phi cũng cười theo nói: "Có chán ghét đám lão già chúng ta không? Dù sao cũng phải để đám lão nhân chúng ta gặp mặt Hoàng hậu, tránh cho sau này lúc hành hương bái kiến còn không nhận ra sẽ thành trò cười cho người ta".

Mắt Tấn vương phi hơi mờ, cả buổi mới nhìn rõ Ngọc Chiếu, vô cùng hiếm lạ, ngạc nhiên nói: "Đây thật đúng là ngọc khắc người, lão thân sống đến từng tuổi này cũng chưa từng thấy qua dáng mạo như vậy...".

Lại quay đầu nói với lão thái phi, "Lúc đầu nói Thánh thượng lập Hoàng hậu, ta thật không hiểu ra sao, nghĩ là tiểu nương tử nhà nào, về sau nghe được là ngoại tôn nữ của bà, ta liền hiểu ra. Cái khác không dám nói, nhưng dung mạo kia là cả tá xinh đẹp".

"Thúc mẫu à, lời này của người thật vô ích, cô nương vào nhà chúng ta, có thể không xinh đẹp sao?" Lỗ vương phi cũng tiến lại gần trêu ghẹo.

Một vị lão quận vương phi khác sâu kín cười nói: "Lời này của bà cũng không xuôi tai, dung mạo lại là thứ yếu, Thành đại cô nương xuất thân Tín An Hầu phủ, lại được nuôi lớn bên cạnh Ngôn thái phi nương nương của chúng ta, phẩm hạnh kia chắc hẳn cũng rất tốt".

Ngọc Chiếu nghe xong lời này, trong lòng hơi chột dạ, ngay cả lão thái phi cũng có phần quẫn bách.

Bởi vì thân phận của Ngọc Chiếu, những người khác cũng không tiện bất phân tôn ti trêu ghẹo nàng nữa, cũng là mấy vị thân vương phi đức cao vọng trọng này, đại trưởng công chúa còn có thể nói vài câu.

Cho nên có thể nói lão thái phi đã lo lắng vô ích một chuyến.

Đám người này lại lôi kéo hỏi thăm Ngọc Chiếu một trận.

Có thích ứng với kinh thành hay không, ngày thường đọc sách gì? Có gặp Thái hậu với bệ hạ chưa?.

Có thích cầm kỳ thư họa không?.

Mấy chuyện này, Ngọc Chiếu đều cẩn thận trả lời.

Cũng không có ai vì nàng nhỏ tuổi mà nảy sinh lòng khinh thường nàng.

Nói đến cũng đúng, hiện giờ mấy công chúa vương phi lớn tuổi này ai mà ngu xuẩn? Ai lại dám khinh thường nàng?.

Chính những người trẻ tuổi ở mấy bàn khác, ngay cả nói một câu với nàng cũng không có cơ hội.

Làm Hoàng hậu cũng không phải ngày ngày thấp tha thấp thỏm như người khác nghĩ.

Những yêu ma quỷ quái khiến người ta phiền chán kia nhìn thấy nàng căn bản cũng không có cơ hội đi lên nói chuyện, chỉ một điểm này đủ khiến người ta sảng khoái hẳn lên.

Trên bữa tiệc nhìn mọi người đều hòa ái dễ gần, bộ dạng nói chuyện rất vui vẻ, bên trong có mấy phần thật mấy phần giả, cũng chỉ có bọn họ tự biết.

Ngọc Chiếu cười nghe bọn họ trò chuyện, cũng không xen vào, Hầu phu nhân là con dâu của đại trưởng công chúa Hưng Bình đặc biệt sai người bưng một ít cơm rượu nếp viên từ phòng bếp tới, bưng một chén độc nhất cho Ngọc Chiếu, đây là món chính trong tiệc đầy tháng hôm nay của cháu trai.

Ngọc Chiếu hơi có chút chần chừ ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc, từ sau lần trước say rượu, hiện giờ nàng rất sợ rượu kinh thành, chỉ một chút đã khiến người ta say mèm, nếu là ở trong phủ nhà mình nàng thì không sao, đây lại ở trong phủ người khác, say chẳng phải là xấu hổ sao?.

Thanh Ninh đứng sau Ngọc Chiếu ngược lại quyết đoán, thấy Ngọc Chiếu không ăn lập tức tiến lên khoát tay phân phó người bưng xuống.

Thị nữ không để ý đến mặt mũi của người khác như vậy, khiến Ngọc Chiếu luống cuống, đành phải miễn cưỡng cười nói với mọi người trên bàn, "Tửu lượng con kém, không thể ăn mấy món này".

Trưởng công chúa Hưng Bình đương nhiên sẽ không nói gì, ngược lại phu nhân Thế tử vội nói với thị nữ phía sau: "Là ta nghĩ không chu đáo, rượu ủ hương vị nồng đậm một chút, sợ là có người ăn không quen, lại làm một phần rượu sữa, canh tổ yến cho Thành đại cô nương bưng lên đây".

Lão thái phi lại nhìn Thanh Ninh nhiều hơn, đây là người trong cung đưa tới, hiện giờ chỉ là nữ quan cấp thấp, chờ Bảo nhi vào cung rồi, vị nữ quan tên Thanh Ninh này chắc hẳn sẽ thăng lên trường ngự, quản lý tất cả nữ quan cung nữ trong cung Hoàng hậu.

Mấy ngày nay Thanh Ninh đang tiếp nhận trọng trách của Triệu ma ma, dạy quy củ cho những thị nữ trong viện Ngọc Chiếu.

Huấn luyện một đám tiểu nha đầu khổ không thể tả, chẳng qua đây cũng là chuyện nên làm, lão thái phi vốn còn muốn đích thân ra tay chỉnh lý một phen, hiện giờ cũng không cần mình bận tâm nữa.

Vị bệ hạ này, quả thực là có tâm, ngay cả chuyện nhỏ kiểu này cũng nghĩ cho cô nương nhà mình.

Hiện giờ bà cũng tin câu nói kia của bệ hạ, học không được thì tiến cung lại từ từ học.

Tình cảm là sợ bà nghiêm khắc với Bảo nhi, sợ Bảo nhi học không được, cố ý chọn người đi theo bên cạnh.

Ở xa không nhìn thấy còn không nỡ, ngày sau vào cung đặt ngay trước mắt, lại nỡ quyết tâm bảo nàng học được sao?.

Ngay cả như vậy, vẫn phải tự mình hạ quyết tâm dạy Bảo nhi, đừng cả ngày cứ giống như một đứa trẻ, trong đầu chỉ có con vẹt con chó trong viện của nàng, chỉ nghĩ mấy thứ tinh quái khiến người ta tức cười.

***

Huyện chủ Tân An một tay chống cằm, dáng vẻ rất khó để mô tả đang nhìn Thành đại cô nương chúng tinh phủng nguyệt phía trước, người ngồi cạnh Thành đại cô nương là Giang Đô thái phi, dung mạo của Hoàng hậu nương nương tương lai thật sự xuất sắc, mặt mày cười lên cực kỳ giống một người.

Nàng nhìn bàn tiệc đối diện như vậy một lúc lâu, Ngọc Chiếu tựa như có cảm giác nhúc nhích thân thể, khóe miệng huyện chủ Tân An giật một cái, từ từ thu hồi tầm mắt.

"Sao lâu rồi không thấy Thế tử phi? Nhìn sắc mặt không tốt lắm hả?".

Hôm nay không chỉ có nàng, còn có Lâm Lương Huấn đã lâu không lộ diện, nữ quyến chung quanh không thể tiếp chuyện huyện chủ Tân An, nên đi tìm Lâm Lương Huấn nói chuyện.

Vị Thế tử phi này trước kia biết ăn nói nhất, có thể lấy lòng mấy công chúa, thân vương phi lớn tuổi kia, hôm nay sao lại trầm mặc như vậy?.

Lâm Lương Huấn che khăn tay làm ra một chuỗi ho nhẹ, "Nhiễm nhiệt hàn, thật lâu chưa đỡ, nên không ra khỏi phủ để tránh lây cho mọi người".

Huyện chủ Tân An cũng ngước mắt nhìn, hai tháng không thấy Lương Vương thế tử phi ra khỏi phủ, lúc này một bộ dạng tâm sự nặng nề, ở trong đám người cũng không còn phô trương như trước, lộ ra vẻ sợ hãi rụt rè.

Khóe miệng huyện chủ Tân An nhếch lên một nụ cười, mấy ngày nay người bên ngoài đều suy đoán chuyện của Lương Vương phủ.

Lương Vương phi không ra ngoài là bởi vì phải hầu hạ Lương Vương bị bệnh, thế tử phi này sao cũng bị bệnh rồi?.

Người ngoài chỉ cho rằng Lương Vương phủ gặp vận xui, cha chồng con dâu trước sau đều bệnh, ngay cả mẹ chồng mấy ngày nay cũng nói sinh bệnh.

Chỉ có huyện chủ Tân An biết được một chút.

Nàng vốn không thích bộ dạng ra vẻ ta đây của Lâm Lương Huấn, cốt tử đê tiện nịnh nọt, lại thích nhất là giả vờ thanh cao.

Trước kia khi mới gả cho Lương Vương thế tử, cái đuôi của Lâm Lương Huấn đều sắp vểnh lên trời, cho rằng mình gả cho chân long, ngày sau là sắp làm Khôn Ninh cung nương nương, còn dám chướng mắt nàng.

Thật không ngẫm lại, mình với Lương Vương thế tử tuổi tác tương đương, nếu Lương Vương thế tử là người tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dù sao nàng với Lương Vương thế tử đều là người không kiêng kỵ, Thái hậu với mẫu thân sao có thể không mai mối ghép biểu tỷ đệ hai người nàng thành một đôi chứ?.

Thật sự cho rằng mình nhặt được một bảo vật sao?.

Huyện chủ Tân An vuố./t ve mẫu đơn đỏ rực trên tóc, cố ý như trêu ghẹo hỏi nàng: "Đại cô nãi nãi nhà Lương Huấn là Hầu phu nhân của Tín An Hầu phủ, mẹ kế của Thành đại cô nương phải không?".

Lâm Lương Huấn nghe xong tim run lên, môi tái nhợt, nhất thời không muốn tiếp tục ở lại nữa.

Đoạn thời gian này nàng bị giam cầm trong phủ không được ra ngoài, còn thỉnh thoảng bị tên điên kia nghĩ biện pháp tra tấn, nếu là trước kia nàng còn có sức lực gọi phụ thân huynh đệ giúp đỡ, riêng vụ bê bối này nàng có bị đánh chết cũng không dám nói cho người nhà, chỉ có thể một mình đánh nát xương cốt nuốt vào trong bụng.

Mấy ngày nay ngược lại tốt hơn một chút, chắc là tên điên kia đang lo lắng đến chuyện khác nên tha cho nàng.

Cao Đô Ninh này trước kia mâu thuẫn với mình! Cố tình ở trước mặt mọi người nói ra mối quan hệ này, cố ý làm xấu mặt nàng!.

Quả nhiên, lập tức có người truy hỏi Lâm Lương Huấn, "Đúng là có quan hệ như vậy sao? Ôi, ta vốn thấy kỳ quái, vì sao là lão thái phi dẫn vị nương nương kia ra ngoài? Tại sao không phải là mẫu thân dẫn? Thì ra là kế mẫu...".

Cũng có người quen biết nàng nói giúp, "Kế mẫu chẳng lẽ còn không phải là mẫu thân sao? Vậy chẳng phải Hoàng hậu cũng là biểu muội của Lương Huấn ư? Tương lai cô phụ cô mẫu của nàng chính là quốc trượng, đây là vinh quang cỡ nào, còn ở đây chịu sự châm biếm của ngươi sao?".

Đây vốn là nói giúp nàng, lại khiến Lâm Lương Huấn cười khổ, không tới không được, Thế tử bảo nàng nhất định phải nhận lỗi với Hoàng hậu.

...Hôm nay nàng ngay cả tiến lên nói một câu cũng không dám, sợ là Thế tử cũng cho rằng Hoàng hậu sẽ nể mặt cô mẫu mà có thể vứt bỏ hiềm khích trước kia với nàng, nên mới không hưu thê.

Nể mặt cô mẫu?.

Hiện giờ cô mẫu cũng sắp bị hưu rồi, còn có mặt mũi gì nữa?.

Một luc sau, phu nhân Thế tử ôm một tiểu tử trắng trẻo mập mạp đi ra, trước đó đã đi qua một vòng ở chỗ nam khách tiền viện, hiện giờ đến chỗ nữ quyến, ngược lại có không ít người yêu thích.

Lập tức có người gọi những tiểu tức phụ mới cưới hoặc là nhiều năm chưa có thai đi qua ôm một cái.

Dù lão thái phi cũng có vài phần động tâm, ngày nay không có nhà nào không hy vọng nhiều con nhiều phúc, bà cũng không ngoại lệ.

Bà cũng không mong cháu gái sinh nhiều, suy cho cùng sinh nhiều không tốt cho thân thể nữ tử, huống chi cháu gái còn là người thể nhược.

Có hoàng vị phải kế thừa, lão thái phi cảm thấy vẫn cần năm ba đứa trẻ.

Tháng sau ngoại tôn nữ thành hôn, đây chính là điềm tốt, nếu thật sự may mắn, trong tháng đầu tân hôn có thai, tháng tám sang năm là có thể nuôi con, ai da, chính là mùa thu, đó không phải là cuộc sống tốt đẹp sao.

Không cần lão thái phi mở miệng, đại trưởng công chúa Hưng Bình đã có ý này, chắt trai nhà mình được Hoàng hậu nương nương đích thân ôm trong tiệc đầy tháng, ngày sau tiểu tử mập mạp này nói ra cũng có mặt mũi.

Hậu cung bệ hạ không một bóng người, Thành đại cô nương vào cung nhất định là một người thừa sủng, nam nữ tuổi tác thích hợp thân thể khỏe mạnh, có con nối dõi cũng nhất định là chuyện mấy tháng.

Phu nhân Thế tử mới hết tháng ở cữ, dáng người hơi đẫy đà, khuôn mặt tròn trịa, nhìn có phần phúc hậu, người cũng không xấu.

Nàng cười khanh khách hỏi Ngọc Chiếu: "Thành đại cô nương bế tiểu tử mập này một lát không?".

Nếu là trước kia người khác nhất định cảm thấy đây là đang nịnh nọt Hoàng hậu tương lai, gọi một cô nương chưa lập gia đình là người đầu tiên bế đứa bé, tướng trục lợi quả thực khó coi, nhưng đến chỗ đương kim thánh thượng, tất cả mọi người đều có thể hiểu được.

Tuổi tác lớn như vậy còn không có con nối dõi, đại sự liên quan đến sự ổn định của triều đình căn cơ của thiên hạ, mọi người dĩ nhiên không cảm thấy khác thường.

Nói không sai, là muốn gọi Thành đại cô nương bế trước, bọn họ cũng không dám cướp việc này trước.

Người ở mấy bàn khác đều vây quanh nhìn, khuyến khích Ngọc Chiếu đi bế.

Ngọc Chiếu cũng không tiện từ chối.

Đưa tay cẩn thận bế qua, phu nhân Thế tử có hơi không yên lòng ở bên cạnh đỡ giúp, sợ thể lực nàng yếu làm rơi đứa bé.

Hai tay Ngọc Chiếu thu lại, bế tiểu tử vào lòng, tiểu tử mới đầy tháng cũng nhìn không ra dáng vẻ gì, Ngọc Chiếu ôm chỉ cảm thấy nặng trịch mềm mại, vẫn nhắm mắt ngủ, không khóc cũng không quấy.

Nhìn tính nết là một đứa trẻ ngoan ngoãn lanh lợi.

Ngọc Chiếu ngược lại cảm thấy mới lạ, nàng chưa từng bế đứa bé, song nàng rất thông minh, rất nhanh đã trang trọng ôm lấy.

Người khác liên tục khen ngợi nàng, chỉ Ngọc Chiếu biết, nàng là lấy tư thế ôm chó nhà mình để bế đứa bé, chắc không sai được.

"Thật là đứa trẻ đáng yêu". Ngọc chiếu nhìn đứa bé, nghiêm túc nói.

Có thị nữ từ ngoài cửa Thùy Hoa bước vào, vội hành lễ với mọi người, "Đại trưởng công chúa, bệ hạ giá lâm, đang ở tại tiền viện".

Đại trưởng công chúa Hưng Bình có chút kinh ngạc, thiên tử đích thân đến vốn là vinh hạnh trên dưới cả phủ, đây chỉ là một yến tiệc đầy tháng của cháu trai, lại khiến bệ hạ đích thân đến.

Bà lập tức muốn dẫn theo các nữ quyến đi ra ngoài tiếp giá, thị nữ kia liền nói: "Bệ hạ đã nói, hôm nay coi như là cải trang ra ngoài thăm lão nhân gia ngài, đừng câu nệ những lễ nghi kia".

Dứt lời thị nữ âm thầm nhìn Ngọc Chiếu, đại trưởng công chúa Hưng Bình cũng hiểu ra. Trong lòng cũng rõ ràng phân lượng của vị nương nương tương lai này, chỉ sợ còn nặng hơn suy nghĩ của bà, ngày sau phải thận trọng hơn một chút.

Đại trưởng công chúa Hưng Bình nghĩ ra được, những người khác cũng có thể nghĩ ra được, không ai quang minh chính đại đánh giá Ngọc Chiếu, nhưng Ngọc Chiếu vẫn cảm thấy mình bị coi như cái rây.

Ngọc Chiếu vội trả lại đứa bé trong lòng cho phu nhân Thế tử ở bên cạnh.

Đại trưởng công chúa Hưng Bình tiếp tục cười nói: "Vậy thì nghe bệ hạ, chúng ta sẽ không đi tiền viện góp vui, chỉ bế đứa nhỏ đến tiền viện để bệ hạ nhìn một chút, mấy bà đến viện ta ngồi một lát, dù sao sắc trời còn sớm, đám lão bà chúng ta đi chơi mạt chược".

Một bên bắt chuyện với Ngọc Chiếu, gọi tôn nữ của bà đi cùng.

Lão thái phi cũng đến dặn dò nàng: "Đi theo mấy cô nương kia chơi, nếu không có gì để nói, vậy con cứ ở một mình, dù sao cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng con biết rõ là tốt rồi".

Lời này là có ý gì, Ngọc Chiếu suy nghĩ cẩn thận.

Tình cảm đây là bảo nàng nhân cơ hội đi gặp riêng đạo trưởng, bồi dưỡng chút tình cảm đây mà...

Đình đài tiểu tạ của phủ trưởng công chúa Hưng Bình đan xen nhau, ẩn hiện phía sau kỳ sơn quái thạch, giữa tiểu tạ với đình đài cùng hành lang dài nối liền nhau treo một hàng rèm trúc hoa kết bằng tơ vàng.

Mặt trời vàng rực chiếu rọi, ánh nắng xuyên qua rèm trúc, thấp thoáng chiếu lên dáng người cao gầy của một nam tử.

Lý Cận Lân ở phía trước cẩn thận dẫn Ngọc Chiếu đi qua, đến trước mặt Lý Cận Lân vội dừng bước, ra hiệu cho toàn bộ thị vệ ở đình đài phía trước đều lui xuống, lúc này mới quay sang nói với Ngọc Chiếu: "Nương nương mau đi đi, bệ hạ chờ đã lâu".

Đã lâu rồi Ngọc Chiếu không gặp hắn, nói không nhớ đó là nói dối, có lúc Ngọc Chiếu suy nghĩ, hiện giờ bọn họ còn không bằng trước kia ở đạo quán, nàng muốn đi là có thể cùng hắn ở bên nhau cả ngày.

Bây giờ gặp mặt ngược lại trở thành xa xỉ.

Ngọc Chiếu cụp mắt, lẳng lặng đi về phía trước giống như một con mèo, càng tới gần tiếng động càng nhỏ, ngón tay nắm lấy rèm trúc, từ từ vén một góc lên muốn cho hắn kinh hỉ.

Không ngờ người bên trong lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay chầm chậm quyến rũ của nàng, lần theo ống tay áo mà nắm lấy khuỷu tay của nàng, không tốn chút sức đã kéo người vào trong.

Trước mắt bỗng nhiên dán lên một cái ôm ấm áp cao lớn, cánh tay mạnh mẽ ôm trọn lấy nàng, chóp mũi nàng tràn ngập hơi thở mát lạnh quen thuộc của nam nhân, còn ngửi được một chút mùi rượu.

Ngọc Chiếu muốn thoát ra để nhìn hắn, người nọ lại cố chấp giam nàng vào trong lòng, rút ra một bàn tay, vuố.t ve khuôn mặt mềm mại của nàng.

Tiểu cô nương trong lòng tựa hồ không thích tư thế này, lông mày mềm mại khẽ nhíu lại, nhỏ nhẹ muốn đẩy hắn ra.

Hôm nay Triệu Huyền có hơi ngang bướng, thật sự là quá mức nhớ nhung, đã không muốn thuận theo tâm ý của nàng.

Giọng nói của hắn hơi trầm thấp khàn khàn: "Suốt bảy ngày không gặp, nàng còn muốn đẩy trẫm ra?".

Ngọc Chiếu cố ngẩng đầu nhìn hắn: "Hôm nay chàng uống rượu à?".

Triệu Huyền khẽ "Ừ" một tiếng, nắm tay dắt nàng đến cái ghế bên cạnh, cái ghế kia rất rộng, hai người ngồi chung lại vừa vặn.

"Tiền viện tổ chức tiệc đầy tháng náo nhiệt, nếu đến mà một chén cũng không uống, tâm tư chẳng phải rõ rành rành sao?".

Ánh sáng sau rèm mờ ảo, hắn luôn cảm thấy hai người cách khá xa, cúi đầu nhìn nàng một lúc lâu cũng chê không đủ, lúc sau lại đưa tay yêu thương sờ đầu Ngọc Chiếu.

Ánh nắng trong rèm u ám, nàng mới từ dưới ánh mặt trời đi vào, trước mắt khó tránh khỏi hơi tối, bóng tối dễ sinh ra sợ hãi nhất, nhưng có hắn ở đây, lại rất an tâm.

Ngọc Chiếu hơi không kiên nhẫn, cẩn thận lại cố ý thăm dò, lén vòng tay ôm eo hắn sờ tới sờ lui, bắt chước bộ dạng chó con ở nhà, cố ý khuếch đại tiếng thở, "khịt khịt" ngửi khắp nơi.

Triệu Huyền nhịn không được đưa tay giữ lấy bả vai nàng, mỉm cười nói: "Bắt chước chó con đang ngửi cái gì?".

Chẳng lẽ cô nương này cho rằng bắt chước khứu giác của chó thì có thể nhạy bén hơn chăng?.

"Ta ngửi xem trên người đạo trưởng có mùi son phấn hay không".

"Có thể ngửi thấy không?" Triệu Huyền thiện ý hỏi nàng.

Ngọc Chiếu dừng động tác, lắc lắc đầu: "Tạm thời không ngửi thấy mùi nào khác".

Nói xong lại nhịn không được vui vẻ lên, bộ dạng như hy vọng được khen, cười nói với hắn chuyện hôm nay: "Chàng không biết đâu, vừa rồi ta ở bàn nữ quyến kia còn bế một đứa bé đầy tháng, đây đúng là lần đầu tiên ta bế đứa nhỏ đó, bọn họ đều cho rằng ta sẽ không bế nổi, còn cẩn thận ở bên cạnh đỡ giúp, ai ngờ ta vừa học đã biết, vậy có gì khó đâu chứ?".

Triệu Huyền chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của tiểu cô nương phà sát vào cổ mình, sắc mặt khẽ biến đổi, hơi thở kia tựa như là một cái móc, một cây phất trần, móc toàn bộ thân tâm của hắn, phất tới phất lui trên người hắn.

Hắn hoàn toàn không nghe rõ nàng nói gì, hơi thở nặng nề, lơ đãng tiếp lời: "Bảo nhi thật thông minh".

Ngọc Chiếu chậm rãi thay đổi tư thế thoải mái của nàng, tâm tình vô cùng vui sướng khi được hắn khen, đỏ mặt cười rộ lên: "Ha ha, lén nói cho chàng biết, kỳ thật mỗi ngày ta đều ôm chó, ôm đến có kinh nghiệm".

Triệu Huyền cũng không muốn nói chuyện về người khác.

Không kềm nén được, vươn cánh tay dài xuyên qua dưới chân Ngọc Chiếu, tay khác vu.ốt ve sau gáy nàng, Ngọc Chiếu còn chưa kịp phản ứng, mới tìm được tư thế thoải mái lại bị hắn phá hư, bị ôm đặt ngồi lên đùi người nọ.

Lưng nàng áp sát vào lồng ngực cứng rắn của người phía sau, đôi bàn tay to lớn của người nọ khẽ đặt trên eo Ngọc Chiếu, sau đó xoay vai nàng ở tư thế này.

Khẽ hôn lên ấn đường, chóp mũi của nàng, cuối cùng dừng lại trên cánh môi rạng rỡ của Ngọc Chiếu.

Trong đôi mắt say đắm của Ngọc Chiếu hiện lên một tia sáng, khẽ hé môi, lộ ra một hàm răng đều đặn, nhè nhẹ liếm cắn người đối diện, đột nhiên nụ hôn lúc nóng lúc lạnh của hai người trở nên sâu nặng, Ngọc Chiếu rất nhanh ù tai hoa mắt không chịu nổi, nàng vội ngửa cổ về phía sau.

Tiểu cô nương giống như con mèo, mấy ngày không gặp lại học được cách ra vẻ lão thành, trầm mặt khiển trách hắn: "Đây là đang ở trong phủ người khác, chàng có thể yên tĩnh một chút hay không, nếu người ta đầy vết đỏ, ta làm sao ra ngoài được?!".

Bình thường ở trong đạo quán còn được, hiện giờ ở trong phủ của người khác làm sao có thể chứ?.

Nếu lát nữa tóc tai nàng tán loạn, còn không phải toàn bộ người trong kinh thành đều biết sao?.

Ngọc Chiếu mới nói xong thì thấy dưới ánh sáng như ẩn như hiện trên mặt đạo trưởng có vết đỏ sáng bóng, đó là màu son đỏ tươi mình đã tô trên môi hôm nay.

Nàng không biết bây giờ miệng mình đã thành cái dạng gì, chỉ biết đạo trưởng vẫn nhìn chằm chằm môi nàng.

Ngọc Chiếu lại đẩy hắn ra, Triệu Huyền thấy nàng bài xích như vậy, cũng đành phải buông nàng ra, dùng ngón tay chậm rãi giúp nàng lau son lem ra ngoài môi.

Tiểu cô nương thích cử chỉ thanh tâm quả dục của hắn, nhưng trên thế gian này thật sự có một nam nhân có thể đối mặt với người mình yêu mà vẫn ngồi yên trong lòng không loạn sao?.

Trước kia hắn có thể áp chế, vì sao hiện giờ áp chế không được nữa?.

Xem ra những Thanh Tịnh Kinh kia không thể dứt, còn phải ngày ngày sao chép tiếp.

Triệu Huyền chợt nghiêm túc, trịnh trọng nói chuyện khác: "Biết vì sao hôm nay trẫm muốn đến thăm nàng không?".

Ngọc Chiếu nghĩ nghĩ, chợt không chút kiêng kị nhếch khóe môi, "Chàng nhớ ta đi, còn có thể là cái gì?".

Triệu Huyền bị đáp trắng ra như vậy, có hơi xấu hổ, trên mặt hắn không lộ ra, chỉ cố ý trầm mặt hỏi nàng: "Chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?".

Ngọc Chiếu từ trên đùi hắn nhảy xuống, khéo léo đến bên cạnh hắn, hừ một tiếng, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

"Ngày mai là mùng tám tháng mười".

Ngọc Chiếu khó hiểu nhìn hắn.

"Một tháng này, Bảo nhi... Hai người chúng ta không thể gặp nhau nữa, biết không?".

Ngọc Chiếu còn tưởng hắn nói chuyện gì, thì ra là chuyện này. Quả thật có câu, nam nữ trước khi thành hôn nên tránh gặp mặt một tháng, nhưng đó đều là chuyện xưa năm nào rồi? Nàng cũng không tin chuyện này.

Triệu Huyền biết suy nghĩ của nàng, lòng đầy bất đắc dĩ: "Chuyện khác có thể không tin, chuyện này nhất định phải tuân thủ, sau này chúng ta còn rất nhiều năm, cũng không cần cố chấp một tháng này".

Ngọc Chiếu mím môi, bình tĩnh nhìn hắn, nhìn vào sâu trong mắt hắn.

"Ta sớm phát hiện, chàng là người đặc biệt cằn nhằn lải nhải".

Triệu Huyền cũng không phủ nhận.

Chỉ có hắn biết, trước kia bản thân ghét chuyện quỷ thần thầy pháp như thế nào, hắn thấy đó là cực kỳ ngu xuẩn mới đem vận mệnh ký thác ở trên đó.

Nhưng hiện giờ gặp được nàng, Triệu Huyền mới hiểu được, hắn không muốn đi đánh cuộc.

"Nhẫn nại một tháng là được rồi". Ánh mắt Triệu Huyền nặng trĩu nhìn nàng.

Ngọc Chiếu nhíu mày suy nghĩ một hồi, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người chập chờn ở đình đài xa xa, nghe được tiếng cười nói của các tiểu nương tử, nàng tất nhiên là chột dạ, lén vén một góc rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy là tôn nữ của đại trưởng công chúa kia dẫn theo một đám cô nương chơi đùa ở bên hồ, đang định đi ra hậu viện qua nhà thủy tạ ven đường, mà mình vốn nên ở cùng một chỗ với bọn họ.

Hôn sự của hai người đã sớm được người trong thiên hạ biết, lúc này cũng chỉ là vấn đề thời gian, bên ngoài cũng có thái giám và người hầu ở xa xa chờ sẵn, cho dù gặp riêng trong thủy tạ cũng không phải là chuyện lớn gì.

Nhưng con người chính là như vậy, rõ ràng không làm gì, nhưng vẫn sợ người khác nhìn thấy.

Ngọc Chiếu sửa sang lại quần áo lộn xộn.

"Nhanh như vậy đã muốn đi rồi?".

Triệu Huyền ôm eo nàng.

Ngọc Chiếu "vâng" một tiếng, hơi bối rối cúi đầu: "Đều đang để ý ta đó, ta nên nhanh chóng trở về, bằng không nói không chừng bọn họ sẽ ở sau lưng nói lén gì ta đó, một tháng không gặp thì một tháng không gặp, ngoại tổ mẫu ta còn đang chờ ta, thật phải đi rồi".

Ngoại tổ mẫu cũng đã dặn, cái gì nên làm cái gì không nên làm, bây giờ nàng nên quay về rồi.

Ngón tay hai người đan vào nhau, hận không thể thông qua điểm da thịt tiếp xúc này dung nhập xương cốt máu huyết toàn thân vào đối phương, khiến hai người gắn chặt vào nhau, không thể tách rời.

Luyến tiếc nhiệt độ của đối phương, luyến tiếc cách xa, ôm ấp dây dưa hồi lâu, rất lâu sau mới buông nhau ra.

Ngọc Chiếu vừa được hắn buông ra, không nói lời tạm biệt với hắn, lập tức chạy ra ngoài.

Triệu Huyền nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương nâng váy chạy ra đình nghỉ mát, bóng lưng mảnh khảnh thướt tha, vì chạy nhanh nên châu ngọc khẽ va chạm, trong mắt hắn bốn bề dậy sóng, thật lâu sau cho đến khi nhìn không thấy người nọ đâu nữa, mới thu hồi tầm mắt.

***

Tiệc đầy tháng kéo dài đến tận khi trời nhá nhem tối, thân thể lão thái phi trước giờ luôn khỏe mạnh, hôm nay chơi mạt chược cùng mấy thái phi thái phu nhân rất vui vẻ.

Lúc ở Giang Đô, con cháu của mấy lão phong quân cùng tuổi đều là thủ hạ của Giang Đô Vương, nói chuyện với lão thái phi luôn cách một bậc, khách khách khí khí nơm nớp lo sợ, cũng không thoải mái như trong phủ công chúa hôm nay.

Lúc hai người hồi phủ đã là sẩm tối, sau ánh sáng ban ngày vạn trượng, là một mảnh hào quang đầy trời, chiếu xuống các con đường trong hoàng thành một mảnh vàng rực rỡ, tạo ra hình ảnh tráng lệ rộng lớn.

Lão thái phi lên xe ngựa, tìm một cái gối mềm tựa vào vách thân xe cứng phía sau, nhìn Ngọc Chiếu.

"Con có biết con làm sai ở đâu không?".

Ngọc Chiếu ngẩn ra, líu lưỡi không chút nghĩ ngợi lập tức nói dối: "Không phải người cũng đồng ý cho con đi qua sao? Con chỉ về trễ một chút, nhưng con thật sự chỉ nói với ngài ấy... nói chuyện...".

Lão thái phi biết đứa nhỏ này vẫn không hiểu, "Hôm nay chén cơm rượu nếp viên kia, con không uống thì không uống, giữ lại là chiếu cố tình cảm của người khác, bưng xuống cũng là lẽ thường, nếu không phải Thanh Ninh tiến lên lấy xuống, chẳng lẽ con còn định cho vào miệng?".

Ngọc Chiếu bị nói xấu hổ, cũng hiểu được một ít đạo lý: "Con tất nhiên là không có ý định uống, chỉ là con nhìn thấy vị Hầu phu nhân kia là cố ý làm một phần cho con, hôm nay người ta còn là chủ nhà, nếu con trực tiếp không uống, chẳng phải là khiến cho người ta bị mất mặt sao?".

Đây vốn là chuyện nhỏ, lão thái phi nói ra chuyện này, tất nhiên là có nguyên nhân.

"Một chén cơm rượu nếp viên, có thể khiến bọn họ mất mặt với con sao? Con đây là uy nghiêm hoàng gia ở đâu? Ta thấy con hôm nay do dự, mọi người trên bàn đều nhìn, nếu đều rơi vào trong mắt bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Ngày sau con là Hoàng hậu, nếu còn do dự nhiều lần như vậy, yếu đuối khó quyết đoán, cái gì cũng nghĩ giữ thể diện cho người khác, chỉ sợ cuối cùng thể diện của ai con cũng không giữ được, ngược lại đánh mất thể diện của mình, khiến người ta cảm thấy con quá mềm lòng không lý trí, không đứng vững được".

Ngọc Chiếu thật sự không thể tưởng tượng được chẳng qua chỉ là chuyện cơm rượu nếp viên, nhưng khúc khuỷu bên trong lại nhiều như vậy.

Nàng hít sâu mấy hơi, ngón tay nhịn không được gảy gảy lên hạt châu nhỏ hồng nhạt đính trên váy, đó là nhụ/y hoa, hôm nay đạo trưởng ôm nàng còn bị hạt châu này làm cấn.

"Con đã biết, về sau sẽ không như vậy nữa".

Lão thái phi vẫn nói tiếp: "Thanh Ninh làm rất tốt, thấy con do dự lập tức giúp con che giấu bưng nó xuống, kỳ thật hiện giờ con còn chưa tiến cung, ngược lại cũng không ai nói gì, chỉ là thói quen không phải ngày một ngày hai là có thể sửa... Lần này sai cũng không thể trách con, ai có thể ngờ thân phận của con thay đổi chứ? Trước kia con là thần nữ, đối mặt với bọn họ mọi việc đều phải thuận theo, không được vượt quá giới hạn, nhưng hôm nay thân phận đã trái ngược, con không thể nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào mà hành sự, con không tiện hay không muốn ăn cái gì thì tùy con rút xuống hay như thế nào, có hiểu không?".

Ngọc Chiếu chưa từng bị ngoại tổ mẫu lớn tiếng dạy dỗ như vậy, nàng có chút tủi thân không muốn nói chuyện, thấy ánh mắt uy nghiêm của lão thái phi liếc nhìn qua, vội như gà con mổ thóc: "Đã biết đã biết".

Lão thái phi dựa lưng vào gối, khẽ thở dài.

Một người hai người đều khiến bà nhọc lòng.

Tính tình của nhi tử, quá mức cứng rắn vô pháp vô thiên, mấy năm trước muốn ép hắn thành thân trước, cho rằng thành thân rồi thì tính khí ít nhiều sẽ tốt hơn một chút, bà coi trọng đại cô nương danh môn Từ gia ở Giang Nam, chỉ tiếc hôn sự đều đã định, cô nương kia quay đầu lại bệnh chết.

Nhi tử ít nhiều bị người khác nói sau lưng là khắc thê, Mục Tòng Hi cũng không thèm để tâm người khác mắng hắn như thế nào, chỉ là trong lòng người làm mẹ như bà nghe xong khó chịu, lại muốn tìm cho hắn một cô nương có sức khỏe tốt của nhà khác, có điều Mục Tòng Hi cả ngày ở trong quân doanh, nên cũng không có cơ hội.

Thế cho nên hiện giờ về phía ngoại tôn nữ, bà rất hài lòng hậu cung của bệ hạ, chỉ là tính tình này của Bảo nhi, lại quá mềm mỏng, tâm tư quá thiện quá thuần, đến tột cùng không tốt.

Xem ra vẫn phải dạy thêm.

Đợi đến tháng mười một, đại hôn đó mới thật sự cấp bách, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Ngay cả Ngọc Chiếu cũng không tiện chạy tới Giang Đô Vương phủ.

Người bình thường thành hôn lục lễ, khác biệt rất lớn với Ngọc Chiếu ở điểm này.

Sính lễ trong cung cũng đã sớm đưa qua, nếu không phải ngày nay việc gả nữ nhi hào hoa xa xỉ thành trào lưu, thì ngay cả của hồi môn của Hoàng hậu cũng cùng lo liệu luôn, trong cung đương nhiên cũng không thiếu chút tiền kia.

Trong cung vẫn phải lo liệu hầu hết quần áo cưới của Hoàng hậu, đây là chuyện không thể tránh khỏi ở mỗi triều mỗi đại, gọi là "nội ngoại biện".

Nội biện chủ yếu là do Tông Nhân Phủ dẫn đầu, toàn bộ những thứ liên quan đến quy chế, trang sức, phụ kiện những vật phẩm này đều do trong cung điều phối chuẩn bị, mặt khác ngoại biện thì về triều phục, đồ da lông thú, sứ, lụa, các loại đặc thù khác, giao cho Cục dệt thu mua.

Mũ phượng áo phượng tất cả trang sức sẽ được đưa đến Tín An Hầu phủ vào đêm trước khi tiến cung.

Nếu cứ làm giống người bình thường, ngày thành hôn lại tặng đồ cử hành bái lạy, làm sao cũng không kịp.

Cho nên trước mấy ngày, liền có người thân và bằng hữu lục tục đến phủ tặng thêm đồ cho Ngọc Chiếu.

Cơm rượu nếp viên: thường được vo tròn như một quả bóng nhỏ, là một món ăn truyền thống thường được làm vào lễ Đông chí, ngoài ra cũng rất phổ biến tại các buổi đám cưới và Tết Nguyên Đán tại Trung Quốc

Cơm rượu nếp viên: thường được vo tròn như một quả bóng nhỏ, là một món ăn truyền thống thường được làm vào lễ Đông chí, ngoài ra cũng rất phổ biến tại các buổi đám cưới và Tết Nguyên Đán tại Trung Quốc. Ngoài ra nó còn được sử dụng như là một nguyên liệu để thêm phần đặc sắc cho các món ăn khác như chè trôi nước của Trung Quốc.

Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao vây quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Phong quân: con làm quan, cha được phong tước gọi là phong ông hay phong quân.