Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 131: Nhà tù bốc cháy




Editor: Tử Sắc Y

Ngụy Đình rất muốn biết nha đầu kia là ai, vì sao nàng phải giúp hắn, nhưng Yến Kinh Hàn chỉ thản nhiên nói một câu nàng sẽ tự mình nói cho hắn biết, rồi tống hắn trở về Đại Lý tự.

Nhược điểm không nằm trong tay Lam Hân Nhi, tất nhiên Ngụy Đình sẽ không hề e ngại sự uy hiếp của nàng, lại càng không thay nàng làm việc.

Trở về Đại Lý tự, Ngụy Đình đi đến nhà lao dò xét qua một lần, không phát hiện thấy có gì khác thường, liền trở về phòng ngủ của mình.

Ngụy Đình sớm đã có phủ đệ trong kinh thành, mặc dù hắn có một gian phòng ngủ trong Đại Lý tự, nhưng bình thường mỗi tối Ngụy Đình đều trở về phủ đệ của mình.

Nhưng đêm nay, trong nội tâm Ngụy Đình vẫn cảm thấy bất an mơ hồ như cũ, dứt khoát liền phái người thông báo cho phụ thân mẫu thân, rồi ở lại phòng ngủ ở Đại Lý tự.

Ngụy Đình không nằm ngủ ngay trên giường, mà chỉ tựa đầu giường đọc sách, cho đến khi qua giờ tý, không thấy xảy ra chuyện gì dị thường, Ngụy Đình từ từ thả lỏng người, cơn buồn ngủ cũng dần dần ập tới, Ngụy Đình vô thức ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập trong nháy mắt đã đánh thức Nguỵ Đình, "Ngụy đại nhân! Ngài có ở trong đó không? Nhà lao cháy rồi!"

Nghe vậy, Ngụy Đình sợ hãi, chẳng thèm khoác áo ngoài mang giầy, mà nhanh chóng chạy vội tới phía cửa phòng, đưa tay kéo cánh cửa, cũng không lập tức kéo ra, mà chỉ vội vàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Đại nhân, khoá cửa đã bị khóa, tiểu nhân cũng không biết tại sao lại thế này." Người bên ngoài lắc lư chùm chìa khoá đồng ở ngoài cửa để Ngụy Đình nghe thấy.

Ngụy Đình vừa nghe, thì đã biết có người đang cố ý kéo dài thời gian không cho hắn đi đến nhà lao, lập tức không nghĩ nhiều, mở miệng nói: "Ngươi tránh ra!" Nói xong, Ngụy Đình xuất ra một chưởng, cánh cửa lắc lư hai cái, rồi ngã xuống mặt đất.

Ngụy Đình phi thân ra, chạy về phía nhà lao.

Nhà lao Đại Lý tự và phòng ngủ Ngụy Đình cách một khoảng ngắn, còn chưa tới  trước nhà lao, thì Ngụy Đình đã nhìn thấy ánh lửa ngất trời, khói bốc lên cuồn cuộn, trong lòng Ngụy Đình lại càng nóng như lửa đốt!

Rất nhanh, Ngụy Đình chạy đến trước cửa nhà lao, chỉ thấy trong phòng giam biển lửa cuồn cuộn, bọn nha dịch đang ra sức dập lửa, nhưng thế hỏa lại có chiều hướng càng cháy càng lớn!

Nghĩ đến Lam Linh còn ở trong đó, Ngụy Đình cũng không suy nghĩ nhiều, không do dự phút nào liền lập tức xông vào biển lửa, nhưng lại bị hai tên nha dịch ôm chặt lấy.

"Đại nhân, ngài không thể đi vào, trong đó không có ai lên tiếng, chỉ sợ đã bị chết cháy rồi." Một tên nha dịch vội vàng khuyên nhủ.

"Đúng vậy, đại nhân, trong đó quá nguy hiểm, ngài không thể đi vào, đi vào chỉ sợ là cũng không ra được." Một tên nha dịch khác lên tiếng phụ họa, Ngụy Đình làm quan chính trực nghiêm minh, hắn (nha dịch) không thể trơ mắt nhìn hắn (NĐ) đi chịu chết!

"Tránh ra!" Ngụy Đình nhanh chóng thoát khỏi hai người, nhảy vào biển lửa, vương gia phái hắn bảo hộ vương phi chu đáo, nếu vương phi có chuyện gì sơ xuất, hắn cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp vương gia, cả đời hắn cũng không thể an lòng!

"Đại nhân? Đại nhân!" Hai tên nha dịch thoáng nhìn nhau, rồi cắn răng một cái, nhảy  theo Ngụy Đình đi vào nhà lao.

Ngụy Đình bịt mũi, tránh khỏi cây gỗ bị cháy bất ngờ rơi xuống, cuối cùng cũng chạy tới trước cửa phòng giam của Lam Linh.

Cửa nhà lao giam Lam Linh không ngừng bốc cháy, Ngụy Đình một cước đá văng cửa, nhanh chóng chạy vội vào, băng qua làn khói trắng dầy đặc, chỉ thấy một thi thể nằm trên mặt đất, cơ thể sớm đã bị thiêu cháy hoàn toàn, vốn cũng không có một chút khả năng sống sót nào, mà bên cạnh nàng còn có một khối vải chưa bị lửa thiêu hết, từ vải vóc chất liệu và màu sắc xem ra đó chính là một mảnh nhỏ của áo khoác ngoài Lam Linh mặc trên người.

Nhìn đến đây, Ngụy Đình nhất thời ngây người ngã trên mặt đất, hối hận, tự trách lấp đầy toàn bộ trong trái tim Ngụy Đình, thậm chí hắn còn nghĩ đến lấy cái chết để tạ tội!

"Đại nhân, chúng ta đỡ ngài đi ra ngoài."

Hai tên nha dịch một trái một phải vội vàng đỡ lấy Ngụy Đình nhanh chóng chạy ra ngoài, bây giờ thế hỏa còn chưa khống chế được, nếu tiếp tục đứng ở chỗ này thì chắc chắn là muốn đi tìm chết.

Giờ phút này trong đầu Ngụy Đình là một mảnh trống rỗng, hắn chỉ biết là Lam Linh đã chết, bị thiêu cháy ở dưới sự bảo vệ của hắn! Hắn không còn mặt mũi nào để đi gặp Yến Kinh Hàn nữa, làm sao hắn có thể không phụ lòng tín nhiệm của hắn đây!

Ý thức Ngụy Đình hỗn loạn, cho đến khi bị hai tên nha dịch đỡ đi ra nhà lao, nhưng ý thức của hắn vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn như cũ, hai mắt đờ đẫn, khoé miệng khẽ nhếch, yên lặng nhìn xem đám cháy lớn vẫn đang bốc cháy hừng hực.

"Đại nhân, chuyện đã đến nước này, ngài tự trách cũng vô dụng, theo tiểu nhân thấy, ngài vẫn nên nhanh chóng bẩm báo cho Hàn vương gia, tìm kiếm truy nã hung thủ, báo thù rửa hận cho Hàn vương phi!" Một tên nha dịch nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Đình như thế vội vàng khuyên nhủ.

Ngụy Đình há miệng thở dốc, từ từ đứng lên dưới mặt đất, hắn muốn dùng cái chết để tạ tội thì cũng phải chờ tới lúc hắn bắt đầu sỏ gây chuyện ra trước ánh sáng đã! Bây giờ hắn không thể chết được, hắn phải sống báo thù cho vương gia vương phi!

Có suy nghĩ này, Ngụy Đình chuyển đổi từ trạng thái uể oải không tinh thần, ánh mắt sáng ngời có hồn, sóng lớn mãnh liệt, hai tay nắm chặt lại thành quyền, không bắt được hung thủ, hắn thề không làm người!

Sau đó Ngụy Đình và bọn nha dịch cùng nhau ra sức dập lửa, thế hỏa dần dần được khống chế.



Phượng tường cung

Kiều Sở Tâm nhìn ánh sáng dịu dàng xuyên qua từ màn cửa sổ nơi tẩm điện của thái hậu, hít sâu một hơi.

Kiều Sở Tâm đi theo Lam Xảo Phượng hai mươi năm, sớm đã biết ánh sáng trắng bên trong tẩm điện có hàm nghĩa thế nào, nghĩa là thái hậu đang mây mưa thất thường với Tô Toàn.

Trước kia, lúc tiên hoàng vẫn còn sống, thái hậu vẫn biết khắc chế, chỉ ngẫu nhiên truyền Tô Toàn tiến cung đến tẩm điện một lần, nhưng kể từ sau khi tiên hoàng băng hà, số lần mây mưa giữa thái hậu và Tô Toàn càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn thường xuyên thâu đêm không ngừng.

Mỗi lần nghe tiếng ngâm nga từ trong miệng thái hậu, tiếng tiêu hồn mất cốt đó, Kiều Sở Tâm liền cảm thấy như có ngàn vạn con kiến đang cắn trong lòng nàng, gặm nhắm thân thể nàng, trong nội tâm lại tràn đầy khát vọng khó nói.

Kiều Sở Tâm luôn đi theo bên người Lam Xảo Phượng, Lam Xảo Phượng từng bước thăng chức đồng thời, vị trí của nàng cũng càng ngồi càng cao, hiện tại đã là chức vị cô cô, nhưng Kiều Sở Tâm cũng phải trả một giá rất lớn, đến nay nàng vẫn chưa từng trải qua mùi vị nam nữ hoan ái.

Mặc dù vinh hoa phú quý mà nàng mong muốn nhất, lựa chọn ở lại cung cũng là tự nàng quyết, nhưng thông thường lúc con người đã đạt được, lại không thể không nghĩ đến chuyện kia, Kiều Sở Tâm cũng không ngoại lệ.

Tiền tài có, địa vị có, thỉnh thoảng Kiều Sở Tâm suy nghĩ đến những hình ảnh trong cuốn xuân cung đồ, thậm chí còn liên tưởng hình ảnh thái hậu và Tô Toàn ở trên giường, mỗi lần đó, Kiều Sở Tâm đều cảm thấy thân thể mình hết sức trống rỗng đến dị thường, càng muốn có một người nam nhân giúp nàng lấp đầy.

Nhưng ở trong hậu cung chỉ có hoàng thượng và thái giám, Tô Toàn là nam nhân, hoàng thượng khẳng định là không thể, mà Tô Toàn là người của thái hậu, cũng không thể, vì thế, Kiều Sở Tâm chỉ có thể gắng gượng nhịn, kiềm chế, bây giờ không được, liền tự mình an ủi.

Giờ phút này, Kiều Sở Tâm nhìn xuyên qua khe cửa lén lút nghe tiếng ngâm khẽ đứt quãng của Lam Xảo Phượng, Kiều Sở Tâm cảm thấy thân thể tê dại từng đợt, vội vàng hồi hồn quyết tâm, lên tiếng nói: "Thái hậu, nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"

Mặc dù Kiều Sở Tâm biết thái hậu vô cùng không thích nàng quấy rầy lúc Tô Toàn ở trong tẩm điện, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa, lúc này Kiều Sở Tâm không thể không bẩm báo với nàng.

Bên trong tẩm điện sáng như ban ngày, khói hương lượn lờ, nhìn xuyên qua màn che cửa màu vàng kim được chạm trổ tinh xảo, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng ảnh của Lam Xảo Phượng và Tô Toàn.

Ánh mắt Lam Xảo Phượng mê man, hé miệng thở gấp, nhưng nàng vẫn nghe thấy lời nói của Kiều Sở Tâm, trong mắt lập tức khôi phục một tia thanh tỉnh, đẩy Tô Toàn vẫn còn nằm trên người mình như cũ, "Lúc này Sở Tâm đến, nhất định là có chuyện gấp, ngươi mau xuống đi."

"Nàng có thể có chuyện gì gấp chứ? Bảo nàng trở về, ngày mai nói sau." Tô Toàn không có một chút ý muốn xuống, nói xong lại cúi đầu chặn miệng Lam Xảo Phượng, điên cuồng công thành đoạt đất.

Mỗi lần vào lúc này, Lam Xảo Phượng đều không có sức để chống đối, nhưng đêm nay lại không giống với trước kia, Lam Xảo Phượng mơ hồ cảm thấy trong Đại Lý tự có thể sẽ xảy ra chuyện gì, mặc dù nàng đã an bài chu đáo, nhưng nàng vẫn không thể an tâm.

Vốn là, đêm nay nàng không có tâm tình, nhưng Tô Toàn lại sử dụng tất cả vốn liếng hầu hạ nàng, rốt cuộc Lam Xảo Phượng cũng dần dần trầm mê trong đó.

Nhưng dù sao có chuyện trong lòng, giọng nói của Kiều Sở Tâm nhanh chóng khiến quang dục trên người Lam Xảo Phượng tiêu tan đi không ít, Lam Xảo Phượng đẩy Tô Toàn, ngồi dậy, "Đi xuống!" Ngay sau đó giọng nói uy nghiêm vang lên!

Mặc dù Lam Xảo Phượng rất thích hoan ái với Tô Toàn, nhưng nàng biết rõ chuyện nào nhẹ chuyện nào nặng, nếu so với kế hoạch của nàng, chuyện nam hoan nữ ái có thể gạt sang một bên, Tô Toàn cũng có thể đặt qua một bên!

Tô Toàn thấy trong nháy mắt ánh mắt Lam Xảo Phượng đã khôi phục lại uy nghiêm của thái hậu, trong mắt thoáng loé lên một tia lo lắng rồi biến mất, vội vàng đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng xuống giường, hầu hạ Lam Xảo Phượng mặc quần áo.

Lam Xảo Phượng chỉ để Tô Toàn hầu hạ mặc một lớp y phục trong, rồi khoác áo ngoài lên người, sau đó để Tô Toàn tự mặc vào y phục của hắn.

Thấy Tô Toàn ăn mặc chỉnh tề, Lam Xảo Phượng mới mở miệng nói, "Sở Tâm, ngươi vào đi."

"Dạ!" Kiều Sở Tâm nhanh chóng đẩy cửa điện, bước nhanh vào tẩm điện, ngửi thấy trong không khí một ít hương vị lả lướt sau hoan ái, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Lam Xảo Phượng và Tô Toàn, trong lòng Kiều Sở Tâm nhất thời nhộn nhạo một hồi, nàng lập tức vội vàng thầm hít sâu một hơi.

Lam Xảo Phượng ngồi trước bàn trang điểm từ từ chải tóc, thấy Kiều Sở Tâm đi đến bên cạnh, liền nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì?"

"Bẩm thái hậu, nhà lao Đại Lý tự bốc cháy!" Kiều Sở Tâm vội vàng nói.

Vừa nghe, tay cầm lược của Lam Xảo Phượng lập tức ngừng lại, "Linh Nhi ra sao rồi?" Lam Linh còn chưa phát huy tác dụng nàng nên có, nàng ta không thể chết được!