Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 107-2




Editor: Tử Sắc Y

Lời Lăng Sương nói nghe mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng Yến Kinh Hàn lại ngửi thấy từ trong đó một mùi vị bất thường, bây giờ hắn không có thời gian để từ từ suy nghĩ, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ lại.

"Thanh và Vân đi theo ta, Triêu Dương Hạo Nguyệt ở lại!" Yến Kinh Hàn ra lệnh một tiếng, bóng ảnh đã lóe lên rời khỏi Tùng Trúc Viện.

"Vâng!" Bốn người cùng nhau đáp một tiếng, trong nháy mắt hai luồng gió mạnh lướt khỏi Tùng Trúc Viện.

"Nha đầu, ngươi tên là gì?" Triêu Dương thấy Lăng Sương còn chưa đi, liền vội vàng hỏi, muốn lấy người ta làm thê tử, điều đầu tiên nên biết phải là tên của người ta mới được nha.

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Lăng Sương lành lạnh liếc Triêu Dương một cái, muốn tung người nhảy lên, rời khỏi Tùng Trúc Viện.

Nhưng dường như Triêu Dương sớm đã có dự liệu, nhanh chóng vươn tay, kéo lại cánh tay của Lăng Sương, "Nha đầu, ngay cả tên cũng không dám nói cho chúng ta biết, vậy ngươi vừa mới nói chuyện vương phi ở Vọng Lạc Sơn không phải là muốn lừa gạt chúng ta làm trò cười chứ?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Lăng Sương một phen tránh khỏi cánh tay của Triêu Dương, "Ngươi cảm thấy ngươi thông minh hơn vương gia sao? Hay là vương gia cơ trí hơn ngươi? Vương gia nhà ngươi không hoài nghi, vậy mà ngươi lại bất tri bất giác hoài nghi ta, ta thấy đầu ngươi với đầu heo cũng không khác biệt lắm!"

Lăng Sương nói xong, tung người nhảy khỏi Tùng Trúc Viện, chỉ để lại cho Triêu Dương một luồng gió mạnh mang theo hương thơm hoa.

Triêu Dương hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nói với chính mình, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ hắn lấy nàng về nhà, lúc đó hắn mới có thể thu thập thật tốt cái miệng nhỏ nhắn kia!

Hạo Nguyệt xem xét Triêu Dương, mặc dù trên mặt không có một vẻ mặt dư thừa, nhưng trong lòng lại vì Triêu Dương "Mặc niệm", Triêu Dương xong rồi!

Lam Linh không nghĩ tới lão ách (câm) bà bà này nấu món ăn lại hợp với khẩu vị của mình như thế, vô thức ăn nhiều hơn một chén so với bình thường, sau khi ăn xong, Lam Linh sờ sờ cái bụng phình của mình, nàng cảm thấy vẫn nên để tiêu hóa một chút rồi đi ngủ mới tốt, vì thế, liền ngồi ở trên một cái ghế đá ở trong viện, ngắm nhìn trăng sáng rực rỡ dị thường trên không.

Ánh sáng rực rỡ của trăng rơi xuống trong sân nhỏ, Lam Linh cảm thấy đêm nay trăng sáng vô cùng sáng, sáng đến tựa hồ như có thể thấy rõ ràng cây hoa quế ở trong Cung Quảng.

Gió thổi có chút mát lạnh, lại ngửi thấy từng đợt từng đợt hương hoa, bây giờ Lam Linh cái gì cũng đều không muốn nghĩ đến, nàng chỉ muốn hưởng thụ sự yên tĩnh an hoà tốt lành của vùng núi này.

Lăng Lộ giúp lão ách bà bà thu dọn phòng bếp cho thỏa đáng xong, thì thấy Lam Linh đang ngồi ở trong sân, nhìn lên trời, trong con mắt thoáng xẹt qua một tia lo lắng, nhấc chân đi về phía trước Lam Linh.

"Tiểu thư, tối hôm qua, ngươi không ngủ một đêm, làm sao mà không đi nghỉ ngơi sớm một chút?" Lăng Lộ nhìn thấy Lam Linh quan tâm hỏi một câu.

"Ăn quá no, nên không ngủ được, một lát nữa ta sẽ ngủ tiếp." Lam Linh cười cười, tựa hồ như cũng không nghe thấy điều gì bất thường trong giọng nói Lăng Lộ.

"Tiểu thư, vậy nô tỳ cùng ngươi đi đến ngoài viện trên núi một chút, vận động một tý, giúp đỡ cho tiêu hóa." Lăng Lộ cười đề nghị.

"Hôm nay đi đường trong một thời gian dài như vậy, quá mệt mỏi, không muốn đi, chỉ muốn ngồi ở đây một lát, sau đó, liền đi ngủ." Ánh mắt Lam Linh thoáng lóe lên một cái, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, nhưng trên gương mặt vẫn không biến sắc như cũ.

"Vậy cũng tốt, nô tỳ sẽ theo tiểu thư ngồi ở trong viện này một lát." Trong lòng Lăng Lộ sốt ruột không thôi, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể nói lời như thế.

Lam Linh cười cười, cũng không lên tiếng, nàng thật muốn nhìn một chút xem nha đầu kia đang đùa cái trò gì.

Qua nửa canh giờ, Lăng Lộ thấy Lam Linh vẫn không trở về phòng như dự định, trong lòng lại càng thêm sốt ruột, mà hai tròng mắt lại thỉnh thoảng vụng trộm nhìn xem bầu trời.

Mặc dù Lam Linh không nhìn đến Lăng Lộ, nhưng từ hơi thở nàng (Lăng Lộ) thay đổi thì nàng (Lam Linh) đã sớm biết tâm thần của nha đầu kia có chút không tập trung, nhất định là nàng có chuyện gì đó không muốn cho nàng biết rõ.

Lại sau một lúc lâu, Lam Linh chỉ thấy có một con chim bay vào trong sân, trong nháy mắt, con chim này liền đậu xuống trên bờ vai Lăng Lộ, đồng thời cũng kêu lên hai tiếng với Lăng Lộ.

"Đây là chim mặc dù không phải là bồ câu đưa tin, nhưng cũng giống như bồ câu đưa tin, có thể giúp người ta truyền lại tin tức." Lam Linh nhìn thấy con chim nhỏ toàn thân xanh lá cây đang đậu ở trên bờ vai của Lăng Lộ, không đợi Lăng Lộ lên tiếng, thì đã mở miệng kêu.

Mặc dù Lam Linh không biết loại chim này, nhưng khi nhìn thấy trên chân nó cột một cái ống trúc nhỏ, thì nàng đã đoán được công dụng của con chim này.

Lăng Lộ nhanh chóng che giấu tia kích động tựa như cũng bị Lam Linh nhìn thấu vào trong lòng, cười nói: "Tiểu thư, ngươi nói không sai, con chim này tên là Thúy nhi, là chủ tử chuyên dùng để truyền lại tin tức."

Mang tâm lý có tật giật mình khiến cho Lăng Lộ không muốn nói rằng Thúy nhi giúp nàng truyền tin tức liên lạc giữa nàng với Lăng Sương, nhưng Lăng Lộ tuyệt không nghĩ tới lời nói dối của nàng lại chữa lợn lành thành lợn què!

Lam Linh còn nhớ rõ ràng lời Lăng Sương đã nói, nàng ấy không có cách nào liên lạc với chủ tử của các nàng, cũng không có cách nào truyền lại tin tức, mà bây giờ Lăng Lộ lại nói chủ tử của nàng dùng Thúy nhi để truyền lại tin tức, nàng thấy lời hai người bọn họ nói hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, như vậy tất nhiên là có một người đang nói dối!

Mà từ nửa canh giờ trước Lăng Lộ muốn nàng đi về phòng, càng lâu về sau tâm thần lại không thể bình tĩnh mà còn có chút không tập trung, xem ra, người nói láo chắc chắn là Lăng Lộ!

Nếu nàng ấy nói láo lừa nàng, vậy đã nói lên nhất định là nàng ấy có chuyện gì đó không muốn làm cho nàng phát giác ra, mà lúc này, nàng lại đang chạy trốn trên đường, dùng Thúy nhi truyền lại tin tức lại không muốn cho nàng phát hiện dường như chỉ có một chuyện!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lam Linh có chút bật cười, vốn tưởng rằng hai tỷ muội Lăng Sương Lăng Lộ sẽ không tạo thành uy hiếp cho nàng, mà nàng hoàn toàn có thể tin được vào hai người này, không nghĩ tới nàng đã sai rồi, chẳng lẽ người đi đến bên cạnh nàng, ngoại trừ tính kế nàng, thì cũng không có một chút thuần túy gì đó sao?

Trong lòng Lam Linh than nhẹ một tiếng, cười cười, đứng lên, "Ta mệt nhọc rồi, trở về phòng ngủ đây."

"Được, vậy nô tỳ cũng đi nghỉ ngơi." Lăng Lộ ôm Thúy nhi, nhìn xem bóng lưng rời đi của Lam Linh, mấp máy môi, trong nội tâm cũngkhông có chút thoải mái nào khi Lam Linh không tiếp tục việc truy hỏi, ngược lại còn xuất hiện một tia bất an.

Mộ Dung Tiếu Trần cưỡi Đạp Nguyệt ở dưới ánh trăng dịu dàng đi tìm kiếm bóng dáng của Lam Linh.

Lo lắng, không yên lòng, từng giây phút bất an luôn quanh quẩn ở trong lòng Mộ Dung Tiếu Trần!

Mộ Dung Tiếu Trần có chút hối hận, hắn nên hiện thân ngay lúc Lam Linh ra khỏi thành, rồi dẫn theo nàng cùng nhau rời khỏi, nhưng thời gian không thể đảo lại, hối hận cũng không còn kịp, điều duy nhất hắn có thể làm chính là, mau tìm ra Lam Linh!

"Chủ tử!" Nam tử áo xám nhanh chóng vọt đến phía trước Mộ Dung Tiếu Trần, Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng kéo cương Đạp Nguyệt.

"Nói!" Trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần mang theo nét thoáng mong đợi, giống như một ngôi sao sáng chói mắt trong đêm tối.

"Trở về thôi chủ tử, có người chứng kiến một nha đầu đi theo nhị tiểu thư đã đi về phía Vọng Lạc Sơn, thuộc hạ cả gan đoán rằng lúc này nhị tiểu thư nhất định là đang ở trên Vọng Lạc Sơn." Nam tử chặn lại nói.

Vọng Lạc Sơn? Trong con mắt của Mộ Dung Tiếu Trần lập tức xẹt qua một luồng ánh sáng rực rỡ, nhẹ tay đỡ trán, quả nhiên là quá quan tâm thì sẽ bị loạn, vậy mà hắn lại không nghĩ tới Vọng Lạc Sơn?

"Lập tức đi Vọng Lạc Sơn trước!" Mộ Dung Tiếu Trần ra lệnh một tiếng, Đạp Nguyệt dường như có thể nghe hiểu được lời hắn, sau khi thay đổi phương hướng theo lời của Mộ Dung Tiếu Trần, liền như mũi tên rời cung, nhanh chóng chạy như bay về phía Vọng Lạc Sơn!

"Vâng!" Nam tử lập tức búng ngón tay ở không trung, rồi nhanh chóng đi theo.

Phượng tường cung

Từ trước đến nay Lam Xảo Phượng đều chú trọng bảo dưỡng dung nhan, nếu là lúc bình thường, thì thời gian này nàng sớm đã đi ngủ, nhưng mà đêm nay, nàng lại không có cách nào an tâm chìm vào giấc ngủ.

Nàng tốn tâm huyết nhiều năm ở trên người Lam Linh như vậy, mắt thấy giấc mộng của nàng chưa đến bao lâu sẽ thành thực hiện, không nghĩ tới ở trong lúc quan trọng này lại xảy ra một chuyện như vậy.

Nhiều năm tâm huyết, nhiều năm tâm nguyện, bây giờ lại xuất hiện chuyện xấu bất thường này, khiến cho Lam Xảo Phượng một ngày ăn không ngon, đêm tối lại không có một chút buồn ngủ nào.

Đêm dài lắm mộng!

Lam Xảo Phượng biết rõ Lam Linh còn chưa viên phòng với Yến Kinh Hàn, mà dung mạo của Lam Linh tuyệt đối có thể khiến cho bất kỳ một nam nhân nào thấy nàng cũng đều sinh ra một ý nghĩ không an phận, dù cho người bắt nàng không muốn lấy mạng nàng, nhưng nếu hắn muốn làm nhục nàng ấy, thì tấm thân trong sạch sẽ bị hủy, lúc đó dù cho có tìm nàng ấy về, chỉ sợ là Yến Kinh Hàn cũng sẽ không chút do dự mà đuổi nàng ra ngoài phủ!

Lam Xảo Phượng lo lắng không thôi, ngồi ở trước bàn trang điểm thầm nghĩ kế sách đối phó, còn Kiều Sở Tâm lại đứng ở một bên sau.

"Thái hậu, sớm nghỉ ngơi một chút đi, nhị tiểu thư là người có tướng cát nhân, nhất định là sẽ không có việc gì." Kiều Sở Tâm ôn nhu khuyên một câu, nàng cũng biết đây chỉ là lời các nàng tự an ủi trong lòng mình mà thôi, rốt cuộc Lam Linh đã xảy ra chuyện gì, không ai hay biết.

"Ta không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại, còn không bằng ngồi dưới đây." Lúc này Lam Xảo Phượng sớm đã tháo xuống búi tóc, mái tóc đen nhánh bóng loáng xõa ở trên vai, bởi vì được bảo dưỡng tốt, lúc này Lam Xảo Phượng thoạt nhìn giống như thiếu phụ vẫn còn phong vận (vận thời).

Kiều Sở Tâm há to miệng, vừa muốn nói gì, chỉ thấy Tô Toàn ở trong phòng ngoài vang lên, "Thái hậu, nô tài có việc bẩm báo!"

"Đi vào!" Lam Xảo Phượng lên tiếng, nhẹ nhàng nhìn Kiều Sở Tâm một cái.

Kiều Sở Tâm lập tức hiểu ý, cúi người hành lễ, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Tô Toàn vào tẩm điện, đi đến trước Lam Xảo Phượng, nhìn thấy lúc này trên người Lam Xảo Phượng chỉ mặc quần áo trong, một đầu tóc đen tùy ý xõa trên vai, trong nội tâm lập tức có chút tâm viên ý mã (lòng không yên), nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lam Xảo Phượng trong nháy mắt trầm xuống, hắn lập tức hồi hồn, nói: "Thái hậu, có tin tức truyền đến, nói là lúc này nhị tiểu thư đang ở trên Vọng Lạc Sơn."

"Vọng Lạc Sơn?" Lam Xảo Phượng cũng không quen thuộc với Vọng Lạc Sơn lắm, càng không biết nó có chỗ gì đặc biệt.

"Thái hậu, Vọng Lạc Sơn trên giang hồ được gọi là địa bàn của Vô Ưu Cung, bọn họ không dám tự tiện tiến vào." Tô Toàn giải thích một câu.

Vô Ưu Cung, Lam Xảo Phượng đương nhiên biết rõ.

Trên giang hồ, Vô Ưu Cung là một môn phái thần bí nhất.

Ở trong triều đình, Vô Ưu Cung là một toà kim sơn mà quân chủ bốn nước muốn lôi kéo nhất.

Ở dân gian, Vô Ưu Cung là đại thiện mà thiên hạ dân chúng sùng kính nhất.

Thế lực của Vô Ưu Cung trải rộng khắp thiên hạ, tài phú vô số kể, lại còn chiếm được lòng của dân!

Cung chủ của Vô Ưu Cung là một người thần bí, không ai biết hắn là nam hay là nữ, cũng không có ai biết hắn đã bao nhiêu tuổi, lại càng không có ai biết tục danh của hắn!

Nhưng người trên giang hồ cũng biết, Vô Ưu Cung là nơi bọn họ đắc tội không được, mặc dù Vô Ưu Cung không lấy việc giết người làm ăn, nhưng Vô Ưu Cung lại có thể dễ dàng diệt trừ thế lực của một môn phái!

Chẳng lẽ chuyện Lam Linh bị bắt là do Vô Ưu Cung ra tay? Nhưng bọn họ là người trong giang hồ, vì sao phải quản đến chuyện của triều đình?