Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 38: Bái đường (hai mươi hai) thân ở trong phúc không biết phúc




"Linh nhi, làm càn!" Lam Xảo Phượng quát lớn một tiếng, trong giọng nói đã mang theo tức giận nhè nhẹ.

Kế hoạch nhiều năm lại bị nha đầu chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng cho lần nữa lại kéo dài, điều này làm cho Lam Xảo Phượng cũng nhịn không được nữa mà đối với Lam Linh không vui, ánh mắt nhìn về phía Lam Linh từ từ trầm xuống.

Bên trong hỉ đường tất cả mọi người ngừng hô hấp rồi lại hô hấp, Lam Xảo Phượng là thái hậu một quốc gia, lại là thân cô cô của Lam Linh, nàng khiển trách Lam Linh cũng không có cái chỗ gì không ổn, nói sau, rất nhiều người cũng cảm thấy Lam nhị tiểu thư này quả thật là có chút quá mức, ánh mắt Hàn vương gia khả chưa từng có dừng lại qua trên người nữ tử đâu, hắn không ngại qua giờ lành nguyện ý cùng nàng bái đường đã là phúc khí của nàng, nàng thế nhưng không biết phân biệt lại không muốn lấy hắn, thật sự là thân ở trong phúc không biết phúc! Đương nhiên, người cho rằng như thế chính là những thứ tiểu tỷ phu chiếm đa số, mà một chút những người lớn lại cảm thấy nơi này khả năng có càn khôn khác.

Lam Linh đương nhiên nhìn ra Lam Xảo Phượng bị chính mình chọc giận, nhưng vậy thì thế nào? Nàng cũng không phải là vật hi sinh mà nàng(LXP) có thể tùy ý vuốt ve!

"Thái hậu, thần nữ sở dĩ muốn thay đổi lại ngày bái đường, cũng là lo lắng qua giờ lành bái đường, nếu như lúc sau có phát sinh chuyện gì lệnh vương gia không vui, bởi vì chuyện này mà bị vương gia giận chó đánh mèo thôi." Lam Linh đón nhận ánh mắt Lam Xảo Phượng, không chút nghĩ ngợi khấu trừ liền chụp mũ lên đỉnh đầu Yến Kinh Hàn.

Mọi người đều biết, mọi người sở dĩ muốn ở giờ lành bái đường cũng chính là một may mắn, Lam Linh nói như thế, mặc dù có chút gượng ép, nhưng có thể qua được đi, chủ yếu nhất là, Yến Kinh Hàn làm rối loạn kế hoạch của nàng, nàng đương nhiên muốn đem hắn dụ dỗ.

"Thái hậu, vi thần cho rằng nhị tiểu thư nói có lý, từ xưa đến nay, vi thần chưa từng nghe nói qua có nhân vật qua giờ lành mới lại bái đường, dù sao loại đại sự thành hôn loại này, cả đời chỉ có một lần, mọi sự đều may mắn, miễn cho sau này tự nhiên xảy ra việc đâm ngang." Mộ Dung Tiếu Trần đúng lúc mở miệng, hoàn toàn đứng ở phía Lam Linh.

Nghe Mộ Dung Tiếu Trần mở miệng, ánh mắt Lam Linh nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt Mộ Dung Tiếu Trần, biết rõ hắn chính là Tả tướng, nhưng hắn vì sao vẫn nhìn mình, liên tục giúp mình?

Mọi người có chút kỳ quái, này Tả tướng hôm nay tựa hồ đặc biệt thích chõ mõm, nhưng quản nhàn sự tựa hồ cũng muốn giúp Lam nhị tiểu thư này, chẳng lẽ bọn họ trước kia đã quen biết? Còn là... Rất nhiều người trong lòng có một suy đoán to gan.

Yến Kinh Hàn xoay người nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần, từ lúc hắn mới vào cửa cũng là lúc ánh mắt Mộ Dung Tiếu Trần thay đổi, hơn nữa biểu hiện lúc này của Mộ Dung Tiếu Trần, Yến Kinh Hàn trong nội tâm đã đoán được vài phần, ánh mắt vi lóe lên một cái.

"Vương phi quá lo lắng, Tả tướng hảo ý vì bản vương mà tâm lĩnh." Ánh mắt Yến Kinh Hàn nhanh chóng lướt đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh, rồi nói tiếp: "Ở trong mắt của bản vương chưa bao giờ có may mắn hay không, lại càng không có giận chó đánh mèo như vừa nói, vương phi đại khái có thể yên tâm, bản vương phải đi thay đổi y phục ngay để đến cùng ngươi bái đường." Yến Kinh Hàn nói xong, đánh trúng áo choàng, nhanh chóng ra hỉ đường.

Yến Kinh Hàn rời đi kình phong thổi tới trên mặt Lam Linh, mùi thơm ngát của Tùng Trúc trong nháy mắt quanh quẩn ở trong mũi, Lam Linh là một trận đau đầu, người này thực khó đối phó, hoàn toàn là dầu muối không vào nha, hắn không phải là không muốn cưới nàng sao? Làm sao lại vội vã cùng nàng bái đường?

Mộ Dung Tiếu Trần trong lòng cũng là một trận bực ngầm, Yến Kinh Hàn thật sự là sâu không lường được, là hắn quá tự cho là đúng!

Yến Minh Hiên không hiểu trong hồ lô Yến Kinh Hàn bán thuốc gì, trầm tư không nói, Lam Xảo Phượng mặc dù cảm thấy Yến Kinh Hàn biểu hiện ngoài dự liệu của nàng, nhưng chỉ cần hoàn thành hôn lễ này, bất kể nói thế nào kế hoạch của nàng đều bước về trước một bước dài.