Kim Giác Quái Đàm Tập 1: Ông Lý

Chương 11




Năm đó nhà tôi chưa có điện thoại, mẹ về nhà ngoại mượn điện thoại gọi cho bác bảo vệ của Viện Mỏ, nhờ bác bảo vệ nhắn tin cho chúng tôi…

Mẹ đã theo cậu đến Đông Bắc để tìm ông Tư, khi nào tìm thấy thì bà sẽ gọi về ngay.

Ngày hôm sau.

Ngày thứ ba.

Ngày thứ tư.

Một tuần trôi qua mà mẹ tôi vẫn không gọi lại.

Mặc dù tôi thỉnh thoảng lộ ra dáng vẻ giống ông Lý, cũng có kiến thức của ông ấy, nhưng chỉ vậy thôi.

Cho dù mọi thứ căng thẳng và đáng sợ đến đâu, thì lâu rồi, cũng sẽ không còn cảm thấy đáng sợ nữa.

Ngược lại, nó trở thành khoảng thời gian thư giãn nhất ở trường tiểu học của tôi, thậm chí nhân duyên của tôi cũng tốt lên trông thấy.

Bởi vì tôi có thể chỉ mất nửa giờ đã hoàn thành tất cả các bài tập trong ngày, sau đó cho mấy đứa học lực kém chép lại.

Đổi lại, họ cho tôi xem Dragon Ball chung.

Vào thời điểm đó, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng “Dragon Ball” là bộ truyện tranh hay nhất thế giới, những bức tranh thì ảo diệu đến mức chỉ cần đọc thôi là không thể nào dứt ra được.

Khi đó cốt truyện ở Namek đã kết thúc, chúng tôi đều không thể tưởng tượng được sau đó nó sẽ phát triển tiếp thế nào, ai ngờ thiếu niên đến từ tương lai, người nhân tạo, Cell lần lượt xuất hiện, khiến chúng tôi xem mà ngây người theo.

Đặc biệt là Cell, hắn có thể hấp thu người khác vào trong cơ thể mình, mỗi lần hấp thu đều sẽ biến thành người mạnh hơn, đồng thời có thể học được chiêu thức của người đó, còn đáng sợ hơn Frieza nữa.

Ngay khi Cell hấp thụ số 18 và trở thành một cơ thể hoàn chỉnh, chúng tôi biết sắp có chuyện rồi, nhưng lại không thấy ra phần tiếp theo.

Lúc đó, chúng tôi ai cũng sốt ruột đến mức suốt ngày chạy ra sạp báo thúc giục ông chủ nhập hàng.

Ông chủ cũng bất lực, bảo:

"Akira Toriyama hiện còn đang ở Nhật Bản vẽ kìa, giục bác cũng vô dụng thôi. Nếu không thì mấy đứa mua tạm quyển Doraemon đọc đi?"

Chúng tôi lập tức tản ra, rồi lại lôi tập “Người nhân tạo tương lai” ra đọc lại lần nữa, nhưng càng đọc thì lại càng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Đau khổ chờ đợi suốt nhiều ngày.

Hôm ấy, giữa giờ học, Phùng Đậu Đậu ra vẻ thần bí lấy ra năm cuốn “Dragon Ball”, bìa màu bạc, là tập “Chiến đấu siêu cấp” mới nhất, là dì của cậu ấy từ Bắc Kinh mang đến, giờ cả tỉnh vẫn chưa có tập này.

Lúc đó chúng tôi gần như điên cuồng, nhào đến tranh nhau, Phùng Đậu Đậu sợ giáo viên nhìn thấy sẽ tịch thu nên không cho xem, thế nên mọi người đành phải chịu đựng cho đến khi tan học.

Chuông vừa reo, chúng tôi lập tức lao ra ngoài, tôi làm hết bài tập trên sân thể dục, sau đó mấy đứa khác bắt đầu chép bài, rồi cùng nhau xem “Dragon Ball”

Mặc dù có đến năm tập nhưng không ai muốn tua nhanh cả, thế nên sáu bảy người chúng tôi xếp thành một vòng tròn, chụm đầu vào nhau cùng đọc tập đầu tiên "The Terrible Cell*".

Tình tiết kinh tâm động phách, đầu tiên là Trunks gánh, sau đó Trunks không gánh nổi, thì đến Vegeta gánh, nhưng sau đó Vegeta cũng không gánh được.

Tất nhiên, những điều này đều nằm trong dự đoán của chúng tôi, bởi cao trào phải dành cho Songoku mới đúng.

Nhưng không thể nào ngờ được, trong trò chơi của Cell, Songoku thế mà cũng không đỡ nổi, đành phải đẩy Gohan lên.

Ngay lúc Gohan chuẩn bị thể hiện thì lại hết.

Ai cũng giậm chân đấm ngực muốn biết tình tiết sau, hóng manga thật là đau khổ quá mà.

Ngay lúc mọi người đang thảo luận về tình tiết tiếp theo, tôi nhận ra rằng trời đã tối, chúng tôi bất tri bất giác đã ở dưới ngọn đèn đường mà đọc đến tận giờ này.

Tôi chợt nhớ đến lời mẹ dặn, sau giờ học tối đa chỉ được chơi nửa tiếng thôi, trước khi trời tối phải về nhà.

Tôi vội vàng chạy về nhà.

Khi đó thời tiết đã hơi lạnh, ở đây cón có nhiều nhà máy gang thép, than đá, mấy thôn quanh đây lại bắt đầu đốt nương bắp, nên cứ ban đêm là sương mù dày đặc.

Mà hôm nay, sương bốc lên rất nhanh.



Ngay khi tôi chạy vào khu chung cư, sương mù dày đặc đã bao trùm cả không gian, khiến tôi không thể nhìn thấy gì cách đó mấy mét nữa.

Tôi nhớ những gì mẹ tôi đã nói, không được đi qua cổng nhà ông Lý.

Thế nên tôi dạo một vòng lớn, xa xa nhìn thấy tòa nhà của mình.

Đèn ở tầng hai bật sáng, bố tôi chắc đang nấu ăn ở nhà.

Đi được vài bước, hôm nay tôi bỗng cảm thấy hơi lạ.

Sao hôm nay trong khu yên ắng thế nhỉ?

Có vẻ như từ khi tôi bước vào đây, chưa gặp được một người nào hết.

Mặc dù những tòa nhà xung quanh có rất nhiều ánh đèn sáng hắt ra từ cửa sổ, bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng nấu nướng và tin tức phát thanh.

Nhưng trên đường thì không có ai cả.

Thậm chí cả những thứ bình thường có thể nhìn thấy như chó mèo, chim chóc, xe đạp, ô tô nhỏ, người đi bộ…

Tất cả đều không tăm tích.

Tôi vừa thở thì phun ra một làn khói trắng.

Mặc dù gần đây nhiệt độ có giảm xuống, nhưng dường như không lạnh đến mức này.

Tôi ho hai tiếng, cố lấy lại sức, nhưng tiếng ho nhanh chóng bị sương mù dày đặc hút đi.

Tôi hơi sợ, nhấc chân chạy như bay về phía nhà mình.

Dù sao nhà tôi cũng đã ở ngay trước mặt, chỉ cần chạy về đến nơi là được.

Mắt thấy cửa sổ nhà ngày càng gần, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng rau xào ở bên trong.

Khi sợ hãi, càng chạy sẽ càng thêm sợ hãi.

Cuối cùng tôi sợ đến mức hét toáng lên, co giò chạy thẳng về phía cổng căn hộ của mình, một hơi lao thẳng lên tầng hai, bắt đầu đập cửa rầm rầm.

Nhưng đập rất nhiều lần, bố lại không mở cửa cho tôi.

Tôi sực nhớ mình còn có chìa khóa, thế là vội vàng lấy ra.

Mắt thấy sắp vào được nhà rồi, nhưng tôi càng lúc càng sợ hơn.

Tôi vội nhét chìa khóa vào ổ, được rồi! Dùng sức xoay mạnh ——

Rắc một tiếng, chiếc chìa khóa gãy làm đôi, đầu ngón tay tôi bị cắt một vết, như thế có thứ gì đó vừa cắn tôi một cái.

Tôi vội rút tay ra, thì thấy ngón tay giữa bê bết máu, nhỏ ra khắp cửa.

Tôi đau đến nhe răng nhếch miệng, rồi lại phát hiện chìa khóa không hề bị gãy, vẫn còn nguyên vẹn đeo trên cổ mình.

Vậy sao ngón tay tôi lại chảy máu chứ?

Tôi cúi đầu nhìn xuống thì mới nhận ra, vừa rồi tôi đã quá hoảng loạn, lúc mở cửa đã không dùng chìa khóa mà nhầm sang tấm thẻ Dragon Ball hộ mệnh.

Một góc của thẻ Dragon Ball vẫn còn đang dính máu.

Tôi vội cầm chìa khóa lần nữa chuẩn bị mở cửa, nhưng lại phát hiện ra không đúng.

Cửa nhà tôi là cửa chống trộm màu xanh đậm, vừa rồi nhìn còn không nhận ra vấn đề gì, nhưng giờ sao cửa lại biến thành màu đỏ rồi?

Tôi dụi mắt nhìn ra xung quanh, lúc này mới phát hiện…

Đây là sân sau của nhà ông Lý…



Lúc xem "Mr. Zombie", tôi biết rằng máu của ngón tay giữa là thứ nhiều dương khí nhất, có thể xua đuổi tà ma.

Vừa rồi thẻ Dragon Ball cắt đứt ngón tay của tôi, ngài đã bảo vệ tôi.

Tôi vừa lùi lại, vừa vẩy vết máu trên ngón tay giữa sang hai bên, quay người chạy thẳng ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng là có thể nhìn thấy cửa sổ nhà mình, chạy vài bước nữa là về đến nhà rồi.

Nhưng hôm nay, không hiểu sao rõ ràng tôi thấy cửa căn hộ nhà mình ở ngay trước mặt, nhưng chạy mãi vẫn không tới nơi.

Xung quanh sương mù dày đặc hơn, không nhìn thấy ai trên đường cả, tôi sợ đến mức hét to:

“Aaaaaaaa!”

Thỉnh thoảng từ cửa sổ xung quanh vọng ra tiếng cười nói, nhưng chẳng ai ra gặp tôi.

Mẹ từng nói với tôi rằng, nếu gặp phải chuyện gì không đúng, thì tuyệt đối đừng nhìn chằm chằm, càng nhìn kỹ sẽ càng bị mê hoặc.

Đằng trước chỉ có một con đường thẳng, thế nên tôi chỉ nhắm chặt mắt liều mạng mà chạy.

Ầm một tiếng —

Tôi cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó mềm mềm, mở mắt ra thì đó là mẹ tôi.

Bố tôi cũng đang đứng bên cạnh, họ bước ra khỏi cửa căn hộ đón tôi.

Tôi đần ra nhìn hai người họ, vẫn có chút không thể tin vào mọi thứ trước mắt mình.

Mẹ tôi nhìn tôi như một đứa hư đốn, vung tay định đánh tôi.

"Sau khi tan học con chạy đi đâu rồi hả! Tìm đâu cũng không thấy! Lo chết mất!”

Tôi ngoạc mồm oa một tiếng, bật khóc, vừa khóc vừa cười như một đứa ngốc.

"Con… con bị lạc ở cổng nhà…”

Mẹ vừa thấy tôi như vậy, cũng không làm dữ nữa, kéo tôi lên lầu.

"Không sao, không sao, mẹ dẫn ông Tư của con về rồi, sau này không cần sợ nữa.”

Tôi vừa gật đầu vừa nức nở, gạt nước mắt nói với mẹ:

"Bùa hộ mệnh ông Tư đưa cho con thật sự rất linh.”

Mẹ nhìn thoáng qua, thấy trên thẻ Dragon Ball khuyết mất một góc.

"Linh thì linh, nhưng giờ vỡ mất một góc rồi, tháo xuống đi, nếu không góc vỡ sẽ cứa vào người đấy.”

Tôi tháo bùa hộ mệnh với chìa khóa ra đưa cho mẹ.

Mẹ tôi lấy chìa khóa mở cửa, ông Tư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Sau khi cứu tôi lần trước, ấn tượng của tôi về ông Tư đã có chút thay đổi.

Tôi vội hô lên:

"Ông Tư đến rồi ạ?”

Ông Tư tươi cười nhìn tôi, nói:

"Không yên tâm về con nên ta chạy gấp về đấy.”

Tất cả chúng tôi ngồi xuống, ông Tư lấy từ trong túi ra một hộp cơm vỏ nhôm, trong đó có đầy những quả trứng gà đỏ, ông lấy một quả đưa cho tôi.

"Trứng gà đỏ đầy tháng của con nhà cậu ba con, bà ngoại không nỡ ăn, nên mang hết lên đây cho con.”

Tôi nhận lấy quả trứng còn đỏ hỏn còn nóng hôi hổi, gõ hai cái vào góc bàn rồi bắt đầu bóc.

Ông Tư lại nói:

“Bà ngoại con cũng bảo, bây giờ Kim Đào đã lớn rồi, học tập vừa vừa thôi là được, đừng thức khuya quá.”

Tôi đang định ăn quả trứng gà đỏ thì đột nhiên khựng lại, nhìn ông Tư.

Ông Tư vẫn cười nhìn tôi, ánh mắt càng ngày càng sáng rực, hỏi:

"Sao thế?”

Bố mẹ tôi cũng ở bên cạnh nói:

"Mau ăn đi!"

Tôi lén nhìn quả trứng trên tay.

Nó vốn không phải là một quả trứng, chỉ là một khối màu đỏ tươi, nóng hổi, trơn nhẵn.

Lại còn vẫn đập trong tay tôi nữa.

Giống như là trái tim của một thứ gì đó.



*Truyện Dragon Ball dịch sang Trung với bên mình có thể tên tập truyện sẽ khác nhau nên tôi dịch theo tác giả thôi nhé, chứ tôi cũng không tra được từng tập một cho khớp với bản dịch Việt đâu huhu