Kim Cương Khế Ước

Chương 4: Con Bị Ôm Đi





Tay chân Mặc Thiên Trần bị y tá cột chặt trên bàn mổ, một chút khí lực cô cũng không có.
cô chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chính mình bị gây tê, nghe tiếng va chạm dụng cụ mổ, còn có tiếng "roẹt roẹt" bác sỹ mổ bụng cô...
Lòng của cô đã đau tới cực điểm, cô không cách nào chống lại vận mệnh của mình, vì thân thể của mẹ, cô chỉ có thể lựa chọn một con đường tắt này mà thôi.
Mà khoảnh khắc chớp mắt chính mình sinh con ra cô mới phát hiện thống khổ sẽ vẫn kéo dài, kéo dài đến khi nào cô còn sống, vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt được……
"Dương quản gia, là một cô bé.." Y tá đem con cô ôm lấy đưa cho Dương Mi.
Dương Mi ôm ở trên tay, nhìn khuôn mặt con nhỏ nhắn đáng yêu, cô lập tức mang ra ngoài phòng sinh.
"Cho tôi xem... Van xin cô Dương quản gia, để cho tôi nhìn con gái tôi một chút…..” Mặc Thiên Trần khàn cả giọng kêu to .
Dương Mi ứa nước mắt không dám quay đầu lại, tiên sinh ra lệnh người nào dám cãi lời, bằng không sự trừng phạt là sống không bằng chết.
"Con gái của tôi..." Mặc Thiên Trần thương tâm quá độ đến hôn mê bất tỉnh...
"Mau! Tiến hành cấp cứu! Trong bụng cô ấy còn có một đứa trẻ nữa!” Bác sỹ lập tức nói.

Trong phòng sinh rối loạn, sau đó là tất cả chấm dứt.
Dương Mi nhìn hai đứa bé trên giường, lập tức gọi điện thoại: "Chúc mừng tiên sinh, là long phượng thai."
"Lập tức đem nhanh tới chỗ của ta!" Cúc Như Khanh hạ lệnh.
"Vâng! Tiên sinh." Dương Mi lập tức hành động.
cô ( Dương Mi) cuối cùng đem năm mươi vạn tiền khế ước để tại phòng bệnh trong lúc Mặc Thiên Trần vẫn còn chưa tỉnh lại, bác sỹ nói cô ấy không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa mới rời đi.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Ở trong bệnh viện sau khi đầy tháng, Mạc Thiên Trần không tìm được dấu vết con cô đã sinh, trong bệnh viện cũng không có hồ sơ cô, trang viên Hồng Phong cũng vậy như chưa từng tồn tại, bác sỹ sinh kiểm( kiểm tra, đỡ đẻ) cho cô và còn có Dương quản gia toàn bộ đều không thấy bóng dáng.
cô nhìn đứa trẻ khác mà âm thầm rơi lệ, ngoại trừ nơi bụng có vết mổ nói cho cô biết cô đã từng sinh một đứa con gái ngoài ra những thứ khác đều là mê muội.
Thậm chí cô còn không biết trong bụng mình còn có một đứa con trai nữa, chuyện có liên quan đến khám sinh nở bác sỹ chưa từng nói cho cô.
Khi cô mang theo vết thương đau thấu tâm về tới trong nhà, cô ôm lấy mẹ khóc lên.

một năm rồi cô chưa từng về nhà, cô lừa mẹ là vừa đi làm vừa đến trường. Lúc này thấy mẹ bị ốm đau hành hạ đến như ậy cô cũng không thể nhịn được mà bật khóc.
Trải qua một năm thẩm tra, cuối cùng đã không tìm ra được tội chứng của Mặc Thị nên Mặc Chấn Đông vô tội được thả ra.
Thế nhưng, công việc kinh doanh của Mặc thị xuống dốc không phanh nên Mặc Thiên Trần quyết định giúp đỡ cha quản lý sự vụ của công ty.
Mỗi ngày cô mượn bận rộn để làm tê liệt chính mình, làm ình chỉ biết lo công việc.
Thế nhưng nửa đêm lúc tỉnh mộng, không hiểu vì sao nỗi nhớ con gái như thủy triều dâng không ngừng nghỉ, không thể kìm hãm được.
Năm tháng như thoi đưa, thời gian trôi nhanh vô cùng.
Năm năm sau.
Mặc Thị trong tay Mặc Chấn Đông cùng Mặc Thiên Trần đã có khởi sắc.
Đối với hòn ngọc quý trên tay mình, Mặc Chấn Đông vô cùng hài lòng, ông định sau này già đi sẽ giao công ty cho Mặc Thiên Trần.
hiện tại, chính là vì hôn nhân Mặc Thiên Trần mà suy nghĩ .
Mặc Thiên Trần năm nay 24 tuổi, với dáng vẻ của cô vốn nên sớm gả làm phu nhân tôn quý của người ta nhưng vì công việc nên phải đình trệ.
Thế nhưng giờ Mặc Thiên Trần một bạn trai cũng chưa từng có khiến cho hai vợ chồng Mặc gia vô cùng sốt ruột.
Thân thể Lý Tình Y một ngày một tốt lên, bà mỉm cười nói : ‘‘Chấn Đông, năm đó Cúc gia không phải nói muốn kết thông gia với chúng ta sao ?"