Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 132-1: Trên đầu chữ sắc có cây đao




Editor: Tử Sắc Y

Trận lửa lớn bất ngờ xảy ra không khiến Lam Ngọc chết cháy, chủ yếu là bởi vì phòng giam Lam Ngọc cách rất xa với phòng giam Lam Linh, cho nên cũng không bị thiêu chết, nhưng Lam Ngọc cũng không khá hơn bao nhiêu, bị một tên tử tù giày vò đến chỉ còn lại một hơi.

Dù sao Lam Ngọc cũng là nhi tử duy nhất của Lam gia, Lam Xảo Phượng thấy hắn đã nhận được dạy dỗ, liền đẩy toàn bộ chuyện phóng hoả lên đầu Lam Ngọc, giải hắn ra đại lao.

Mà Thu Diệp cũng bị diệt khẩu, Lam Xảo Phượng cho người tạo ra vật chứng giả là nàng sợ tội tự sát, hơn nữa còn tạo chứng cứ giả như nàng hối hận, qua lá thư, trong đó không nói ý gì khác ngoài chuyện nàng là người giết Lam Kim Châu rồi cho người phóng hoả nhằm hãm hại Lam Linh, còn Lam Linh là một người trong sạch.

Việc đã đến nước này, Yến Minh Hiên biết thời biết thế ra lệnh xuống cả triều truy nã đuổi bắt người phóng hỏa.

Bởi vì Mộ Dung Tiếu Trần lén lút làm việc, ngày thứ hai chuyện Hàn vương phi táng thân dưới biển lửa đã bị truyền đi tới tấp, dân chúng đều rối rít bàn tán, ai nấy đều không khỏi cảm thán vận mệnh Hàn vương phi nhiều trắc trở, đầu tiên là bị bắt, hết bị tỷ tỷ mình vu cáo, nay lại bị nha hoàn của mình hãm hại, cuối cùng bị chết cháy!

Một tiên nữ chết đi tựa như lại rất oan uổng, rất nhiều phụ nhân nghe nói đến chuyện này không khỏi rơi lệ lã chã, cảm thấy Hàn vương phi thật sự rất đáng thương, gả cho Hàn vương gia chưa đến một tháng, liền hương tiêu ngọc vẫn, hơn nữa còn chết một cách thảm thiết như vậy, ông trời thật sự là không công bằng!

Vừa nghĩ tới Hàn vương gia như tiên thiên sau này cũng không bao giờ có thể dắt tay vương phi hắn thong thả bước chậm trên đường cái, thì dân chúng đều đồng loạt thở dài cũng như hận chết người ra tay phóng hỏa, hi vọng Đại Lý tự sớm đưa hung thủ ra ngoài công lý, trả một công đạo cho Hàn vương phi.

Lam Hân Nhi ở trong Lam tướng phủ đương nhiên cũng nghe nói nhà lao Đại Lý tự bị cháy, tối hôm qua lá thư lúc trước Ngụy Đình đưa cho nàng bị mất, Lam Hân Nhi cho là Ngụy Đình đã trộm được, tức giận cả một đêm không ngủ, trong nội tâm nghĩ rằng trong tay nàng không nắm điểm yếu của Ngụy Đình, thì tất nhiên hắn cũng sẽ không nghe lời nàng bảo, lại càng không đi phóng hoả phòng giam của Lam Linh, giao Lam Linh cho nàng.

Chưa từng nghĩ, nhà lao Đại Lý tự thật sự đã bị người phóng hoả, chuyện Lam Linh táng thân nơi biển lửa không phải là kết quả nàng muốn, Lam Linh vẫn còn có tác dụng với nàng, nàng không muốn nàng ta đã chết nhanh như vậy, nếu nàng ta đã chết, vậy thì những kế hoạch nàng nghĩ ra đều như lâu đài xây trên cát, vốn không có một khả năng thực hiện, vì thế, Lam Hân Nhi không hy vọng Lam Linh sẽ chết như vậy.

Lam Hân Nhi âm thầm thăm dò ý của cha nàng, phát hiện phụ thân nàng cũng không biết thi thể bị thiêu cháy kia có phải là Lam Linh hay không, nếu có thể chứng minh là Lam Linh chưa chết, vậy thì nhất định phải đợi nàng ta xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nếu cả đời nàng ta không xuất hiện, không lẽ muốn nàng cả đời phải chờ đợi hay sao?

Tất nhiên là Lam Hân Nhi không muốn, âm thầm suy nghĩ một kế hoạch khác.

Cách kinh thành một trăm dặm là một trạch viện bình thường được dựng trong núi sâu, trong một gian phòng, Lam Linh đang ngồi dựa trên ghế, hai tay bị trói chặt sau lưng, lúc này trong phòng cũng không có ai khác.

Lăng Sương Lăng Lộ lén lút chạy vào sân nhỏ, Lăng Sương để Lăng Lộ trông ngoài phòng, rồi tự mình nhanh chóng đi vào phòng, ánh mắt mang theo ý cười đối mặt với Lam Linh.

"Tiểu thư, sao ngươi lại ủy khuất mình như thế? Bắt người đó lại rồi cạy miệng hắn  không được sao?" Đôi mắt đẹp thanh tú của Lăng Sương nhíu chặt lại, nhìn hai tay mềm mại như ngọc của Lam Linh bị trói dựa trên ghế, hận không thể chặt tay người kia!

"Ủy khuất mình?" Lam Linh cười nhíu mày, "Cho tới bây giờ ta không hề ủy khuất bản thân, câu này ta gọi là thả dây dài câu cá lớn hiểu không? Người dẫn ta đến nơi này chỉ là một kẻ lâu la (một kẻ tầm thường), cho dù có cạy miệng hắn, thì nhất định cũng không tìm được bao nhiêu tin tức có giá trị, nếu đã có người xếp đặt cho ta một kết cục lớn như vậy, nếu ta không phối hợp với hắn, thì chẳng phải là sẽ lãng phí một phần tâm huyết của hắn sao?"

"Tiểu thư, lúc ngài phối hợp với hắn, ngài cũng biết tin tức ngài táng thân dưới biển lửa đã bị truyền đi rất nhanh, những người muốn hại ngài khỏi phải nói là đang rất cao hứng đấy."

Lăng Sương cảm thấy lấy thực lực của Vô Ưu cung vốn không cần Lam Linh phải tự mình mạo hiểm, nàng không cho rằng thế lực người sau màn kia lợi hại, cho dù có lợi hại hơn nữa, thì còn có thể lợi hại hơn Vô Ưu cung hay sao?

Nàng và Lăng Lộ hai người một đường đi theo Lam Linh đến nơi này, nếu không phải bị Lam Linh cản, thì các nàng đã sớm ra tay, còn có thể đến phiên một kẻ lâu la có thể làm càn?

"Bọn họ cao hứng thì cũng chỉ cao hứng hụt một trận thôi, chuyện này có cái gì cần để ý? Chỉ cần hắn không cho rằng ta chết là được." Lam Linh cười nói, nàng tin tưởng lấy cơ trí của Yến Kinh Hàn, thì chắc chắn là hắn đã biết nàng còn sống.

"Đương nhiên là vương gia đã nhìn ra chân tướng, hắn cũng đã phái người âm thầm tìm ngài, hơn nữa tối hôm qua hắn còn phát ra một quả tín hiệu, nhất định là muốn hỏi rõ nô tỳ chuyện này, mà nô tỳ không yên tâm để một mình Lăng Lộ đi theo ngài, cho nên không trả lời." Lăng Sương giải thích một câu, trong nội tâm cũng âm thầm sốt ruột, nàng không có cách nào có thể dự đoán được chuyện xảy ra kế tiếp, nàng lại không có cách nào tưởng tượng sau này còn xảy ra chuyện gì nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì khẳng định là không được, nhưng thời gian chưa đến, nàng không thể nói, hơn nữa có nói cũng sẽ không có hiệu quả lớn.

"Vì sao ngươi không để những người trong Vô Ưu cung nói một tiếng với hắn?" Lam Linh thoáng nghi hoặc, không phải là Vô Ưu cung rất có thế lực sao? Dù cho Lăng Sương không rảnh để phân thân, thì nàng có thể phái người khác đi nói mà.

Lăng Sương mấp máy môi thầm kêu không tốt, lập tức vội vàng nói: "Cung chủ chỉ phái hai người nô tỳ và Lăng Lộ chịu trách nhiệm bảo vệ tiểu thư, những người khác không được nhúng tay vào chuyện này."

"Phải không?" Khoé miệng Lam Linh nhếch lên ý cười, nhìn xem Lăng Sương, cảm nhận, cảm nhận là trong lời Lăng Sương nói có vấn đề, nhưng rốt cuộc là vấn đề gì? Lam Linh cũng không thể hiểu rõ.

"Phải!" Lăng Sương đáp không chút do dự.

Đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ chau lại, tạm thời nàng không rối rắm đến mấy chuyện này nữa, để Lăng Sương cởi bỏ nút buộc trên tay mình, nàng cầm đầu dây ở trong lòng bàn tay, sau đó nghe thấy Lăng Lộ nhỏ giọng nói ở ngoài cửa, "Tỷ, có người đến!"

Nghe vậy, Lăng Sương nhanh chân ẩn nấp trong phòng, Lăng Lộ cũng nhanh chóng tìm chỗ ẩn trốn.

Một lát sau, hai nam tử nhanh chóng bước vào sân nhỏ, một nam tử trong đó đi đằng trước  trên mặt đeo một mặt nạ màu bạc, y phục xanh lam đậm, còn nam tử đi phía sau lại chính là người mang Lam Linh ra khỏi phòng giam.

Hai người tới trước cửa phòng trói Lam Linh, nam tử đeo mặt nạ bước vào gian phòng, nhưng nam tử phía sau không đi vào theo, mà chỉ canh giữ ngoài cửa phòng.

Lam Linh ngước mắt nhìn nam tử bước vào, cũng không lên tiếng trước, mà chờ hắn mở miệng trước.

"Hàn vương phi dũng cảm quả thực là danh bất hư truyền, giờ phút này vậy mà không có một phần sợ hãi." Nam tử đeo mặt nạ bạc dừng bước cách Lam Linh ba thước, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Lam Linh cười nhàn nhạt, "Đây là các hạ khen ngợi ta, hay là ở nịnh nọt ta, hoặc là phản ứng của ta để các hạ thất vọng?"

"Nếu Hàn vương phi thật sự giống như nữ tử bình thường mà sợ hãi run lẩy bẩy, thì ta hết sức thất vọng đấy." Nam tử đeo mặt nạ bạc nói xong rồi kéo một cái ghế ngồi đối diện với Lam Linh, rất có dáng điệu như muốn nói chuyện phiếm với Lam Linh.

Nhưng Lam Linh lại không muốn nói nhảm nhiều với hắn, Yến Kinh Hàn còn đang chờ nàng ở trong phủ chờ, nàng nhất định phải nhanh chóng biết rõ mục đích, thu thập hắn, rồi nhanh đi về.

"Các hạ, ngươi đã trói ta đến chỗ này, có mục đích gì thì cứ việc nói thẳng đi." Hai tay sau lưng Lam Linh cầm đầu dây, thản nhiên mở miệng.

Nam tử đeo mặt nạ cũng không vội vàng lên tiếng, mà chỉ yên lặng nhìn Lam Linh một lát, lúc này mới mở miệng nói: "Hàn vương phi lớn lên thật quốc sắc thiên hương, nếu chết đi như vậy, thì tựa hồ thật đáng tiếc." Trong giọng nói ẩn giấu sát khí rõ ràng, nhưng lại còn thoáng ẩn mùi vị dâm dục.

Đang nấp ở trong viện Lăng Lộ vừa nghe thấy lời này liền vội vàng đưa tay rút đại đao sau lưng muốn xông vào chặt chém nam tử đeo mặt nạ, nhưng lại bị Lăng Sương kịp thời cản lại, nàng quyết định trước tiên nhịn một chút, chờ sau khi hắn nói ra mục đích rồi chém hắn cũng không muộn.

"Tiếp tục." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh không có một chút tức giận, trong giọng nói thản nhiên còn mang theo ý cười.

"Cho nên, ta muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta!" Nam tử đeo mặt nạ nói thẳng, trong giọng nói không khỏi nói rõ ràng rằng giờ phút Lam Linh như thịt cá trên thớt, hắn muốn làm thế nào thì như thế nấy.

"Trái lại các hạ thẳng thắn." Lam Linh cười, "Nhưng mà, ngươi cảm thấy có khả năng sao?"

"Vì sao lại không thể?" Nam tử đeo mặt nạ tràn đầy tự tin, "Ở trong vùng núi sâu này, cho dù ngươi có kêu gào vỡ cổ họng, thì cũng không có người tới cứu ngươi đâu, ngươi cũng đừng trông cậy vào thái hậu cô cô, phu quân vương gia, hay thậm chí là Tả tướng đại nhân đã thủ thân như ngọc suốt ba năm vì ngươi, cho dù bọn họ có bản lĩnh lớn hơn trời, thì bây giờ cũng không tìm được nơi này, ngươi nên chết tâm đi."

"Ngược lại ngươi rất tự tin." Lam Linh lại cười một tiếng, lập tức lại nói ra một câu, "Thường thường tự tin quá thì chính là tự phụ, mà từ trước đến nay người tự phụ đều chết sớm, các hạ, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này?"

Nghe vậy, nam tử đeo mặt nạ không lập tức lên tiếng, mà lại chỉ yên lặng nhìn Lam Linh một lát, rồi đột nhiên cười ha ha một tiếng, "Hàn vương phi quả nhiên như lời đồn, nhanh mồm nhanh miệng, công phu múa mép khua môi hù dọa người quả thật không phải  người bình thường có thể làm được, nhưng Hàn vương phi, ngươi nghĩ rằng ta đã bị hù dọa rồi sao? Ngươi vẫn nên sớm thu lại suy nghĩ tầm thường kia đi, nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta còn thương hương tiếc ngọc, nếu không nghe lời thì..." Nam tử đeo mặt nạ không nói hết, hắn tin là Lam Linh có thể nghe rõ ý của hắn.

"Nếu không nghe lời, thì thế nào? Không dám nói, hay là sợ ta gậy ông đập lưng ông?" Lam Linh khẽ cong môi một cái, trong mắt nhanh lóe lên ý cười thị huyết, nàng thích nhất chính là gậy ông đập lưng ông, hơn nữa còn trả lại gấp mười lần!

Trong nội viện lửa giận trong lòng Lăng Sương và Lăng Lộ sớm đã bốc cháy đến ngút trời, bây giờ bọn họ hận không thể đi vào lóc từng miếng thịt của tên hỗn đản kia, nhưng nghe ý của Lam Linh, dường như bây giờ vẫn không cần các nàng ra tay, trước tiên cứ từ từ mà nói.

Nam tử đeo mặt nạ không nghĩ Lam Linh có thể sẽ trả lời hắn như vậy, lập tức thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng đứng lên, vừa từ từ đi đến trước mặt Lam Linh, vừa nói: "Hàn vương phi, nói sao có thể bằng trực tiếp hành động, vẫn để ta trực tiếp hành động cho ngươi xem mới phải."

"Được!" Lam Linh nói xong liền thả lỏng đầu dây trong tay, giật nhẹ hai cái.

Nam tử đeo mặt nạ đi đến trước mặt Lam Linh, vừa muốn vươn tay vuốt ve gương mặt của Lam Linh, thì Lam Linh lập tức nhanh chóng nhấc chân, đá một cước đá vào bụng của nam tử đeo mặt nạ, nam tử đeo mặt nạ không đề phòng, vừa vặn bị đạp, nhanh chóng lui về sau hai bước.